Không Biết Sao Yêu Em

Chương 36:




Trên thực tế đầu với Hoàng Ý Đồng Kỳ không thấy áp lực lắm. Về cơ bản Hoàng Ý chơi ổn, nhưng không xuất sắc, hơn nữa sức lực không mjanh lắm, cho nên càng về vòng sau, nhiều lần đã tặng điểm cho Đồng Kỳ. Cuối cùng, Đồng Kỳ thắng lợi với tỉ số 7-3, Hoàng Ý dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bắt tay với Đồng Kỳ, nói: “ May là người thắng không phải tôi, tôi không muốn đối đầu với giám đốc Hà. “
Đồng Kỳ cười: “ Đáng sợ đến vậy sao? “
Hoàng Ý gật đầu.
Cuộc thi bây giờ đã đến hồi gây cấn, top mười đại mỹ nhân của Danh Đô, Đồng Kỳ quyết đấu với Hà Lương Nguyệt. Đây quả thực là một màn hay ho. Đồng Kỳ có mười phút nghỉ ngơi giữa trận, lúc này cô mới phát hiện trong phòng thể dục càng ngày càng đông người, nhân viên của ba chi nhánh đều ở đây. Người trực ca cũng có, người lười biếng xin nghỉ cũng có, người lén lút đến xem cũng có.
Đứng chen chúc ở bên ngoài bàn đấu, thật là đông đúc, trợ lý của Đồng Kỳ khều khều cô: “ Giám đốc Đồng, chị nhất định phải thắng cô ấy nha. “
Đồng Kỳ mỉm cười, nói: “ Chị ra ngoài hút điếu thuốc. “
Nói xong, cầm lấy điếu thuốc đi ra ngoài.
Diện tích Danh Đô ở trung tâm thành phố nhỏ hơn nhà hàng cô một chút, dù sao nơi đây cũng là trung tâm tấc đất tấc vàng, cô đi ra ngoài phòng thể dục, tìm thấy một lối thoát hiểm, dựa vào ván cửa châm thuốc. Đồng Kỳ rít một hơi, sau đó phà khói thuốc ra ngoài thành từng vòng. Lúc này có một bóng người vội vàng từ hành lang bên ngoài đi vào, là Hà Lương Nguyệt, Đồng Kỳ nheo mắt nhìn bóng lưng Hà Lương Nguyệt một cái, tiếp tục hút thuốc,
Hà Lương Nguyệt không phát hiện ra Đồng Kỳ, cầm điện thoại gọi điện.
Gọi một hồi bên kia mới có người bắt máy.
Đồng Kỳ lại rít một hơi thuốc, đang muốn thổi khói thuốc ra ngoài, cô liền nghe thấy Hà Lương Nguyệt cười nói với người trong điện thoại: “ Thư ký Triệu, hôm nay Liêu Tổng có thời gian không? “
“ À không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem anh ấy có thời gian không, đến Danh Đô, đúng, chúng tôi đang thi đấu, haha đúng vậy, Liêu Tổng nhất định biết, anh ấy không đến xem Giám đốc Đồng thi đấu sao? “
“ Đúng vậy, tôi định mời anh ấy đến xem một chút ấy mà, năm ngoái mời anh ấy không đến, năm nay cho ngừoi ta một chút mặt mũi, đến ngồi một chút? Tôi với Giám đốc Đồng quyết đấu đó. Haha, giám đốc Đồng năm nay biểu hiện rất lợi hại. Tôi sao, nhất định sẽ không nương tay rồi. “
Nửa điếu thuốc còn lại bị ngón tay thon dài của Đồng Kỳ bấm gãy, cô dẫm lên lửa tàn thuốc còn sót lại, ngồi xổm xuống nhat tàn thuốc lên ném vào thùng rác bên cạnh. Hà Lương Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu lấy lòng, Đồng Kỳ nheo mắt, xoay người đi về lại phòng thể dục.
Mặt mũi Hà Lương Nguyệt cũng đủ dày, Đồng Kỳ cô, lại còn cần Hà Lương Nguyệt thủ hạ lưu tình à???
Chậc!
Hóa ra muốn mời Liêu Thành Xuyên đến là vì muốn để Liêu Thành Xuyên nhìn thấy Đồng Kỳ cô trở thành bại tướng dưới tay cô ta?
[ Bốn cô gái nhỏ ( 4) ]
[ Đồng Kỳ: Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, các cậu muốn tăng tiền không? Tớ cược bản thân 10000. ]
[ Tử Đồng: Mẹ kiếp, sao tớ cảm thấy cậu đang nổi trận lôi đình thế này? ]
[ Tử Đồng: Tớ cũng tăng, theo cậu, 10000. ]
[ Mạn Mạn: Sao vậy Kỳ Kỳ? Tớ tăng thêm 1000 thôi, mua cậu thắng. ]
[ Vu Hân: Mua cậu thắng, tớ tăng 500. ]
Đồng Kỳ đi vào phòng thể dục liền phát hiện, không chỉ cô và dàn khuê mật của mình đặt cược, mà mọi người trong công ty cũng bắt đầu đặt rồi. Đồng Kỳ quay về chỗ ngồi, nhìn đầu ngừoi tụ tập ở bên kia, trợ lý hồng hộc chạy tới, vừa cười vừa ngồi xuống, ghé qua nói bên tai cô: “ Các cô ấy đang đặt cược đó. “
Đồng Kỳ uống một hớp cà phê đá: “ Em có mua không? “
Trợ lý gật đầu: “ Mua rồi, mua rồi, em mua chị, 200, hahaha. “
Đồng Kỳ gật gù: “ Có mắt nhìn đấy. “
“ Nhưng mà … … “ – Trợ lý hơi chần chừ, nói: “ Ngừoi mua chị tương đối ít, nhưng mà, Phó tổng rất kỳ lạ nha, ông ta mua chị đó. “
Đồng Kỳ nhíu mày: “ Phó tổng đây là không phải nhìn thấy chị lợi hại sao? “
Trợ lý nhún vai: “ Cái này, cũng phải xem mối quan hệ giữa ông ta với Giám đốc Hà mới thân thiết hơn mà. “
Đồng Kỳ: “ … … “
Trong lúc hai người trò chuyện, Hà Lương Nguyệt cũng đi vào, cô ta hất hất tóc, quay về ghế của mình ngồi xuống, cô nhìn mấy người đang chụm đầu lại, trong lòng biết bọn họ đang đặt cược. Sắc mặt cô ta thật ra không phải tốt lắm, cúi đầu trầm ngâm một hồi mới ngẩng mặt lên, lúc này gương mặt mới nhàn nhạt mang theo ý cười.
Phó tổng lắc lư đi đến, cười như không cười nhìn Hà Lương Nguyệt.
Hà Lương Nguyệt nhìn ông ta hỏi: “ Triệu Tổng nhìn gì thế? “
Phó tổng cười cười chen vào trên ghế, khẽ nói: “ Tôi mới đi đặt cược. “
Hà Lương Nguyệt mím môI uống ngụm trà, mặt mày ánh lên một vẻ tự tin: “ Mua ai vậy? “
Phó tổng khẽ cười một tiếng: “ Đương nhiên là … … “
Ông ta đung đưa thân hình của mình một hồi mới nói: “ Đồng Kỳ, lần này tôi mua Đồng Kỳ thắng. “
Bàn tay Hà Lương Nguyệt đặt trên tay vịn nhất thời căng thẳng, cô cười nhưng lòng không cười hỏi: “ So lại mua cô ta? Tôi mới là quán quân. “
Phó tổng nhìn gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô ta, một lúc sau, ông ta chậm rãi đùa nghịch nắp cốc nói: “ Tôi muốn nói với cô, có một vài vị trí, nếu bản thân không giữ cho tốt thì lúc nào cũng có thể rơi vào tay người khác. “
Mặt Hà Lương Nguyệt lạnh đi trong phút chốc, ngón tay cô ta bấu chặt lấy thành ghế, tầm mắt rơi trên gương mặt đang nở nụ cười của Đồng Kỳ ở phía đối diện.
Trì Biên Khoan hô trận đấu bắt đầu, Đồng Kỳ đặt cà phê đã uống hết xuống, Hà Lương Nguyệt ở hướng đối diện cũng đứng dậy. Lúc này, một bóng người xuất hiện ở phòng thể dục, mọi người đồng loạt nhìn người vừa đến, Triệu Hoa ôm một bó hoa vội vàng đi vào, đến trước mặt Đồng Kỳ, đưa hoa cho cô nói: “ Liêu Tổng nói cô nhất định sẽ thắng, hoa này tặng trước cho cô. Đúng rồi, ở đây các cô có đặt cược không? “
Ngay sau đó cô ấy lấy từ trong túi xách ra một phong bì, bên trong là một xấp tiền mặt, Triệu Hoa đặt lên trên bàn bên cạnh, lời nói mang theo ý cười: “ Liêu Tổng nói, mua Giám đốc Đồng thắng, giúp tôi đặt cược với, tôi phải quay về mở cuộc họp rồi! “
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường xôn xao.
Nhao nhao nhìn Đồng Kỳ rồi lại nhịn Hà Lương Nguyệt, trợl ý đứng bên cạnh hứng phấn không chịu nổi, lập tức cầm lấy xấp tiền đó lên: “ Cám ơn Liêu Tổng, Liêu Tổng quả thực có mắt nhìn! “
Đồng Kỳ bất lực, cô ấy nhìn phong bì kia, nói: “ Bận đến vậy mà sao còn cất công chạy qua đây? “
Triệu Hoa vừa cười vừa đi ra bên ngoài: “ Liêu Tổng nói muốn động viên cô, miễn cho có người nói cô không có người chống lưng, chưa đấu đã cho rằng cô sẽ thua. “
Nói câu này, Triệu Hoa lướt mắt qua nhìn Hà Lương Nguyệt.
Hà Lương Nguyệt nắm chặt gậy bida, siết chặt, rất chặt, toàn thân lạnh lẽo.
Phó tổng ngồi bên cạnh, thản nhiên cười.
Đồng Kỳ tiễn người đến cửa, xoay người quay về sàn đấu, Trì Biên Khoan cười toe toét: “ Giám đốc Đồng, khoa trương quá nha, lãnh đạo cao cấp của Tín Lập đích thân đặt cược cho cô, chậc chậc. “
Người của Đồng Kỳ bên này hung phấn đến nỗi mặt mày nở hoa.
Bên kia, vẻ mặt Hà Lương Nguyệt tỏ vẻ khinh thường, thậm chí có người còn lén lút nói: “ Cái này còn chưa đấu nữa liền cho rằng bản thân có thể thắng, phô trương như vậy không sợ thua rồi sẽ bị người ta cười sao. “
Mặt mày Đồng Kỳ hớn hở, nhìn mấy người đang xì xào bàn tán, cầm lấy gậy bida, đi qua nói: “ Không nói nhảm nữa, đến đi, Giám đốc Hà. “
Đưa tay ra.
Hà Lương Nguyệt nhìn bàn tay Đồng Kỳ, nắm lấy, bên này Đồng Kỳ ấm áp, cô ta bên kia thì lạnh lẽo.
Đối mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Hai giây sau, Đồng Kỳ bình tĩnh nhận lấy quả bóng trắng, thi đấu bắt đầu.
Mở bóng vẫn không làm khó được Đồng Kỳ.
Nhưng lần này là Hà Lương Nguyệt mở đầu, bóng trắng chạm đỉnh so với cô còn xa hơn, thậm chí xém chút đã văng ra ngoài, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi cho phép.
Vì vậy lúc Hà Lương Nguyệt mở bóng.
Có thể cảm thấy được Hà Lương Nguyệt là đang kích động, nhưng đồng thời Hà Lương Nguyệt lại còn ổn định vững vàng hơn.
Đồng Kỳ dự đoán, vòng một Hà Lương Nguyệt sẽ toàn thắng.
Quả nhien không sai, bi mục tiêu trên bàn của Hà Lương Nguyệt, từng quả từng quả đều rơi xuống lỗ, ngừoi ủng họ cô ta bên kia liên tục hoan hô rải hoa.
Vòng đầu tiên Hà Lương Nguyệt thắng.
Từ đầu Đồng Kỳ dã đoán được, không có gì lạ, trước đây cô xem cách đánh Hà Lương Nguyệt trong video liền biết rằng cô không thể coi thường cô ta.
Vòng thứ hai Hà Lương Nguyệt mở bóng.
Không có bi nào vào lỗ, Đồng Kỳ lên, Đồng Kỳ nhìn một lát mỉm cười, ma sát cục lơ, đi vòng quanh bàn bida, cô bắt đầu tính toán cục diện, mỗi loại một vòng, một quả rơi vào lỗ, mỗi loại một vòng, một quả lại rơi vào lỗ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến lúc đánh quả bóng thứ 4, Đồng Kỳ đánh bi của mình vào lỗ đồng thời cũng đánh luôn bi của Hà Lương Nguyệt rơi xuống.
Sau đó cô tiếp tục, Đồng Kỳ muốn vòng này Hà Lương Nguyệt một bàn cũng không thể ghi điểm.
Vòng hai, bi trước mặt Hà Lương Nguyệt bị Đồng Kỳ dẫn dắt, dường như rơi vào thế tử, mà bi của Đồng Kỳ, thong thả rơi vào lỗ.
Người ủng hộ Đồng Kỳ bên đây hoan hô hò hét.
Trì Biên Khoan giơ ngón cái với Đồng Kỳ: “ Cô lợi hại đấy, đây là đang thể hiện thực lực của mình sao? “
Phó tổng nhịn không được mà hô một tiếng đẹp, Hà Lương Nguyệt nhìn chằm chằm vào bi trên bàn, cách chơi này của Đồng Kỳ, chính là đánh một đòn phủ đầu Hà Lương Nguyệt.
Âm lượng của Phó tổng không lớn, nhưng lại chứa ý cười: “ Không ngờ giám đốc Đồng có thực lực như vậy, coi thường rồi coi thường rồi, tôi tăng tiền cược. “
Sự ủng hộ của ông ta làm sắc mặc Hà Lương Nguyệt trắng bệch, hai ngừoi đối mắt nhau, Hà Lương Nguyệt có thể nhin ra ý tứ trong mắt Phó Tổng Triệu.
Hà Lương Nguyệt nắm chặt gậy bida.
Vòng ba là Đồng Kỳ bắt đầu, Đồng Kỳ lại sắp xếp cục diện lần nữa. Trên bàn đấu đánh bóng của mình không phải lợi hại, lợi hại chính là làm cho đối phương không thể ghi được quả nào. Trước đây cô từng thấy Tang Dương thiết lập chướng ngại cho đối phương, làm cho đối phương chần chừ không thể nào tiến lên được, sau đó đem toàn bộ bi của mình rơi vào lỗ, chỉ chừa cho đối phương một quả cuối cùng nhưng vẫn không có biện pháp nào phá vòng vây. Hai năm trước Đồng Kỳ đã khổ luyện cách đánh này.
Nhưng năng lực lúc này, đồng thời cũng kích thích sức chiến đấu của Hà Lương Nguyệt, để cho Đồng Kỳ thấy Hà Lương Nguyệt làm cách nào để phá vỡ vòng vây của cô, làm thế nào để xoay chuyển bóng trở về một cách nhanh chóng đẹp mắt, lật nghiêng, thục gậy, vòng qua chướng ngại vậy để bi của mình lăn vào lỗ.
Thậm chí đến cả bóng nhảy cũng rất hoàn hảo.
Nếu như Hà Lương Nguyệt không phải đối thủ.
Đồng Kỳ sẽ vẫy cờ hò hét cỗ vũ cho cô ta.
Hai giừo ba mười, tỉ số là 5 – 4, Đồng Kỳ 5, Hà Lương Nguyệt 4, còn một vòng, vòng này sẽ quyết định cầm hòa hay Đồng Kỳ thắng.
Cho đến lúc này, có thể nhìn ra được Hà Lương Nguyệt càng căng thẳng.
Đồng Kỳ đương nhiên cũng khẩn trương.
Cô uống ngụm nước, tay cầm gậy cũng bắt đầu đổ mồ hôi, Đồng Kỳ đi rửa tay, rửa sạch mồ hôi tay.
Hà Lương Nguyệt mở bóng, cô ta vừa lên liền đánh không ít bi vào lỗ, nhìn thấy một bàn bi được quét sạch, có một quả gian nan dừng lại cách lỗ 2cm, đây là một sai lầm, sai lầm này lúc Đồng Kỳ đấu với Hoàng ý, Đồng Kỳ đã phạm phải, lúc ấy Hà Lương Nguyệt còn cười châm chọc Đồng Kỳ.
Bây giờ đến lượt cô ta nhìn chằm chằm vào quả bóng kia, dường như không cách nào di chuyển, cô ta thậm chí còn muốn lắc cái bàn để nó rơi vào lỗ.
Nhưng mà nó không vào chính là không vào.
Đổi sang Đồng Kỳ lên sân, Đồng Kỳ nhìn quả bóng kia, cười cười, đi xung quanh bàn, cô bắt đầu quét sạch bi của mình, vào lỗ rất nhanh, còn lại quả bóng cuối cùng kia, vị trí tương đối xa, bi trắng có thể lăn qua đó, nhưng không thể thục mạnh được, trong lúc Đồng Kỳ quét bi vào lỗ cô còn thiết lập các chướng ngại vật.
Không trúng được bi số 2 đang ở ngược hướng.
Đổi người, Hà Lương Nguyệt lên, cô ta nhìn bi của mình sắp rơi vào lỗ, đương nhiên sẽ tìm cơ hội để bi đó rơi vào lỗ trước.
Lúc này rất dễ ghi điểm, bi trắng vừa xuất ra, đụng một cái, bi kia liền rơi vào lỗ.
Sau đó cô ta xoay người đi về phía vị trí bi bên mình, vừa nhìn thấy vị trí bi đang nằm, Hà Lương Nguyệt cảm thấy hình như mình bị bao vây rồi, cô ta đi sang đây nhìn một lúc, bi đen số 8 cũng bị chướng ngại vật này ngăn lại, mà bi trắng nằm phía ngoài kia thì bên trong lại có hai bi của Đồng Kỳ, còn có một bi của cô.
Phải đánh sao mới được đây?
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.