“Chúng khanh gia nghĩ sao về việc thống nhất tứ quốc?” Cố Huyền Mặc ngồi trên long ỷ, trước mặt bá quan văn võ, tướng quân chư hầu, đề cập đến vấn đề làm nhiều người bất ngờ.
“Sao có thể…”
“Chuyện này..”
Tiếng xì xầm thảo luận to nhỏ của các quan viên tại Thiên Khải điện bỗng nhiên ngừng lại vì lời nói của Dạ Tổng quản: “Khói lửa chiến tranh vừa mới dập tắt, biến loạn can qua làm dân chúng lầm than, thần kính xin bệ hạ suy xét.” Dạ Vũ vẫn biết theo nội dung cốt truyện, việc tiến công tam quốc chỉ là chuyện sớm muộn, bất quá bây giờ y còn chưa làm rõ thực hư phía Bắc Đường, như kiến bò trên chảo nóng, với thân phận này, không khéo liền bồi cả bản thân vào cuộc chiến cũng nên. Tr𝑢𝑦ện chính ở ﹢ TrU𝑚 Tr𝑢𝑦ện.𝗩n ﹢
Minh Giản lập tức tiến lên phản đối: “Lúc này sĩ khí quân lính còn đang hăng say, lòng dân kính phục, nếu theo lời Dạ Tổng quản, chờ đến khi Thiên hạ thái bình, bá tánh quen với việc yên ổn, làm sao còn động lực thống nhất sơn hà. Mỗi năm ngài có biết Đông Ly phải cống nạp Bắc Đường cùng Tây Tích bao nhiêu lương thực, tài nguyên chỉ để duy trì sự an bình giả dối mà bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể cướp đoạt. Chưa kể đến biên giới Nam Chiến, ngày ngày có bao nhiêu người mất mạng, bao nhiêu gia đình ly tán, triều đình thờ ơ không động, đây chính là thái bình mà Dạ Tổng quản mong muốn sao?”
Dạ Vũ cũng không nghĩ đến đối mặt với lý lẽ đanh thép của Minh Giản, y xấu hổ còn chưa kịp lui về đã nghe Cố Huyền Mặc nói: “Lời nói của Minh Học sĩ chạm đến tâm can người nghe, chiến chính là bắt buộc phải chiến, có điều suy nghĩ của Dạ Tổng quản cũng vô cùng hợp lý, trẫm sẽ cân nhắc về chuyện này. Hoàng Tướng quân, khanh có ý kiến gì không?”
Mọi người lập tức hướng mắt về Hoàng Chính Kỳ, hắn bước ra khỏi hàng, trong lòng xin lỗi Dạ Vũ mấy lần vì những lời sắp nói: “Thần tán thành việc nhất thống thiên hạ, Đông Ly cũng không phải yếu kém, quân đội chúng ta có, lương thực cũng không thiếu, tài nguyên lại càng không thể hay tay dâng không cho người. Trước đây, phế đế nhu nhược, để cho các nước lân cận chèn ép Đông quốc, hiện nay, Đông Ly đã có Minh quân, chúng ta cũng nên cho bọn họ biết được: ai là đế quốc, ai là chư hầu.”
Lời nói ngạo nghễ của Hoàng Chính Kỳ dấy lên ngọn lửa bừng bừng trong lòng quần thần, đúng vậy, quốc gia của bọn họ cũng hùng mạnh không thua kém ngoại bang, hà cớ gì phải cúi đầu phục tùng cầu cạnh sự yên bình giả tạo.
Tiết Chi Lăng cùng Hướng Hành Chi cũng tán thành với ý tứ của Hoàng Tướng quân, buổi thuyết triều từ câu hỏi nên chiến hay nên hoà liền sĩ khí ngất trời, chuyển sang kế hoạch công kích phiên bang.
Dạ Vũ mặc niệm trong lòng, y mới không muốn đi trên con đường Vô gian đạo đâu, đúng là thiên ý khó tránh, tiến thoái lưỡng nan mà.
Trong tẩm phòng Huyền Vũ điện, Cố Huyền Mặc khó xử mở lời: “Vừa nãy là ta không tốt, đã để ngươi khuất phục trước mọi người.”
“Chuyện tiến công Nam Chiến như tiễn đã lên dây, động nhẹ cũng sẽ bùng phát bất cứ lúc nào, sao có thể là lỗi của ngươi, hơn nữa, thôn tính tam quốc, với sức người sức của Đông Ly, phần thắng rất cao.” Dạ Vũ mới không phải kẻ vô lý, chẳng thể đem khó khăn của mình trút lên đầu người khác.
“Lần này, có lẽ ta sẽ ngự giá thân chinh, thu phục Nam Chiến.” Cố Huyền Mặc lại bồi thêm một câu, làm lòng người cả kinh.
“Chỉ là một đám ô hợp, ngươi cũng đích thân ra tay sao?” Dạ Vũ không hiểu, Hoàng Chính Kỳ, Hướng Hành Chi, Tiết Chi Lăng, tướng tài Đông quốc nhiều không kể xiết, làm thế nào đến lượt Cố Huyền Mặc.
“Bảo bối có điều chưa biết.” Cố Huyền Mặc ôm lấy Dạ Vũ, đặt y ngồi lên chân mình, đưa tay nhẹ nhàng cuốn quanh những lọn tóc hắn yêu thích, “Trong bản đồ kho tàng Tiên hoàng hậu cũng tức là mẫu thân để lại, rừng thiêng Nam Chiến có ẩn giấu kỳ trân dị bảo, lần này ta tiến công, khi chỉ muốn thâu tóm quốc gia này, còn có ý định sẽ đào đi bảo tàng.”
Dạ Vũ bất ngờ, bảo tàng đồ, hệt như trong mấy phim cổ trang y xem sao, kho tàng bảo vật, kinh thiên động địa, “sẽ nguy hiểm sao?” Dạ tiểu yêu tinh bao nhiêu hiếu kỳ in hẳn lên trên mặt.
Cố Huyền Mặc khẽ cốc đầu y, “ta không rõ, bất quá ngươi phải ở lại Kinh đô, chờ ta khải hoàng trở về. Đến lúc đó…”
“Lúc đó thế nào?” Y cũng được chia bảo vật sao? Đôi mắt Dạ Vũ sáng rực như sao trời, vừa nhìn vào đã biết y muốn gì.
“Ta sẽ lập ngươi làm Hậu. Hoàng hậu của Cố Huyền Mặc này.” Cố lão công bất ngờ bật mode thâm tình, tiểu yêu tinh Dạ Vũ chưa kịp chống đỡ, liền headshot, mặt mũi đỏ hồng lên, như quả cà chín: “Ta..ta mới không thèm, hừ hừ.”
Lúc đó nên mặc hỉ phục màu gì nhỉ, đây chính là bay lên cành cao thành phượng hoàng mà người ta hay nói sao? Trước giờ toàn xem hôn lễ của người khác, rốt cuộc cũng tới lượt mình, khà khà. Dạ tiểu yêu tinh vô cùng biệt nữu, hồn phách đã lên tận chín tầng mây.
“Tiểu Vũ..” Cố Huyền Mặc cho tay vào nội bào của y, còn chưa kịp hành sự đã bị người nào đó nắm chặt tay, “ta.. ta muốn ngủ”. Dạ Vũ lập tức như tên bắn thẳng lên giường, ôm chăn trùm kín người, hừ hừ, gánh nặng tâm lý còn chưa đặt xuống hết đâu, nhất định phải cho tên ngựa giống ngươi ăn chay trường, cực kỳ phúc hắc.