Không Biết Sao Yêu Em

Chương 30:




Đường phía trước đã thông thoáng, Liêu Thành Xuyên khởi động xe.
Đồng Kỳ đóng nắp lại, sau đó nhìn góc nghiêng mặt Liêu Thành Xuyên, một lát sau, cô hỏi: “ Cấp ba anh học ở đâu vậy? “
Liêu Thành Xuyên chăm chú nhìn tình hình xe cộ trước mặt, tùy ý trả lời cô: “ Ở thành phố S. “
Trái tim Đồng Kỳ đột nhiên đập nhanh, nhìn Liêu Thành Xuyên chằm chằm.
Nhưng sau khi anh trả lời thì Đồng Kỳ cũng không tiếp tục nói gì, sau một hồi, anh quay đầu nhìn cô, giọng mũi ừ khẽ.
Cực kỳ gợi cảm.
Đồng Kỳ nói: “ Anh ừ gì mà ừ? “
Liêu Thành Xuyên nhướng mày: “ Em hỏi xong mà không định hỏi tiếp thêm gì à? Ví dụ như lúc cấp ba anh có từng quen bạn nữ nào không. “
“ Không, không định hỏi tiếp. “
Đồng Kỳ lắc tay.
Thời cấp ba anh có từng quen bạn gái không cô lý nào lại không biết? Cô biết rõ nhất đấy.
Cô còn có thể trực tiếp ngồi viết ra mà không cần hồi tưởng lại nữa kìa.
“ Tôi không có, bạn gái tôi từng quen rất ít. “ – Liêu Thành Xuyên tự mình phun ra một câu này.
Đồng Kỳ bất đắc dĩ: “ Cám ơn, vốn tôi cũng đâu muốn biết. “
Liêu Thành Xuyên cười một tiếng, trầm thấp quyến rũ, không khí trong xe trong nháy mắt như được bao bọc lấy hormon nam tính.
Đồng Kỳ xoa xoa lỗ tai.
Vành tai cô cũng âm thầm đỏ lên rồi.
Liêu Thành Xuyên hỏi ngược lại cô: “ Còn em? Lúc học cấp ba có từng quen bạn trai không? “
Đồng Kỳ tức thời muốn tát Liêu Thành Xuyên một bạt tai.
Cả thời cấp ba đều dành để yêu thầm anh đó! Não là não cá vàng chỉ có bảy giây thôi hả.
“ Hmm? “ – Không được trả lời, Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy cô đang trừng anh, hơn nữa vành tai cũng ửng đỏ, ngay cả mặt cũng hơi đỏ lên.
Mà ngay lúc đó, độ cong khóe môi Liêu Thành Xuyên chậm rãi hạ xuống, híp mắt xác nhận: “ Xem ra là có rồi. “
Trong lòng Đồng Kỳ tặng cho anh một ngàn cái hahahaha.
Cô vuốt tóc, đường nét trên mặt đều cong cong vui vẻ: “ Đúng vậy, sao lại không có được chứ? Bạn trai của tôi có thể xếp một vòng quanh Trái Đất. “
Liêu Thành Xuyên mím chặt môi: “ OK, chủ đề này ngừng ở đây. “
“ Hả? Anh không biết là có bao nhiêu sao? Tôi có thể kể với anh, thật sự “ – Đồng Kỳ nghiêng người sát đến cạnh Liêu Thành Xuyên, nhìn chằm chằm góc mặt anh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường, sự lạnh lùng lúc trước đã quay lại, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Đồng Kỳ nhịn cười, sau đó quay về chỗ mình, ngồi lên ghế, chơi đùa với cái nắp chai.
Đương nhiên cô sẽ không nói những gì cô đã trải qua, quen bao nhiêu người bạn trai, lên giường với ai, lần đầu tiên là cho ai, những việc này đều không thể nói.
Đàn ông nói không để ý, thực tế đều là giả hết.
Tận sâu kín trong lòng mình, Đồng Kỳ biết rằng cô và Liêu Thành Xuyên sẽ có một đoạn tình cho nên cô sẽ đem quá khứ của mình giấu đi thật sâu.
Những lời này nói cho đàn ông vô tâm nghe, họ thật sự sẽ không để tâm.
Nhung nói với người đàn ông để tâm đến bạn, điều đó chỉ chọc giận họ, thậm chí sẽ trở thành khúc mắc trong trái tim họ.
Chỉ mới có một chút mà Liêu Thành Xuyên dường như đã biến thành một thùng giấm chua đang bốc cháy.
Sau hai tiếng rưỡi, chiếc xe xuống khỏi đường cao tốc, chạy hướng về câu lạc bộ tư nhân. Thành phố A là nơi có nhiều môn thể thao nhất. Ở đây có rất nhiều phòng thể dục, sân vận động, người đân địa phương ở đây có tuổi thọ đến 99 tuổi, họ chú trọng vào thể thao và cũng yêu thích nó.
Có thể nói, đây thật sự là thành phố toàn dân vận động.
Mà ở thành phố khác, thể thao dựa vào tự giác, đến thành phố A thì sẽ bị bầu không khí thể thao nơi đầy làm dâng trào nhiệt huyết.
Đồng Kỳ đối với thành phố này, vẫn chỉ là từng nghe qua danh tiếng nhưng chưa thật sự đến lần nào, bây giờ cuối cùng cũng đã đến.
Vừa xuống đường cao tốc, phía đối diện là một sân golf cực kỳ lớn.
Mà trận thi đấu bi-da diễn ra ở câu lạc bộ cao cấp nhất nơi này, được xây dựng ở sườn núi. Chiếc Mecerdes vừa lái qua khỏi chân núi liền có một chiếc SUV chạy đến đón, Liêu Thành Xuyên mở cửa xe cho Đồng Kỳ; Đồng Kỳ bước xuống, chủ chiếc SUB kia cũng xuống, đi đến trước mắt, vỗ vai Liêu Thành Xuyên: “ Còn tưởng cậu ngất xỉu trên đường rồi đấy. “
Đồng Kỳ nhận ra người này, là giám đốc của Tín Lập, đối tác với Liêu Thành Xuyên, Nhạc Lẫm.
Nhạc Lẫm dời tầm mắt nhìn Đồng Kỳ, đột nhiên cười rộ lên, hai ba bước đi đến trước mặt Đồng Kỳ, giơ tay: “ Đồng tiểu thư, đã lâu không gặp. “
Đồng Kỳ chìa tay ra, hai người bắt tay nhau, cô cười đáp: “ Đã lâu không gặp. “
Không nhiều lần trước đây, Đồng Kỳ đã từng gặp qua Nhạc Lẫm, chỉ là trò chuyện khá ít.
Nhạc Lẫm lại cười: “ Đồng tiểu thư vẫn xinh đẹp như vậy. “
“ Cám ơn. “ – Đồng Kỳ cười.
Liêu Thành Xuyên mở cửa xe, giọng điệu lạnh nhạt: “ Đi thôi. “
Nhạc Lẫm chậc chậc vài tiếng: “ Nói thêm mấy câu cậu cũng ăn giấm? “
Liêu Thành Xuyên lướt mắt.
Nhạc Lẫm vội nói: “ Đồng tiểu thư, xin mời, xin mời. “
Đồng Kỳ đi qua đó, vừa nhìn liền thấy ghế lái phụ, Liêu Thành Xuyên ngồi ở ghế lái, thấp giọng nói: “ Tôi lái xe, em ngồi ghế lái phụ đi. “
“ Ồ. “
Nhạc Lẫm ở phía sau lại nở nụ cười, buông tay nói: “ Tôi đây là bị vứt bỏ rồi. “
Đồng Kỳ ngồi vào trong xe, nghe vậy liền cười.
Liêu Thành Xuyên đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, ngồi ở ghế lái, sau đó khởi động xe chạy lên đường núi, thực ra đường cũng không khó đi, rất bằng phẳng; sau khi lên núi liền nhìn thấy câu lạc bộ kia. Câu lạc bộ theo phong cách châu Âu, rất ổi tiếng, trước đây Đồng Kỳ đã thấy mấy lần trên mạng.
Dù sao thì nơi này cũng dành cho người có tiền tiêu tiền, đốt tiền.
Đồng thời, nó cũng được Chính phủ hỗ trợ, chuyên dụng dùng đế tiếp đãi những vận động viên thể thao từ nhiều quốc gia.
Lúc này ngoài cửa có không ít xe chạy tới, xe ngừng lại, trong xe có người bước xuống đều được đón vào trong câu lạc bộ. Sau khi chiếc SUV chạy đến cửa câu lạc bộ, Liêu Thành Xuyên xuống xe, dắt Đồng Kỳ ra ngoài, Đồng Kỳ nhìn cửa lớn trước mặt, rất nhanh, cô liền nhìn thấy đại sư Tư Nặc Khắc quen thuốc đang xách túi đi vào trong.
Cô nhìn đến mắt đều sáng lên.
Giọng nói của Liêu Thành Xuyên vang lên trên đỉnh đầu: “ Nhìn một cái thôi được rồi, em chuẩn bị đem mắt mình dán lên trền người người ta luôn hay sao? “
Đồng Kỳ ngẩng đầu, Liêu Thành Xuyên cúi đầu nhìn cô, đôi mắt có chút không vui.
Nhạc Lẫm chui vào ghế lái, thò đầu ra nói: “ Chậc chậc, cái loại giấm này cũng thật quái lạ, Đồng tiểu thư, cô chịu khó một chút. “
Đồng Kỳ ném cho Liêu Thành Xuyên một cái trợn mắt, Liêu Thành Xuyên cầm lấy túi xách nhỏ của cô, nắm lấy tay Đồng Kỳ, cô hơi sửng sốt mốt chút, nhìn Liêu Thành Xuyên tự nhiên như vậy mặt cô lại đỏ lên.
Hai người đi vào, đưa vé.
Liền có người nghênh đón dẫn bọn họ đến chỗ ngồi của mình, Đồng Kỳ nhìn ra ngoài, thắc mắc: “ Nhạc tiên sinh không vào sao? “
Liêu Thành Xuyên ngồi thẳng người, duỗi chân dài, trả lời cô: “ Anh ta lát nữa còn phải tụ tập với người trong câu lạc bộ, không có thời gian tới đây, trận đấu này có ba vòng, bỏ mất một vòng cũng không sao cả. “
Đồng Kỳ ồ một tiếng, lại hỏi: “ Nhạc tiên sinh là đảm nhận trách nhiệm quan hệ công chúng của công ty các anh sao? “
Liêu Thành Xuyên nhìn cô, mím môi gật đầu: “ Đúng, sao vậy? Có hứng thú với anh ta? “
Đồng Kỳ mặt mày đều cong lên, cười đến cực quyến rũ: “ Đúng thế, chính là có hứng thú như vậy đó, anh ta cũng là khách quen của bảng hotsearch mà. “
Ánh mắt Liêu Thành Xuyên trầm xuống, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô một cái: “ Em muốn lên đó tôi lúc nào cũng có thể đưa em lên. “
Đồng Kỳ bị anh hôn một cái, ngẩn người mất hai giây.
Vành lại đỏ lên, nhịp tim đập như con ngựa hoang bị đứt dây, đập nhanh đến nỗi muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Vòng đầu tiên bắt đầu lúc chín giờ ba mươi.
Lúc này chính là lúc vào sân, vị trí của Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên là ở hàng đầu tiên, gần đến mức cúi đầu là có thể nhìn thấy quần lót của tuyển thủ.
Từ từ, không ít người đi vào, ngồi xuống, đi vào, ngồi xuống.
Hà Lương Nguyệt mặc một váy màu đen ôm sát người đi vào, trên tay cầm điện thoại và vé vào cửa, cô ta vội vàng đi giày cao gót đến hàng ghế đầu tiên, vừa nhìn đã thấy Liêu Thành Xuyên, trên mặt cô ấy nhiễm một lớp vui vẻ, gót giày cạch cạch giẫm lên sàn nhà đi đến, vừa đến gần cô ta liền nở nụ cười: “ Liêu Tổng —— “
Dứt lời, Liêu Thành Xuyên ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó vị trí bên cạnh bị Liêu Thành Xuyên che khuất cũng lộ ra một bóng dáng —— Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ đối mắt vs Hà Lương Nguyệt, nụ cười trên mặt cô ta nhanh chóng cứng đờ như tẳng băng.
Liêu Thành Xuyên nhìn vé trong tay Hà Lương Nguyệt, nhàn nhạt hỏi: “ Giám đốc Hà cũng đến xem trận đấu sao? “
Lúc này Hà Lương Nguyệt mới hoàn hồn, trên mặt lại nhanh chóng nặn ra một nụ cười: “ Đúng vậy, tôi thích bi-da. “
“ Ừm. “ – Liêu Thành Xuyên trả lời một tiếng rất khẽ.
Đồng Kỳ lịch sự cười với cô ta, hỏi: “ Chào cô, giám đốc Hà. “
Hà Lương Nguyệt nhìn Đồng Kỳ, ánh mắt mau chóng xuất hiện một tảng băng, cô ta gật đầu, có lệ đáp lời: “ Chào cô, giám đốc Đồng đi cùng với Liêu Tổng sao? “
Đồng Kỳ nhìn ra được cô ta không thích mình, chỉ cười nói: “ Ừ, đúng vậy. “
Hà Lương Nguyệt nuốt ngụm máu vào trong cổ họng, ánh mắt phức tạp, rất không cam lòng, siết chặt tấm vé trong tay, sau đó vẫn cố tươi cười: “ Vậy tôi về chỗ ngồi trước. “
Đồng Kỳ gật đầu: “ Ừ. “
Hà Lương Nguyệt lùi về sai hai bước, ngồi xuống bên tay phải Liêu Thành Xuyên.
Cảnh này vừa xuất hiện, Liêu Thành Xuyên bây giờ thật sự là bên trái ôm bên phải ấp.
Đồng Kỳ chống cằm, cười nhìn một hồi, liền quay đầu xem trận đấu.
Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn Hà Lương Nguyệt, gương mặt cô ta khẽ cong lên, cười với Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên bất động gật đầu, sau đó quay đầu lại, thân người khẽ hướng về bên phía Đồng Kỳ dựa vào cô, Đồng Kỳ phát hiện, lướt qua anh, anh giơ ngón tay thon dài, nhẹ nhàng khều sợi tóc trên khóe mắt cô, giọng điệu thoải mái: “ Đều bị tóc che hết rồi, còn nhìn sao. “
Đồng Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, đột nhiên mỉm cười, dựa sang anh, hôn một cái lên lông mày.
Liêu Thành Xuyên giật mình, lập tức trong mắt lộ ra ý cười.
Nắm lấy tay cô, nhéo nhéo: “ Em vẫn không đồng ý với tôi? “
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “ Hôn một cái thì phải đồng ý? “
Liêu Thành Xuyên lại cười: “ Không gì, mây tan sẽ thấy ánh trăng thanh. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Đây là câu thoại của tôi, được chưa.
Mà bên cạnh, tấm vé bị Hà Lương Nguyệt siết trong tay càng lúc càng chặt, móng tay đâm thủng tấm vé vào cửa, cô hao phí bao nhiêu tâm tư để có được tấm vé này chỉ vì muốn cùng xem thi đấu bi-da với Liêu Thành Xuyên, nhưng thì sao
Anh ấy lại dẫn theo Đồng Kỳ.
Dẫn theo Đồng Kỳ thì thôi đi, cô lại còn phải nhìn thấy cảnh này, nghe thấy mấy câu này.
Hà Lương Nguyệt cắn chặt môi, nghiêng đầu sang, ánh mắt híp lại, mà trong lòng cô ta bây giờ thù hận với Đồng Kỳ lại càng tăng thêm.
Không lâu sau đó, mọi người đã đến đông đủ, cửa ra vào đã đóng lại, các vị đại sư thi đấu tốp năm tốp ba đi ra sân. Người chủ trì cầm micro, bắt đầu giới thiệu.
Bởi vì người đến xem đều tương đối có thân phận có địa vị, ngoại trừ quan khách nhỏ tuổi đi cùng với bố mẹ, cho nên khi nhìn thấy các vị đại sư đi a, mọi người chỉ vỗ tay chứ không reo hò hoan hô.
Nhưng mà những đứa trẻ kia đều vừa cười vừa huýt sáo.
Trong đó có vài người Đồng Kỳ cực kỳ sùng bái, từ lúc họ bước ra, ánh mắt cô đã dán chặt lên người họ rồi.
Cuối cùng cũng thấy được người thật.
Liêu Thành Xuyên thấp giọng nói: “ Em đều biết sao? “
Đồng Kỳ gật đầu: “ Đương nhiên. “
“ Nếu đã quen biết, vậy sao kỹ thuật của em tệ như vậy? “
Đồng Kỳ quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo: “ Xém chút nữa là giúp em lau nước miếng rồi. “
Đồng Kỳ cười híp mắt: “ Lại đây lau này. “
“ Không lau, cứ để tôi liếm vậy. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Đàn ông phóng túng thật sự chẳng có người phụ nữ nào đỡ nổi.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.