Tiểu đậu đỏ bị người bắt nạt liền sưng to trông vô cùng bắt mắt, “Còn.. ân..còn nơi này nữa.” An Tử Phàm khó khăn vừa thở dốc, vừa chỉ tay xuống dục vọng đã dựng thẳng của mình.
Ngụy Kỳ Nhiên nhìn lại hai tay đều đang bận rộn, chợt nảy ra sáng kiến bất ngờ, cúi đầu xuống ngậm lấy toàn bộ vật cứng của người kia. “Aaaa..” An Tử Phàm nào ngờ tới Ngụy ca chơi lớn như vậy, ai cũng biết trên đời này có mấy người đồng ý dùng miệng phục vụ người khác, hơn nữa Ngụy Kỳ Nhiên còn là Phó soái cao cao tại thượng, vừa nghĩ đến đây, thần kinh kích thích mạnh mẽ, làm cả người cậu run rẩy, lại theo động tác phun nuốt trúc trắc của anh mà rơi vào trầm mê.
Ngụy Kỳ Nhiên ra sức lấy lòng ái nhân của mình, dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng nhìn lên biểu cảm ngây dại chìm trong bể dục của cậu, anh lập tức dùng sức ngậm lấy vật đó, nhanh chóng đẩy đưa, còn phối hợp với răng và lưỡi như đứa bé mút kẹo cây, làm cách nhanh nhất để chúng tan chảy.
“Ưm..a..ưm..” An Tử Phàm lắc đầu, đưa tay giữ lấy tóc người kia, nhịn không được bao lâu liền tiết ra toàn bộ trong miệng anh.
Ngụy Kỳ Nhiên chẳng đoán trước được liền bị sặc, “khụ..khụ..” “Anh không sao chứ? Em xin lỗi.” An Tử Phàm bối rối trước hành vi xấu hổ của mình.
“Ngốc nghếch.” Anh hôn lấy đôi môi đỏ bừng vì vừa nãy bị chà đạp mạnh bạo, như si như mê mà liếm mút, gặm cắn.
Tay đang khuếch trương nơi tư mật cũng cảm nhận được hẳn là đủ rồi đi, liền đề thương ra trận, dục vọng to lớn như mãnh thú thức tỉnh từ ban nãy khi khẩu giao cho cậu, khắc này bỏ mặc chiến tiến mà xông thẳng vào hang địch.
“Aaa…ưm…” An Tử Phàm bị cảm giác nhồi đầy làm hít thở không thông, còn có sự đau đớn nhè nhẹ tại vị trí khó nói kia, chẳng bù cho Ngụy Kỳ Nhiên hiện đang sung sướng đến phát điên.
Ngụy Kỳ Nhiên vẫn chưa đi vào đến tận cùng, mà chờ cái miệng nhỏ co rút vài lần, mới từ từ đẩy sâu vào, mãi đến lúc cả cây đi vào bên trong cơ thể ái nhân, anh mới bắt đầu vòng chinh phạt như đại tướng đánh trận.
Động tác đưa đẩy biên độ cao, nông sâu phối hợp, vừa mạnh mẽ, lại vừa nhanh chóng, hung hăng đỉnh lộng khiến cho cậu có cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn.
“Chậm..anh..chậm..” An Tử Phàm thất thanh hét lên đứt quãng, làm Ngụy Kỳ Nhiên hiểu nhầm mà càng tăng tốc độ nhanh hơn nữa.
Va chạm vừa mãnh liệt, vừa trắng trợn, cả người An Tử Phàm run rẩy, vừa vặn vẹo thống khổ, lại như thăng hoa bay bổng.
Ngụy Kỳ Nhiên bất ngờ đỉnh phải vị trí nhô ra, khiến cho An Tử Phàm giật bắn cả người “Haa..”, như bay thẳng lên trời, đầu óc mơ màng, phiêu du vô định.
Thấy dáng vẻ mê đắm của đối phương, anh càng ra sức nghiền ép nơi đó, chưa được chục cái thì đã làm người kia lần thứ hai bắn ra tinh hoa.
An Tử Phàm lần đầu chịu kích thích mạnh mẽ như thế, cứ nghĩ khi nãy là sướng nhất, nào ngờ hiện tại còn sướng hơn, cho nên nói, đâu phải không có lý do mà con người ta chìm đắm vào tình dục.
Ngụy Kỳ Nhiên vì đối phương đạt đến cao trào mà tiểu huyệt siết chặt khiến tính khí của anh, cảm giác này chưa từng trải nghiệm qua, kìm nén cao trào muốn phóng ra, tiếp tục vòng công tác xâm lược liên hồi.
Dũng đạo vừa mới đạt cực khoái phảng phất so với lúc trước càng ẩm ướt và nóng bỏng hơn, nỗ lực bao bọc chặt chẽ vật cứng của anh mà co rút, khiến anh thoả mãn vô cùng, đưa đẩy như động cơ máy móc.
Nhấp thêm không biết bao nhiêu cú cũng không rõ, An Tử Phàm cảm thấy mình đáng lý ra nên hôn mê mới phải, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng sự nhồi nhét của người kia.
“A…haa..” Ngụy Kỳ Nhiên phóng ra toàn bộ tinh hoa vào trong cơ thể người yêu, thành công làm cậu cũng rên rỉ theo từng dòng nóng bỏng anh bắn vào.
Ngã đầu xuống hõm vai An Tử Phàm, anh hít thở không có tiết tấu, làm nũng, cọ lên cổ đối phương, “Tiểu Phàm, anh yêu em.”
An Tử Phàm nâng tay khoác lên lưng anh, chậm rãi đáp: “Em cũng yêu anh.”
Chậm rãi lấy ra từ bên chiếc tủ đầu giường còn lại, Ngụy Kỳ Nhiên nắm trong tay chiếc hộp nhung sang trọng, trong đó chứa đựng vật gì, chẳng cần nói ra hẳn ai cũng đoán được, đôi phu phu nhìn nhau bật cười, toàn bộ cách trở đều đã qua cả rồi, tương lai phía trước chỉ có sự yêu thương.
Dù tình yêu này đối mặt với quá nhiều chướng ngại vật, sự ngăn cản của gia đình khiến bọn họ bỏ lỡ tuổi thanh xuân, sự hiểu lầm khờ dại dẫn đến một thời ly tán, sự chết chóc đáng sợ ngăn cách đôi lứa bên nhau, may mắn, đến cuối cùng, vẫn còn cơ hội để làm lại.
Bất quá, có đôi khi, không phải trong cuộc đời ai cũng may mắn như vậy, nếu bạn dại dột, lỡ buông tay lạc mất tình yêu, chưa chắc sẽ tìm về được người yêu thương mình. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, hãy yêu như lần yêu cuối, vì biết đâu ngày mai khi thức dậy, định mệnh nghiệt ngã vô thường cách biệt lứa đôi.