Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 2: Trọng Sinh




Thẩm Miên nhìn Thẩm Tri Hành, từ từ bước xuống. Sau khi nhận thức được mình là nhân vật trong quyển tiểu thuyết, Thẩm Miên cũng nắm giữ được nội dung trong đó.
Tin tức trước khi nàng chết không giả, Thẩm Tri Hành đã chết. Trong đó chỉ miêu tả sơ lược về cái chết của Thẩm Tri Hành, nhưng đủ làm trái tim Thẩm Miên đau nhói. Lục Cảnh Thần cho thủ hạ động tay động chân trong xe Thẩm Tri Hành, dẫn đến tai nạn chết người…
Vốn dĩ từ chỗ nàng đứng đi xuống lầu chỉ mấy chục giây nhưng Thẩm Miên chậm rì rì mất cả phút mới đến nơi.
Thời điểm Thẩm Miên xuống lầu thì Thẩm Tri Hành đã chú ý tới nhưng hắn không quay đầu nói chuyện với nàng.
Tuy hai người sống cùng một nhà, nhưng cúi đầu ngẩng đầu đều không thấy. Mấy năm trước, hắn cùng Thẩm Miên còn có thể nói với nhau vài câu nhưng Thẩm Miên từ từ lớn hơn, số lượng khi anh em trò chuyện không vượt qua mười chữ. Không phải hắn không muốn nói chuyện với em gái nhưng không hiểu sao Thẩm Miên vừa thấy hắn sẽ tìm cớ né ngay lập tức.
Dần lâu, hai người giống người lạ có quen biết.
Thẩm Miên từng dặn Vương Phượng, nàng muốn ăn một mình nên bà đợi Đại thiếu gia ăn gần xong mới lên gọi nàng, sao tới giờ Đại thiếu gia vẫn chưa rời đi?
Thẩm Tri Hành nuốt ngụm canh không mùi vị, bỏ đũa xuống, điều chỉnh cà vạt liền đứng lên xoay người muốn ra ngoài.
Thẩm Miên mới xuống lầu không nghĩ tới Thẩm Tri Hành liền rời đi.
Ngay lúc Thẩm Tri Hành bước tới gần cửa, Thẩm Miên mới nhược nhược gọi: “Anh hai!”
Gọi xong, theo bản năng Thẩm Miên nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt váy ngủ, trên mặt khẩn trương vô cùng. Hoàn toàn giống với học sinh tiểu học phạm sai lầm bị nhà trường gọi phụ huynh tới.
Không có biện pháp, từ nhỏ đến lớn Thẩm Miên luôn sợ Thẩm Tri Hành. Trước kia khí chất Thẩm Tri Hành không lạnh lùng như hiện tại, nàng còn có thể nói chuyện vài câu. Nhưng tuổi ngày càng lớn, khí tràng chung quanh Thẩm Tri Hành phát ra càng đậm khiến người đối diện có cảm giác khó chung đụng, đặc biệt thời điểm Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên chằm chằm mà không nói lời nào, mỗi lần như vậy nàng đều cảm thấy mình bị sói dữ theo dõi.
Nghe em gái gọi mình bằng âm thanh giống thỏ con, Thẩm Tri Hành cương cứng tại chỗ. Cố gắng nhớ lại Thẩm Miên dùng ngữ khí này gọi mình là khi nào? Qua vài giây, đỉnh mày hắn khẽ nhúc nhích, từ bỏ hồi ức, vì nó quá xa xăm, căn bản không thể nhớ nỗi.
Thẩm Miên thấy Thẩm Tri Hành ngừng lại, lập tức dùng tốc độ nhanh hơn bình thường chạy tới. Lúc này nàng thực sự muốn ôm người anh trước mặt.
Lúc Thẩm Miên bị đưa vào cục cảnh sát, chỉ gặp mỗi mình Thẩm Tri Hành. Khi đó nàng mới biết được, ba mẹ bị nàng chọc tức ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, anh ba ở bên cạnh trông chừng. Cảnh sát chỉ cho hai người gặp nhau mấy phút. Hơn nữa, thời điểm đó đầu óc nàng trống rỗng, ngoài miệng giải thích lung tung, nhưng không ai nghe. Chỉ có một mình Thẩm Tri Hành tin, nàng được anh hai ôm vào lòng, cho nàng chút ấm áp cuối cùng….
Thẩm Tri Hành vừa xoay người liền bị em gái mặc váy ngủ màu hồng nhạt ôm lấy. Khi con thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, khóe mắt còn vươn lệ. Thẩm Tri Hành giật mình cứng đờ: “Sao…”
Thẩm Tri Hành không biết đặt tay chỗ nào cho phải, đành theo bản năng vuốt tóc em gái. Ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?” Thẩm Tri Hành không phát hiển, giờ khắc này hắn ôn nhu như nước.
Cảm nhận trọng lượng trên đỉnh đầu, Thẩm Miên rời khỏi lòng ngực Thẩm Tri hành, lắc đầu nói: “Không có việc gì!”
Lúc này Thẩm Tri Hành mới thấy Thẩm Miên không có mang dép trong nhà, lập tức đem chuyện đột nhiên nàng ôm mình cùng lệ nơi khóe mắt vứt ra sau đầu, thay đổi thành tâm thái gia trưởng, lạnh lùng nói: “Như thế nào không mang dép?” Sàn nhà rất lạnh. Lòng bàn chân nữ sinh không thể bị lạnh.
Thẩm Miên theo tầm mắt Thẩm Tri Hành cúi đầu nhìn xuống. Đột nhiên trọng sinh đồng thời biết mình tồn tại trong sách, làm nàng không để ý việc này. Hơn nữa khi nghe Vương Phượng nói Thẩm Tri Hành ở dưới lầu, tâm tình kích động càng không kịp mang dép vào chân. Bởi vì hai người cùng chăm chú nhìn nên ngón chân thẹn thùng cuộn tròn lại.
Ngay khi Thẩm Tri Hành muốn đi lấy dép cho em gái thì đúng lúc Vương Phượng trên lầu đi xuống, trên tay cầm dép của Thẩm Miên. Thẩm Tri Hành tiếp nhận khom lưng ngồi xuống để trước mặt Thẩm Miên: “Nhấc chân, mang vào.”
Vương Phượng thấy thường ngày hai người không nói câu nào vậy mà hôm nay lại đứng chung một chỗ, trong lòng kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cười cười đi vào phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên liếc nhìn Thẩm Tri Hành một cái, vội vàng nhấc chân mang dép vào.
Vương Phượng đem đồ ăn đặt xuống bàn rồi lên tiếng hỏi Thẩm Tri Hành: “Đại thiếu gia, tối nay có về nhà ăn cơm không?”
“Anh đi đâu sao?” Thẩm Miên hỏi.
Thẩm Tri Hành nghe Thẩm Miên hỏi mình, nhìn Vương Phượng lắc đầu, sau đó mới trả lời nàng: “Có một buổi tiệc.”
Buổi tiệc?
Đáy mắt Thẩm Miên hiện lên ý vị không rõ: “Là tiệc do Lục gia tổ chức?”
Thẩm Tri Hành gật đầu.
Lục gia tổ chức buổi tiệc từ thiện, thật ra không đi cũng được nhưng vì mặt mũi công ty, nên Thẩm Tri Hành quyết định tham gia.
Mắt Thẩm Miên nâng lên: “Anh hai, em cũng muốn đi.”
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên, âm thầm nghĩ: Hôm nay hành động khác thường vì muốn mình dẫn nàng đi tham gia buổi tiệc?
Lòng vừa ấm lập tức đông lại: “Đi làm gì? Muốn gặp Lục Cảnh Thần?” Dứt lời, bốn phía lập tức an tĩnh. Ngay sau khi nói xong, Thẩm Tri Hành cũng cảm thấy hối hận. Vất vả lắm em gái mới chịu nói chuyện với hắn, bản thân lại vì hờn dỗi lớn tiếng với nàng, đây không phải làm quan hệ đẩy ra xa sao? Nhưng xác thực hắn không thích em gái để ý tới tên họ Lục kia quá nhiều….
Thẩm Tri Hành nhấp miệng, chuẩn bị gật đầu đồng ý thì nghe Thẩm Miên nói: “Anh hai yên tâm, em không còn thích Lục Cảnh Thần.”
Thẩm Miên cười nhìn vẻ mặt nam nhân đầy nghi hoặc: “Đêm qua em có một giấc mộng, thấy rõ nhân phẩm Lục Cảnh Thần thế nào, không có chuyện xấu gì không làm. Sau khi tỉnh lại em quyết định có tìm bạn trai thì phải lấy anh hai và anh ba làm tiêu chuẩn, có năng lực công tác, hiếu thuận, thiện lương…”
Thẩm Miên nhíu mày nói tiếp: “Hơn nữa Lục Cảnh Thần quá xấu! Nếu bạn trai của em không đẹp bằng anh hai thì phải cỡ anh ba. Em chỉ muốn đi theo anh hai chơi một chút, nhìn thêm việc đời.”
Mặc kệ Thẩm Miên nói thật hay giả, mày Thẩm Tri Hành liền giản ra, nhẹ giọng nói: “Tối về đón em!”
Khi chuẩn bị rời khỏi nhà, vẫn nhịn không được xoa đầu Thẩm Miên, đến khi tóc tai em gái bù xù mới ngừng tay, xoay người đi.
Ra khỏi nhà vẫn quay đầu lại nhìn Thẩm Miên, thấy Thẩm Miên nhìn hắn cười phất tay tạm biệt. Thẩm Tri Hành cười, đầu tóc Thẩm Miên xù xù nhìn giống con sư tử con đáng yêu.
Thẩm Tri Hành lái xe đi, Thẩm Miên mới quay vào ăn sáng. Nhìn chén cháo trắng, Thẩm Miên thở dài một hơi. Nàng không ngờ cốt truyện tới nhanh như vậy. Buổi tiệc đêm nay là lần đầu tiên Lục Cảnh Thần và Tạ Kiều Ngữ gặp mặt, cũng là phần mở đầu của quyển tiếu thuyết.
‘ Cả người Tạ Kiều Ngữ vô lực, lễ phục bó chặt làm cô không thở nổi, đầu ngón tay xẹt qua địa phương nóng bỏng. Đầu óc còn một tia thanh tỉnh cho Tạ Kiều Ngữ biết, cô bị trúng mị dược…’
‘Tạ Kiêu Ngữ nhanh chóng lấy con dao nhỏ trong túi muốn làm mình bị thương nhằm lấy lại tỉnh tảo, đột nhiên cửa phòng đóng chặt bị người mở ra. Trong phòng ngoại trừ tiếng thở dồn dập của Tạ Kiều Ngữ còn có tiếng vang khi giày da chạm vào mặt đất…’
‘Nam nhân ôm cô ném vào buồng tắm rồi nâng đầu Tạ Kiều Ngữ lên nói: Cô đừng vọng tưởng câu dẫn được tôi. Lục Cảnh Thần nói xong, xoay người rời đi không thèm quay đầu lại nhìn.’
Tạ Kiều Ngữ, nữ chính quyển tiểu thuyết. Bị người hại thảm cũng là nữ nhân mà đời trước Thẩm Miên ghét nhất.
Nhưng bỏ qua sự ghen ghét, Thẩm Miên phải công nhận Tạ Kiều Ngữ là nữ nhân tài mạo song toàn.
Tạ Kiều Ngữ là một bác sĩ ngoại khoa. Nhưng ngoài chức nghiệp bác sĩ bên ngoài, thực tế Tạ Kiều Ngữ còn có nhiều thứ che giấu không lộ ra, thậm chí ngay cả nam chính tới cuối cùng mới biết được cô là Ipo hacker nổi danh trong Quốc nội.
Ở toàn văn sau, trừ bỏ ghê tởm dành cho Lục Cảnh Thần, Thẩm Miên chỉ có một ý tưởng: Tại sao lúc trước không cảm thấy Tạ Kiều Ngữ là một đóa kiều kiều mềm mềm?
Không gì Tạ Kiều Ngữ không biết, máy tính, y thuật, hiểu biết là về súng ống còn có cả trình độ tài chính hơn người… Cô biết tất cả, còn nàng thì không!
Tại sao tác giả lại làm nàng ghét Tạ Kiều Ngữ, cảm thấy cô không được cái này không được cái kia? Ngay khi vừa nhìn thấy lý lịch của Tạ Kiều Ngữ, nàng thật sự mê muội.
Trong mắt đời trước của Thẩm Miên thì ngoại trừ người ông ngoại không bất luận người nào biết thì Tạ Kiều Ngữ chỉ có tài năng y thuật và dáng vẻ dễ nhìn, thì là một đại tiểu thư nhu nhược không được người nhà coi trọng, cũng là công cụ trong tay ba mình.
Vừa mở đầu Tạ Kiều Ngữ bị trúng mị dược là do một tay ba cô sắp đặt, vì muốn lợi dụng cô câu dẫn Lục Cảnh Thần, tiến vào Lục gia trợ giúp công ty hắn phát triển.
Thẩm Miên: “…”
Tạ Kiều Ngữ làm gì phải câu dẫn ngươi? Rõ ràng Tạ Kiều Ngữ uống ly nước ba mình đưa, sau đó mơ mơ hồ hồ bị người đem vào phòng Lục Cảnh Thần.
Nếu vậy là ba Tạ Kiều Ngữ muốn câu dẫn ngươi? Lục Cảnh Thần ngươi lầm đối tượng rồi! Nhớ tới nội dung chương 1, Thẩm Miên nhịn không được phi phi phi nhiều lần.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Âm thanh Vương Phượng đánh gãy nội tâm không ngừng phỉ vả của Thẩm Miên. Nàng giương mắt nhìn Vương Phượng, thấy bà cười hỏi: “Dì thấy con nhìn chén cháo chằm chằm nhưng không ăn, không hợp khẩu vị sao? Hay dì làm món khác cho con?”
“Không cần dì Vương, con thích ăn cháo trắng.” Thẩm Miên quấy cháo nói: “Dì đi làm việc khác đi, không cần ở đây với con.”
Vương Phượng nghe vậy thì cười rồi đi vào phòng giặt, bắt đầu giặt quần áo.
Sau khi Vương Phượng rời đi, Thẩm Miên bắt đầu ăn cháo. Ăn xong nàng trở về phòng ngủ, chọn lễ phục tối nay dự tiệc.
Muốn Thẩm Tri Hành dẫn nàng đi là vì có mục đích. Thẩm Miên không muốn Tạ Kiều Ngữ gặp mặt Lục Cảnh Thần, chỉ cần ngăn cản tình tiết quan trọng này xuất hiện, như vậy có thể thay đổi diễn biến câu chuyện. Chắc chắn tác giả sẽ tức tới hộc máu!!!
Khi tay đụng tới bộ lễ phục màu đen thì dừng lại, không phải Thẩm Miên muốn chọn nó mà đột nhiên nàng phát hiện, một khi nghĩ tới Tạ Kiều Ngữ, nội tâm không được bình tĩnh.
Không nên a.
Nếu dựa theo nội dung đại cương thời điểm nàng nghĩ tới Lục Cảnh Thần thì tâm động nhưng nghĩ tới Tạ Kiều Ngữ sẽ có cảm giác thù hận, ghét bỏ… Kiếp trước tác giả để nàng chán ghét Tạ Kiều Ngữ, mỗi lần gặp mặt sẽ châm chọc mỉa mai, còn muốn ở trước mặt Lục Cảnh Thần bôi bọ đóa hoa bạch liên Tạ Kiều Ngữ… Hơn nữa, nguyên nhân nàng bị Lục Cảnh Thần theo dõi là do nàng đánh Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên cúi dầu nhìn tay phải của mình. Tại sao lúc ấy lại giơ tay đánh vào mặt Tạ Kiều Ngữ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.