Không Biết Sao Yêu Em

Chương 47:




Bình minh hôm sau.
Đồng Kỳ xoay người, có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu từ trong chăn lên, chộp lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn xem, sau giờ rưỡi sáng, Đồng Kỳ ngồi dậy, hỏi: “ Ai vậy? “
GIọng Tiêu Ngọc Mai ở ngoài vang lên: “ Dậy đi, mấy giờ rồi, hôm nay phải về thành phố S, con thu dọn đồ đạc xong chưa? “
Đồng Kỳ đặt chân xuống đất đi mở cửa, Tiêu Ngọc Mai đi vào, nhìn trái nhìn phải, nói: “ Dọn đồ xong hết chưa? “
Đồng Kỳ vò tóc: “ Dọn xong rồi, Liêu Thành Xuyên đâu ạ? “
“ Sáng sớm đã xuống lầu với ông nội con rồi. “
“ Ồ. “
Tiêu Ngọc Mai ném quần áo ở bên cạnh cho Đồng Kỳ: “ Thay đi rồi xuống ăn sáng. “
“ Dạ. “
Đồng Kỳ thay đồ, đi ra ban công nhìn, Liêu Thành Xuyên giống như hôm qua, đang nói chuyện với ông nội ở trong sân, Đồng Kỳ vừa buộc tóc vừa nhìn anh.
Gương mặc người đàn ông như tượng tạc, giơ tay nhấc chân đều toát lên sự tự tin, mặt mày mang theo ý cười nhàn nhạt, hơn nữa nói chuyện với người già không hề thiếu đi sự kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn ngồi xổm xuống giúp ông nội hái rau.
Chậc, trở thành người đàn ông đẹp trai như thế này, rất có giá trị đấy.
Đồng Kỳ không có hành lý gì, hai vali lúc cô mang về toàn đựng quà tặng đã trống không, mấy bộ quần áo cũng không chiếm diện tích gì nhiều. Tiêu Ngọc Mai xách vali xuống lầu, để đồ vào, vừa để chính là một đống đồ, vừa để vừa nói với Đồng Kỳ: “ Cái bình này là của Thành Xuyên, cái kia cũng của Thành Xuyên, mẹ biết con không thích mì, cho nên mì này là để cho Thành Xuyên. “
Đồng Kỳăn bánh quẩy, trợn trắng mắt: “ Tất cả đều cho anh ấy đi, con không cần đâu. “
Tiêu Ngọc Mai cầm một chai nước sốt: “ Cái này cũng không cần? “
“ Cần! “ – Đồng Kỳ cướp lấy, ôm ở trong lòng.
Liêu Thành Xuyên đẩy ông nội đi vào nhà: “ Con với Đồng Kỳ không cần chia đâu, chúng con ở chung. “
Đồng Kỳ trừng anh: “ Là hàng xóm cạnh nhà, cái gì mà ở chung. “
Liêu Thành Xuyên nhướng mày.
Tiêu Ngọc Mai xếp đồ vào cũng gần xong rồi nên gọi mọi người đi ăn sáng, ăn được một nửa, bác trai bác gái cả còn có Đồng Mục ba người chen chúc nhau đi vào. Đồng Mục nhìn thấy Liêu Thành Xuyên phải nói là vui mừng, vui vui mừng mừng gọi một tiếng: “ Anh rể! “
Tưởng như là quen thân từ trước.
Đồng Kỳ múc muỗng cháo, liếc Đồng Mục một cái, Đồng Mục lập tức nịnh nọt theo nghi thức quân đội: “ Chị! “
“ Ngoan. “ – Đồng Kỳ húp miếng cháo.
Đồng Mục cười tủm tỉm rồi sà vào bên cạnh Liêu Thành Xuyên.
Liêu Thành Xuyên đặt bát đũa xuống, rút khăn giấy lau khóe môi cho Đồng Kỳ, nghiêng đầu hỏi Đồng Mục: “ Ăn sáng chưa? “
Đồng Mục tủm tỉm cười: “ Ăn rồi ạ, anh rể, có phải anh hay đi công tác ở thành phố B không? “
Liêu Thành Xuyên: “ Đúng vậy. “
“ Lần sau anh đi công tác ở thành phố B em có thể đến tìm anh không? “
Liêu Thành Xuyên lau tay, từng khớp ngón tay rõ ràng, trả lời: “ Được. “
Đồng Mục nhảy cẫng lên: “ Tuyệt quá đi. “
Gương mặt bác gái cả đậm ý cười: “ Đồng Mục, đừng làm phiền anh rể con như thế! “
Liêu Thành Xuyên: “ Không sao. “
Đồng Mục đắc ý.
Sau đó lại chạy sang ôm cổ Đồng Kỳ, đung đưa người cô: “Chị, lúc nghỉ đông em sẽ được nghỉ sớm, đến lúc đó em đi tìm chị, em với chị cùng về. “
Đồng Kỳ nuốt miếng cháo cuối cùng xuống: “ Được. “
Liêu Thành Xuyên giơ tay, chậm rãi kéo tay Đồng Mục xuống nói: “ Đừng tùy tiện ôm chị em chứ. “
Đồng Mục ngạc nhiên, tức khắc buông tay, híp mắt cười: “ Ok, ok, anh rể lớn nhất. “
Bác gái cả cầm theo một cái hộp, nhét vào trong vali của Đồng Kỳ, nói: “ Kỳ Kỳ, nhân sâm này là bạn của bác trai con cho, con cầm theo đi, thỉnh thoảng pha nước hoặc hầm canh ăn, đi làm phải thức đêm, cái này làm nâng cao tinh thần, nhưng mà không thể một lần ăn nhiều quá, dễ nóng trong người. “
Tiêu Ngọc Mai lập tức kéo ghế sau đó nắm lấy tay bác gái cả ngăn lại: “ Chị cầm về bồi bổi thân thể cho Đồng Tương đi. “
Bác gái cả cười đẩy tay Tiêu Ngọc Mai: “ Cái này còn nhỏ, có gì đâu, chị đã chia làm hai phần, một phần cho Đồng Kỳ, một phần cho Đồng Tương, em yên tâm đi, ở nhà vẫn còn một cây nhân sâm, chị để cho Đồng Tương rồi. “
Đồng Kỳ đi qua đó: “ Bác gái cả, bác cầm về đi, cái này quá đắt tiền ạ. “
“ Sao vậy được, một cây nhân sâm thôi mà, không tính là gì “ – Bác gái cả ra sức để vào.
Đồng Kỳ với Tiêu Ngọc Mai không cách nào cản được.
Bác trai cả khuyên nhủ: “ Đều là người nhà cả, đừng khách sao như vậy. Mấy năm nay Đồng Kỳ đem về cho nhà mình biết bao nhiêu đồ đạc, tiền học đại học của Đồng Mục cũng có một Đồng Kỳ bỏ ra mà. “
Hai nhà cùng chung huyết thống, lấy giấy bút ra tính cũng không thể tính rõ ràng được, đồ đạc chính là người biếu ta tặng, cuối cùng Đồng Kỳ với Tiêu Ngọc Mai cũng không từ chối nữa.
Tiêu Ngọc Mai dọn bàn, cả nhà dời đến sofa ngồi tán gẫu.
Đồng Tương đi vào đúng lúc Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên xách hành lý. Đồng Tương rất biết cách ăn mặc, hôm nay cô ấy mặc một cái quần đen chín phân với một chiếc áo khoác màu đen, cả người sạch sẽ gọn gàng, làm cho dáng người thêm nổi bật, Đồng Tương vừa vào cửa liền nhìn Liêu Thành Xuyên, mới nhìn sang Đồng Kỳ nói: “ Đi đường thuận lợi. “
Đồng Kỳ cười cười: “ Ừm. “
Bác gái cả trừng mắt nhìn Đồng Tương: “ Cung không biết là mấy giờ rồi, đợi đến khi chị con với anh rể đi rồi, con đến thì còn ý nghĩa gì nữa. “
Đồng Tương không lên tiếng, đựavào tủ giày nghịch điện thoại.
Đồ đạc đã thu dọn ổn thỏa, Đồng Kỳ tiến lên ông ba mẹ, lại ôm lấy ông bà nội, chào tạm biệt bác trai bác gái, hốc mắt đỏe hoa đứng thẳng người.
Ông nội ai dô một tiếng giơ tay muốn lau đi khóe mắt cô.
Ngón tay Liêu Thành Xuyên cong lại lau đi nước mắt cô, giọng nói dịu dàng: “ Sau này lúc nào em muốn về anh sẽ về cùng em. “
Đồng Kỳ mỉm cười, nước mắt đọng trên vành mắt lay động, cô nói: “ Em có thể tự về. “
“ Nhưng anh sẽ về cùng em. “
Ông nội cười: “ Haiz, hai đứa ở thành phố S sống thật tốt là được rồi, đừng quá nhớ nhà, Thành Xuyên, con phải chăm sóc Đồng Kỳ thật tốt đấy. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu: “ Vâng ạ, của con là của cô ấy, của cô ấy… vẫn là của cô ấy. “
Hốc mắt Tiêu Ngọc Mai vốn đang đỏ hoe, bị mấy lời này của anh làm cho bật cười: “ Lời này ở đâu ra thế này, mấy ngừoi trẻ tuổi các con. “
Nói lời tạm biệt.
Cả nhà đưa Đồng Kỳ cùng Liêu Thành Xuyên ra ngoài cửa, Liêu Thành Xuyên mở cốp xe sau, đem hành lý đặt vào đó,Đồng Kỳ lại ôm ba mẹ ông bà nội thêm lần nữa rồi mới lên xe.
Một đứa trẻ ngọt ngào như hũ mật trong nhà, đối với gia đình chính là không nỡ.
Đồng Kỳ mở cửa sổ xe, vẫy tay với ba mẹ và ông bà nội đứng trước cửa.
Tiêu Ngọc Mai dặn dò: “Chú ý an toàn, đừng lái nhanh quá. “
Đồng Kỳ: “ Con biết rồi. “
“ Chị, anh rể! Hai ngừoi cực kỳ tuyệt vời! “ – Đồng Mục giơ ngón tay cái về phía hai người.
Đồng Kỳ kê tay dựa vào cửa sổ, cười lớn: “ Tên ngốc. “
Lái xe ra ngoài hẻm, không còn nhìn thấy người nữa, Liêu Thành Xuyên mới đưa bàn tay trống không năm lấy tay Đồng Kỳ, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Liêu Thành Xuyên nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững, nhưng giọng điệu lại rất mềm mại: “ Gia đình tốt Trung Quốc, người nhà em là gia đình kiểu mẫu. “
Đồng Kỳ nở nụ cười: “ Sao nói vậy? “
“ Rất hòa thuận, không có đố kỵ, hai nhà phụng dưỡng người nhà, cũng không có tranh chấp, phụ từ tử hiếu, lại còn sinh được cô con gái xinh đẹp thế này. “
* 父慈子孝 ( Fù cízi xiào) – Cha nhân từ, con hiếu thảo
Đồng Kỳ híp mắt: “ Cô con gái xinh đẹp là đang chỉ ai vậy? “
“ Đương nhiên là vợ anh. “
“ Vợ anh là ai? “
“ Em. “
Đồng Kỳ chậc chậc một tiếng: “ Anh chiếm tiện nghi bằng miệng quá nhiều. “
“ Thân thể anh cũng chiếm được mà. “
“ Liêu Thành Xuyên, không phát hiện ra, anh rất háo sắc. “
“ Vợ à, em cũng vậy, chúng ta giống nhau. “
Đồng Kỳ trừng mắt.
Ngừoi đàn ông này tuy là cao quý lạnh lùng, nhưng lời nói nói ra làm cho ngừoi ta tức chết.
Chiếc Jeep Wrangler rất nhanh đã chạy lên đường cao tốc, Đồng Kỳ châm một điếu thuốc, nghiêng đàu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Liêu Thành Xuyên nhìn đồng hồ, nói: “ Em ngủ một giấc đi. “
Đồng Kỳ búng tàn thuốc, cười đáp: “ Không mệt, em hút điếu thuốc là tỉnh táo. “
nói xong, Đồng Kỳ đưa điếu thuốc đến môi anh, “ Thử không? “
Môi mỏng của anh hé mở, ngậm lấy, ngừoi đàn ông rít một hơi, đẹp trai ngất trời.
Bàn tay trống còn lại của anh đưa lên, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, dời đi, khói từ khóe môi anh tản ra, một hồi sau, lại ngậm lấy rít một hơi.
Đồng Kỳ thưởng thức một hồi, nhận xét: “ Anh không hút thuốc thật đáng tiếc. “
Liêu Thành Xuyên lại rít một hơi, “ Không tiếc. “
Đồng Kỳ từ từ chồm qua, nhìn anh: “ Hồi cấp hai sao anh hút thuốc? “
Tay đang kẹp điếu thuốc của Liêu Thành Xuyên thoáng ngừng lại, anh không trả lời, nhưng rít lên một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói.
Đồng Kỳ híp mắt nhìn anh rất lâu.
nhưng Liêu Thành Xuyên không nói gì cả, Đồng Kỳ cũng không hỏi thêm câu nào.
Trực giác, có thể thời cấp hai thật sự xảy ra chuyên gì đó
Mới dẫn đến việc anh hút thuốc.
Vì tình?
… … Chậc.
Điện thoại trong túi xách vang lên.
Đồng Kỳ lấy ra xem.
Là Đồng Tương.
[ Tương Tương: Hai này nữa em đến thành phố S, là việc ở studio của chị Vu Hân. ]
[ Đồng Kỳ: Được, em liên lạc với cậu ấy đi. ]
[ Tương Tương: Dạ. ]
Đồng Kỳ không trả lời, ngược lại điện thoại trong tay lại reo lên, cô hơi giật mình, nhìn thấy số điện thoại của bác gái cả.
Cô híp mắt, trong lòng đại khái cũng hiểu
Cô nghe máy, ở đầu bên kia bác gái cả cười tủm tỉm nói với Đồng Kỳ: “ Kỳ Kỳ, em gái con đã nói xong, nói muốn đến chỗ bạn con làm việc. ]
Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, nghịch dây túi xách: “ Con biết rồi, Đồng Tương vừa gửi tin nhắn cho con. “
“ Aido, vậy thì tốt rồi, sau khi em gái con lên đó phiền con chăm sóc nó nhiều chút nha. Dì tin chỗ của bạn con chắc chắn rất tốt. “ – Trong giọng nói của bác gái cả đều là ý cười.
Đồng Kỳ: “ Dạ, vâng ạ, studio của Vu Hân rất nổi tiếng, nhất định Đồng Tương phải chăm chỉ làm viêc, sau này kém cỏi sẽ không đi làm ở đâu được. “
“ Đúng vậy đúng vậy, cái này đều nhờ con, còn nữa, em gái con với bạn con đã nói rõ với nhau rồi, bên đó không có bao ở, sau khi con bé lên đó con có thể tạm thời để nó đến chỗ con ở trước không? Sau đó mới đi tìm chỗ ở? “- Giọng nói của bác gái cả có hơi ngại ngùng.
Suy cho cùng bà cũng không hy vọng làm phiền Đồng Kỳ, nhưng vì con gái mình bà cũng không còn cách nào.
Đồng Kỳ vừa nghe thấy, chính là có chút không vui vẻ.
Dù sao thì Đồng Tương với cô quả thực là không hợp nhau.
Trong đầu Đồng Kỳ chợt lóe lên suy nghĩ định giúp đồng Tương tìm nhà.
Nhưng điều đó có nghĩa là cô lại có thêm nhiều việc.
Lại nói, Đồng Tương thích căn hộ như thế nào, cô chẳng biết gì cả, để tránh sau khi tìm được nhà người khác lại không hợp ý không vui vẻ.
Đồng Kỳ chần chừ hai ba giây.
Ở bên kia bác gái cả hắng giọng hai cái nói: “ Hay thế này đi? Bác, lên đó tìm nhà trước cho Đồng Tương … …. “
Đồng Kỳ giật mình, lấy lại tinh thần trả lời: “ Không cần, tạm thời Đồng Tương có thể ở chỗ con, nhưng mà chỉ có thể ở một tuần thôi, dù sao thì bây giờ con cũng đang yêu đương, không tiện có nhiều người đâu. “
Bên kia điện thoại bác gái cả vui vẻ: “ Ây, đúng đúng đúng, cái này bác gái biết, lúc đến rồi để nó đi tìm nhà ở trước rồi mới đi làm. “
“ Dạ, được rồi. “
“ Kỳ Kỳ, cám ơn con. “
“ Không gì đâu. “
“ Hai đứa đi đến đâu rồi? “
“ Vẫn còn trên đường cao tốc. “
“ Buổi chiều nhớ ngừng xe ăn chút gì đó. “
“ Vâng ạ. “
Tán gẫu thêm một chút, Đồng Kỳ mới cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm.
Liêu Thành Xuyên đưa nước cho cô: “ Cô em gái đó của em muốn đến? “
Đồng Kỳ uống hớp nước rồi mới trả lời anh: “ Ừ. “
“ Đến lúc đó không tiện thì em dọn đến nhà anh. “ – Liêu Thành Xuyên nói.
Đồng Kỳ nở nụ cười, “ Được. “
Chỉ có một tuần, không có gì đáng ngại.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.