Quân đội Bắc Đường không tới mười vạn chiếm đóng toàn bộ các chốt trụ chính xung quanh Đông kinh, chủ huy sứ Tần Phúc – huynh trưởng của Tần phi cũng là đích tử Tần gia được phái đến lãnh đạo đại quân, Dạ Vũ vừa nhìn liền biết Bắc đế tạo cơ hội cho gã kiến công lập nghiệp. Bên cạnh đó, còn có đệ đệ ruột của hắn, Bắc Đường Ngang cũng cùng song hành.
Nhìn hai kẻ ăn không ngồi rồi, bất tài vô dụng, lại lập được đại công, đúng là thiên gia không công bằng; Dạ Vũ mỉm cười khuynh quốc, nâng tay rót rượu cho bọn họ.
“Dạ mỹ nhân, bệ hạ chỉ sủng ái muội muội của ta, hay là ngươi theo Tần Phúc ta đi, sẽ không để ngươi chịu thiệt.” Nụ cười khả ố, đê tiện của gã làm Dạ Vũ nổi lên tầng da gà.
“Chính thê nhà ngươi hung hăng hơn sư tử cái, tiểu mỹ nhân mà theo ngươi còn có ngày lành sao? Dạ Vũ, theo ta đi, ta lập tức phế vương phi, lập ngươi làm chính thất.” Bắc Đường Ngang từ trước đã mê đắm dung mạo của Dạ Sát Thập Tam (tức Dạ Vũ, vị trí thứ mười ba trong tổ chức Dạ Sát).
“Ha ha, hai người các ngươi nha.. ha ha.. một người ta cũng không theo.” Dạ Vũ uống cạn chung trà trên tay, mắt nhìn hai kẻ đang say ngà ngà, vẫn còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.
“Ảnh Nhất.” Dạ Vũ gọi một tiếng, lập tức Ảnh vệ trung thành của y liền tiến vào, giải quyết sạch sẽ hai tên này.
Lạnh lùng cắt xuống thủ cấp của hai kẻ đó, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị chia ra hai ngã, mang theo độc dược ẩn nấp chờ cơ hội tấn công các nhánh quân chủ lực của Bắc Đường.
“CẤP BÁO!” Tiếng hô vang dội của thám tử cắt ngang màn ân ái của Bắc Đường Hiên cùng Tần quý phi, “Có chuyện gì?” Âm thanh âm trầm mang theo sự tức giận làm người nghe không rét mà run.
“Bẩm.. bẩm chủ thượng..nhánh quân do Tần chỉ huy sứ cùng Thập Ngũ vương gia dẫn đi chiếm đóng Đông Ly.. đã..” Thám tử ấp úng không nói nên lời.
“Đã như thế nào?” Hai kẻ vô dụng bất tài, chuyện lần này hắn đã sắp đặt kỹ càng, có sự hậu thuẫn của Dạ Vũ, còn có thể xảy ra vấn đề sao?
“Toàn bộ bị diệt cả rồi.” Thám tử dập đầu xuống đất, không dám ngẩng mặt lên nhìn hoàng thượng.
“Lý nào lại vậy?” Bắc Đường Hiên không tin nổi, hắn vừa nghe thấy cái gì, chuyện này sao có khả năng..
Thám tử thuật lại rõ ràng quá trình Dạ Vũ ra mặt mở cửa Đế đô, đón tiếp quân đội Bắc Đường làm bọn họ không hề nghi ngờ, còn tận tình chiêu đãi chúng tướng sĩ hào kiệt, mặt khác sai người giết hại Tần Phúc cùng Bắc Đường Ngang, còn hạ độc toàn bộ mười vạn đại quân chiếm thành, không chừa một ai.
“Không thể nào. Đại ca của ta sao lại có thể vong mạng, giả dối, ta không tin.” Tần quý phi tiến lên xô ngã thám tử hồi báo, làm rơi chiếc hộp tên ấy cầm trên tay, lập tức thủ cấp của Tần Phúc lăn ra.
“Aaaaaaa..” Kinh hãi hét lớn, nhìn thấy thủ cấp của huynh trưởng làm nàng ngất xỉu tại chỗ.
“Dạ Vũ, món quà này ngươi tặng Bắc Đường, Bắc Ngạo Hiên ta sẽ khắc cốt ghi tâm.” Bốp nát ban chỉ trong tay thành bột mịn, ánh mắt thâm thù đại hận như tóe ra tia lửa, hắn nhất định sẽ trả lại cho y gấp bội.
Đông Kinh chỉ sau một đêm máu chảy thành sông, dù cho tất cả đều là máu của quân đội Bắc Đường, cũng làm Dạ Vũ ăn ngủ không yên, nửa đêm giật mình, mơ thấy cô hồn ngạ quỷ đến kiếm mình đòi mạng. Lần đầu tiên trong sinh mệnh, đôi tay này, y nhuốm máu hàng trăm ngàn nhân mệnh sinh linh.
Vẻ mặt tiều tụy hốc hác, Dạ Vũ ngước nhìn ánh nắng chiếu sáng rực rỡ bên ngoài nhà lao Đại Lý, tự vấn mục đích tồn tại của mình cho tới giờ khắc này, y vẫn cho rằng y không làm sai, trợ giúp Cố Huyền Mặc chưa bao giờ là điều y băn khoăn, hối hận.
“Rầm rầm..” Tiếng bước chân người đến cũng không làm y quay đầu lại nhìn, chỉ nghe “Dạ Tổng quản, ngươi tự ý mở cửa tư thông địch quốc, dù cho sau đó hối cãi, loại trừ nghịch tặc nhưng tội sống khó tha, huống hồ gì với thân phận người Bắc Đường, sự tồn tại của ngươi chính là uy hiếp đối với Đông Ly.”
Lão giả vẻ mặt ôn hòa, lại nói ra những lời cay nghiệt, từng câu từng chữ đều chỉ rõ y là kẻ phản bội, lỗi lầm không thể dung thứ. Không quay lại nhìn mặt Ẩn lão, Dạ Vũ tiếp tục chăm chú quan sát dương quang chói mắt, có chút cay cay, khiến đôi mắt nhíu lại, “hà cớ gì phải tiếp tục làm khổ mình như vậy?” Ẩn lão lắc đầu, ông nhìn tiểu thái tử Lạc Huyền Thiên từ nhỏ đến lớn, khổ cực nhường nào mới đoạt được giang sơn, lại si mê ái mộ tên bán nam bán nữ trước mặt, rõ là một mối nhân duyên trái với luân lý, thiên hạ xem thường, ông không muốn vì Dạ Vũ mà Minh quân lại biến thành hôn quân.
“Người đâu, mang dược vào.” Ẩn lão ra lệnh cho nội thị, lại bị Minh Hiển cản lại.
“Không được đâu, nếu lão giết y, chủ tử sẽ không tha cho chúng ta.” Cậu biết Cố Huyền Mặc ái thượng người này đến đâu, nếu y có mệnh hệ gì, cậu không dám nghĩ đến hậu quả.