"Cút!" Thanh âm nữ nhân rất lạnh.
Mặc dù chỉ vài âm ngắn ngủi, nhưng Khương Văn Âm lập tức nhận ra là thanh âm của mỹ nhân tỷ tỷ nhà mình. Nàng quá sợ hãi, đưa tay gạt lùm cỏ tranh còn cao quá đầu, chạy tới theo phương hướng thanh âm của tỷ tỷ, nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ bị hai nam nhân nhấn ở bên trên một đầm bùn mọc đầy hoa sen.
"Đời ta còn chưa có gặp qua nữ nhân đẹp như vậy, có thể chơi qua một lần, chính là nằm mơ đều có thể cười tỉnh, mau để ta hôn một cái."
"Nhị ca, người trong thôn đều đang nhìn chằm chằm nữ nhân này, nếu là hai huynh đệ chúng ta nẫng tay trên, nhỡ thôn trưởng tức giận phải làm sao bây giờ?" Nam nhân gầy gò còn lại có chút chần chờ.
"Cùng lắm là bị đánh một trận, còn có thể thế nào."
"Nói cũng đúng, chờ chúng ta ngủ với cái tiểu mỹ nhân này rồi cưới về nhà, thôn trưởng bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn."
Hai gã nam nhân còn chưa phát hiện ra Khương Văn Âm, hàn huyên hai câu, lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Khương Trầm Vũ, vừa cười dâm đãng vừa đưa tay xốc váy áo của Khương Trầm Vũ lên.
Khương Trầm Vũ lạnh lùng nhìn hai gã, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập sát ý, tay từ từ chuyển đến bên hông, móc ra môt cây chủy thủ...
Khương Văn Âm không thấy được một màn này, nàng nghe xong lời nói của hai gã nam nhân, nhìn một vòng bốn phía liền nhặt từ dưới đất lên một tảng đá lớn, thừa dịp hai gã còn chưa phát hiện ra mình, bê tảng đá đập xuống ót của gã nam nhân gầy hơn.
Một tiếng vang trầm thấp, máu đỏ sậm chậm rãi chảy xuống, nam nhân thân thể mềm nhũn liền ngã xuống đất.
Nam nhân kia nhìn thấy đệ đệ của mình ngã xuống, trong lòng giận dữ, bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, trong mắt hừng hực lửa giận, "Tiểu tiện nhân, dám đánh đệ đệ của ta, muốn chết!"
Hắn lập tức buông Khương Trầm Vũ ra, đứng lên, bàn tay lớn như quạt hương bồ đánh tới phía Khương Văn Âm, muốn vì đệ đệ báo thù.
Khương Văn Âm phản ứng rất nhanh, lúc này liền lui về sau, né tránh bàn tay gã nam nhân. Thấy hắn lại giơ chân lên định đạp mình, liền vội vàng nghiêng người tránh thoát, lại thừa dịp hắn mất đà lảo đảo, hai tay bắt lấy cánh tay của hắn, nhấc chân quét ngang, đem nam nhân ghé tới ném qua vai.
"Phanh" một tiếng, gã nam nhân đổ xuống nặng tựa cái núi nhỏ, ngã lăn trên đất khiến bụi bay mù mịt.
Khương Văn Âm sợ hắn đứng được lên, lại vội vàng hướng về phía dưới hông hắn bồi thêm hai cước, một cước khiến gã ngã vào vũng bùn hoa sen ở bên cạnh, sau đó bê tảng đá hướng về đầu gã đập mấy lần.
Nam nhân ngã vào trong vũng bùn, còn chưa kịp chìm xuống, không nhìn thấy động tác này của nàng, bị nện đến trở tay không kịp, liền lung lay ngã vào vũng bùn không đứng dậy được nữa.
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, Khương Văn Âm cẩn thận dùng chân đạp đạp vào gã nam nhân đang nằm trên đất, thấy cả hai huynh đệ đều không có dấu hiệu tỉnh lại, thở dài một hơi, không để ý đến cánh tay mình bỗng dưng mềm nhũn, quay người sải bước đến bên cạnh Khương Trầm Vũ, tức giận mắng: "Ngươi có biết vừa rồi nếu là ta không đến, ngươi liền bị hai gã ngu xuẩn này khi dễ!"
"Ta cũng đã nói với ngươi, nam nhân trong thôn này có vấn đề, ngươi đem toàn bộ lời ta làm như gió bên tai, còn chạy tán loạn khắp nơi. Ngươi, một cái cô nương gia, làm sao một chút ý thức bảo vệ mình đều không có?"
Bởi vì bỗng dưng thả lỏng cùng tức giận, trên mặt của nàng ánh lên hai mảng đỏ ửng, bên trong con ngươi đen nhánh tràn đầy nộ khí, rõ ràng không có chỗ nào xinh đẹp, lại làm cho người không dời được mắt.
Bị người khiển trách một chầu không nể mặt mũi, phỏng chừng với tính cách lạnh lùng của Khương Trầm Vũ, sớm sẽ liền đáp trả. Thế nhưng tựa như bởi vì đuối lý, Khương Văn Âm sau khi mắng người xong, lại phát hiện nàng ta ngồi dưới đất lẳng lặng mà nhìn mình, không có ý nổi giận.
Trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhẹ thả một câu "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm"*.
*Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm: sự tích Cẩu Diễu và Lã Động Tân, ý nói người không hiểu được ai là người tâm thiện lành đức hạnh; tấm lòng thiện đức của một người lại chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân. Vâng, là chê anh nhà có tốt mà không biết thức thời =)))
Bởi vì vội vã đuổi theo, nàng đã chạy liền một mạch cả quãng đường, giọng nói hiện tại chữ được chữ không, cùng lúc phía Khương Trầm Vũ cũng không phản bác, tinh thần Khương Văn Âm đang căng như dây cũng bỗng buông lỏng ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Khương Trầm Vũ.
Sớm lúc thấy nàng xuất hiện, Khương Trầm Vũ liền bất động thanh sắc thu thanh chủy thủ lại, cho nên nàng cũng không phát hiện ra, sau khi thở hổn hển mất một lát, ánh mắt rơi xuống chỗ hai gã nam nhân đang hôn mê, thở dài nói: "Ta vừa rồi quá hung hăng, thật xin lỗi."
Khương Văn Âm có chút khó khăn, nàng vẫn nghĩ nên bảo trì thiết lập thiếu nữ ôn nhu, mấy năm nay đều bảo trì không tệ, duy chỉ lúc này sau khi đột nhiên xuyên vào Đại Chu, mới ngắn ngủi mấy ngày, chính mình liền phải nhiều lần động tay chân.
Khương Trầm Vũ từ dưới đất đứng lên, đứng trước mặt nàng bộ dáng thản nhiên nói: "Không sao."
Nghe được câu trả lời của nàng, Khương Văn Âm hữu khí vô lực nói: "Ta vừa khách khí một câu, ngươi liền làm thật nha!"
Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười, nhưng cũng không rõ mình vì cái gì mà bật cười, "Còn có thể đứng lên sao?"
"Đương nhiên có thể." Nàng chỉ là có chút thả lỏng, ngừng nghỉ một chút liền ổn hơn nhiều.
Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng một cái, "Vậy là tốt rồi, nếu không ta cũng không muốn cõng ngươi xuống núi."
Khương Văn Âm trong lòng có chút ương ngạnh, "Ta thành ra như vậy còn không phải vì ngươi, vậy mà cõng ta một chút cũng không được, bạch nhãn lang."
Khương Trầm Vũ đưa tay đưa tay về phía nàng, giọng nói rất muốn ăn đòn, "Ngươi quá bẩn."
"... Đi ra!" Bắt lấy tay của nàng đứng lên, Khương Văn Âm hữu khí vô lực nói: "thôn Tiểu Hạnh có vấn đề, chúng ta không nên ở lâu, trở về liền thu thập thu dọn đồ đạc tranh thủ thời gian mà chạy trốn."
Khương Trầm Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, "Buông tay."
Khương Văn Âm không thả, kéo cánh tay của nàng lại, khoác vào, "Ta như vậy đều là bởi vì ngươi, tỷ tỷ không cảm thấy chính mình quá lãnh khốc vô tình sao?"
Khương Trầm Vũ nhìn cánh tay của mình bị hai cái móng vuốt bẩn thịu bám lấy, do dự một lát, nhưng cũng không đem tay nàng giật ra.
Khương Văn Âm khóe môi giật giật, coi như mỹ nhân tỷ tỷ có chút lương tâm.
Dựa vào người nàng, hai người cùng nhau xuống núi, trầm mặc đi hồi lâu, Khương Trầm Vũ bỗng nhiên nói câu, "Về sau không cần ngu xuẩn như thế."
Khương Văn Âm: "Ngươi nói ta ngu xuẩn?"
"Chẳng lẽ còn có người khác?"
Khương Văn Âm tức giận nói: "Ta chỗ nào ngu xuẩn?"
Khương Trầm Vũ dừng lại cụp mắt nhìn nàng, "Lẻ loi một mình xông vào, vạn nhất ngươi đánh không lại làm sao bây giờ?"
Chuyện này nàng không cân nhắc, chủ yếu là vừa rồi tình huống khẩn cấp, nàng quên cỗ thân thể này rất suy yếu, không phải thân thể ban đầu đã rèn luyện võ thuật nhiều năm của mình. May mà vừa rồi hai gã nam nhân kia không chú ý có người tới, nàng mới đánh lén thành công.
Khương Văn Âm tự nhiên sẽ không nói cho nàng, chỉ là thần sắc nghiêm túc nói: "Sợ hãi liền sẽ không cứu ngươi sao? Nếu như ta không đến, ngươi sẽ bị bọn hắn khi dễ."
"Tỷ muội chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta sẽ không mặc ngươi xảy ra chuyện." Lúc nói những lời này, nét mặt của nàng kiên định hơn bình thường. Không chỉ là lời hứa đối với Khương Trầm Vũ, càng là lời hứa đối với Khương Oánh.
Nếu đã trở thành Khương Oánh, bản thân nàng sẽ bảo hộ thật tốt người nhà của nàng, không riêng gì mỹ nhân tỷ tỷ, còn có mẫu thân cùng tỷ muội huynh đệ.
Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng, hồi lâu sau thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về hướng chân núi, "Ngươi đã thay đổi rất nhiều, nhưng có lẽ cũng là chuyện tốt."
Đương nhiên là chuyện tốt, nếu không phải là mình xuyên qua, tỷ tỷ đã sớm bị nguyên chủ bán đi thanh lâu, làm sao còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này?
Mắt nhìn bên mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, Khương Văn Âm chợt nhớ tới một sự kiện, giống như từ nãy đến bây giờ, mỹ nhân tỷ tỷ không có chút nào sợ hãi, thậm chí còn có tâm tư mà ghét bỏ nàng.
Nàng buồn bực hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Khương Trầm Vũ nhìn về con đường phía trước, "Không phải là ngươi đã tới sao?"
Khương Văn Âm đem lời tự giải thích, nàng bắt đầu rất sợ hãi, nhưng về sau thấy mình tới, liền tuyệt không sợ. Nghĩ vậy khóe môi liền nhếch lên, mặt mày có chút cong lên.
"Ngã một lần khôn hơn một lần, về sau nghe lời một chút, đã hiểu chưa?"
Hai cái gã nam nhân tầm thường kia, Khương Trầm Vũ căn bản không để vào mắt, biết bọn hắn sau lưng đi theo mình, nàng cũng lười để ý tới. Chỉ là không nghĩ tới, bọn hắn lại đánh tâm ý xấu xa buồn nôn như vậy lên người mình.
Khương Trầm Vũ chán ghét nhíu mày, sớm biết như thế, liền nên trực tiếp giết hai gã. Hai loại thôn phu sơn dã thô bỉ như thế nào có thể biết tung tích thất cữu cữu Lục gia?
Khương Oánh tới không phải lúc, nếu không hai nam nhân kia sớm chút bị mình lấy tính mệnh. Cũng may nàng ta cũng biết chút công phu quyền cước sứt sẹo, nếu không chính là cho nàng gánh thêm phiền phức.
Nàng cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng là Khương Oánh nhiều chuyện, làm thế nào quay đầu lại muốn thấy mình cảm động đến rơi nước mắt. Cũng được, xem nàng ngốc đến đáng yêu, liền để cho nàng cao hứng một chút.
"Ừm." Khương Trầm Vũ hững hờ lên tiếng.
Hai người xuống núi, lần nữa đi ngang qua khoảng sân nhỏ, phụ nhân lúc trước nhắc nhở Khương Văn Âm đã không còn thấy đâu.
Khương Văn Âm vừa đi vừa dò xét bốn phía, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi có nhớ không, ngày chúng ta mới đến đây, trong thôn nữ nhân rất ít."
Nguyên chủ khi đó vừa đói vừa mệt, cùng với việc ánh mắt của nam nhân thôn Tiểu Hạnh rất làm người ta sợ hãi, căn bản không có để ý đến chuyện này. Nàng vừa rồi có thể hồi tưởng lại một chút, ngày đó hai tỷ muội Khương Gia căn bản cũng không nhìn thấy mấy người nữ nhân.
Còn không đần lắm, cũng chú ý tới điểm ấy.
Khương Trầm Vũ lười biếng nói: "Không sai, thôn Tiểu Hạnh nữ nhân rất ít."
"Phụ nhân kia nói, chúng ta không nên tới chỗ này." Khương Văn Âm quay đầu mắt nhìn cái sân nhỏ đổ nát kia.
Nghĩ đến lời nói của hai gã nam nhân kia, trực giác của nàng cảm thấy cái thôn này cất giấu bí mật gì đó không muốn người khác biết.
Khương Trầm Vũ ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Vùng núi rừng hoang vu hẻo lánh dưỡn ra điêu dân, thôn Tiểu Hạnh nằm ẩn ở sâu trong núi, cùng thế giới bên ngoài ít giao lưu, tự nhiên cũng có tập tục xấu."
"Cái gì tập tục xấu?" Khương Văn Âm hiếu kì.
Khương Trầm Vũ trong miệng thốt ra hai chữ: "Tổng thê."
Khương Văn Âm giật nảy cả mình: "Tổng thê?"
Cho là nàng không biết tổng thê có nghĩa là gì, Khương Trầm Vũ giải thích: "thôn Tiểu Hạnh ít sinh ra nữ hài, trong thôn nam nhân không lấy được thê tử, liền kiếm tiền từ bên ngoài mua nữ nhân, huynh đệ phụ tử chung tức phụ, hoặc mấy hộ nam nhân chung tức phụ."
"Ngươi làm sao lại biết những này?" Nàng chỉ nói ngắn gọn mấy câu, lại để lộ ra cảnh đời đáng buồn của những nữ nhân kia ở thôn Tiểu Hạnh. Khương Văn Âm sau khi kinh hãi, cũng muốn biết tỷ tỷ làm thế nào mà biết được.
Khương Trầm Vũ: "Chỉ cần để ý thêm một chút, phát hiện cũng không khó."
Khương Văn Âm nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi đã sớm phát hiện, vậy mà còn dám chạy tán loạn khắp nơi, không sợ những nam nhân trong thôn kia đem ngươi cướp đi làm lão bà?"
Nàng ban đầu chẳng qua là cảm thấy thôn dân thôn Tiểu Hạnh ánh mắt đáng sợ, hiện suy nghĩ kỹ một chút, ánh mắt của bọn hắn rõ ràng không còn che giấu, muốn đem các nàng tỷ muội hai người ăn sạch vào bụng.
Khó trách phụ nhân kia nói, hai cái nữ nhân yếu đuối từ xứ khác tới thì thôn Tiểu Hạnh là chốn không thể sống được.
Khương Trầm Vũ nghẹn giọng, dừng bước chân một chút nói: "Ta cũng là mới hiểu điều này."
Cũng may Khương Văn Âm không có truy cứu, như có điều suy nghĩ gật đầu: "Nếu là dạng này, vậy nơi này càng không thể lại lưu lại, nếu được chúng ta mau mau rời đi."
Khương Trầm Vũ vừa đi vừa nói: "Chúng ta không đi."
"Không đi? Ngươi dáng dấp xinh đẹp như vậy, đám nam nhân kia trông thấy ngươi, liền giống hệt chó thấy xương, tiếp tục ở lại ngươi sẽ rất nguy hiểm." Khương Văn Âm không đồng ý nói.
Khương Trầm Vũ quay đầu tại trên trán nàng nặng nề gõ một cái, "Nói mò gì đâu?"
Chó gặp xương, loại so sánh này nàng có thể nghĩ ra.
Khương Văn Âm: "..." Cảm giác tỷ tỷ lại cọ đòn làm sao bây giờ?
"Chúng ta lên núi." Khương Trầm Vũ nói.
Khương Văn Âm: "Lên núi?"
Nàng phản ứng rất nhanh, Khương Trầm Vũ hẳn là rất sớm đã có quyết định này, bởi vì nàng hôm qua ở trước cửa hướng về phía núi nhìn thật lâu.
Khương Trầm Vũ chắp tay tại sau lưng, tư thế đi rất phóng khoáng, "Không sai, rời khỏi thôn Tiểu Hạnh chỉ có một con đường, nhưng chúng ta không thể từ lối đó rời đi, chỉ có thể đi đường núi."
Nghĩ kĩ một chút, Khương Văn Âm liền hiểu, quyết định của tỷ tỷ là lựa chọn tốt nhất.
Từ lời nói của hai nam nhân kia có thể biết được, thôn trưởng thôn Tiểu Hạnh có ý đồ với tỷ muội các nàng, nếu như tùy tiện rời đi từ cửa thôn, rất có thể sẽ đánh cỏ động rắn.
"Tốt, chúng ta lên núi." Nàng gật đầu đồng ý.
Trở lại căn nhà, Khương Văn Âm bắt đầu thu dọn đồ đạc, Khương Trầm Vũ thì lười biếng tựa ở cửa ra vào, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng bận rộn của nàng.
"Đừng cản đường, mau tránh ra." Khương Văn Âm tức giận nói.
Đứng ở chỗ này cũng không giúp đỡ, còn cản đường vướng bận.
Khương Trầm Vũ đứng thẳng, ung dung từ từ nhích ra tránh đường, "Ngươi trước hết thu dọn đồ đạc, ta đi ra ngoài một chuyến..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Không đợi nàng nói xong, liền bị Khương Văn Âm vô tình cự tuyệt.
"..."
Không thèm nhìn mặt mũi,quản cả việc của nàng. Khương Trầm Vũ thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc trở vềphòng.