Nhìn bộ dáng Chử Dạng bị cảm động muốn rơi nước mắt, thư ký Vương xem như đã hiểu tại sao thời điểm khi anh đến đón, Từ tiên sinh cứ dứt khoát yêu cầu tài xế đi một vòng lớn như vậy.
“Phu nhân, lát nữa cô có tham gia tiệc liên hoan không?”
Chử Dạng xua tay: “Phó Chủ Tịch của tụi em sẽ đi.”
Với loại chuyện tốt như thế này, Mạnh Nguyệt Minh sao có thể bỏ qua mà để lại cho cô.
Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu. Lúc trước, thầy giáo có nói sẽ xếp cô ở vị trí hàng đầu tiên để tiếp quan khách, Mạnh Nguyệt Minh lập tức tìm cách đẩy cô ra vị trí phía sau. Cô nghi ngờ rằng nếu cô được cử đi tham gia tiệc liên hoan vào giữa trưa, Mạnh Nguyệt Minh cũng sẽ có nhiều biện pháp để ngăn cản việc này.
Chử Dạng có đôi mắt to tròn sáng ngời đuôi mắt hơi xếch lên. Bởi vì cô đang suy nghĩ chuyện khác nên đồng tử lúc sáng lúc tối.
Gương mặt cô hình trứng ngỗng, làn da trắng nõn. Khi cô đem tóc búi lên cao, ngũ quan nhìn đặc biệt tinh xảo, thông minh và xinh đẹp. Do phần tóc mai bị ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào nên ánh lên sắc màu vàng mềm mại. Khi cô cúi đầu, hàng mi dài cong vút cũng bị nhuộm lên sắc vàng óng của ánh mặt trời.
Thư ký Vương nhớ đến thời điểm khi anh vừa mới tiến vào phòng họp và nghe một số cựu sinh viên đang đứng nói chuyện phiếm ở một bên.
“Người đàn em vừa mới đứng ở hàng đầu tiên kia trông thật xinh đẹp.”
“Không biết là thuộc khoa nào.”
“Hy vọng là khoa của chúng ta.”
Thư ký Vương không tiện ở lâu nên hàn huyên thêm hai câu thì quay về phòng họp để lại một mình Chử Dạng đứng trên hành lang ăn bữa sáng.
Bánh bao thịt hoàn toàn là nhân thịt nạc heo, không có trộn lẫn một chút rau dưa.
Chử Dạng không thích ăn bánh bao có nhân rau. Khi cô cắn đến lớp vỏ bánh bao mềm mịn, nước sốt thịt toé ra dính trên môi cô.
Cô vừa nhai vừa hé miệng, trong miệng cô toát ra làn hơi nóng.
Đây là bánh bao bán chỗ sạp bán điểm tâm nằm cách chỗ rẽ của tiểu khu dưới lầu khoảng vài trăm mét. Chủ sạp là một cặp vợ chồng già. Chử Dạng thích nhất là ăn sáng ở đó.
Mỗi sáng thứ hai, do xe của Từ Nam Diệp đi khác hướng với cô, nên cô không cho anh đưa đi. Cô tự mình đi đến sạp bán đồ ăn sáng và mua một phần, sau đó sẽ ngồi xe điện ngầm đến trường.
Có hôm không biết lão biến thái này âm mưu cái gì, tự nhiên lại đi con đường này.
Lúc ấy, Chử Dạng đang ăn đến vui vẻ, miệng đầy mỡ, bỗng thấy anh ta quay cửa kính xe xuống nhìn cô cười khiến cô sửng sốt.
Cuối cùng cô vẫn lên xe để anh ta đưa đến trường. Thời điểm khi xuống xe, Chử Dạng cảm giác trong xe tất cả đều là vị bánh bao thịt.
Lão biến thái này trước nay đều rất tinh tế. Ghế trước xe quanh năm đều có hương thơm thoang thoảng, mùi hương nhẹ nhàng. Hiện giờ lại bị mùi bánh bao thịt thay thế, anh ta lại làm như không ngửi được cái gì.
Bánh bao cô ăn còn dư lại một phần, lão biến thái đã ngốc ở nước ngoài khá lâu, vậy mà lại chịu cúi đầu đem miếng cuối cùng trên tay cô một ngụm ăn hết.
Chử Dạng nổi giận, vốn định oán giận hai câu.
Nhưng môi mỏng của Từ Nam Diệp dính tầng mỡ heo sáng bóng nhìn mê hoặc lòng người. Hình dáng môi của anh ta xinh đẹp, màu sắc cũng xinh đẹp, mỡ heo trên môi anh ta lại càng làm tăng thêm vẻ nam tính quyến rũ.
Chử Dạng nghĩ nếu có nhãn hiệu nào phối ra được màu này cô tuyệt đối sẽ mua.
Bánh bao thịt trên tay không còn bao nhiêu. Từ lâu, Chử Dạng đã cân nhắc xem có nên đến nhà ăn trường mỗi ngày để ăn sáng hay không. Nhưng khi nhìn đến những sinh viên mới đều như dân chạy nạn đói lưu lạc trên hoang đảo, nếu cô cũng giống bọn họ tranh nhau đứng ở cửa nhà ăn để mua đồ ăn sáng, vậy thì mỗi ngày cô thức dậy sớm tỉ mỉ trang điểm để làm gì.
Vì thế, mỗi ngày cô cũng chỉ có thể đến sạp bánh, ưu nhã mà mua một vài cái bánh, nhai kỹ nuốt chậm để thể hiện phong thái của người nổi tiếng.
Cuối cùng cũng ăn xong phần bánh bao thịt trên tay, Chử Dạng vừa lòng đánh cái nấc.
“Vừa nãy cô vừa ăn bữa sáng vẫn không đủ à?”
Do bị hỏi một cách đột ngột không kịp phòng ngừa khiến cô giật mình, tiếng nấc bị mắc kẹt ở cổ họng, Chử Dạng mím môi vỗ vỗ vài cái trước ngực cho thuận khí trước khi quay lại cười nhìn cái người vừa mới hỏi cô.
Mạnh Nguyệt Minh cố ý thay đổi một thân quần áo, lại còn chịu khó trang điểm nên nhìn cô ta rất thanh tú.
Tuy nhiên cách nói chuyện vẫn không thay đổi “Bây giờ lại là đàn em nào đem cho cô vậy? Một người đem cho cô bánh Tart trứng, một người mang cho cô bánh bao, Trung Quốc và Phương Tây phối hợp à?”
Xung quanh không có ai, Chử Dạng cũng lười giữ gìn thần thái phong phạm, đôi mắt hướng đi hướng khác.
Mạnh Nguyệt Minh cũng không thèm để ý, buông lời chế nhạo” Cô tốt nhất đừng có phạm sai lầm.”
Ồ, thì ra là tìm đến để cãi nhau, vậty thì tiếp theo không thể trách cô được.
Chử Dạng nhếch môi “Cô lau đi ghèn rồi, như thế nào lại quên đánh răng vậy?”
“Được, cô cứ chờ xem.” Mạnh Nguyệt Minh nhếch miệng, cằm căng chặt “Tôi xem cô có thể giữ được chức trưởng nhóm này đến khi nào.”
“Khi nào cô lui khỏi vị trí Phó Chủ Tịch, tôi hiển nhiên sẽ lên thay thế, tôi không cần phải nịnh nọt cô để cô giúp tôi. Ồ, không đúng, thời điểm lúc trước khi cô đang tranh cử, bài diễn thuyết của cô làm các giáo viên đều cảm động rơi nước mắt đầy mặt, kết quả chỉ là được đến cái chức Phó Chủ Tịch.” Chử Dạng thở dài một hơi nhẹ nhõm lại như có chút tiếc hận “Nếu tôi thật nhờ cô, tôi cũng không còn mặt mũi mà ở lại trường học rồi.”
Mạnh Nguyệt Minh trừng mắt “A! Cô dám có thái độ như vậy với tôi?”
Chử Dạng hất cằm lên, không thèm để ý nói “Thái độ như vậy thì như thế nào? Cô còn muốn tôi hướng cô dập đầu à?”
Cô đảo mắt nhìn Mạnh Nguyệt Minh, xuỳ một tiếng, thướt tha xoay người đi về hướng phòng họp.
Tinh thần thoải mái dễ chịu.
Cửa phòng họp đứng lúc bị mở ra, có một vài cán sự đi ra, nhìn thấy cô đứng ở nơi này, lại thấy Mạnh Nguyệt Minh với vẻ mặt phẫn uất đứng cách đó không xa.
Chử Dạng giả mù sa mưa, sờ sờ khoé mắt ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nhóm cán sự nhìn về phía Mạnh Nguyệt Minh thấy gương mặt cô ta hung dữ trông như Quỷ Dạ Xoa bèn chọn đi đường vòng.
Mạnh Nguyệt Minh đang nổi giận, cái gì cũng không biết.
Sau khi cô quay trở lại phòng họp, cuộc họp hội đồng cũng đã sắp xong. Bởi vì nhóm cựu sinh viên lại là những nhân vật giàu có mỗi ngày đều hốt bạc, nên buổi tiệc trưa được đặt sẵn ở khách sạn. Màn hình LED ở phía nam phòng họp sáng lên hiện lên dòng chữ “Buổi lễ thành lập Quỹ Học Bổng.”
Từ Nam Diệp làm người đại diện quyên tặng một triệu làm học bổng cho khoa Ngoại Ngữ để cổ vũ những sinh viên có thành tích học tập xuất sắc.
Từ Nam Diệp đứng ở trung tâm khái đài, anh cầm chứng nhận quyên góp hướng về phía máy quay phim mỉm cười.
Rõ ràng trước đó anh ta đã xuất hiện ở bảng thông báo danh dự trên trang web chính thức của trường. Người đàn ông trong hình vừa mới được thăng chức lên làm cố vấn cho đại sứ quán, mái tóc được chải gọn gàng vuốt ra phía sau, cà vạt màu cờ tổ quốc cùng nền trắng tương đối tương phản với nhau. Chử Dạng lúc đó đang ngồi trước máy tính cùng người bạn cùng phòng, cả hai đều kinh ngạc cảm thán sắc đẹp của vị đàn anh này không khỏi nghĩ đến sao cô có thể cùng anh ta có liên quan chứ.
Chủ tịch của Uỷ Ban Thanh Niên đang phát biểu trên khán đài, chủ nhiệm đi đến bên người Chử Dạng như là có chuyện muốn nói cùng cô.
“Các em đã chọn được người tốt chưa? Hôm nay bên khoa của em ai là người phụ trách tiếp đãi cựu sinh viên?”
Chử Dạng choáng váng: “A?”
“Em “A?” cái gì?” Giọng của chủ nhiệm không tốt, giọng nói có chút không thích hợp “Trước đây, Uỷ ban Thanh Niên có gửi văn kiện xuống các khoa yêu cầu tổ chức tuyển người để tiếp đãi cựu sinh viên và đi cùng bọn họ một ngày.”
Mỗi đoàn thể đều có Wechat riêng. Khi trường học có văn kịện thông báo sẽ được gửi vào Wechat của khoa. Các cán sự nòng cốt rất ít khi đọc kỹ văn kiện nên thông thường sẽ gửi qua cho các nhóm trưởng để chọn lọc ra nhiệm vụ của họ và gửi đến các nhóm hoặc thành viên bên dưới của mình.
Do Chủ Tịch khoa Công Nghệ không có mặt ở trường nên Mạnh Nguyệt Minh phụ trách mọi vấn đề và công việc trong thời điểm hiện tại.
“Em không có nhận được văn kiện thông báo.” Chử Dạng nhíu mày “Do đó, em cho rằng lần đại hội này là bên khoa Ngoại Ngữ phụ trách tiếp đãi cựu sinh viên, khoa Công Nghệ bên em không cần phải phái người.”
“Cho rằng, cho rằng, sao em có nhều cho rằng thế?” Chủ nhiệm thay đổi cách nói thành gay gắt “ Thành viên Hội đồng quản trị cũng đã gửi văn kiện thông báo cho khoa Công Nghệ các em, em có thể dùng não nhớ kỹ lại không? Khoa mấy em không cử người đến, em định để mấy cựu sinh viên uống gió Tây Bắc* à?”
(uống gió Tây Bắc = hít khí trời để sống, tương đương thành ngữ “cạp đất mà ăn” ở Việt Nam. Ở đây có nghĩa là không có người tiếp đãi, tự lo cho mình.)
Chử Dạng cắn môi: “Mấu chốt là em không có nhận được văn kiện thông báo.”
“Em không nhận được văn kiện thông báo thì đi mà hỏi Chủ Tịch của các em. Nói với tôi thì có ích lợi gì? Khi bên trường báo cho tôi, tôi đã báo xuống cho các khoa rồi. Đây là vấn đề của các em chứ không phải của tôi.”
Chử Dạng không kịp suy nghĩ thì đã xoay người tính toán đi về phòng trực ban để lấy đi dộng gọi điện cho các cán sự nào không có lớp hôm nay để đến hỗ trợ.”
Chủ nhiệm văn phòng có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Bây gioè em mớii đi tìm người giúp thì có ích lợi gì? Bọn họ biết dẫn nhóm cựu sinh viên đi đâu sao? Nếu cán sự nhóm của em có lớp môn học bắt buộc không thể xin nghỉ buổi chiều thì sao?”
Ý tứ này chính là cô phải chịu tất cả trách nhiệm đối với chuyện đang xảy ra, cho dù biện pháp cứu chữaa cũng chưa dùng đến.
Cô cũng lười phản bác. Khi cô quay trở lại phòng trực ban để lấy di động, phát hiện các đoàn khoa hình như đều biết chuyện này.
Sau khi cô quay lại phòng họp, tất cả các cán sự đang tập hợp lại với nhau. Mạnh Nguyệt Minh đang đứng đó đợi cô. Phó nhóm và cán sự nhóm đang đứng bên cạnh cô ta với vẻ mặt sợ hãi.
Mạnh Nguyệt Minh lạnh mắt nhìn cô.
Cục diện hiện tại có chút xấu hổ.
Bản thân cô là nhóm trưởng vậy mà cái gì cũng không biết. Hơn nữa căn bản là không ai muốn nghe cô giải thích.
Mạnh Nguyệt Minh thở dài: “Năng lực công tác không tốt, vậy thì cô thức dậy sớm có ích gì?”
“Tôi không có nhận được văn kiện.”
“Cô không nhận được văn kiện? Vậy tại sao người trong nhóm cô lại nhận được? Cô đang nằm mơ à?”
Chử Dạng hít sâu giải thích: “Tôi thật sự không có nhận được. Nếu tôi thấy không có khả năng sẽ xem nhẹ việc này.”
Mạnh Nguyệt Minh lạnh mặt nhìn cô, không vì lời giải thích của cô mà thay đổi thái độ “Tôi mặc kệ cô rốt cuộc có thấy văn kiện hay là không. Tôi cũng không muốn truy cứu nguyên nhân. Bây giờ tôi chỉ thấy là cô làm việc không có trách nhiệm. Nếu không phải phó nhóm kịp thời an bài, tôi xem cô làm thế nào trong thời gian ngắn có thể đi tìm các cán sự hỗ trợ có thể ghi nhớ nổi nội dung và qui trình công tác của ngày hôm nay? Thay vì đứng đây giảo biện, tôi nghĩ cô nên làm tốt công tác cuối cùng của cô.”
Phía bên kia các cán bộ sinh viên đang nói chuyện phiếm với nhóm cựu sinh viên, không khí thân thiện và náo nhiệt, chuẩn bị cùng nhau đi đến khách sạn.”
Duy chỉ có một vài cựu sinh viên khoa Công Nghệ ngồi một bên với vẻ mặt xấu hổ và tất cả cán sự cùng nhìn Phó Chủ Tịch chỉ vào mũi nhóm trưởng mắng.
Hôm nay, Mạnh Nguyệt Minh được phân làm người đại diện cùng cựu sinh viên đến khách sạn tham dự buổi tiệc trưa, mặt người dạ thú, trên người mặc toàn là hàng hiệu.
Chử Dạng thì ăn mặc trang phục của nhân viên lễ tân mua sỉ từ Taobao. Mới vừa rồi lại còn bởi vì vội vã chạy về phòng trực ban nên trên mặt cô hiện tại có một tầng mồ hôi mỏng, ngực không quy luật phập phồng lên xuống.
Cô sớm biết Mạnh Nguyệt Minh nhìn cô không vừa mắt. Hiện tại Chủ Tịch không có ở trường, cô ta có rất nhiều cơ hội làm khó dễ cô.
Hiện tại tất cả đã rõ ràng. Hội sinh viên giống như một xã hội thu nhỏ, nếu nhân viên cấp dưới làm sai thì không có ai sẽ quy trách nhiệm cho cấp trên cả.
“Thôi bỏ đi, nếu mọi chuyện đã được an bài tốt thì cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai làm gì.” – một đàn anh tốt bụng thay cô ra mặt cầu tình “Đừng làm cho người bên ngoài chê cười khoa Công Nghệ chúng ta.”
Mạnh Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn về phía đàn anh, cô ta cúi đầu xin lỗi, ngữ khí chân thành “Đàn anh, em thật sự xin lỗi, là do em không quản lý tốt mấy em ấy, làm cho mọi người chê cười rồi.”
Chử Dạng đột nhiên cười.
“Cô còn cười cái gì? Còn không mau qua xin lỗi!” Mạnh Nguyệt Minh trừng cô “Cô không muốn làm nhóm trưởng nữa à?”
Ở chỗ này chờ cô chính là như vậy đi.
Cô mà có thể nuốt xuống cơn giận này thì cô chính là con chó.
Chử Dạng thở dài, đi đến trước mặt các đàn anh đàn chị, cúi người chào.
Tiếp theo cô lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là do em nhất thời sơ ý khiến cho Mạnh Nguyệt Minh có cơ hội làm khó dễ em, làm chậm trễ lịch trình của các đàn anh đàn chị, xin đàn anh đàn chị bỏ qua cho em.”
Thời điểm cô vừa nói ra ba chữ “Thật xin lỗi”, Mạnh Nguyệt Minh lộ ra vẻ mặt hài lòng. Chờ đến khi nghe Chử Dạng nói câu sau, Mạnh Nguyệt Minh đen mặt.
“Chử Dạng, cô đang nói cái gì vậy! Ai làm khó dễ cô!”
Chử dạng ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta nói “Tôi là trưởng nhóm, cô lại trực tiếp bỏ qua tôi truyền đạt văn kiện thông tin cho phó nhóm của tôi, tôi căn bản không hề biết có việc này. Đây không phải là cô làm khó dễ tôi thì là gì?”
“Chính cô không thấy tin nhắn tôi gửi cho cô liền trách tôi không thông báo cho cô?”
“Di động của tôi đều lưu trữ hết tất cả các cuộc nói chuyện từ trước đến giờ. Tôi vẫn còn giữ những cuộc nói chuyện trên Wechat từ nửa năm trước. Cô có muốn tôi đưa cho cô xem lịch sử trò chuyện giữa chúng ta hay không?”
Mạnh Nguyệt Minh cười lạnh “ Tôi làm sao biết cô có xoá bớt tin nhắn hay không?”
“Vậy đàn chị, cô cũng có thể đưa ra lịch sử cuộc nói chuyện giữa chúng ta trong di động của cô?”
Mạnh Nguyệt Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Di động của tôi không đủ bộ nhớ, nên tôi sẽ thường xuyên xoá tin nhắn.”
Khi nghe cuộc đối thoại này, chỉ cần là người bình thường thì ai cũng đều có thể dễ dàng đoán ra chuyện này cuối cùng là lỗi của ai.
“Thì ra đàn chị nghĩ về con người tôi là như vậy.” Chử Dạng cắn môi, thái độ thay đổi nhanh chóng, mới vừa rồi hùng hổ doạ người, đôi mắt bỗng nhiên trở nên ướt át “Đàn chị thu lại chức vụ của tôi đi, tôi không còn gì để nói.”
Mới vừa rồi còn một bộ dáng như muốn làm chứng trước toà, hiện tại trong nháy mắt liền khom lưng cúi đầu?
Mạnh Nguyệt Minh bối rối đứng ngây người ở đó.
Chử Dạng nhìn những người khác cười, đôi mắt to ướt át nhìn thật nhu nhược đáng thương như bông hoa trắng nhỏ vừa bị xé nát.
Sau đó cô để lại một bóng dáng yếu ớt hướng mọi người xoay người rời đi.
Chuyện này nhìn có vẻ cứ như vậy mà kết thúc.
Kết quả vẫn chưa. Thời điểm Mạnh Nguyệt Minh đang ở phòng trực ban để lấy túi xách chuẩn bị đi khách sạn phát hiện Chử Dạng đang đứng ở cửa chờ cô ta.
Mạnh Nguyệt Minh đi ngang qua nheo mắt nhìn cô “Cô đứng ở nơi này làm gì?”
Chử Dạng một câu cũng không nói, trực tiếp từ phía sau đem ra một lon Coca.
Mạnh Nguyệt Minh chưa kịp phản ứng đã bị đổ một thân coca từ đầu đến chân, cô ta mắng to
“Cô làm gì vậy!!!”
Mạnh Nguyệt Minh không mở mắt ra được, giận dữ la lên một tiếng, theo bản năng giơ tay định tóm lấy Chử Dạng.
Chử Dạng lui về phía sau vài bước, nhìn cô ta cười nói “Cô dùng trò của học sinh tiểu học đi lừa tôi, tôi liền trả lại cho cô đủ.”
Nói xong, cô còn chưa hết giận, tiến đến trước mặt Mạnh Nguyệt Minh nói: “Bây giờ mà về phòng ngủ gội đầu chắc không còn kịp nữa rồi?”
Mạnh Nguyệt Minh dùng sức xoa xoa đôi mắt, hốc mắt cô ta phiếm hồng, khóc nức nở mắng: “Tôi không đi được, cô cũng đừng nghĩ có thể đi.”
Chử Dạng không vội bất mãn, mà tiếp tục làm trò trước mặt cô ta, lấy ra điện thoại gọi cho thầy giáo bên Uỷ Ban.
Thanh âm của cô mềm nhẹ, còn mang theo tí áy náy, cầm điện thoại đầy thiện ý giải thích “Thầy giáo, đàn chị Mạnh không cẩn thận làm đổ coca lên người. Bây giờ tóc đều ướt. Thầy có thể chờ chị ấy về phòng tắm rửa lại một chút được không ạ?”
“Bây giờ phải đi rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian để chờ đợi em ấy” thầy giáo trực tiếp quyết định “Em nhanh chóng đi thay quần áo rồi quay lại đây tập hợp.”
Chử Dạng có chút do dự: “Dạ, em thấy như vậy không tốt lắm đâu ạ.”
“Vốn dĩ em có hình tượng tốt hơn, ngay từ đầu thầy đã có ý đề cử em, không có gì là không tốt cả, nhanh lên.”
Mạnh Nguyệt Minh toàn thân đều run đầy ngập uỷ khuất không có nơi để phát tiết, trừng mắt nhìn Chử Dạng, hận không thể đem cô nuốt sống.