Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 21: Khuynh quyền đoạt thế (21)




Cố Huyền Mặc đích thân ngự giá, dẫn theo đội quân Hoàng Chính Kỳ cùng Tiết Chi Lăng tấn công Nam quốc, tham mưu chính là Minh Giản cùng Minh Kỳ, khí thế ngất trời, nhuệ khí cao vút, lòng quân phấn khởi, mục tiêu đánh nhanh thắng nhanh thâu tóm Nam Chiến.
Triều đình toàn quyền giao cho Dạ Vũ cùng Lý Minh Húc nhiếp chính, phân chia cực kỳ đâu vào đó, lưu lại quân đội của Hướng Hành Chi cùng Minh Hiển vệ quốc.
Trong thư phòng, Dạ Vũ lần thứ hai nhận được thư tín của Bắc Đường đế vương, tâm bình khí hòa suy tính đối sách. Mật tín lần này lời lẽ vô cùng ngắn gọn, đại khái chính là Giang sơn thiếu chúa cũng như Sơn lâm vắng hổ, chính là thời cơ thiên tạo để bọn họ nuốt chửng Đông Ly.
Dạ Vũ lập tức phản hồi đồng ý, chờ đợi kế sách của Bắc Ngạo Hiên, trong lòng đã có chủ ý, quyết tâm lần này lão công chinh phục Nam Chiến về, y cũng sẽ nã cho Bắc Đường một phát thật mạnh. Cứ coi thường ta đi, nhất định sẽ để các ngươi sáng mắt ra.
“Bẩm chủ nhân, có Lý tiểu công tử cầu kiến.” Âm thanh Ảnh Nhị ngoài cửa truyền vào, phá vỡ ảo tưởng còn đang bay ở nơi nào của Dạ Vũ.
“Cho vào.”
Tình địch gặp nhau đỏ cả mắt, chính cung của ngựa giống Ly Mặc sao, cũng chỉ như vậy mà thôi. Dạ Vũ lộ liễu đánh giá mỹ thiếu niên trước mắt.
Lý Minh Cẩm trước giờ ôn hòa, nhu thuận, làm sao chịu được sự khi dễ ra mặt của Dạ Tu la, lập tức đỏ mặt, mím môi, mở to mắt trừng lại.
“Phốc” Dạ Vũ không khách khí cười thành tiếng, tiểu công tử này cũng quá đáng yêu rồi đi.
“Tên yêu nghiệt đáng chết.” Lý Minh Cẩm trợn trắng mắt dè bỉu.
“Nói tiếng người.” Dạ Vũ dửng dưng nhìn thiếu niên trước mặt, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc?
“Ngươi.. ngươi dám sỉ nhục ta.” Lý Minh Cẩm ánh mắt rưng rưng như lên án người đối diện.
“Nói chính sự.” Dạ Vũ mệt tâm với đóa hoa mỏng manh dễ vỡ trước mặt.
“Ta phải làm sao ngươi mới đồng ý rời khỏi Mặc ca ca. Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi và cha ta chính là nội gián của Bắc Đường, không có ý tốt với Đông Ly, chỉ cần ngươi nguyện ý rời khỏi Mặc ca ca, ta sẽ không tố giác ngươi.” Lý Minh Cẩm ngu ngơ nói trắng ra chuyện cậu nghĩ, lại như giáng thẳng đòn chí mạng vào linh hồn Dạ Vũ.
Thiên à, Lý Minh Húc cùng Dạ Tu La đều là quân cờ Bắc Đường cài vào Đông Ly, hiện tại cả hai đều cùng nhau nhiếp chính, ván cờ này không cần đánh cũng biết kết quả thế nào, Đông Ly chẳng khác nào vật trong túi Bắc Đường rồi còn gì. Suy nghĩ lại toàn bộ cốt truyện trước khi y xuyên, Ly Mặc đăng cơ diệt trừ Dạ Tu La, lại lập Lý Minh Cẩm làm hậu, thì ra nguyên nhân nằm ở đó.
Y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, vì đứa con này, Lý Minh Húc phản bội Bắc Đường, cũng không phải là không có khả năng. Hiện nay, địch tối y sáng, ai là bạn, ai là thù, Dạ Vũ hoang man, lo lắng ngày Cố Huyền Mặc trở về, y có thể giao lại giang sơn trọn vẹn cho hắn hay không?
“Ngươi có nghe ta nói không?” Lý Minh Cẩm thấy tinh thần Dạ Vũ đang để chốn nào, bực mình không thôi.
“Ảnh Nhị, chuyện Lý tiểu công tử đến Huyền Vũ điện có còn ai biết nữa không?” Dạ Vũ hỏi Ảnh Nhị đang canh chừng ở ngoài cửa.
“Bẩm chủ nhân, Lý tiểu công tử chỉ dẫn theo một tên thị tùng.” Ánh Nhị tiến vào chuẩn bị nghe sai khiến của Dạ Vũ.
“Ta muốn giữ Lý tiểu công tử ở lại cấm điện vài ngày, ngươi biết làm sao rồi chứ?” Dạ Vũ lời ít ý nhiều.
“Ảnh Nhị đã hiểu.” Dứt lời, Lý Minh Cẩm còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đánh ngất mang giấu đi. Dạ Vũ lòng rối như tơ vò, cục diện này, làm sao giải quyết đây.
Lý Minh Húc biết tin tiểu nhi tử bị bắt đi, nổi trận linh đình, lập tức đến tìm Dạ Vũ hỏi tội. “Ý của Dạ Tổng quản là muốn tuyên chiến cùng lão phu sao?”
Dạ Vũ cầm mật hàm trong tay, hướng mắt về Lý Minh Húc, lần này, y dùng hết vận may cả đời của mình để đánh liều, trước nay thế giới đều luôn hố y, lần duy nhất này thôi, y nhất định phải cược thắng, triệt để thấu đáo đầu đuôi ngọn ngành.
“Lý quốc sư còn hỏi ta sao? Chuyện của ta và ông, trời biết, đất biết, ông biết, ta biết, còn cả Chủ thượng, ông tính qua mặt cả ngài ấy sao?” Dạ Vũ học cách nói đầy ẩn ý, lời lẽ đến cả bản thân cũng không rõ ràng, bí quá hóa liều đánh chủ ý lên đầu Bắc Ngạo Hiên.
“Sao có thể..?” Lý Minh Húc vừa nghe đã lập tức ngã quỵ, ván cờ này ông lỡ đi sai, liền khiến bản thân cùng Lý gia vạn kiếp bất phục, hối hận vô cùng.
“Lần này chỉ là Minh Cẩm, lần sau.. chính là toàn bộ Lý gia gia tộc.” Dạ Vũ cầm phong thư có ấn ký của Bắc Ngạo Hiên trên tay, bồi thêm phát nữa vào Lý Minh Húc đã sức cùng lực kiệt.
“Chủ thượng nhất định không buông tha cho chúng ta sao?” Lý quốc sư chính khí hơn người giờ phút này tiều tụy bất kham, ông quỳ xuống giữ lấy chân Dạ Vũ, “Dạ Tổng quản, ngài là hồng nhân bên cạnh chủ thượng, ngài xin ngài ấy tha chúng ta một mạng đi, bao nhiêu ân tình ta đã trả hết cho ngài ấy rồi, sao cứ phải dồn ép chúng ta vào đường cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.