Anh trả lời rất nhanh, gần như là ngay lập tức có thể phản công đá lại quả bóng về phía cô.
“Anh có tiền như vậy, bao cả nhà ăn cũng không thành vấn đề, còn nhờ tôi thay anh tính toán?” Chử Dạng liếc anh, giọng điệu không tốt lắm:” Dù sao anh cũng là tiện đường đến xem tôi, vậy tôi tại sao lại phải quan tâm anh?”
Từ Nam Diệp không nhanh không chậm trả lời: “Cuộc họp đã sớm xong rồi, anh ở chỗ này đợi em lâu như vậy, em nói em không quan tâm?”
Chử Dạng cắn môi: “Vậy anh muốn như thế nào? Bữa liên hoan tôi đã hẹn từ trước rồi, tôi không thể không đi.”
“Vậy anh ở gần trường học đợi em,” Từ Nam Diệp thay cô ra quyết định “Em ăn xong thì cùng anh về nhà.”
Chử Dạng uyển chuyển cự tuyệt “Hôm nay tôi phải về phòng ký túc xá ngủ.”
Từ Nam Diệp rũ mắt nhìn cô, một tia tính toán nhàn nhạt lóe lên sau mắt kính “Anh chờ em lâu như vậy, em bồi thường cho anh như thế nào?”
Đôi khi người đàn ông này rất rộng rãi, đôi khi lại keo kiệt muốn chết.
Tỷ như hiện tại.
Nhưng Chử Dạng biết người đàn ông này thích cái gì, cô ngó trái ngó phải, phát hiện chung quanh không ai.
Làm tốt tâm lý ám chỉ, kiễng chân lên, đặt hai tay trên vai anh, dự định dùng nụ hôn lấp kín miệng anh.
Đổi lại là ngày bình thường, Từ Nam Diệp có lẽ đã sớm nhắm mắt hưởng thụ.
Chỉ là lần này không biết tại sao anh lại tỏ vẻ đạo đức giả, đè lại cái trán của cô, âm thanh nhẹ nhàng nói “Không cần.”
Chử Dạng bị một tiếng “Không cần” này của anh khiến bản thân có chút ngại ngùng, trong lòng cảm thấy mình như là tên du côn lưu manh.
Nhưng cô đang nghĩ muốn đuổi Từ Nam Diệp đi thật nhanh, đột ngột dựa vào người anh, trong miệng thúc giục nói: “Nhanh lên đi, hôn tôi một cái để tôi còn nhanh đi nha.”
Từ Nam Diệp cười, lui về phía sau vài bước, không thể nề hà: “Có người đang nhìn.”
“Tôi vừa mới nhìn không thấy có ai nha,” Chử Dạng tuy rằng ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng thầm mắng vì sợ có người thấy, nên lại nhìn trái nhìn phải kiểm tra, khoé miệng lập tức cứng lại ở một độ cong rất khó coi: “Ba…..”
Giáo sư Chử tựa hồ là mới vừa xuống lầu đang đứng ở đầu cầu thang, với khuôn mặt khô khốc như cá đuối hong gió lâu ngày, ho khan hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng “Hai đứa có thể chú ý được không? Toà nhà dạy học cũng là nơi để hai đứa bày tỏ tình cảm hay sao?
Nhìn thế nào đi nữa thì cũng là Chử Dạng bá vương ngạnh thượng cung. Giáo sư Chử dạy dỗ con gái, sắc mặt âm u.
“Nếu hai đứa không định công bố tin tức kết hôn trước khi tốt nghiệp thì ngày thường nên tận lực hạn chế phô trương. Chuyện này nếu như bị người khác thấy được, tôi xem hai anh chị làm như thế nào để giải thích,” giáo sư Chử nhìn Chử Dạng thở dài, lại đem câu chuyện hướng về phía Từ Nam Diệp “Con bé còn trẻ mà đầu óc đã không đàng hoàng còn chưa tính, tại sao cậu có thể hùa theo con bé làm loạn?”
Từ Nam Diệp không nhịn được cười, có chút vô tội: “Quá đột ngột, con chống đỡ không được.”
Giáo sư Chử: “……”
“Tôi thấy cậu họp xong rồi thì còn tiếp tục nán lại trường học để làm gì,” giáo sư Chử xua tay đuổi người, “Được rồi, hai đứa đều đi nhanh đi, tuần này đừng quên về nhà ăn cơm.”
Không hôn được nên Chử Dạng tính toán cùng Từ Nam Diệp thương lượng. Kết quả anh không nghe cô nói mà chỉ để lại một câu “Trễ chút anh đến đón em” rồi vui vẻ rời đi.
Bởi vì ở bên ngoài khá lâu nên thời gian bị trì hoãn. Chờ lúc Chử Dạng về đến phòng ngủ tắm xong, trang điểm tốt rồi đến địa điểm liên hoan, cô đã đến muộn năm phút.
“Đến trễ năm phút cũng là đến trễ! Nhất định phải uống!”
Bữa tiệc liên hoan được tổ chức ở tiệm đồ nướng ở cửa sau của trường. Sinh viên đại học không thích đến mấy nhà hàng cao cấp để giả vờ uống rượu vang đỏ. Họ thích một nhóm người đặt vài bàn, cùng nhau ở một chỗ ăn thịt nướng BBQ và uống bia.
Nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ. Uống đến say khướt cũng có người khiêng về phòng ngủ không cần lo lắng lưu lạc ngoài đầu đường.
Chử Dạng cũng không làm ra vẻ, uống ba ly bia.
Mọi người đều biết cô có thể uống rượu. Chỉ là gần đây cô không còn thường xuyên đến các bữa nhậu mà thôi.
Có một nam sinh đang gặm xương bò, biểu tình bỡn cợt: “Chử Dạng, hôm nay cô uống nhiều như vậy có phải lại tính tìm cơ hội một mình nói chuyện phiếm với hoc trưởng hay sao?”
Mọi người ồn ào: “Y ——”
Chử Dạng bị sặc một ngụm bia, vừa nóng vừa đau, che miệng ho khan.
Nam sinh cười to “Kìa, ngại ngùng à?” lại quay đầu nhìn về Cố Thanh Thức đang ngồi một bên “Học trưởng, anh xem Chử Dạng mặt đỏ rồi kìa, đêm nay anh cũng không thể từ chối người ta nha.”
Cố Thanh Thức bình tĩnh rót đầy rượu cho anh ta: “Cậu uống nhiều hơn, đêm nay tôi cùng cậu cũng có thể một mình tâm sự.”
Âm thanh ồn ào so với vừa rồi còn lớn hơn: “Y ——”
Nam sinh không ngờ rằng bản thân mình sẽ bị đưa vào tròng, ngương nghịu cười “Học trưởng, em là thẳng nha.”
Mọi người cười to, chủ đề liền nhẹ nhàng bâng quơ bị bỏ qua.
Có rất nhiều người nâng ly chúc mừng Chử Dạng. Phần lớn mọi người đều chúc mừng cô thoát khỏi móng vuốt của Mạnh Nguyệt Minh. Chử Dạng cũng cảm thấy rất vui vẻ, ai đến mời rượu cô cũng không từ chối.
Dưới bầu trời đêm mùa hè, mùi thơm của thịt nướng BBQ cùng khói bếp lượn lờ dâng lên, đem những vì sao cũng nhuộm lên những màu sắc hấp dẫn.
Với hơn chục cái miệng, nếu không phải đã ăn hết đồ ăn, bọn họ có thể ngồi đây tán gẫu cả đêm.
Chử Dạng cùng mọi người tranh uống rượu qua bao lâu cũng không nhớ rõ.
Do đã quá khuya nên buổi karaoke đêm dự kiến lúc ban đầu cũng bị huỷ bỏ.
Mãi đến lúc sắp tan buổi nhậu, Chử Dạng mới mơ mơ màng màng nhớ ra hôm nay mình không trở về phòng ngủ ký túc xá mà phải về nhà.
Mọi người đều hướng về phía phòng ngủ mà đi riêng Chử Dạng một mình đi đến cổng lớn của trường. Không ai yên tâm để một cô bé say khướt nửa đêm một mình đi trên phố cho dù là ở trong khuôn viên trường học cũng không được.
Mọi người đều ăn ý đem nhiệm vụ này giao cho Cố Thanh Thức.
Cố Thanh Thức cũng không có từ chối. Phía trước Chử Dạng lắc lư đi, phía sau anh ta chậm rãi đi theo.
Đi rồi lại đi. Có lẽ là sợ Chử Dạng bị ngã nên Cố Thanh Thức bước nhanh hơn, đi song song với cô.
Lúc này bên ngoài trường học không có người. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi qua, nói nhỏ hai tiếng với đồng bạn mình rồi di chuyển ánh mắt ái muội sang hướng khác.
Cố Thanh Thức mím môi nhìn bóng dáng của anh ta cùng Chử Dạng bị ánh đèn phản chiếu trên mặt đường khi cô bước đi theo hình chữ S lúc xa lúc gần.
“Chử Dạng.”
Chử Dạng quay đầu nhìn anh ta, dùng giọng mũi trả lời “Ân”
Ánh mắt cô mê man trên gương mặt tươi tắn và sống động.
Cố Thanh Thức bắt đầu bằng tiếng cười rất nhỏ “Năm trước cũng giống như vậy, em chưa bao giờ nghiêm túc nghe anh nói chuyện cả.”
Năm ngoái, khoa Công Nghệ toàn thắng trong cuộc thi đấu bóng rổ. Tất cả các cán bộ cùng thành viên đội bóng rổ đều tụ tập cùng nhau chúc mừng. Bởi vì số người tham gia quá đông, mọi người không đến quán ăn nhỏ mà họ thường lui tới mà là cả đám đón tàu điện ngầm đi lên một quán bar cao cấp trên trung tâm thành phố.
Ngay khi những sinh viên này bước vào, khán đài “hát với nhau”, trung tâm quán bar liền bị chiếm lấy.
Lúc đầu vẫn là ca hát. Đến lúc sau, do uống quá nhiều nên trở thành màn tỏ tình tập thể.
Bên trong có rất nhiều đối tượng thành công trong xã hội đến đây vui chơi ăn uống, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, khí chất trầm ổn bị đàn sinh viên này kéo đi làm cho họ cũng khôi phục lại tuổi trẻ.
Chử Dạng do uống quá nhiều và do quá ồn ào nên cô liền đi vào phòng riêng ngủ trên ghế sô pha.
Cố Thanh Thức rót cho cô một cốc nước.
“Học trưởng, bọn họ luôn trêu chọc chúng ta. Anh cũng nên nói một cái gì đó đi chứ…” Chử Dạng ngồi dậy, đỏ mặt, mắt say lờ đờ mông lung, “Bằng không sự trong sạch của anh là bị tôi huỷ hoại, anh liền không thể quen được bạn gái nha…”.
Cố Thanh Thức ngồi bên cạnh cô, ánh đèn trong phòng ái muội, anh ta rũ mắt nhìn cô, ánh mắt tối đi, giống như một vũng nước mực không thể nào hoà tan.
“Vậy hủy đi,” Cố Thanh Thức nói, “Ở lại bên anh.”
Cô say bí tỉ, cũng không biết là có nghe anh nói hay không, chờ lúc anh ta quay lại với đĩa trái cây giải rượu cho cô thì đã không còn thấy cô ở đâu nữa.
Hai người đi đến nơi cách cổng trường 50 mét, Chử Dạng dừng lại nói với anh ta: “…Thì sao, anh đưa tôi đến đây thôi, tự mình tôi đi ra ngoài được.”
Cố Thanh Thức nhíu mày: “Em muốn đi đâu vậy?”
Chử Dạng sờ sờ mũi: “Ặc, về nhà.”
“Giáo sư Chử đến đón em hay sao?”
Chử Dạng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Tuy Cố Thanh Thức đồng ý để cô đi về nhà một mình, anh ta vẫn duy trì một khoảng cách với cô, giọng điệu không cho người khác từ chối “Anh đưa em về.”
Di động trong túi không ngừng rung lên.
Đang lúc Chử Dạng không biết nên từ chối như thế nào, người đàn ông gọi điện thoại cho cô rốt cuộc có vẻ không còn kiên nhẫn, rung động đột ngột im bặt.
Thay vào đó chính là giọng nói ôn hòa trong trẻo cách đó không xa: “Dạng Dạng.”
Từ Nam Diệp chậm rãi đi tới, như không trông thấy người kia, lập tức đi đến bên người Chử Dạng, mày nhíu lại: “Không phải anh nói em uống ít rượu thôi sao?”
Chử Dạng ngây ra như phỗng.
Cố Thanh Thức đứng bên cạnh rốt cuộc lên tiếng: “Đàn anh Từ.”
Từ Nam Diệp chỉ lãnh đạm ừ một tiếng.
Anh ta từ trước đến nay đều ôn hoà thân thiện, bây giờ còn không thèm nói lời khách sáo. Chử Dạng biết anh ta đang tức giận nên cúi đầu không dám nhúc nhích.
“Tôi mang Dạng Dạng về nhà trước.”
Từ Nam Diệp mới vừa chạm vào cánh tay Chử Dạng đã bị một cái tay khác nắm lấy cổ tay liền thuận thế nhìn qua. Sắc mặt Cố Thanh Thức cũng không có khá hơn bao nhiêu.
Cố Thanh Thức trầm giọng hỏi: “Anh thật sự muốn đưa Chử Dạng về nhà?”
Anh ta tuy là biết Từ Nam Diệp nhưng cũng không có khả năng giao Chử Dạng cho anh ta.
Từ Nam Diệp giọng điệu lãnh đạm: “Chuyện này có liên quan gì đến cậu?”
Bầu không khí thật khó xử.
Chử Dạng bị kẹp ở giữa hai người, đầu đau muốn nứt ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Thức nói: “Anh trở về đi, tôi cùng với anh ta về nhà.”
Môi Cố Thanh Thức mím lại thành một đường mỏng, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Chỉ nghe Chử Dạng đánh nấc một tiếng không lớn không nhỏ, dùng một loại giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Đàn anh Từ là chú họ hàng xa của tôi, quan hệ có chút xa cho nên tôi chưa kể. Nhưng anh yên tâm, tôi cùng anh ta là quan hệ chú cháu trong sạch. Anh ta nghe ba tôi nhờ vả đến đón tôi về nhà.”
“……”
“……”
Trên mặt hai người đàn ông đều thể hiện rõ bốn chữ “Em thật ngu ngốc”.
Chử Dạng rũ mắt, trong lòng yên lặng đặt câu hỏi “Mình thật ngu ngốc sao?”
Cứ cho là vậy đi.