Không Biết Sao Yêu Em

Chương 46:




Hai ngừoi ở trong phòng bếp rửa bát vừa ầm ĩ, không phụ sự kỳ vọng của mọi người đã rửa sạch bát đĩa xong đi ra ngoài, Liêu Thành Xuyên kéo hai tờ khăn giấy trong hộp đựng trên bàn, nắm tay Đồng Kỳ, cúi đầu lau tay cho cô. Ông nội ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy hai người đi ra, lập tức giơ tay gọi, “ Qua đây. “
Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên đi qua chỗ ông, ngồi xuống.
Bởi vì ngày mai phải đi rồi, ông nội với bà nội có một đống lời dặn dò hai người.
Cái này dặn một chút, cái kia nói một chút.
Sau cùng, ông nội nhìn hai người, nói: “ Nếu cảm thấy thời điểm thích hợp, nên kết hôn thì kết hôn, đừng kéo dài. “
Liêu Thành Xuyên: “ Vâng ạ. “
Tiêu Ngọc Mai: “ Thật ra cũng không cần vội vàng như vậy, cứ ở chung tìm hiểu trước đã, bây giờ không tìm hiểu e là sau này sẽ có mâu thuẫn. “
Đồng Khải Lập: “ Đúng vậy, ở bên nhau thì dễ, ở cùng nhau mới khó. “
Bà nội: “ Hai người có lòng mà nói, mỗi ngày trôi qua nhất định sẽ càng tốt hơn. “
Đồng Kỳ ngậm tăm xỉa răng: “ Ai nói tụi con sẽ kết hôn? “
Ánh mắt của mọi người đều quét qua chỗ cô, Đồng Kỳquẳng cây tăm đi, rồi nhét miệng dưa hấu vào miệng, cười nói: “ Kết hôn ấy hả, rất dễ mà, nhưng áu khi kết hôn thì biết bao nhiêu là vấn đề đúng không? Trước cứ để con sống vui vẻ một khoảng thời gian đã. “
Tiêu Ngọc Mai nhéo mặt Đồng Kỳ: “ Con chỉ có cái đống đạo lý nào của con, lần này cũng không phải sẽ giống hai người bạn trai trước đây chứ? “
Đồng Kỳ lướt mắt nhìn sang Liêu Thành Xuyên, chớp mắt nói: “ Để xem biểu hiện của anh ấy đã. “
Liêu Thành Xuyên híp mắt: “ Anh khẳng định anh sẽ là ngừoi cuối cùng. “
Hai người đối mắt nhìn nhau, tia lửa lóe ra, nổ đùng đùng.
Bà nội che miệng cười nói: “ Làm gì đấy? “
Tiêu Ngọc Mai cũng cười: “ Đúng vậy, Đồng Kỳ à. “
Nhưng những lời định khuyên nhủ bà vẫn giữ trong lòng không nói, bà hy vọng hôn nhân của Đồng Kỳ là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, yêu thích, bằng lòng rồi mới kết hôn.
Về sự lo lắng của bà và Đồng Khải Lập luôn nằm ở phía sau Đồng Kỳ.
Tối hôm nay, mọi người trò chuyện rất lâu, Tết Trung Thu cách năm mới cũng không xa, nhưng vừa rời đi, trong nhà chỉ còn lại bốn người, như thiếu cái gì đó.
Hơn nữa, năm mới về nhà, Liêu Thành Xuyên không nhất định sẽ đi theo, có thể nán lại lúc nào thì hay lúc đó. “
Đây cũng là lần đầu tiên cả Đồng gia gặp mặt bạn trai Đồng Kỳ.
Trước kia, đừng nói là gặp mặt, chỉ hỏi thôi Đồng Kỳ luôn nói là không có.
Cho dù có thì cô cũng luôn nói chưa đến lúc gặp mặt.
Một nhà bốn người, tất cả đều đem Đồng Kỳ thành bảo bối, đối với ngừoi bên cạnh cô, so với bất kỳ ai đều quan tâm hơn hết.
May mắn là ông bà nội đều rất thích Liêu Thành Xuyên.
Nhưng thời gian luôn trôi qua rất nhanh, càng muốn níu giữ lại càng lặng lẽ trôi đi, nhìn đồng hồ đã mười giờ, ông nội vỗ vỗ tay Đồng Kỳ: “ Ngủ đi ngủ đi, ngày mai sáng sớm các con đã phải về lại thành phố S, lái xe cẩn thận, phải giữ tinh thần cho tốt. “
Đồng Kỳ khẽ ngáp một cái trả lời: “ Vâng ạ. “
Đưa ông bà nội đi nghỉ ngơi trước, Liêu Thành Xuyên với Đồng Kỳ mới đi lên lầu. Sau khi lên lầu, Đồng Kỳ cũng không vội đi rửa mặt mà đi đến ban công nhìn xuống, ba cô vẫn còn cầm đèn pin nhìn mấy bụi rau xanh kia, mẹ cô thì đi ra đi vào, trên tay còn cầm chổi với cây lau nhà.
Liêu Thành Xuyên bước lên, ôm lấy eo cô, nhỏ giọng hỏi: “ Không nỡ sao? “
Đồng Kỳ nắm lan can: “ Có một chút. “
Liêu Thành Xuyên hôn lên đỉnh đầu cô: “ Sau này anh sẽ về nhà cùng em nhiều hơn. Anh có một căn biệt thự ở đường Tân An, diện tích rất lớn, có năm tầng, phía trước tầng một cũng có một bãi đất trống, có thể trồng rau ở đó, nếu ngừoi nhà em muốn đến thành phố S thì sắp xếp cho họ ở đó, chúng ta cũng có thể dọn vào. “
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “ Ngừoi có tiền nha, động một chút là biệt thự. “
“ Đây là tài sản cơ bản nhất. “
Đồng Kỳ lắc đầu: “ Mọi người không đi đâu, ở nơi này quen rồi, nhịp sống chậm rãi, anh nhìn hàng xóm láng giềng cho dù có xích mích với nhau nhưng cuộc sống vẫn ồn áo náo nhiệt mà trôi qua. Trước đây căn nhà này rất cũ, giống như đồ cổ vậy, tất cả những gì anh thấy đều chỉ mới sửa sang lại thôi. Trước kia là cái ngõ, anh biết không? Chính là lúc đi vào cửa, có một cửa sổ trời, mỗi khi mưa xuống, trong nhà cũng mưa theo, em thích nhất là đứng ở cái cửa sổ trời đó nhìn nước chảy xuống, bắn tung tóe, cực kỳ dễ chịu sảng khoái. “
Liêu Thành Xuyên trả lời: “ Bây giờ sữa chữa lại quả thực nhìn không ra. “
“ Đúng vậy, ở bên này vốn dĩ cũng như vậy, trước đây cũng không phải nhà của người giàu có gì, phòng ốc bình thường, bây giờ toàn bộ đều thay đổi. Phía sau trường tiểu học mà em đưa anh đến ấy, có ba bốn căn nhà lớn đều bị chính phủ trưng thu. “
Đồng Kỳ nói xong đưa tay sờ điếu thuốc.
Liêu Thành Xuyên cầm bật lửa lên, cúi đầu.
Đồng Kỳ cắn điều thuốc, môi mấp máy: “ Liêu Tổng, châm lửa. “
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, ba một tiếng, ngọn lửa bật ra, Liêu Thành Xuyên cúi đầu từ tốn châm lửa cho cô, mặt mày khẽ nhướng lên: “Vợ à, từ từ dùng. “
Đồng Kỳ nhướng máy, rít một hơi thuốc, vươn tay ôm lấy cổ anh, chặn môi anh lại nhả khói vào trong.
Liêu Thành Xuyên hé môi, nhận lấy khói thuốc từ cô.
Hai người lại lần nữa môi răng dây dưa.
Sau đó, câu chuyện chuyển đến phòng tắm, Đồng Kỳ bị đẩy lên vách tường, quần áo bị vén lên, Liêu Thành Xuyên cúi đầu hôn cô, bàn tay theo váy của cô sờ lên trên.
Năm phút sau, Đồng Kỳ khẽ rên, mặt mày cong lên nhìn anh.
Liêu Thành Xuyên cười khẽ, đem cô áp đảo lên vách tường, va chạm.
Tiếng nước trong phòng tắm chảy ào ào, khói thuốc trên đầu ngón tay Đồng Kỳ đã tắt ngóm, cô ngửa cô, thừa nhận sự nóng bỏng của anh.
Nước trong phòng tắm chảy rất lâu, lúc Liêu Thành Xuyên từ trong phòng tắm đi ra, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần dài, Liêu Thành Xuyên mau chóng đi đến phòng Đồng Kỳ cầm lấy bộ áo ngủ, ngay lúc đó thì chạm phải Đồng Khải Lập, ông nhìn thấy nửa thân của anh trên ướt đẫm, trên tay lại cầm áo ngủ.
Nhất thời không nghĩ gì nhiều chỉ hỏi: “ Đồng Kỳ đâu? “
Liêu Thành Xuyên bình tĩnh trả lời: “ Con lấy áo ngủ cho cô ấy. “
“ Vậy còn con? “ – Đồng Khải Lập phát hiện có gì đó không đúng.
“ Con gội đầu cho cô ấy. “
Đồng Khải Lập: “ Đến cả gội đầu cũng để con gội giúp. “
Liêu Thành Xuyên cười: “ Dạ, con rất muốn phải gội đầu cho cô ấy. “
“ Ừm, đi đi. “
Liêu Thành Xuyên đi vào phòng tắm.
Đồng Khải Lập sững sờ, tay vừa chạm tới tay nắm cửa thì xoay người lại, định nói cái gì đó.
Chỉ thấy phía sau tấm lưng rộng lớn của Liêu Thành Xuyên có một vết đỏ.
Đồng Khải Lập cũng là đàn ông, lập tức thông suốt, gương mặt có tuổi phiếm hồng, quay đầu đi về phòng.
Tuổi trẻ, tuổi trẻ tràn đầy sức lực rất bình thường, rất bình thường.
Đồng Kỳ thay đồ ngủ đi ra ngoài, đổi lại Liêu Thành Xuyên đi vào tắm rửa.
Vừa lúc Tiêu Ngọc Mai cũng đi lên, bà kéo ngủ trên người Đồng Kỳ xuống, đưa mắt nhìn cửa phòng tắm, “ Đang tắm? “
Đồng Kỳ lau tóc: “ Dạ. “
Tiêu Ngọc Mai kéo tay Đồng Kỳ đi ra ban công, nhỏ giọng hỏi: “ Con gặp mặt ba mẹ cậu ấy chưa? “
Đồng Kỳ dựa ngừoi lên lang cang đáp: “ Chỉ mới gặp mẹ anh ấy. Mẹ, lần trước mẹ có thấy dì La Tây đó, chính là mẹ anh ấy. “
“ A? La Tây chính là mẹ cậu ấy? “ – Tiêu Ngọc Mai hoàn toàn không ngờ tới, “ Vậy không phải cậu ấy là hàng xóm nhà con sao? “
Đồng Kỳ gật đầu: “ Đúng vậy. “
Tiêu Ngọc Mai đáp: “ Nếu là La Tây, vậy mẹ cũng an tâm, bất quá vẫn chưa gặp ba cậu ấy, không biết ba cậu ấy là người như thế nào. “
Đồng Kỳ vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của mình: “ Con không quan tâm mấy cái này, anh ấy thích con là được rồi, lỡ mà ba anh ấy không đồng ý chẳng lẽ lại chia tay. “
Tiêu Ngọc Mai vừa nghe, lông mày nhíu lại, bà cầm lấy khăn lông trong tay Đồng Kỳ: “ Không thể nói vậy được, nếu như thật sự thích con, cậu ấy càng phải tranh thủ hơn nữa. Còn nữa, con gái mẹ tốt như vầy, ai mà không đồng ý? “
Đồng Kỳ cười tít mắt: “ Đúng vậy, con quá tốt. “
Hai mẹ con tâm sự với nhau một lát.
Liêu Thành Xuyên đã tắm rửa xong, lau tóc đi ra gọi một tiếng dì ạ.
Ba người đứng ở ban công một hồi, đợi cho tóc khô bớt rồi Tiêu Ngọc Mai nói: “ Mẹ đi tắm. “
Nhường ban công lại cho hai người.
Đồng Kỳ ngáp một cái, ném khăn lông qua cho Liêu Thành Xuyên: “ Em cũng buồn ngủ rồi. “
Liêu Thành Xuyên cầm lấy khăn lông mà cô ném đến, treo lên rồi đi theo cô.
Lúc Đồng Kỳ mở cửa cô nghiêng đầu nói: “ Đêm này không cho phép đi vào. “
Liêu Thành Xuyên: “ …….. “
Đồng Kỳ nói: “ Đêm nay em muốn nghỉ ngơi yên ổn. “
Liêu Thành Xuyên cười xấu xa: “ Anh còn chưa nói anh làm gì mà. “
Đồng Kỳ chọc chọc lồng ngực anh: “ Đêm qua anh cũng nói như vậy. “
Liêu Thành Xuyên nắm lấy ngón tay cô, hôn xuống, nói: “ Đêm nay nhất định không làm loạn. “
“ Mới không tin anh. “
Nói xong, Đồng Kỳ đẩy anh, nhanh chóng vặn cửa đi vào sau đó đóng cửa lại, trực tiếp chặn Liêu Thành Xuyên bên ngoài cửa. Liêu Thành Xuyên nhìn cánh của đã đóng khẽ cười, đứn một lát mới xoay người quay về phòng mình.
Vừa đi vừa cúi đầu bấm điện thoại.
Gửi tin nhắn Wechat cho Đồng Kỳ.
[ Liêu Thành Xuyên: Vừa rồi là anh nhường em. ]
[ Đồng Kỳ: Em kêu đấy *hung dữ* ]
[ Liêu Thành Xuyên: Kêu bể cổ cũng không ai cứu em đâu. ]
[ Đồng Kỳ: Haha. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ngủ ngon. ]
[ Đồng Kỳ: Ngủ ngon. ]
Nửa tiếng sua, Tiêu Ngọc Mai từ phòng tắm đi ra, cả người mang hơi nước, ánh đèn cam trong phòng khách tách —— một tiếng bị tắt đi. Phòng khách rơi vào bóng tối, cửa phòng ngủ chính mở ra, Tiêu Ngọc Mai đi vào, đèn bên trong cũng tắt đi.
Cả tầng lầu yên lặng trong màn đêm.
Chó nhà hàng xóm sủa gấu gâu hai tiếng.
Bên ngoài con hẻm, xe máy phóng nhanh qua.
Cả thôn đã tiến vào giấc mộng đẹp.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.