Khi Chử Dạng quay lại phòng ngủ để thay quần áo, trong phòng chỉ còn mỗi cô bạn cùng phòng Thư Mạt.
“Tớ muốn đi khách sạn ăn tiệc liên hoan.” Chử Dạng ném dải lụa xuống, đi thẳng đến tủ quần áo, sờ sờ cằm, bắt đầu lựa chọn trang phục “Buổi chiều không có tiết học. Nếu cậu không đói bụng, chờ khi tớ quay lại trường sẽ đem về một ít điểm tâm cho cậu?”
“Tiệc liên hoan? Liên hoan gì vậy?”
“Liên hoan thiết đãi Hội Cựu Sinh Viên.”
“Ồ” Thư Mạt gật gật đầu, nhai miếng khô mực hai cái mới kinh ngạc phát hiện có gì đó không đúng. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu “Không phải cậu nói Mạnh Nguyệt Minh đi sao?”
Chử Dạng dựa vào phía trước tủ quần áo, bắt chéo hai tay trước ngực, nhún nhún vai “Bị đổ Coca lên người nên không đi được.”
Cô hờ hững kéo xuống dây buộc tóc trên đầu. Mái tóc dài hơi xoăn xổ tung đổ xuống. Chử Dạng lắc lắc, đầu ngón tay cô vân vê dây cột tóc màu đen, cô nhẹ nhàng nâng chân thon dài lên, cởi xuống đôi giày bệt.”
“A thích chết mất.”
Giọng điệu xấu xa này nghe vào là biết kiểu độc mồm độc miệng. Nhưng Thư Mạt chính là yêu chết đi được cái dáng vẻ trà xanh này của cô.
Cô ấy mười phần chân chó giơ ngón tay cái lên “Làm tốt lắm.”
Thời điểm cô ấy học năm nhất, cô ấy cũng là một cán sự nhỏ của Ban Chấp Hành trường. Vốn dĩ cô ấy vốn đầy nhiệt huyết và động lực, nhưng cố tình khi ấy trưởng nhóm lại là Mạnh Nguyệt Minh.
Khi cô ấy cực khổ thức đêm viết báo cáo, không những không nhận được một câu “Cám ơn, vất vả rồi.” của Mạnh Nguyệt Minh mà ngược lại còn bị cô ta mắng “Cả việc này còn làm không được mà cô còn đòi làm cán bộ sinh viên? Cô cho rằng điểm công tác chỉ như vậy là có thể được tăng thêm?”… “Chuyện này không cần thảo luận nữa, tôi giao cho cô nhiệm vụ nào thì cô chỉ cần cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ đó là được.”… “Bây giờ cô là trưởng nhóm hay tôi là trưởng nhóm? Cô vẫn là nên nghe lời tôi.” Đợi cho Mạnh Nguyệt Minh mắng xong, cô ấy không còn lời nào để nói.
Trong chiến dịch tranh cử vào năm hai, cô ấy biết được Mạnh Nguyệt Minh vẫn còn trong Ban Chấp Hành nên kiên quyết rời khỏi vị trí.
Bởi vì Chử Dạng có mười phần khả năng giả vờ lại có thể nhẫn nhịn nên có thể tiếp tục lưu lại Ban Chấp Hành của trường, đối mặt với một Mạnh Nguyệt Minh ương ngạnh.
“Vậy cậu đổ Coca lên người cô ta không phải là cùng cô ta hoàn toàn trở mặt sao?” Thư Mạt cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy Chử Dạng hành động có chút lỗ mãng “Chờ đến lúc tranh cử cuối tháng này, cậu phải làm sao bây giờ?”
Chử Dạng bĩu môi: “Không trúng cử thì không trúng cử, thiếu phần điểm công tác này, tớ sẽ cố gắng học cho kì thi tới để lấy điểm học kì bù cho phần điểm thiếu này.”
Thư Mạt cũng không rõ Mạnh Nguyệt Minh chơi xấu Chử Dạng như thế nào. Bất quá nhìn thái độ của Chử Dạng cũng có thể đoán được cô cũng không có khả năng để bản thân bị mang lên đài làm xiếc.
“Nếu có Chủ Tịch ở đây thì tốt rồi”. Thư Mạt thở dài, chống cằm nhìn cô lựa trang phục “Ít nhất giữa cậu và Mạnh Nguyệt Minh, anh ta khẳng định là sẽ giúp cậu.”
Ngón tay Chử Dạng đang lần qua giữa các móc áo hơi khựng lại một chút. Ngay sau đó, cô mỉm cười châm chọc.
Qua một lúc lâu, cô mới chậm chạp trả lời, giống như không thèm để ý mà nói “Thôi nào.”
Sau khi Chử Dạng chọn được trang phục, cô bước vào phòng tắm mặc thử. Khi cô đi ra, Thư Mạt xoay cô hai vòng, ánh mắt kinh ngạc không thể tin.
Tuy nói là năm nay thịnh hành phong cách phong tình Pháp - một chiếc váy voan trắng in hình những quả dâu tây nhỏ khiến người mặc trông rất tươi tắn và dễ thương nhưng Chử Dạng hiển nhiên không hợp phong cách này.
Tuy nhiên chính chiếc áo cô đang mặc phối với chiếc váy là một chiếc áo len dệt hai dây mua trên Taobao giá mười mấy đồng, chiếc xương quai xanh mảnh và có độ cong xinh đẹp và xương bướm với đường cong duyên dáng phía sau lưng cũng đủ để thể hiện hoàn toàn cảm giác ưu việt, xinh đẹp của người mặc.
Cổ cô thon gọn, nhỏ dài. Hai bên vai cân đối với xương cổ, không phát hiện một tí nào bị lệch, khuỷu tay vượt quá vòng eo con kiến.
Càng không cần kể đến đuôi mắt xếch lên tự nhiên, khuôn mặt ngả ngớn lại tinh xảo như mèo.
Chử Dạng thuộc dạng phụ nữ xinh đẹp mà mấy tên nam sinh thích dạng nữ sinh thanh thuần không dễ dàng bị thu hút, nhưng chắc chắn đám nữ sinh lại không có sức chống cự được với sự hấp dẫn này.
Thư Mạt không hiểu có phải bản thân mình thích bị ngược hay không. Cô đặc biệt thích Chử Dạng nhe nanh múa vuốt, càng trông yêu nghiệt cô càng thích.
Cho nên kiểu trang điểm và ăn mặc này của Chử Dạng, Thư Mạt không thích mấy.
Nhưng Thư Mạt lại biết hôm nay là liên hoan có giáo viên trường tham gia. Nếu như Chử Dạng ăn mặc như bình thường, cho dù là trong bữa tiệc liên hoan cũng sẽkhông ai có ý kiến, nhưng nếu sau đó có ai báo cáo lại cho ba Chử Dạng nghe, cô ấy chắc chắn xong đời.
Thư Mạt đang giữ cửa thang máy và lải nhải bên cạnh cô “Đàn anh Từ có đi không? Cậu có muốn hỏi xin Wechat của anh ta không?”
“….không có hứng thú.”
“Đàn anh Từ mới vừa về nước, khẳng định vẫn chưa có đối tượng, nếu cậu không có hứng thú cũng phải vì chị em mà dấn thân lên chiến trường nha.” Thư Mạt sờ cằm, âm thầm suy tư “Anh ta hiện tại là nhân viên nhà nước lại là con ông cháu cha. Cậu nghĩ xem anh ta có thể sẽ có cảm giác với nữ nhân có vẻ đẹp yêu nghiệt như cậu hay không.”
Chử Dạng vừa mở miệng muốn nói gì đó, liền lại bị Thư Mạt đánh gãy “Hôn nhân của chính trị chắc đều là hôn nhân do gia đình sắp đặt. Không được, không được.”
Không được. Ủng hộ tự do hôn nhân.
Lóe hôn* cũng không mấy quan trọng. Lúc ấy, Chử Dạng phải gả vào nhà giàu quyền thế, vốn đang có chút lo lắng.
(Lóe hôn: hay còn gọi là kết hôn vội. Ý chỉ trong hôn nhân hiện đại, thời gian hai bên từ quen biết hoặc yêu nhau rồi đi đến kết hôn là cực kì ngắn. Thường thì thời gian quen nhau dưới một năm.)
Kết quả bên kia không nói hai lời, so với nhà cô, họ đồng ý còn sảng khoái hơn.
Chử Dạng xuất thân trong một gia đình trí thức. Từ nhỏ đến lớn cô nhận được giáo dục dựa theo tiêu chuẩn của một thiên kim tiểu thư. Cô tự biết bản thân không có cố gắng theo học lễ nghĩa chu đáo trong thời gian dài nhưng ở thời khắc mấu chốt giả dạng bộ dáng của một tiểu thư đối với cô vẫn không thành vấn đề.
Cô gái trẻ tuổi xuất thân từ gia đình thuộc phần tử trí thức, ba mẹ đều là người khiêm tốn và có lễ nghĩa nên khẳng định chỉ có thể tốt chứ không thể xấu.
Chử Dạng cứ như vậy lừa gạt toàn bộ Từ gia.
(*Từ gia = gia đình họ Từ)
Năm ngoái, lão biến thái đã quay về nước và có ghé trường diễn thuyết. Lúc đó, toàn trường điên cuồng, không còn chỗ ngồi. Khoa Ngoại Ngữ phải lên diễn đàn trường học mắng đám sinh viên, cảnh cáo sinh viên khoa khác không được đến xem náo nhiệt.
Lúc đó Chử Dạng cũng đi với tâm thái thưởng thức cái đẹp.
Lúc ấy cô cũng cảm thấy đàn anh Từ nho nhã, lịch sự cùng cô *quăng tám sào cũng không tới biên.
(* quăng tám sào không đến biên: cực kỳ xa; không liên quan; không quen biết; không có quan hệ thân thích; quăng tám sào cũng không tới; tám sào cũng không tới; chẳng chút liên quan; đại bác bắn cũng không tới.)
Ai lại nghĩ anh ta có thể trong nháy mắt rút đi tầng da trong sáng và ôn hoà kia để lộ ra bản tính.
Nghĩ đến đây, Chử Dạng xấu hổ đỏ mặt.
Cô vỗ vỗ mặt mình, nhấp môi tiếp tục trang điểm.
Sau khi ra đến cửa tiểu khu, Thư Mạt vẫn còn lải nhải dong dài bên tai cô, kêu cô giúp chụp vài tấm hình của đàn anh Từ xinh đẹp để cô ấy cất riêng.
Chử Dạng đi nhanh đến điểm tập hợp. Khi cô đến nơi mọi người đã lên xe.
Thầy giáo bên Uỷ ban Thanh Niên quay cửa kính xe xuống, hài lòng nhìn Chử Dạng, cười khẽ “Đây mới là đại biểu của khoa Công Nghệ của chúng ta.” Nói xong chỉ chỉ phía sau xe “Em xuống dưới ngồii cùng với các bạn trong Uỷ Ban Thanh Niên đi.”
Chử Dạng gật đầu. Khi cô mới vừa mở cửa xe, liền nhận được một ánh mặt lạnh băng bắn đến.
Là chủ nhiệm văn phòng, đã từng cùng làm việc với cô một nhiệm kỳ.
Thời điểm anh ta huấn luyện cho cô, thái độ cũng không khá hơn so với Mạnh Nguyệt Minh.
Chử Dạng thực sự nghi ngờ anh ta là em trai ruột thất lạc nhiều năm của Mạnh Nguyệt Minh.
Cô không để ý, nhẹ giọng nói “Phiền cậu nhích vào trong một chút.”
Nhưng người đàn ông thể chất như con tôm hùm đất, mông vẫn bất động như núi, như là mông hắn dùng keo siêu dính mà dán xuống ghế vậy. Hắn dùng ngữ khí thiếu giáo dục trả lời cô “Nhích không được.”
Chử Dạng đứng thẳng lưng, khóe môi khẽ cười: “Cậu béo như vậy nên cần phải giảm béo, tránh chiếm dụng tài nguyên công cộng nha.”
Hướng Quyến nhíu mày, hơi chút kinh ngạc nhìn cô.
Chử Dạng cười cười và đóng cửa xe lại.
Một người ngồi phía sau cùng không thể tin tưởng hỏi “Mới vừa rồi là Chử dạng đúng không?”
Hướng Quyến có dáng người cân xứng và khuôn mặt thanh tú. Anh ta cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không phải cô ta thì còn có thể là ai?”
Thầy giáo bên Uỷ ban Thanh Niên thấy cô vẫn chưa lên xe, vẻ mặt có chút không đúng “Sao em vẫn chưa lên xe?”
“Em không ngồi được.” Chử Dạng nghiêng đầu, cười đến thật thuần lương “Có vẻ gần đây chủ nhiệm Hướng có vẻ béo lên không ít nha.”
Đang ngồi trong xe, Hướng Quyến một người đàn ông với chiều cao 1 mét 8, nặng hơn 120 cân nói gầy cũng không quá, bây giờ lại bị Chử dạng một câu kêu “béo” liền giận đến thất khiếu bốc khói*.
(*thất khiếu bốc khói: giận sôi máu; tức sùi bọt mép; ví với sự bực tức quá mức. Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)
Chử Dạng lại nói “Thầy giáo, mọi người cứ đi trước đi ạ, em có thể tự bắt xe taxi đến đó.”
Hướng Quyến hừ lạnh một tiếng.
Chử Dạng đứng ở một bên xe, nhìn cô có vẻ lẻ loi, giọng nói cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Thầy giáo bên Uỷ ban Thanh Niên nhìn thấy vậy thật sự là không đành lòng, vừa định mở miệng định kêu cô ngồi chen chúc với ông liền trông thấy một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đậu phía đối diện.
Thư ký Vương đi tới và trực tiếp hỏi “Có chuyện gì vậy?”
Thầy giáo nhanh chóng xuống xe và giải thích với anh ta “A, không có việc gì, không có việc gì, chính là hiện tại không có đủ chỗ ngồi cho một sinh viên, tôi đang tính toán là sắp xếp cho em ấy…”
Không chờ thầy giáo nói hết, thư ký Vương giơ tay chỉ chỉ chiếc xe mình đang ngồi lúc này.
“Vậy bạn sinh viên này có thể ngồi cùng xe với chúng tôi.”
Tất cả mọi người trong xe sau khi nghe thế đều đồng loạt hít mấy ngụm khí lạnh.
Có mấy sinh viên quay cửa kính xe xuống để xem náo nhiệt, cảm thán trưởng nhóm Chử đây là đang dính vận khí thần tiên gì lại có thể ngồi xe chính phủ đi đến khách sạn chứ.
“Mẹ nó, Chử Dạng lại có thể cùng đàn anh Từ ngồi chung một chiếc xe.
“Lớn lên xinh đẹp đúng là được đối đãi khác biệt nha.”
“Không phải bên khoa Công Nghệ cử Phó Chủ Tịch đi sao? Tại sao đột nhiên lại đổi người?”
“Chử Dạng xinh đẹp hơn Phó Chủ Tịch của bọn họ nhiều. Dù sao thì đây cũng là gương mặt đại diện cho khoa Công Nghệ trong việc tuyển sinh hàng năm. Tôi lại cảm thấy ngay từ đầu không chọn Chử Dạng mới là kì lạ nha.”
“Ta toan*.”
(ta toan: là từ lưu hành trên mạng internet, động từ chỉ sự châm chọc hoặc trào phúng. “Toan” cũng có nghĩa tương đương “trong lòng chua lòm” hay “Tôi ghen ghét”, “Tôi hâm mộ”. Toan ở đây chũng có nghĩa la “chanh”)
Thầy giáo theo bản năng liền uyển chuyển từ chối “Như vậy rất phiền toái.”
“Không có phiền toái.”. ngôn tình hoàn
Thầy giáo vẫn thật sự do dự “Sao chúng tôi có thể làm phiền Từ tiên sinh chở một sinh viên được chứ. Như vậy quá không thích hợp.”
(*tiên sinh = từ này cũng được sử dụng như một danh hiệu để chỉ hoặc xưng với các chuyên gia hoặc người có thẩm quyền khác, chẳng hạn như giáo sĩ, kế toán, luật sư, bác sĩ và chính trị gia)
Thư ký Vương không nhanh không chậm nói “Đây là ý tứ của Từ tiên sinh, bạn sinh viên này cũng xem như là đàn em của tiên sinh, không có gì là không thích hợp cả.”
Thầy giáo liếc mắt nhìn chiếc xe phía trước, không yên tâm lại hỏi lại “Thật sự có thể chứ?”
“Có thể.” Thư ký Vương nhìn về phía Chử Dạng “Bạn sinh viên, nếu bạn không ngại, vậy lên xe chúng tôi đi.”
Thư ký Vương cũng có bản lĩnh giỏi làm bộ làm tịch, Chử Dạng phối hợp diễn xuất, nhìn anh ta nói lời cảm tạ “Cảm ơn.”
“Phiền toái thư ký Vương rồi.”, thầy giáo thay Chử Dạng nói xong lời khách sáo, liền đem cô kéo đến bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò “Nếu tiên sinh hỏi cái gì, nên trả lời liền trả lời, đừng có nói bừa biết không? Thái độ nhất định phải tốt, đừng lưu lại ấn tượng không tốt cho người ta.”
Chử Dạng liều mạng gật đầu, một mực nghe theo.
Cuối cùng thầy giáo cũng yên tâm: “Đừng làm trường học mất mặt nha.”
Thư ký Vương đi phía trước, Chử Dạng theo phía sau.
Mới đi được vài bước đi ngắn ngủi, hai người đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Xuyên qua cửa sổ xe, Hướng Quyến nhìn theo bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của cô, trong lòng ngũ vị tạp trần*, khuôn mặt căng chặt, theo sau là tiếng cười lạnh, tầm mắt chuyển sang hướng khác.
(Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.)
“Tôi vốn dĩ tưởng sẽ được cùng Chử Dạng ngồi cùng một xe.” một cán bộ ngay bên cạnh anh ta giọng oán giận nói “Đó chính là hoa khôi của khoa Công Nghệ nha.”
“Bộ cậu chưa từng nhìn thấy qua phụ nữ sao? Cậu muốn cùng cô ấy ngồi chung thì đi qua xe bên kia ngồi.”
“….Hôm nay Chử Dạng bị cậu nói thành như vậy nhưng một câu oán giận cũng không có, cậu phải quá đáng như thế này sao? Cô ấy vì Chủ Tịch của khoa nên đắc tội Mạnh Nguyệt Minh, chuyện này mọi người đều biết, cậu vì giúp đỡ Mạnh Nguyệt Minh mà nói cô ấy như vậy có thể có chỗ tốt gì cho cậu?”
Hướng Quyến trắng mắt nhìn anh ta “Cậu nhìn thấy người đẹp là não bị cửa kẹp đúng không? Mới vừa rồi cậu không thấy cô ấy nói về tôi như thế nào à?”
“Là do cậu nói chỗ ngồi lớn như vậy vẫn không đủ cho cậu ngồi, khó trách cô ấy nói cậu béo…”
“…… Câm miệng.”
Chử Dạng lên xe ngồi, khắp nơi đều cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ cô có vẻ giống như một cô nhóc đáng thương vừa mới được hoàng từ cứu vớt từ trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nghĩ như thế nào thì cô cũng là đang nợ bạch thiếu Từ Nam Diệp đây một ân tình.
Thư ký Vương sửa miệng cũng rất nhanh: “Phu nhân, ghế xe không thoải mái sao?”
“Không có.” tâm tư của Chử Dạng không ở chỗ thư ký Vương, tất cả là do cái người đồ sộ ngồi bất động nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh cô “Tôi không phải không có chỗ ngồi, chính là vì cái tên cùng trường kia quá béo, tôi không nghĩ sẽ cùng hắn ngồi chen chúc trên xe.”
Cô nóng lòng vì chính mình giải thích nên bộ dáng nhìn có chút vô bạc*.
(vô bạc: ý nghĩa là muốn giấu kín nhưng bị bại lộ. Giống như “Lạy ông tôi ở bụi này”, “giấu đầu lòi đuôi”. Ở đây mình nghĩ có thể xem là chột dạ.)
Từ Nam Diệp mở mắt ra, ánh mắt hiền từ điềm đạm “Anh biết.”
Đôi tay Chử Dạng chống xuống ghế xe, cắn môi, lại lần nữa nhỏ giọng giải thích: “Anh đừng có nghĩ chính mình là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Vẻ mặt Từ Nam Diệp khẽ thay đổi, khoé môi khẽ nhếch lên “ Em không nói, anh còn không cảm thấy mình chính là anh hùng cứu mỹ nhân. Hiện tại anh cảm thấy giống như bị thua thiệt.”
“Anh nói cái gì?”
“Anh cứu em, thù lao cũng không có.” Từ Nam Diệp nghiêng đầu nhìn cô cười, nụ cười nhạt nhẽo “Một câu cảm ơn cũng không nói sao?”
Chử Dạng ngửa đầu nhìn anh ta, sau một lúc lâu mới phun ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu “Cảm ơn.”
Từ Nam Diệp nhướng mày “Đây coi như là thù lao?”
Chử Dạng cố ý làm bộ nghe không hiểu, cô nói “Còn có cảm ơn anh mang theo bữa sáng cho tôi.”
“Trước khi em lên xe, thầy giáo em có dặn em phải có thái độ tốt đối với anh.”
Chử Dạng cảnh giác nhìn anh ta.
Từ Nam Diệp không thèm để ý một chút nào ánh mắt lưu manh của cô, giơ lên cánh tay, dùng ngón tay vân vê cằm cô: “Đàn anh đòi em trả thù lao, em cũng chỉ đưa có như vậy thôi sao?”
Lão biến thái, lão biến thái, lão biến thái.
Chử Dạng ở trong lòng mắng một trăm lần.
Cô hít sâu một hơi, làm tốt mười phần chuẩn bị tâm lý, bỗng nhiên ánh mắt cô chuyển động, cùng với hình ảnh người nữ sinh mạnh mẽ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, lòng tự trọng cao không sợ cường quyền áp bức là hoàn toàn tương phản, cô mười phần khí phách, đôi tay ôm mặt Từ Nam Diệp, nhắm chóp mũi của hắn hạ một nụ hôn.
Chóp mũi Từ Nam Diệp chớp mắt liền đỏ. Giống như kiểu trang điểm chủ đề say rượu khá nổi tiếng lưu hành gần đây. Ánh mắt anh ta hơi loé, đồng tử mắt mang theo một chút ý vị không rõ cảm xúc.
Chử Dạng nhìn chóp mũi anh ta đỏ rực, không nhịn được cười.
Từ Nam Diệp cứ như vậy mang theo cái đỉnh mũi màu hồng ngồi trên xe cho đến khi đến khách sạn. Anh ta giống như thật hồn nhiên không phát hiện, liền trực tiếp mang cái mũi hồng xuống xe.
Chử Dạng sao có thể để anh ta xuống xe với bộ dáng như vậy. Cô vội vàng giữ chặt anh ta lại, từ trong ví rút ra khăn giấy lau cho anh ta.
Thời điểm cô đang lau vết son môi cho anh ta, nhìn thấy đôi mắt phía sau chiếc kính của anh ta nhấp nháy vẻ hài hước.
Chử Dạng tức giận: “Anh tính cứ như vậy mà xuống xe à?”
“Ừ.”
“Anh tính hại chết tôi sao?”
“Sao có thể?” Từ Nam Diệp nhẹ nhàng cười một cái, thật thuần lương nói “Anh là muốn hại chết chính mình.”
“……”.
Hôm nay vẫn như mỗi ngày đi chọc giận lão biến thái.