Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 13: Khuynh quyền đoạt thế (13)




Dạ Vũ cáo biệt Hoàng Chính Kỳ, dẫn hai ảnh vệ hồi phủ, còn vài chuyện nghĩ mãi không thông, y lại chẳng biết giãi bày cùng ai.
Trong đêm tối mịt mờ không bóng người, thân ảnh tử y tóc xám đi qua đi lại ngoài hoa viên, chân y không mang giày, học hỏi cổ nhân: chân trần đạp đất. Ai nói chân đau thì não sẽ tinh tường, ai nói chân đau thì tâm sẽ không đâu. Dối trá, đau bỏ mịe luôn chứ chả đùa, chưa kể đá ở vườn hoa phủ y: viên nào viên nấy to phải nói, đã to lại còn thô cứng, bén nhọn; thiếu điều mài rách cả lớp da của y rồi.
Dạ Vũ não mệt, tâm đau, chân nhức nhói; thật sự muốn ngã quỵ giữa dòng đời xô đẩy, vùi dập, chợt thấy bóng dáng của ảnh vệ đại nhân núp sau tán cây. Vệ sĩ thời này thật chuyên nghiệp, có điều cũng quá là dọa người, một thân đen thui hòa trong bầu trời tối mực, may là y cũng quen dần, chứ thế này không khác gì muốn nhát ma người khác, hơi yếu bóng vía tí thì có mà bị dọa cho thăng thiên.
“Ảnh Nhất.” Dạ Vũ nhàn nhạt kêu hai tiếng, liền thấy hắn xuất hiện ngay sát bên, cung kính nhận lệnh.
Dạ Vũ đặt tay lên vai hắn, chuyển trọng tâm dần sang người bên cạnh, ây da, chân đau quá đi được. Ảnh Nhất thấy vậy, vươn tay nhấc bổng y lên, đặt xuống ghế đá cạnh đó.
Dạ tiểu yêu tinh trong lòng hoảng loạn, y thế này cảm giác cứ như đang ngoại tình sau lưng lão công nhỉ?
Ảnh Nhất quỳ một chân xuống đất, lại đem lòng bàn chân đã rướm máu của chủ nhân tựa vào người, xuất trong tay áo ra bông băng tùy thân, làm sạch rồi băng bó cho y, vô cùng cẩn thận, cứ như bàn chân y là vật trân quý nhất trên đời, chạm mạnh sẽ vỡ.
Cảm giác được người ngoài lão công nâng niu thế này làm mặt già của Dạ Vũ đỏ lựng, chờ cho hắn thanh lý sạch sẽ, y liền để lại tiếng “Đa tạ” rồi phóng như tên, lao thẳng vào phòng, Tào Tháo rượt còn không chạy nhanh đến vậy.
Ảnh Nhất bật cười, nhìn vào đôi tay vừa chạm qua chân người nọ, thật sự giây phút đó, hắn đã coi chân y thành bảo vật vô giá, quý trọng nâng niu. Tình cảm khó nói hắn dành cho chủ nhân không mong người sẽ đáp trả, chỉ cần cho hắn cơ hội bảo hộ người cả đời này là được, ái thượng một người chính là hèn mọn như vậy.
Không chỉ Ảnh Nhất, tại góc khuất không ai để ý tới, bóng đen từ đầu đến cuối quan sát toàn bộ quá trình đang siết chặt nắm đấm “răng rắc”, Cố Huyền Mặc ngày nhớ đêm mong, sau khi rời xa người nọ, không đêm nào ngủ được, hắn biết bản thân phạm phải sai lầm to lớn, vô tình đẩy ái nhân ra xa, thời gian không thể nào quay ngược, người đã ra đi cũng chẳng trở về. Bất quá như vậy cũng không sao, nếu y không trở về, hắn sẽ tìm cách buộc y bên mình, bọn họ vốn nên là như thế.
Buổi thượng triều hôm nay bàn bạc về việc truy thu tô thuế cùng với cưỡng ép tráng hán đi xây đài ngắm sao cho Vạn ái phi của Lạc đế, bá quan văn võ kẻ cản người ngăn vẫn không lay chuyển được ý định đã quyết, Dạ Vũ và Hoàng Chính Kỳ nhìn nhau, Lý Quốc sư thờ ơ không nói.
Bãi triều, Tam Lĩnh đồng loạt ở lại nghe Lạc đế căn dặn riêng “Các khanh nghĩ trẫm là đang hao phí quốc khố, mặc kệ nhân tâm có phải hay không? Cả đám các ngươi, hết kẻ này đến kẻ khác đều không đặt trẫm vào mắt.”
“Chúng thần không dám.” Ba người đồng loạt thủ thế cúi đầu, nhưng không ai quỳ xuống.
Lạc đế hững hờ ném bỏ tấu chương trên tay: “Hà giang vỡ đê, Biện Lý lũ lụt, Nguyên thành hạn hán, Kiến Châu mất mùa,… là do bọn quan lại các ngươi vô năng, chút chuyện nhỏ nhặt cũng không thể giải quyết, lại còn tính hết lên đầu trẫm. Trẫm là vua của Thiên hạ, không phải là tôi tớ phục vụ nhân dân.” Lời nói mang theo sự căm phẫn, Lạc Hiển từ lúc đăng cơ, gã chưa từng có ngày nào yên ổn, hết phản tặc lại đến thiên tai, thù trong giặc ngoài, trời cao không thấu, gã tại sao phải chịu tội như vậy?
Ba người trong lòng đều có chủ ý, mặc kệ lời gã còn đang huyên thuyên, lý lẽ rách nát, chỉ có kẻ thất thời mới đổ lỗi cho hoàn cảnh, đấng Minh quân sẽ làm thay vì nói.
Đến lúc cả ba được cho lui ra ngoài, Lý quốc sư đơn độc rời đi, Dạ Vũ cùng Hoàng Chính Kỳ liếc mắt nhìn nhau, hướng đến Tổng quản Phủ.
Vừa bước vào, đã thấy Ảnh Nhị tay phải cầm chổi quét sân, tay trái cầm bình nước tưới cây cảnh, hai bên má trái phải đều bị quệt nhiều vết mực đen như vẽ bùa nhìn chẳng ra làm sao, trên trán một dấu chấm tròn đỏ tươi lại chẳng giống Thiện Tài đồng tử, miệng thì đang hí hửng huýt sáo, hệt như những tên biểu diễn tạp kỹ trên sân khấu.
Cái mỏ chu chu còn chưa kịp thu về đã thấy khách nhân tới, lập tức đứng hình mất mấy giây, Hoàng Chính Kỳ ôm bụng ha ha cười to, Dạ Vũ xấu hổ trong lòng, sao y có thể tuyển loại hàng này làm hộ vệ chứ, đúng là không có kẻ ngốc nhất, chỉ có kẻ ngốc hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.