Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 26: Chúng Ta Quen Nhau Sao?




  • Cậu ấy là bạn chơi từ nhỏ với tôi, bởi vì không muốn xa nhau nên cậu ấy đã chuyển đến đây học chung với tôi.
- Vậy sao.
Trưa hôm đó vừa học xong tiết, Kỷ Hân Nghiên đã chạy lại bàn cô, ngồi một bên quan sát Phó Thành Nghị một hồi thì mỉm cười.
- Tôi là bạn thân của Niên Niên, chắc cậu cũng biết rồi, cảm ơn cậu thời gian qua đã chiếu cố bạn tôi.
- Không có gì. - anh cũng đánh giá người bạn này của cô một chút, nhìn cô gái này toát ra vẻ thanh cao của tiểu thư đài các khó có thể hòa đồng với người xung quanh không hề giống như cô, hoạt bát vui tươi, anh không nghĩ hai người họ lại có thể thân thiết nhưng anh cũng không để ý nhiều dù sao cũng không phải chuyện của anh.
Kỷ Hân Nghiên lại cười nói với cô.
- Bây giờ chúng ta đi làm gì đây?
Thường thì giờ này cô sẽ cùng Thành Nghị ăn trưa nhưng hôm nay có thêm sự xuất hiện của Hân Nghiên thì hai người không thể ăn riêng được rồi.
- Vậy cậu muốn làm gì? - cô nhìn cô ấy hỏi.
- Chơi game thì sao, dạo gần đây đang hot một tựa game mới, cậu muốn thử không?
Cô nghe cũng cảm thấy hứng thú nhưng nhìn Thành Nghị bên cạnh thì do dự.
- Cậu cũng chơi chung đi, cứ dồn hết chất xám vào việc học cũng khá mệt đó, phải làm gì mới mẻ đi chứ. - Kỷ Hân Nghiên nhìn Phó Thành Nghị ngồi bên cạnh cô nói.
- Xin lỗi, tôi không có hứng thú với mấy trò này, mấy cậu tự chơi đi tôi đi trước. - anh định đứng dậy bỏ đi thì bị cô giữ tay lại.
- Chờ đã, cậu ăn cơm trước đi không cần đợi tôi. - cô lấy hộp cơm trong cặp đưa cho anh nhưng anh do dự rồi từ chối.
- Cái đó để hai cậu cùng ăn đi. - anh nói xong thì bỏ đi.
Cô thấy vậy thì thất vọng đặt hộp cơm sang một bên, Kỷ Hân Nghiên vẫn luôn chăm chú nhìn cả quá trình này rồi thở dài.
- Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ động làm cơm cho ai đó, buổi sáng tôi thấy còn tưởng cậu làm cho tôi. - cô ấy bĩu môi buồn bã.
- Cậu là đại tiểu thư cái gì cũng không thiếu sao phải tranh một hộp cơm.
- Nhưng đây là đồ ăn cậu tự làm đó, tôi còn chưa được ăn bao giờ mà Phó Thành Nghị mỗi ngày đều được hưởng.
Hai người bắt đầu trò chơi vừa trò chuyện.
- Thấy cậu nhiệt tình như vậy tôi đã tin cậu thích cậu ta rồi, cả Lý Hàn cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.
- Tôi đã nói cậu ấy rất tốt mà.
- Nhưng rốt cuộc cậu thích cậu ta ở điểm nào nhỉ, đẹp trai, học giỏi hay ga lăng?
- Đều thích.
- Vậy là bây giờ chỉ còn mình tôi cô đơn một mình thôi nhỉ.
- Vậy cậu cũng cố gắng kiếm người nào đó đi.
Anh đến căn tin mua đại một phần hamburger và một chai nước thêm một lon nước trái cây rồi chọn đại một bàn để ngồi, lần trước thấy cô không thích vị nho nên lần này anh đã mua vị táo, nhưng không biết cô có xuống đây không.
Anh ăn gần xong thì thì có người xách đồ ăn ngồi kế bên cạnh anh, ban đầu anh không quan tâm cho đến khi người đó lên tiếng.
- Thật trùng hợp, bạn học Phó.
Anh đưa mắt nhìn sang thì phát hiện người này là người lần trước anh đã giúp đỡ khi sắp bị ngã ở khúc cua, tên là Lâm Hiểu Hiểu thì phải, là do trí nhớ anh tốt chứ không phải anh cố tình nhớ tên người xa lạ đâu, anh mặc kệ cô ta tiếp tục ăn phần của mình.
Nụ cười của cô ta cũng cứng lại, bàn tay cầm khay cơm siết chặt, cô ta đã tỏ vẻ thân thiện để dễ tiếp cận như vậy rồi mà anh vẫn vẫn không biết điều mà phớt lờ như vậy, nếu là đám con trai khác phải nhỏ nhẹ mời cô ta ngồi xuống chứ không phải như vậy, cô ta mặc kệ, mặt dày ngồi kế bên anh không ngừng luyên thuyên.
- Cậu đó, lần trước lại phớt lờ tôi, tôi đã phải đi hỏi han mới biết cậu là cậu là Phó Thành Nghị của lớp chuyên, thật sự đúng là duyên trời định, hai chúng ta đều là hai học sinh đứng nhất lớp, người đi qua không để ý còn tưởng chúng ta là một cặp. - cô ta nói xong thì cười e thẹn, những người khác đi ngang qua cũng phải ngước nhìn làm cô ta càng thêm đắc ý.
- Nhưng tôi vẫn chưa biết WeChat của cậu, chúng ta có thể trao đổi không?
Anh uống xong miếng nước cho bớt nghẹn mới lạnh lùng quay sang nhìn cô ta.
- Chúng ta quen nhau sao?
Một câu nói đó của anh cũng đủ phủi sạch những lời nói vừa rồi của cô ta, mặt cô ta biến sắc nhìn những người xung quanh đang chờ xem kịch.
- Lần trước chúng ta có gặp mặt còn một lần nữa ở trong thư viện, cậu quên rồi sao.
- Tôi không có thói quen cho WeChat người lạ với lại lần ở trong thư viện tôi nhớ tôi chỉ đi cùng bạn cùng lớp của tôi là Tống Từ Niên, không phải cậu.
Cô ta vẫn không giận dữ mà mỉm cười.
- Lần trước không quen thì bây giờ sẽ quen, tôi không tin cậu có thể từ chối tôi lâu như vậy.
Anh muốn đứng dậy bỏ đi thì bị cô ta giữ tay áo lại làm anh nhíu mày, lần trước cô ta cũng là làm như vậy, sự tiếp xúc này làm anh chán ghét, đúng lúc này cô xuất hiện như một vị thần gạt tay cô ta ra.
- Cậu có biết khiếm nhã không, ở nơi đông người lại lôi kéo người khác như vậy.
Lâm Hiểu Hiểu bị người khác phá đám thì đứng bật dậy quát.
- Cậu là ai hả sao dám phá đám tôi?
- Là bạn cùng bàn của cậu ấy được không?
Lần này cô ta nhìn kỹ mới phát hiện cô là người luôn đi bên cạnh anh, sự khó chịu trong lòng càng dâng lên.
- Bạn cùng bàn cũng không phải bạn gái, cậu lấy tư cách gì chỉ trích tôi? - cô ta đắc ý hất tóc.
- Cậu ấy tất nhiên có tư cách. - anh đứng bên cạnh cô lúc này mới lên tiếng.
Lời này đã thẳng thừng tát vào mặt cô ta làm mặt cô ta đỏ gay lên vì tức giận và xấu hổ, bạn của cô ta là Tô Hàm từ xa chạy đến với kéo cô ta ra.
- Cậu làm loạn đủ chưa mau về lớp thôi, cậu còn muốn bị kéo lên lên phòng giáo viên nữa hả.
Rồi lại nhìn sang đám người cô nói lời xin lỗi rồi kéo cô ta đi.
- Trường này đúng là lắm chuyện thật đấy, còn xuất hiện một con điên.
Đến khi trên đường về nhà cô vẫn còn nhớ câu nói giờ nghỉ trưa anh đã nói, dù vẫn chưa thể tiến tới bước cuối cùng làm bạn gái anh những câu nói đó cũng đủ làm cô vui vẻ cả ngày, Kỷ Hân Nghiên bên cạnh cũng biết cô đang vui vẻ mà tặc lưỡi.
- Xem cậu kìa, mê trai đến điên đảo.
- Đừng có nói bậy.
Trên đường về hai người có đi ngang một con hẻm, một đám học sinh hư hỏng đang chặn đường ba nữ sinh, cô thấy rõ đồng phục của ba người họ đang mặc là của trường mình thì kéo tay Kỷ Hân Nghiên đi lại đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.