“Ảnh Nhất tham kiến chủ nhân.” Nào còn sát khí đằng đằng như lúc tra tấn phạm nhân vừa rồi, Ảnh Nhất hiện tại nhìn qua hệt như chú cún giữ nhà, cầu chủ nhân xoa xoa.
“Ân, kẻ này …” Dạ Vũ lời còn vướng tại cổ họng liền không thể nói ra, y hoa mắt sao, lão thiên à, tên thích khách này sao lại giống lão công của y như vậy.
Xoa xoa mắt mình, nhắm lại mở ra, làm thế nào thì bản mặt tên đó cũng không thay đổi, Dạ Vũ liền trực tiếp lại gần phạm nhân.
“Chủ tử, cẩn thận!” Ảnh Nhất, Ảnh Nhị đồng loạt ngăn cản, vừa rồi bọn họ đã giao thủ với kẻ này, võ công hắn cao cường tinh thông, nếu không phải ám vệ lực lượng hùng hậu, lại am tường chiến lược bày binh bố trận cùng địa hình Tổng quản Phủ, chưa hẳn bọn họ có thể là đối thủ của tên này.
“Ta biết rồi.” Dạ Vũ thấy được sự lo lắng nơi đáy mắt của thủ hạ, y biết bọn họ thật lòng bảo vệ mình, nhưng người trước mặt nếu không sai lầm chính là Cố lão công của y đi, sao có thể gây hại cho y được chứ.
Dạ Vũ vượt qua hai người tới sát tên thích khách, đưa tay sờ sờ gương mặt đã lâu không gặp, ân, hơi có dầu với mồ hôi; lại dùng sức xoa nắn, nhéo nhéo, mạnh mẽ giật giật, không phải mặt nạ, đích thị Cố Huyền Mặc nhà y rồi.
Cố Huyền Mặc người đau, mặt lại càng đau, nhìn tên ngu ngốc trước mặt, nhan sắc đẹp đến tuyệt luân, môi đỏ răng trắng, mắt phượng mũi cao, mỗi cái cau mày hay liếc mắt liền mê đắm nhân tâm, mỹ mạo khuynh thành lại điểm thêm vài giọt máu đỏ thẳm lúc nãy hắn phun ra, thật sự động lòng không thôi.
“Người đâu, còn không mau thả hắn xuống.” Dạ Vũ nhìn lão công toàn thân thương tích nặng nề, vết thương sâu đến thấy cả xương trắng, máu tươi ướt đãm cả bộ y phục dạ hành, nồng nặc khiến người hoang man.
“Không được, chủ nhân, hắn là thích khách được phái đến đây không biết vì mục đích gì, nói không chừng mưu hại người cũng nên.” Ảnh Nhất một mực ngăn cản, anh không thể đánh liều an nguy của chủ nhân.
“Ảnh Nhất, rốt cuộc ta là chủ hay ngươi là chủ?” Dạ Vũ gằn giọng, nhìn qua Huyền Mặc thương tích còn chưa rõ, lại lần nữa ra lệnh cho hai người kia thả hắn xuống.
“Cạch” Khóa vừa mở ra, không còn thế đỡ, Cố Huyền Mặc lập tức rơi tự do xuống, khoảnh khắc sắp chào hỏi mặt đất lại rơi vào vòng tay mềm mại, mỏng manh, như thể chỉ cần dùng sức một tí sẽ phá nát đối phương.
“Xin lỗi, ta đến trễ.” Dạ Vũ dùng hết khí lực nâng lấy người lên, lạnh lùng bước ra ngoài.
Hai vị ảnh vệ làm sao để chủ tử của mình ôm ấp tên phạm nhân có sức nguy hiểm đỉnh cấp như vậy, “Chủ nhân để chúng thuộc hạ đưa hắn về.”
“Không cần, các ngươi lập tức tìm Dược y đến đây.” Chỉ bỏ lại câu nói cùng bóng lưng quyết tuyệt, Dạ Vũ thật sự gấp lắm rồi, mịe nó, sao lão công lại nặng như vậy, ngày thường hai người cũng tập gym cùng nhau mà, là hắn đi cửa sau đút lót huấn luyện viên có phải không?
Giây phút đặt người xuống giường, Dạ Vũ thở hồng hộc như con chó vừa chạy ba quãng đồng, hít thở không thông, khí lực tiêu tán hết. Bao nhiêu tạ gạo y ăn mấy năm nay đều dùng cho khoảnh khắc này đi.
Lấy lại được chút hơi sức, Dạ Vũ quay sang nhìn lão công còn đang trừng mắt nhìn y, liền an ủi, nắm lấy tay hắn: “Không sao, không sao, đại phu rất nhanh sẽ tới, cực khổ cho anh rồi.” Hai mắt ngấn nước, Dạ Vũ hấp hấp chiếc mũi đỏ hây của mình, lại kề mặt thổi thổi những chỗ thương sâu nhất trên người hắn.
Cố Huyền Mặc không biết đối phương giở trò gì, đệ nhất ác nhân dưới trướng cẩu hoàng đế sao lại có dáng vẻ này. Lần trước hắn nhìn thấy y sát phạt Mạc gia, đôi mắt phượng lạnh lùng không mang chút tình cảm, mỗi cái liếc mắt đều khiến lòng người rét run, già trẻ lớn bé Mạc gia hơn hai trăm mạng người nói giết là giết, ngay cả mày cũng chẳng nhíu lấy một cái, đó mới là Dạ Tu La lòng như rắn rết mà thiên hạ biết đến.
Thấy Cố Huyền Mặc nhìn mình chằm chằm, Dạ Vũ nghi hoặc, chẳng lẽ trên mặt y dính gì hay sao? Đưa tay chà chà xác xác hai má, vô tình khuếch tán vệt máu trên đó lan ra toàn đôi má đào, nhìn chẳng khác gì đứa bé chơi đùa màu vẽ, cực kỳ đáng yêu.
“Đại phu đã tới.” Ảnh Nhị dẫn lão đại phu vào phòng, nhìn thấy Tu La tổng quản liền không dám thở mạnh, lại bắt mạch cho nam nhân trên giường, người này sao có thể? Kinh mạch đứt vỡ, thương tích nặng cực kỳ, máu vẫn không ngừng chảy ra không thể cầm, thứ cho ông vô năng, nếu thần tiên giáng trần cũng khó mà cứu được.
“Xin thứ lỗi lão phu bất lực!” Thái y quỳ xuống nhận tội, ông run rẩy hoang man, sợ tên điên trước mắt ra tay phế luôn mình.
Dạ Vũ hốt hoảng, vừa trùng phùng cùng lão công thì ái nhân lại chuẩn bị đi bán muối, có cần phải ngược tâm tới vậy không? “Thật sự không có cách?” Dạ Vũ nâng giọng, y chỉ là đang hoảng sợ, không dám đối diện với sự thật, nhưng nghe vào tai Thái y chính là Tử lệnh, ông không muốn chết đâu.