Khoảnh Khắc Tinh Quang

Chương 48:




Lúc Nhã Bửu khởi hành theo đoàn múa từ Đan Mạch trở về nước, thời gian gần Tết Nguyên đán.
“ tới đón em.” Bùi Giai trong điện thoại.
Nhã Bửu dè dặt cẩn trọng: “Mỹ Bảo vừa muốn tới đón em.”
Bùi Giai trầm mặc lát, tiếng động trách cứ khiến cho trái tim Nhã Bửu nặng trĩu.
“Có về nhà riêng?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu cắn môi, phỏng chừng hy vọng lớn.
“Được, biết rồi.” Bùi Giai gác máy.
Nhã Bửu cầm điện thoại, hít thở sâu, chịu nổi gánh nặng đè vai, tựa vào tường tự trách bản thân, chuyện này những làm Bùi Giai mất mặt, còn lừa gạt Mỹ Bảo.
Nhã Bửu đập đầu vào di động: “Đường Nhã Bửu, dám làm mà dám nhận.” Vô số lần muốn mở miệng, nhưng khi đối diện Mỹ Bảo được.
Trước khi trở về thành phố H, Nhã Bửu đã ngủ rất ngon ở máy bay, Mỹ Bảo là người chịu nổi trống vắng, tự mở party trong biệt thự, buổi tiệc kèm theo chủ đề —— Duyên dáng với sườn xám.
Người ta có thể tưởng tượng tất cả phụ nữ đều diện sườn xám, tiệc này dành cho đàn ông, ngay cả Arthur cũng được tham dự.
Lúc Trình Y San mặc bộ đồ sườn xám Hoa Mẫu Đơn bước vào thu hút rất nhiều ánh nhìn, dáng người ta đầy đặn, còn có cả quyến rũ theo phong cách phương Tây, nếu xướng lên ca khúc “Đêm Thượng Hải”, bảo đảm khán giả reo hò ầm ĩ.
Ngược lại, Nhã Bửu diện một chiếc sườn xám thêu hoa màu xanh lá cây, tựa như một nữ sinh nhút nhát.
“Chị mời chị ta?” Nhã Bửu tò mò thấp giọng hỏi.
“Đều là người quen, làm sao mời được?” Mỹ Bảo ngoài cười nhưng trong cười, nói: “Chị Y San, chị mặc sườn xám rất đẹp.”
Nhã Bửu cũng tới nghênh tiếp chào hỏi.
“Phải rồi, chúng ta kéo đến hộp đêm của Ailsa mới khai trương, nhiều người thế này.” Trình Y San đề nghị, ta cũng cần quan tâm chuyện này có làm mất mặt Mỹ Bảo hay.
Ailsa vừa khéo tới, cười: “Cũng muốn mời mọi người, thật là, cầu còn được.”
“Chúng ta đồng loạt với nhau, chẳng phải khiến cho đám đàn ông mê mệt sao?” Có người nói.
Nhã Bửu nhíu mày, nghe Mỹ Bảo: “Quẩy thôi.”
Nhã Bửu vừa muốn tìm cớ bỏ, lại bị Mỹ Bảo tay giữ chặt, hung hăng: “ được trốn.”
đành phải kiên trì lên xe.
Cửa hộp đêm mở ra, bà chủ tự mình đón khách, nhân viên phục vụ cũng tận tình hơn. nhóm phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám bước vào, phong cảnh nơi đây càng thêm hữu tình.
Đêm đó Lugo vừa khéo mang theo tiểu minh tinh đến hộp đêm, nhìn thấy Nhã Bửu mắt ta liền sáng ngời. Đàn ông chính là như vậy, bạn càng cự tuyệt họ họ lại càng muốn xấn tới.
“Nhã Bửu, em từ Đan mạch trở về rồi sao?” Lugo chào hỏi.
“Ơ?” Nhã Bửu kinh ngạc.
“ đến đoàn múa hỏi thăm mới biết.” Lugo.
Nhã Bửu nghĩ Lugo còn có chiêu này.
“Lugo, trước tiên cậu dàn xếp cho bạn của mình chỗ ngồi rồi.” Mỹ Bảo lên tiếng, còn hất cằm về phía tiểu minh tinh kia.
Mỹ Bảo tính tình hung hãn Lugo lĩnh giáo qua, lúc trước ta bị sắc đẹp của Mỹ Bảo thu hút, cũng theo đuổi vài ngày nhưng thành công.
“Lugo, cậu đến đây.” Trình Y San kịp thời chỉ dẫn Lugo vào chỗ.
ta gật đầu, lại trở về chỗ bạn.
Ở trong đây xuất hiện khá nhiều người đàn ông ưu tú, hiển nhiên thể thiếu mặt Diệp Thịnh.
“Sao gọi Bùi Giai?” Lang Kỳ Phương nhìn thấy Diệp Thịnh và Lugo đều ở đây liền mở miệng hỏi.
Diệp Thịnh nhìn đồng hồ chút: “ trễ thế này, gọi cũng tới đâu.”
Trình Y San lấy điện thoại cầm tay ra, nói: “Để tôi.”
Diệp Thịnh nhún vai, tin chị cứ thử.
Kết quả Trình Y San cúp điện thoại, mỉm cười: “Cậu ấy tới ngay.”
Diệp Thịnh kinh ngạc hô lên: “ thể?”
Trình Y San cười cười: “ tin cậu cứ gọi điện thoại hỏi, tôi lừa cậu làm gì?”
“Bùi Giai đúng là trọng sắc khinh bạn, lúc tối tôi gọi cậu ấy ra ngoài uống rượu, cậu ấy mệt, Y San gọi cái, lập tức tới ngay.” Diệp Thịnh phẫn nộ.
Nhã Bửu lại cảm thấy gương mặt mình có chút cứng ngắc, cười nổi, Mỹ Bảo cười rất tự nhiên.
Lúc Bùi Giai đến, Diệp Thịnh già mồm nhắc lại: “Bùi đại thiếu gia, Bùi đại thiếu gia, tớ này, giỏi, tớ gọi cậu, Y San vừa lên tiếng, đến 30 phút sau cậu liền tới.”
Bùi Giai còn chưa có mở miệng, Trình Y San đã chen vào: “Ngồi đây.”
Bùi Giai qua ngồi xuống, bị Diệp Thịnh rót cho ba ly rượu mới tha.
“Nào, vì người đẹp nhất đêm nay cụng ly.” Diệp Thịnh nâng ly, mọi người hẹn mà cùng giơ ly về phía Trình Y San.
“Diệp Thịnh, cậu bậy bạ gì đó?” Trình Y San cười.
“Bậy thế nào? Y San mặc sườn xám là đẹp nhất rồi, hoàn toàn xứng đáng.” Diệp Thịnh hả hê.
Ánh mắt Mỹ Bảo tựa như băng giá nhưng Diệp Thịnh thậm chí cũng phát. Chị em nhà họ Đường xinh đẹp vượt trội, tự nhiên lại bằng Trình Y San.
Nhã Bửu nghe thấy Arthur nghiêng người bên tai Mỹ Bảo: “Ở trong mắt, em mới là người đẹp nhất.” Trái tim Nhã Bửu khẽ rung động, lướt nhìn Bùi Giai ngồi ở phía đối diện.
Bùi Giai trò chuyện cùng Trình Y San, tròng mắt phát sáng như ánh sao trời.
Nhã Bửu chỉ cảm thấy làm bạn gái của dễ bị uất ức dễ buồn bực, nhưng lại trách được người khác.
Bên cạnh có người giọng an ủi Mỹ Bảo: “Làm trò thôi mà.” Người chính là Arvil.
“Ăn mặc y như vũ nữ đường phố.” Nhạc Đan Thần cũng phụ họa theo.
“Nhã Bửu mới thật sự phù hợp với đồ sườn xám, chỗ nào cần căng thì căng, chỗ nào cần hóp thì hóp.” Lang Kỳ Phương, lời này chỉ chọc cười Nhã Bửu, thậm chí Mỹ Bảo cũng nhịn được mà bật cười.
“Chị Kỳ Phương, chị định tán tỉnh em sao?” Nhã Bửu cả giận, cuối cùng tâm tình bực dọc của Mỹ Bảo mới tiêu tan.
Mặc dù hộp đêm chật kín người, bọn họ tụm ba, tụm năm với nhau. Nhã Bửu hiển nhiên ngồi gần Bùi Giai.
khí bên trong hộp đêm khiến cho cảm thấy ngột ngạt, đề tài trò chuyện cũng hợp với, bên tai Mỹ Bảo: “Em toilet chút.”
Nhã Bửu muốn ở trong toilet lát, trang điểm lại, cầm điện thoại cúi đầu nghịch game. Cửa toilet mở ra cũng để ý, mãi cho đến khi có người giữ tay lại.
Nhã Bửu ngẩng đầu vừa ̣nh nói, kết quả nhìn thấy Bùi Giai.
choáng váng mở to hai mắt: “Đây là toilet nữ.”
“ biết.” Bùi Giai kéo tay Nhã Bửu khỏi toilet, tới một ngõ cụt.
bị kéo vào một căn phòng, còn chưa kịp phản ứng, liền bị mạnh mẽ hôn. Hơi thở có chút gấp gáp, gian nan muốn trốn thoát, lại bị ép buộc đè vào tường, đồng thời kéo đùi vòng ngang hông mình.
Tư thế này rất mờ ám, Nhã Bửu bị Bùi Giai hôn khắp mặt, vành tai, thở hắt ra lắp bắp: “Có người vào sao?”
“Đừng quan tâm.” Bùi Giai để ý tới việc Nhã Bửu giãy dụa, đem váy vén lên.
“Chúng ta, chúng ta thể rời quá lâu.” Nhã Bửu phản bác hề có sức thuyết phục, hoàn toàn ngăn nổi hành động thô bạo của Bùi Giai…
Cuối cùng mềm nhũn ngồi sofa, tùy ý Bùi Giai thay mặc lại quần áo.
“Tóc em lộn xộn chứ?” Nhã Bửu kích động nhìn vào tấm tường phản chiếu.
lấy tay vuốt tóc thay: “Ừ.”
Nhã Bửu vô tình chạm nhẹ vào người Bùi Giai, ham muốn của vẫn chưa giảm, bĩu môi: “ phải chứ?”
nâng mặt lên, cẩn thận quan sát: “Lại muốn, làm sao bây giờ?”
Nhã Bửu nhàng đá Bùi Giai cước: “Em ra ngoài trước, tính toán thời gian rồi hãy ra.”
Nhã Bửu vừa mới ngồi xuống bị Mỹ Bảo truy hỏi: “Em đâu đó, tìm em rất lâu, chúng ta về thôi.”
nhanh chóng nói: “Vừa rồi em gặp người quen, hàn huyên chút.”
Ánh sáng trong hộp đêm mờ nhạt đủ để che lấp gương mặt hồng hào cùng sắc môi đỏ ửng vì bị Bùi Giai hôn, Mỹ Bảo cũng để ý,: “ thôi.”
Đến lúc Bùi Giai ra, ai dám hỏi như vậy.
Ngày kế là đêm giao thừa, Nhã Bửu về nhà cha mẹ, còn vợ chồng Mỹ Bảo theo thường lệ cũng về nhà họ Đường chào đón giao thừa. Nhã Bửu tuy rằng còn, nhưng các các bác đều lì xì cho. Nhà họ Đường náo nhiệt vô cùng.
Nhã Bửu chơi cùng mấy đứa bé, lại bị mấy đứa bé kêu dạy múa ba lê, đám nhóc thất thần la to: “Chị đẹp.”
Dùng cơm tối xong, Nhã Bửu cùng các chị họ hàn huyên, lại bị út kéo qua thuyết giáo.
“Nhã Bửu, út muốn giới thiệu người cho cháu, người này gia thế ưu tú, du học thành tài về nước, bây giờ đã có công ty riêng.” Đường Diệu.
“ út, cháu muốn.” Nhã Bửu lắc đầu cự tuyệt.
“Này, cho dù mẹ cháu nói muốn cháu ở vậy, nhưng cha cháu và út làm sao chịu được.” Đường Diệu bất mãn.
“Thế nào, nhà chúng tôi bộ nuôi nổi Nhã Bửu sao, gấp gáp cái gì mà đòi gả nó ra ngoài hả?” Giọng bà Đường ở sau lưng Đường Diệu truyền đến.
Đường Diệu nhanh chóng tươi cười: “Chị dâu, ý của em phải vậy, nhưng có một người đàn ông ở bên cạnh vẫn tốt hơn chứ.”
Bà Đường cũng biết Đường Diệu là người ăn ngay thẳng, cũng phải ác ý: “ cần em phải giới thiệu, xem mắt phiền phức, duyên phận hãy cứ để tự nhiên.”
“Chị dâu, Nhã Bửu cả ngày ở đoàn múa thì cũng ru rú ở nhà, đàn ông trong đoàn múa lại rất ẻo lả, nó có thể quen biết được bao nhiêu người, nếu chúng ta là trưởng bối mà giới thiệu cho nó, làm sao nó quen được người tốt chứ?” Đường Diệu phản bác: “Nhã Bửu là cháu gái của em, em đương nhiên phải giới thiệu người tốt cho nó.” Đường Diệu có chút bất bình.
“ út, bây giờ cháu chưa nghĩ tới.” Nhã Bửu nóng lòng muốn thoát thân.
Bà Đường nghe xong ngược lại mở miệng: “ út của con như vậy, con xem xét, đỡ phải để người khác đồn đãi con kiêu ngạo.”
“Quyết định vậy.” Đường Diệu kéo Nhã Bửu: “Nhã Bửu nhà chúng ta xinh đẹp thế này, đối phương nhất định thích.”
Bà Đường thích nhìn vẻ mặt đắc ý của Đường Diệu.
Nhã Bửu nào dám đáp ứng, đến lúc đó khẳng định bị Bùi Giai trách mắng.
“Mẹ, qua năm mới đoàn múa sẽ có buổi công diễn, nếu hiệu quả tốt nói chừng còn có khả năng tuần diễn toàn cầu, bây giờ con rảnh suy nghĩ về chuyện này, phải mẹ thường duyên phận hãy cứ để tự nhiên sao?” Nhã Bửu nũng nịu.
Bà Đường quái gỡ nhìn Nhã Bửu, trước kia con gái bà rất ít khi phản bác, lúc này thật kỳ lạ, bất quá bà cũng muốn làm khó: “Tùy con.”
Nhã Bửu cười cười, quay đầu ôm cánh tay Đường Diệu: “ út, lần này cháu cám ơn, cháu lo lắng về điều này.”
Đường Diệu thấy cháu làm nũng miễn cưỡng: “Đường Nhã Bửu, con cũng còn, đừng tưởng rằng năm nay mới mười tám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.