- Mau dừng lại! - cô quát một tiếng lớn làm cho đám người khi giật mình.
- Nhìn gì? Móc mắt giờ. - để ngăn ánh mắt ghê tởm của tên kia dán vào bạn mình, Kỷ Hân Nghiên đã chắn trước người cô.
- Ồ, không phải chỉ có một mà là hai mỹ nhân nha.
- Tôi khuyên hai cô em tốt nhất đừng xem vào chuyện người khác, có người trả tiền để bọn tôi làm chuyện này.
- Là ai dư tiền mà lại đi làm chuyện thất đức này? - cô lại đẩy Kỷ Hân Nghiên ra tiến lên phía trước.
- Cái này thì bọn tôi không thể nói được, nhưng nếu hai người nhất quyết cản trở thì cũng phải chịu chung số phận với những người này đó.
- Mau thả bọn họ ra.
- Cái gì? Bọn này nghe không rõ.
- Tôi nói thả ba người họ ra.
- Đúng là một cô em không biết điều, người không hiểu chuyện thì phải bị dạy dỗ đó. - tên cầm đầu tiến lên muốn động thủ với cô thì bị cô thủ thế thục một cú vào bụng.
- Đừng có động vào tôi.
Tên kia đau đớn nằm lăn lộn, đám người kia nhất thời ngơ ngác.
- Xem ra cô em không tệ, còn biết cả Muay Thái nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ để ngăn bọn này đâu. - tên cầm đầu cố gắng gượng dậy, thấy một bàn tay dơ ra trước mặt hắn đưa tay nắm lấy.
- Ồ chưa đủ hả? Vậy để bà đây cho anh thấy đủ. - Kỷ Hân Nghiên siết chặt tay tên đó, dùng một đòn Judo vật ngã hắn xuống làm hắn bất tỉnh tại chỗ.
Đám người kia thấy tên cầm đầu đã ngất thì do dự có nên tiến lên hay không.
- Lo cái gì? Chỉ là hai con nhóc được chút bản lĩnh, chúng ta nhiều người như vậy, xem bọn nó đối phó thế nào. - một tên trong số đó lên tiếng trấn an.
Nhưng 5 phút sau bọn họ đã nằm la liệt dưới đất, cô quay người lại nhìn ba người kia đang sợ hãi núp một bên thì đi lại an ủi.
- Không có chuyện gì rồi, các cậu đừng sợ nhưng tại sao đám người này lại nhắm vào các cậu vậy?
- Bọn tôi không biết, trên đường về thì bọn họ chặn đường chúng tôi.
- Bây giờ không sao rồi các cậu mau về đi.
- Thật sự cảm ơn hai người đã giúp đỡ, nếu không có hai người ở đây bọn tôi không biết phải làm sao. - nói xong bọn họ cũng nhanh chóng bỏ đi.
Kỷ Hân Nghiên chỉ vào đám người này hỏi cô.
- Bọn này thì phải làm sao?
- Còn làm sao nữa, cứ mặc kệ bọn chúng ở đó, chúng ta mau đi thôi.
- Ồ.
Bọn họ xem như không có chuyện gì dắt nhau đi về, tối hôm đó lười làm đồ ăn nên Kỷ Hân Nghiên đã rủ cô ra ngoài ăn trùng hợp đó lại là nhà hàng chỗ anh đang làm thêm, ban đầu cô nhất quyết từ chối, cô không tưởng tượng được mình phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng Kỷ Hân Nghiên quá cố chấp cô không thể không nghe nên đã cố tình chọn một phòng riêng để không phải gặp anh.
Lúc đồ ăn bày ra bàn, Kỷ Hân Nghiên lại muốn gọi thêm một chai rượu trái cây nên đã gọi phục vụ tới, mà người tới lại là người cô không muốn gặp nhất, Kỷ Hân Nghiên thì ngớ người tại chỗ.
- Sao lại là cậu vậy? - lúc nói ra câu này Kỷ Hân Nghiên có hơi xấu hổ.
- Là công việc của tôi thôi.
- À… Xin lỗi, tôi không biết…
- Vừa rồi cậu gọi rượu trái cây đúng không, bây giờ tôi đi lấy ngay.
- Xin lỗi, mình đi một chút rồi quay lại. - cô lập tức đứng lên đuổi theo anh, Kỷ Hân Nghiên cũng ngơ ngác chưa kịp làm gì cô đã biến mất sau cánh cửa.
- Thành Nghị… - cô ở phía sau gọi anh.
- Sao cậu lại chạy ra đây? - anh quay người thắc mắc nhìn cô.
Cô không biết phải nói với anh như thế nào, Không lẽ nói cô biết anh làm việc ở đây, cô không cố tình dẫn Hân Nghiên đến đây sao?
- Cậu cũng không cần bất ngờ, chuyện tôi làm việc ở đây không cần phải giấu ai, chuyện hoàn cảnh của tôi không được tốt như người khác là chuyện ai cũng biết mà.
- Tôi biết, tôi chỉ sợ cậu vì chuyện này mà tránh né tôi, tôi là người hiểu chuyện sẽ không nói chuyện này với ai, chuyện tôi thích cậu là thật… người ta bàn tán nói cậu như thế nào, cậu không để ý tôi cũng không để ý, chúng ta vẫn như trước đây đúng không?
- Ừ, bây giờ thì cậu mau quay lại phòng đi.
- Được, tôi đi ngay. - thấy anh có vẻ bình tĩnh, lòng nặng trĩu của cô cũng buông xuống, yên tâm quay về phòng mà không để ý ánh mắt sau đó của anh.
Một lát sau rượu trái cây đã được mang lên nhưng ngồi mang lên lại không phải anh, lúc này Kỷ Hân Nghiên liên tiếp uống mấy ngụm rượu trái cây để dẹp yên sự bối rối trong lòng.
- Cậu không nói với mình cậu ta là một nhân viên phục vụ. - Kỷ Hân Nghiên nhìn nhìn cô có phần trách cứ.
- Chuyện này có quan trọng không?
- Cậu quên thân phận của cậu rồi sao? Hay là sống cuộc sống bình dân lâu quá nên quên mất mình là con gái độc nhất của Tống gia? Vốn dĩ cậu học ở ngôi trường này là do cha mẹ cậu tôn trọng quyết định của cậu chứ không phải là cậu không có khả năng học ở ngôi trường tốt hơn, cho dù huỷ hôn với Lý gia, cậu không nghĩ cha mẹ cậu sẽ kiếm cho cậu một mối hôn sự môn đăng hộ đối khác sao?
- Cậu không cần nhắc kỹ về thân phận của mình, nếu cậu đã biết cha mẹ mình tôn trọng quyết định của mình thì họ cũng sẽ hiểu cái gọi là môn đăng hộ đối chỉ là hôn nhân ép buộc vì lợi ích đôi bên, sẽ phải hy sinh cả đời hạnh phúc, cha mẹ mình sẽ không nỡ.
- Nhưng cậu của cậu sẽ không đồng ý, dù chú ấy đang ở nước ngoài nhưng nếu biết được tin cậu yêu người như vậy sẽ ngay lập tức về nước và giảng đạo cho cậu nghe.
- Cậu của tôi nghiêm khắc chứ không tàn nhẫn.
- Thôi được rồi, dù nói thế nào cậu cũng không nghe đúng không, vậy tôi sẽ không nói nữa, Tôi tin mắt nhìn của cậu nhưng đôi khi cậu cũng phải để ý hoàn cảnh hai bên xem có thể đến được với nhau hay không, vậy đó.
Bữa ăn đó kết thúc trong không khí ngột ngạt, chút quay về hai người cũng không nói chuyện, đến ngày hôm sau cũng chỉ im lặng đến trường.
Cô nhìn thấy anh nhớ đến chuyện hôm qua cũng có chút bối rối.
- Chào buổi sáng, bạn học Phó.
- Hôm nay cậu đến muộn hơn mọi ngày. - anh đóng cuốn sách mình đọc dang dở nhìn cô nói.
- Ồ, tôi và Hân Nghiên có chút vấn đề nên mới đến trễ một chút, nhưng cậu không cần lo, bọn tôi cũng hay cãi nhau như vậy, một chút nữa sẽ làm lành thôi.
- Vậy sao.
Dù nói vậy nhưng cô không biết lần này cô ấy sẽ giận bao lâu, trong tiết học lâu lâu cô vẫn nhìn cô ấy một cái, còn anh thì lại nhìn cô.