Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm

Chương 22:




Vốn dĩ bây giờ đang là thời gian cao điểm lúc tan học, các trạm xe công cộng chật kín người không còn chỗ, xe cũng khó di chuyển. Trên phần mềm thể hiện đằng trước có hai mươi hoặc ba mươi chiếc xe, tiếng còi xe trước cổng trường xe lẫn với tiếng ồn ào của học sinh tạo nên một khung cảnh sôi động.
Cô gái trẻ dễ thương có vẻ ngoài xuất sắc đứng ở trạm xe buýt công cộng đang nhìn xung quanh có vẻ cũng đang đợi xe.
Có không ít người lặng lẽ đánh giá cô.
Cuối cùng xe đến, cứ tưởng đó sẽ là một chiếc xe Volkswagen, Ford hoặc Chevrolet khá phổ biến và quen thuộc với số đông dân chúng. Kết quả là một chiếc xe hơi bóng lưỡng lái lại đây, hai bên chữ “B” có một đôi cánh, tràn đầy sức mạnh.
Người đẹp xứng siêu xe, mọi người không tránh khỏi phát ra âm thanh thổn thức.
Kết quả cô gái trẻ xinh đẹp lại nghiên cứu bản số xe hết nửa ngày mới yên tâm lên xe.
“……”
Xem ra là cuộc sống của những người có tiền cũng không phải lúc nào cũng quá dư dả.
Từ Nam Diệp nhướng mày, theo bản năng lại cho đây là công lao của Chử Dạng, quay đầu nhìn cô nhàn nhạt hỏi “Không giải thích sao?”
Chử Dạng cắn môi, cười vài tiếng, ngượng ngùng nhìn cậu nhóc bên ngoài xe: “Bạn học, cậu muốn đi đâu à?”
“Quảng trường Liuyi”
Chử Dạng lập tức trả lời: “Ngại quá, không tiện đường,” sau đó lại nhìn Từ Nam DIệp gật gật đầu, “Sư phó đi thôi.”
Cậu nhóc mất mát há miệng, nói câu ngại quá, liền lùi lại.
Xe hơi chạy nhẹ nhàng trên đường cao tốc.
Chử Dạng chưa hết sốc ấn ngực, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt người đàn ông kế bên
Thoạt nhìn anh giống như cũng không có vẻ giận.
Kết quả khi đến nơi, Chử Dạng cười nhẹ nhõm, tay phải đã đặt lên tay cầm cửa ôtô, tay trái lại bị đè lại.
“Làm sao vậy?”
Ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, Từ Nam Diệp nhếch môi, nhìn bình thản: “Đi xe không trả tiền?”
Hoá ra là chỉ đợi cô đến lúc này đây.
Chử Dạng bĩu môi, tiếp tục bắt đầu vì mình biện hộ: “Nếu tôi không làm như vậy, người khác còn cho rằng tôi bị người khác bao dưỡng nha.”
Từ Nam Diệp dường như hiểu được khó khăn của cô nên không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Sau đó chỉ vào nhà hàng trước mặt: “Bữa này em mời.”
Chử Dạng nhìn bên ngoài nhà hàng trang hoàng lộng lẫy, chửi thầm tiền xe mẹ nó thật quá đắt.
Hai người họ chọn một gian phòng riêng trên lầu hai. Nhà hàng này tuy rằng đắt tiền, nhưng do cách trường học không xa nên vẫn có nguy cơ gặp phải những bạn học có tiền.
Cũng không biết có phải Từ Nam Diệp cố tình lôi kéo cô chọn những món ăn đặc trưng của nhà hàng hay không, khi tính tiền bữa ăn, số tiền đã vượt xa số tiền bình quân trên đầu người của nhà hàng.
Chử Dạng đau lòng ôm túi.
Ngay cả thức ăn do Từ Nam Diệp gắp cho cô cũng không còn ngon miệng nữa.
Do vẫn luôn đau lòng về số tiền nên hiếm khi Chử Dạng không có phát huy được bản chất hay lảm nhảm, đem bữa cơm thành lúc nói về việc trong nhà.
Từ Nam Diệp hỏi cô: “Không muốn ăn?”
Chử Dạng cũng không giấu giếm, chỉ vào những món ăn tinh xảo được bày trên bàn, miệng đầy oán giận: “Anh nhìn những món ăn này xem, tôi sẽ tốn bao nhiêu tiền nha.”
Từ Nam Diệp nhấp một ngụm trà, khẽ cười: “Không phải nhớ anh sao? Có nhiêu đây cũng không chịu bỏ ra?”
Chử Dạng lớn tiếng cãi lại: “Ai nhớ anh! Tôi không có tiền ăn….”
Cô nói được một nửa, cũng biết mình bê đá tự đập chân mình, nếu đã có tiền trả cho bữa tối, sao lại nói với anh ta là không có tiền ăn cơm.
Trước sau mâu thuẫn, mục đích rõ ràng.
Từ Nam Diệp rõ ràng là đào hố cho cô nhảy vào.
Anh cũng không vạch trần cô mà chậm rãi nhìn cô với đôi mắt nông ẩn giấu ý cười, nhìn sắc mặt cô thay đổi từ trắng thành đen rồi chậm rãi đỏ lên.
Cuối cùng, sau khi thưởng thức đủ rồi mới ưu nhã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay thời điểm tính tiền tại quầy thu ngân, Chử Dạng không cam lòng cùng tự nguyện lấy đi động ra chuẩn bị trả tiền.
Đỉnh đầu bị vỗ nhè nhẹ, cô quay đầu lại, khoé môi Từ Nam Diệp hơi nhếch lên: “ Được rồi, để anh.”
Chử Dạng ngơ ngác hỏi: “Không phải là tôi mời bữa này thay cho tiền taxi sao?”
Từ Nam Diệp cười khẽ: “Anh đã thanh toán rồi.”
Cô không thể hiểu được, hai người bước ra khỏi nhà hàng, Từ Nam Diệp đi trước một bước lái xe chạy tới, Chử Dạng đứng ở cửa nhà hàng đợi anh.
Hoàng hôn đã hoàn toàn ẩn vào đường chân trời và những con đường được thắp sáng bởi đèn neon.
Bỗng nhiên trên mặt đất khô ráo xuất hiện những vệt nước nhỏ, Chử Dạng ngẩng đầu, mưa bụi như những cây kim mảnh rơi xuống từ bầu trời đêm sâu vô tận.
Vào thời điểm giao mùa giữa mùa hè và mùa thu, thời tiết luôn bất thường. Khả năng vào buổi sáng trời nắng nhưng sẽ trở nên se se lạnh trong nháy mắt, mây đen kéo đến, mưa to tầm tã.
Không bao lâu trời đổ mưa to. Chử Dạng lấy ra điện thoại di động, quả nhiên nhận được thông báo trong nhóm rằng buổi tập luyện buổi tối đã bị huỷ bỏ.
Các sinh viên năm nhất hoan hô nhảy nhót. Nhóm Trợ Ban rốt cuộc cũng có một đêm rảnh rỗi.
Không có gì có thể làm cho đám sinh viên này hưng phấn hơn là trời mưa trong thời gian tập huấn quân sự.
Chử Dạng không tham gia tập huấn quân sự, nhưng không hiểu sao mức độ hưng phấn trong lòng cũng không thua kém gì nhóm sinh viên năm nhất đó.
Một số người đi đường không mang theo dù, vội vàng núp phía dưới biển quảng cáo của cửa hàng bên đường để tránh mưa.
Chử Dạng thấy một hình bóng quen thuộc nhưng cô cũng không chắc chắn lắm.
Bởi vì khuôn mặt bị chiếc dù che khuất, cô lại không thể nhìn thấy người đó trông như thế nào, nhưng nhìn dáng người, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc
Người nọ đi lướt qua cô, mặt ô lại cố ý hướng vào Chử Dạng, cơ bản nhìn không phải như đang chắn mưa mà là như đang trốn cô.
Càng nhìn càng giống Trần Tiểu.
Nhưng Trần Tiểu sẽ không bao giờ mặc váy ngắn như vậy, cũng không đi giày cao gót như vậy.
Thậm chí mỗi lần Chử Dạng trang điểm tỉ mỉ, cô ấy đều lạnh nhạt bổ sung một câu thay vì tốn nhiều thời gian cho việc trang điểm như vậy còn không bằng tranh thủ đi thư viện nhiều hơn một chút.
Trước khi Chử Dạng xác định chắc chắn đó là ai thì tiếng còi xe hơi đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Chử Dạng vội vàng lên xe.
Mưa càng lúc càng lớn, đập trực tiếp vào đầu và trên thân xe phát ra âm thanh tí tách chói tai.
Chử Dạng không đầu không đuôi nói: “Buổi tập huấn đã bị huỷ bỏ.”
“Ừm,” Từ Nam Diệp không chút để ý trả lời, “không cần vội vàng đưa em trở về trường học.”
Quần cô nhanh chóng bị xoắn lại xoắn nhìn như bánh quai chẻo. Chử Dạng do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói được gì.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh ban đêm đẹp đẽ ban đầu bị nước mưa hắt vào thành những bức tranh trừu tượng, cô không nhìn thấy gì ngoại trừ ánh đèn chói mắt.
Chỉ cần một chút mưa thôi thì dòng xe cộ đông đúc sẽ bị tắc nghẽn huống chi là trận mưa lớn như thế này.
Trong dòng xe cộ, chiếc xe điện gào thét mà lao đi, rốt cuộc đã mở ra khoảng khắc nổi bật của nó.
Thật vất vả chờ cho đến khi mưa nhỏ bớt đi một chút, đường xe chạy vẫn bị tắc nghẽn.
Cách trường học cũng không bao xa, Chử Dạng liếc nhìn vỉa hè không có người đi bộ, cô cụp mắt xuống, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta đi bộ đi.”
“Không có dù.”
Chử Dạng vỗ vỗ balo của mình: “Tôi có đem theo.”
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Vậy đi bộ.”
Anh đem xe đậu ở ven đường, tắt máy, hướng Chử Dạng đưa tay ra: “Đưa dù cho anh.”
Chử Dạng mở balo ra, bên trong có hai cây dù.
Cô đảo tròng mắt, lặng lẽ lấy ra một cây dù rồi đem cây dù còn lại kia nhét nhét vào phía dưới.
Từ Nam Diệp nhìn cây dù nhỏ lại tinh xảo, phía trên còn có thêu hoa văn hình cây dù che nắng, nhất thời không nói nên lời.
Nhưng anh cũng không nói gì, xuống xe đi vòng qua bên kia xe, thay cô mở ra cửa xe bên ghế phụ.
Anh cầm lấy tay cầm của dù, tay kia gắt gao vòng lấy cô, rồi chậm rãi đi trên lối dành cho người đi bộ trong tiếng mưa rơi tí tách.
Chiếc dù quá nhỏ, nếu muốn hai người đều không bị mưa rơi trúng thì chỉ có thế cố gắng nép sát và nhau hết mức có thể.
Nước mưa lạnh lẽo dường như bị chiếc dù nhỏ tinh xảo này cản lại thêm vòng tay ấm áp của anh khiến cô không hề cảm thấy lạnh.
Chử Dạng lặng lẽ nhìn Từ Nam Diệp đang đi bên người, trái tim đột nhiên nóng lên.
Phần lớn cánh tay của anh đều bị mưa ướt đẫm, áo sơ mi dính lên trên cánh tay, cô nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu.
Hai phần ba chiếc dù đều nghiêng về phía cô và thậm chí còn cách cánh tay của cô một khoảng.
Vẻ mặt của anh thở ơ giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên.
Tim Chử Dạng đập càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi tiếng mưa gần dứt, cô ấn lên ngực, liều mạng kiềm chế rung động trong trái tim.
Thời gian êm đềm trôi đi, rốt cuộc chẳng đi được bao xa, mưa lại lớn lên.
Chiếc dù nhỏ này không thể chịu đựng được nữa, Từ Nam Diệp chỉ vào một cửa hàng bán quà vặt nhỏ phía bên kia đã đóng cửa từ lâu: “Tới đó tránh mưa đi.”
Không biết có phải ông chủ cửa hàng quên thu mái hiên vào hay không, vừa lúc cung cấp cho hai người bọn họ một chỗ để trú mưa.
Cả hai bước nhanh đến một chỗ trú mưa nhỏ hẹp.
Từ Nam Diệp lắc lắc nước phía trên thân dù, khóe miệng mang ý cười: “Xem ra trông cậy vào nó để đưa em về ký túc xá có chút khó khăn.”
Chử Dạng cảm thấy chột dạ sờ sờ balo.
Cột nước mưa đổ xuống từ đầu nhọn của mái hiên tạo thành một màn nước trong suốt và mịn màng.
Cô không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến một bài hát của Châu Kiệt Luân.
Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là từng cùng em tránh mưa dưới mái hiên.
Lúc ấy cô còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa lời bài hát. Sau này, khi đang trong thời kỳ nổi loạn, vì muốn khiến cho mọi người thấy sự độc lập và đặc biệt của mình nên khi mọi người đem sao chép lời bài hát vào bản nháp, cô lại khinh thường cảm thấy ca từ sến súa lại khó hiểu.
Hiện tại, cô lại quá ngưỡng mộ Châu Kiệt Luân.
Rõ ràng không thể xem như là một ngày mưa đẹp.
Tiếng còi xe làm người khó chịu, bóng đèn mờ ảo trong đêm mưa, giày thể thao và ống quần bị mưa ướt.
Nhưng Chử Dạng lại cảm thấy không có gì có thể làm cho lòng người rung động hơn so với thời khắc này.
Mái hiên cũng tốt, nước mưa cũng tốt, hoành cảnh xung quanh mình cũng tốt nhưng đều không làm lòng người rung động bằng người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.
Cô đỏ mặt một cách khó hiểu.
Cơn mưa chết tiệt làm trái cho tim cô xao xuyến.
“Dạng Dạng.”
Giọng nhói nhẹ nhàng trầm ấm của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, Chử Dạng giật mình, tránh vài bước sang bên cạnh.
Khóe miệng cô run rẩy: “Sao, sao vậy?”
“Có khăn giấy không?” Từ Nam Diệp tháo mắt kính xuống, “Mắt kính bị mưa ướt.”
Chử Dạng luống cuống tay chân mở balo ra, thô lỗ thò tay vào xới tung lên. Trong balo quá nhiều thứ linh tinh, cô tìm thế nào cũng không thấy.
Đột nhiên chạm được vào bao khăn giấy, cô chợt thấy nhẹ nhõm, đột ngột rút khăn giấy ra.
Cùng với khăn giấy, có rất nhiều đồ vật linh tinh rơi ra ngoài.
Kể cả cây dù được đóng gói gọn gàng.
“……”
Một cảm giác mất mặt, thẹn cùng tức giận toát ra từ đầu đến chân. Bản thân Chử Dạng cũng không đếm được mình đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc trong khoảng thời gian này. Nhưng cho dù cô có cố gắng vòng vo như thế nào đi chăng nữa, thì sự phát triển của vấn đề sẽ vô tình bị cô đưa sang một hướng khác.
Cô chưa bao giờ thấy thua thiệt như vậy.
Mất mặt đến nỗi không thể ngẩng nổi đầu lên.
Từ Nam Diệp chỉ nhìn lướt qua mặt đất, cái gì cũng không nói, cúi xuống giúp cô đem đồ vật nhặt lên.
Quá mất mặt.
Hai mắt Chử Dạng đỏ hoe, cảm thấy rất là uỷ khuất, cô cũng ngồi xổm xuống đoạt lấy đồ vật từ trong tay anh, bĩu môi gầm nhẹ: “Anh muốn cười thì cười, nếu không coi chừng bị nghẹn chết đó.”
Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô, trên môi vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt: “Tiền taxi có hơi nhiều.”
Chử Dạng rụt rụt đầu: “Ý anh là gì?”
Anh lại nói: “Thối lại tiền lẻ cho em.”
Chử Dạng khó hiểu, cằm bỗng nhiên nóng lên.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa, môi một trận vừa ướt vừa nóng.
Là hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau, không có cọ xát, không có thâm nhập, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, ngắn ngủi và đơn giản.
Thật sự chỉ là nhận tiền lẻ.
Thật khác với sự tham lam và mãnh liệt trên giường, nụ hôn này lại làm Chử Dạng càng cảm thấy cả người tê dại.
Sau khi kết thúc, Chử Dạng cầm cây dù đã khô, suy nghĩ nhỏ nhoi của cô lộ ra trong lòng cô, lộ ra dưới ánh mắt của anh, làm cho cô ước gì có thể đem chiếc dù này ném đi.
Từ Nam Diệp nhìn dáng vẻ co lại như đà điểu của cô, cuối cùng lộ ra thần sắc bất lực.
Anh cầm lấy chiếc dù, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chiếc dù này bị hỏng rồi à?”
Chử Dạng như là tìm thấy được sợi dây thừng cứu mạng, mạnh mẽ gật đầu.
Từ Nam Diệp liếc nhìn màn mưa trước mặt, như đang nói chuyện với chính mình, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Anh còn phải đợi bao lâu để sửa được nó?”
Chử Dạng khó hiểu a một tiếng.
“Cảm giác như mưa sẽ không sớm tạnh,” anh quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến, “Chúng ta đợi chút nữa.”
“A, không sao.”
Khá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.