*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra, không cần Thư Mạt nói, Chử Dạng sẽ hiểu khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Học kỳ trước, Chử Dạng đã nộp đơn xin làm Trợ Ban* cho trường đại học và được trực tiếp thông qua mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Trước khi thay đổi qua nhiệm kỳ mới, đây là công việc cuối cùng cô phải làm với tư cách là một cán bộ sinh viên.
(*Trợ Ban = đây là công việc hỗ trợ giáo viên chủ nhiệm thực hiện nhiều công việc khác nhau và làm tốt công tác thu nhận học sinh mới. Nó là cầu nối để học sinh giao tiếp với trường và giáo viên. Không chỉ phải giúp trường và giáo viên sắp xếp tốt công việc, nhưng cũng kịp thời trao đổi với sinh viên năm nhất và gíup họ tiến bộ hơn, giúp sinh viên mới làm quen với môi trường học xá, thích nghi với cuộc sống đại học càng sớm càng tốt.)
Mới đầu cô cũng cảm thấy không sao. Tuy nhiên, sau khi nghĩ đến việc Mạnh Nguyệt Minh vẫn là cấp trên của cô trong suốt nửa tháng huấn luyện quân sự cho sinh viên mới, cô liền cảm thấy tâm trạng rất tệ.
Trợ Ban được thành lập nhằm mục đích hỗ trợ giáo viên chủ nhiệm. Hay nói cách khác Trợ Ban còn được xem như “Phó chủ nhiệm của lớp”.
Một lớp học sẽ có hai vị trí cho một nam và một nữ.
Có một tin nhắn trên di động thông báo họ đến phòng họp và thời điểm giữa trưa để mở cuộc họp.
【 Chủ tịch: @ toàn thể thành viên, vui lòng trả lời khi nhận được tin nhắn này. 】
Chử Dạng nhìn hình ảnh đại diện của người phát ra tin tức đến toàn thể thành viên cảm thấy như bị sét đánh.
Cô vội vàng quay đầu nhìn Thư Mạt để xác nhận: “Cố Thanh Thức đã trở lại?”
“Cậu làm gì hai ngày cuối tuần vậy? Trong diễn đàn đều đã thảo luận chuyện này mấy lần rồi. Tuần trước anh ta đã trở lại rồi. Tớ nghĩ hiện tại anh ta đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá.”
Chử Dạng cảm thấy cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân.
Người đăng thông báo trên diễn đàn của nhóm hoàn toàn không thông cảm cho cảm xúc của cô, trong vài giây lúc cô đang ngây người quên trả lời tin nhắn, lại tag cô ở trong diễn đàn nhóm.
【@ nhóm trưởng Nhóm Tổ Chức Chử Dạng, vui lòng trả lời 】
Cho dù là diễn đàn nhóm dành cho công việc, bầu không khí vẫn luôn không nghiêm túc, Chử Dạng thân là nhóm trưởng vẫn chưa có động tĩnh, những người khác đã bắt đầu trêu chọc.
【 nhóm trưởng không phải là nghe tin Chủ tịch trở về nên kích động đến nỗi quên cả trả lời tin nhắn đi.】
【 ha ha ha ha ha ha ha nhóm trưởng choáng váng. 】
【 có tình huống .】
Chử Dạng bình tĩnh trả lời “Nhận được.”
Chủ tịch trước giờ luôn kiệm lời, chỉ gửi thông báo chung cho nhóm sau đó liền biến mất, lần này lại phá lệ trả lời lại.
【yêu cầu không chậm trễ xem tin nhắn trong diễn đàn nhóm. 】
Mọi người trong diễn đàn nhóm lập tức trở nên sôi nổi.
Chử Dạng cắn môi, ném điện thoại di động xuống, ghé vào trên bàn thất thần.
Thư Mạt nhận ra cô có gì đó không ổn nên kéo ghế ngồi bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô an ủi “ Tỏ tình bị từ chối cũng không có gì phải mất mặt cả. Lại nói không phải vừa rồi cậu mới biết được tin tức hay sao? Nếu Cố Thanh Thức thật sự muốn nói ra thì hiện tại trường học đã đầy rẫy tin đồn nhảm nhí rồi. Cậu đừng lo lắng, cứ bình tĩnh đối mặt xử lý vấn đề.”
“Tớ không có thổ lộ tình cảm cùng với anh ta.” Chử Dạng nghiến răng nghiến lợi lần nữa nhấn mạnh “Tại sao mọi người như thế nào cũng không chịu tin tớ? Rốt cuộc muốn tớ phải giải thích bao nhiêu lần đây?”
Thư Mạt bĩu môi “Thời gian đó vào năm ngoái, tất cả mọi người đều thấy cậu cùng Cố Thanh Thức đi vào phòng riêng, hơn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa chịu đi ra. Ai cũng đều đoán là hai người chắc chắn là đang quen nhau. Không bao lâu sau, Cố Thanh Thức đi Bắc Kinh. Ngày hôm đó, cả buổi tối cậu cũng không trở về phòng ký túc xá. Sau khi trở về phòng ngủ ký túc xá thì cậu lại buồn một khoảng thời gian. Hỏi cái gì cũng không chịu trả lời, cả người như mất hồn mất vía. Đây còn không phải là di chứng của việc tỏ tình thất bại hay sao?”
Cuộc đối thoại như thế này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Chử Dạng há mồm, lại từ bỏ việc giải thích: “Quên đi.”
“Sau đó con người của cậu liền thay đổi”, Thư Mạt lải nhải, bẻ ngón tay bắt đầu kể “Không còn chơi game trong quán cà phê internet từ đêm tới sáng, cũng không còn đi quán bar, mỗi tuần đều ngoan ngoãn về nhà, không tham gia các hoạt động lễ hội. Cậu làm “Cô gái hoang đàng” biết quay đầu lại sao?”
Rõ ràng khi Thư Mạt vừa vào trường, Chử Dạng là người nổi tiếng nhất và là người chịu chơi nhất.
Lớn lên có vẻ ngoài xinh đẹp lại là hoa khôi của Khoa, tính cách lại thân thiện, dễ gần, không ai không muốn kết bạn với cô. Chỉ trong vòng nửa năm, số lượng bạn bè trên WeChat đã tăng đến hạn mức cao nhất.
Theo lời của cô ấy lúc đó là bị gia đình quản lý suốt mười tám năm. Hiện tại thật vất vả rốt cuộc mới vào được đại học nên muốn đem mười tám năm đó toàn bộ lấy lại.
Thấy Chử Dạng không muốn nói chuyện, Thư Mạt cũng không tiếp tục chủ đề này.
“Không nói đến Cố Thanh Thức nữa, nói đến vấn đề khác đi, cậu và đàn anh Từ là như thế nào vậy? Vẫn còn liên lạc sao?”. Suy nghĩ của Thư Mạt đến nhanh cũng đi nhanh, trong nháy mắt liền đặt sự tất cả sự chú ý lên người đàn ông kia “tình yêu trong sương* của hai người rốt cuộc là vẫn thật sự có thể bén lửa? Nếu hai người thật sự có khả năng, vậy cậu chẳng phải sẽ thành vợ của quan chức ngoại giao hay sao?”
(tình yêu trong sương* = là hình ảnh ẩn dụ cho tình yêu ngầm "không thể nhìn thấy ánh sáng", và cả sự kết hợp hoang đường.)
Chử Dạng bị hàng loạt vấn đề ập xuống đến không còn lời gì để nói.
Còn Thư Mạt thì tiếp tục những ảo tưởng tuyệt vời của mình “Về sau đàn anh Từ ra nước ngoài phỏng vấn gì đó, chắc cậu cũng đi theo hả? Tớ có phải cũng có thể nhìn thấy cậu trên TV hay không?”
Từ nam Diệp đúng là sẽ đi theo đoàn đại sứ ra nước ngoài để tham dự các buổi phỏng vấn. Việc quan chức ngoại giao dẫn vợ theo tham dự cũng từng xảy ra. Vấn đề này trong giới ngoại giao không còn mấy xa lạ.
Chỉ là Từ Nam Diệp từ trước đến nay đều từ chối.
“Hiện tại Dạng Dạng còn quá trẻ, nhiệm vụ của vợ của các quan chức ngoại giao có thể còn quá phức tạp đối với em ấy. Thường xuyên đi ra nước ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học. Sau khi tốt nghiệp rồi em ấy cũng có thể cân nhắc vấn đề này cũng không muộn.”
Lúc ấy Từ Nam Diệp nói như vậy. Bởi vì chuyện hai người kết hôn cũng chỉ có gia đình hai bên cùng với nhóm lãnh đạo bên bộ ngoại giao biết được.
Nhưng Chử Dạng biết, đó đều là lấy cớ.
Từ Nam Diệp làm như vậy, đơn giản là hy vọng càng ít người biết tin tức anh ta kết hôn càng tốt.
Đây cũng là cô lúc trước mạnh mẽ yêu cầu.
Quả táo bọc đường trong miệng bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo. Chử Dạng liếc mắt nhìn liền ném nó vào thùng rác.
Trong cuộc họp buổi trưa, Chử Dạng hẹn một người bạn cùng phòng khác Khoa đi đến văn phòng chung.
Bạn cùng phòng tên Tống Lâm Ấu, cũng là một cán bộ sinh viên, quan hệ không thân như cô và Thư Mạt nhưng cũng tính là đối với nhau thân thiện hòa thuận, ở chung cũng không tệ.
Cô ấy không giống với Chử Dạng thích đi chơi. Thời điểm không có lớp học thì cô ấy sẽ đến văn phòng làm việc. Tuy không phải đến phiên cô ấy trực ban, cô ấy cũng sẽ ở lại văn phòng để làm hồ sơ và giúp đỡ giáo viên. Thời gian cô ấy ở văn phòng rõ ràng nhiều hơn thời gian cô ấy có mặt trong phòng ngủ ký túc xá.
Trần Tiêu là người bạn cùng phòng cuối cùng. Nếu trong thư viện có giường ngủ thì có lẽ cô ấy đã chuyển ra khỏi ký túc xá từ lâu.
Cho nên, hầu hết thời gian, phòng ngủ bốn cũng người chỉ có Thư Mạt và Chử Dạng.
Sau khi hai người đến văn phòng, những người khác cũng đến đông đủ. Tống Lâm Ấu tìm cán sự khoa mình. Chử Dạng cũng ngồi xuống khu vực của khoa mình.
Phó nhóm thấy cô đi lại đây, vội vàng lôi kéo cô nhỏ giọng bát quái “Nghe nói Phó ban bộ phận đối ngoại đã đi nước ngoài.”
“Ra nước ngoài, đột ngột như vậy?”
“Năm cuối đại học đi nước ngoài không còn gì xa lạ. Gia đình anh ta đã sớm muốn cho anh ta đi nước ngoài rồi. Trong kì nghỉ hè còn bắt anh ta học lại môn tiếng Anh, lại chi thêm một khoản tiền, gửi anh ta đi học một trường đại học ở nước Úc có quan hệ hợp tác với đại học của chúng ta.”
Chử Dạng nhíu mày: “Tớ nhớ rõ là ở học kỳ trước anh ta còn phát tờ đơn đăng ký vào vị trí Trợ Ban mà.”
“Cuộc họp hôm nay chính là vì việc này đó. Chủ Tịch đang tìm người tạm thời đảm nhận vị trí của anh ta.”
“Vậy nếu không tìm được ai thay thế, người Trợ Ban còn lại không phải sẽ làm việc mệt đến chết đi sống lại hay sao?”
Phó nhóm nhún vai “Vậy phải xem ai là người xui xẻo đó đi.”
Quả nhiên, sau khi khi đoàn người bên Chủ Tịch đến liền đi thẳng vào chủ đề phân bổ Trợ Ban.
Cố Thanh Thức cũng không có xuất hiện. Chỉ có Phó Chủ Tịch cùng Bí Thư Chi Đoàn đến dự.
Ngồi ở vị trí bên đoàn chủ tịch, Mạnh Nguyệt Minh nói “Chủ Tịch mới vừa trở về trường, do còn rất nhiều việc vặt vãnh chưa xử lý xong nên có thể sẽ đến trễ một chút, chúng ta có thể bắt đầu trước.”
Cô ta lấy ra một tờ giấy trắng trực tiếp bắt đầu đọc danh sách phân bổ.
Mãi đến cuối danh sách mới đọc đến tên Chử Dạng. Cô bị phẩn bổ vào lớp thứ ba của sinh viên năm nhất cùng chuyên ngành với cô.
Tuy nhiên, danh sách liền kết thúc ở đây.
Chử Dạng nhíu mày, nhấc tay đặt câu hỏi: “Còn một Trợ Ban khác đâu?”
“Trợ Ban còn lại lúc đầu là Phó ban bộ phận đối ngoại. Tuy nhiên, hiện tại anh ta đã ra nước ngoài cho nên tôi đã gạch bỏ tên anh ta.”
Vừa mới rồi còn cùng Phó nhóm thảo luận xem ai sẽ là người xui xẻo một người quản lý một lớp. Hiện tại, cái người xui xẻo đó liền trở thành chính mình.
Cô cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy nếu Mạnh Nguyệt Minh đem cơ hội được làm khó dễ này giao cho người khác mới là kỳ quái.
“Phó Chủ Tịch, lớp của sinh viên năm nhất có rất nhiều công việc và nhiệm vụ. Nếu chỉ giao cho tôi một người làm chỉ sợ có chút khó khăn. Có thể chọn thêm một Trợ Ban tạm thời khác được không?”
Chử Dạng cho rằng giọng điệu của cô vốn đã rất thành khẩn, hơn nữa lời khẩn cầu cũng là bình thường.
Mạnh Nguyệt Minh nhướng mí mắt, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Từ đầu, chúng tôi đã thảo luận nhưng vẫn chưa tìm được ứng cử viên thích hợp. Trước hết, Trợ Ban tốt nhất nên cùng chuyên môn với sinh viên năm nhất. Các cán bộ sinh viên thuộc chuyên ngành thông tin điện tử đang ngồi đây đều đã được phân phối tốt, không dễ để điều động.”
Bạn cùng phòng Tống Lâm Ấu nhấc tay: “Phó Chủ Tịch, tôi có thể chuyển qua lớp điện tử thứ ba.”
Mạnh Nguyệt Minh liếc cô ấy một cái, khẽ cười: “Vậy còn lớp cô quản lý thì sao? Tôi đi chỗ nào tìm người thay thế cho cô? Tình nghĩa bạn bè cũng phải biết phân biệt lúc nào nên dùng chứ.”
Tống Lâm Ấu cam chịu im lặng.