Không Chạm Đến Người

Chương 8:




Tẫn Ngọc lúc này chỉ mặc một lớp tiết y mỏng manh bị Lăng Sương bế lên có phần ngại ngùng nhưng chỉ được một lúc Y đã nhẹ nhàng thả Cậu xuống thùng gỗ. Nước bên trong không cao lắm, vừa vặn đến cổ Tẫn Ngọc
"Tẩy rửa xong, gọi ta"
Y nói, sau đó quay người ra khỏi bình phong. Trái tim bé nhỏ của Tẫn Ngọc vẫn còn đập liên hồi, doạ chết bảo bảo rồi
Gần nửa canh giờ, Tẫn Ngọc đã tắm xong nhưng vẫn ngượng miệng không muốn gọi Lăng Sương. Từ bé đến lớn Cậu lăn lộn chốn mành trời chiếu đất, lúc nào cũng dơ hề hề bị người ta hất hủi, khó lắm mới được những lão bá lương thiện cho một bộ y phục sờn cũ. Đột nhiên mấy ngày này được đối xử tốt, Tẫn Ngọc vẫn có chút mơ màng
Chưa đợi Cậu kịp phân vân xong, bên bình phong vang lên tiếng bước chân, người bên ngoài gõ vài cái vào ván gỗ rồi cất tiếng
"Nước lạnh rồi"
"A, sư phụ, con tắm xong rồi"
"Ừm"
Tiếng nói vừa dứt lời, Tân Ngọc đã trông thấy dáng vẻ màu lam trong trẻo quen thuộc. Sư phụ đẹp đến mức mang cho người ta cảm giác vô thực, một vẻ đẹp thuần khiết cao quý vượt xa dung mạo của phàn trần, cộng thêm mái tóc trắng nhẹ lay động lại càng tăng thêm phần nhu mỹ doạ người. Cứ như Diệp Lăng Sương đứng đây nhưng có thể chỉ trong phút chốc, Y sẽ biến mất
Nghĩ đến đây, Tẫn Ngọc hoảng sợ lắc đầu thật mạnh. Cảm thấy bản thân vô cùng bất kính
Diệp Lăng Sương nhìn gương mặt biến chuyển liên tục của Cậu, hơi nhíu mày nhưng chợt nhớ ra. Y từng đọc qua một quyển trục, trên đó viết trẻ con giai đoạn này sẽ bắt đầu hình thành suy nghĩ, đôi khi sẽ có nội tâm khá phong phú. Có lẽ, Tẫn Ngọc cũng vậy đi?
Y cầm trên tay một tắm khăn, nhẹ nhàng phủ lên người Tẫn Ngọc, quấn Cậu thành tằm con bế ra khỏi dục bồn rồi đặt một bộ y phục lên ghế đẩu, bên trên còn có thêm một tấm khăn khác
"Lau sạch, mặc y phục"
Vẫn là lần đầu trông trẻ con, thực tế Y vẫn hơi đơ cứng nhưng có thể nhìn ra Lăng Sương đang cố gắng cho Tẫn Ngọc những thứ tốt nhất Y có thể
Thấy Tẫn Ngọc nghe lời gật gật đầu, Lăng Sương bước ra ngoài, ngồi lên tràn kỉ bắt đầu tĩnh tâm, ở đây không có ai để ý bàn tay hơi lo lắng cuộn lại của Y
Tẫn Ngọc thay xong y phục, ra khỏi bình phong. Trước mắt Cậu là ánh sáng ấm áp huyền dịu phát ra từ chiếc lồng đèn thỏ giấy tinh xảo mà trước đó Tẫn Ngọc đã trông thấy bên phố, Cậu bước đến vui vẻ ngắm nhìn nó rồi cười với Lăng Sương
"Sư phụ, cái này cho con sao?"
"...ừm"
"Cản ơn người, con thích lắm"
Lăng Sương nhìn thấy tia sáng dưới đáy mắt của Cậu, trong lòng cũng dâng lên một mạt vui vẻ. Cõi lòng trống rỗng lâu nay lại bất giác được sưởi ấm, khoé miệng Y cong lên. Dường như, hoà nhập với trẻ con cũng không khó lắm
Sáng hôm sau Trân Tĩnh phải đến nơi khác xử lý công vụ trước đó được nhờ nên lúc mặt trời còn chưa thấy đã thấy Hắn đã trèo cửa sổ vào phòng hai sư đồ dựng Lăng Sương và Tẫn Ngọc dậy khóc lóc, nói bản thân còn chưa chơi được gì đã phải đi làm nhiệm vụ, nhờ hai đứa nhỏ giúp Hắn đi chơi tiện tay nhét cho mỗi người một túi bạc lớn rồi khóc lóc leo cửa sổ đi khỏi
Tẫn Ngọc ngơ ngác sáng sớm bị nhào qua lộn lại trên giường với một đống từ ngữ tinh linh, lúc này gương mặt Cậu dại ra, ngập ngừng quay sang hỏi Lăng Sương
"Sư phụ, thần trí sư bá có thật sự ổn định không?"
Diệp Lăng Sương phức tạp nhìn Tẫn Ngọc, sau đó không nói gì đã quay người đi. Tẫn Ngọc cũng không hỏi thêm, chuẩn bị y phục đi dạo phố
Đi được một lúc, Tẫn Ngọc cảm thấy phong cảnh xung quanh có chút kì lạ, quay đầu nói với Lăng Sương
"Sư phụ, khu phố này ngày và đêm thực sự khác biệt, con còn tưởng chúng ta đi lạc rồi"
"..lạc rồi"
"Hả??"
Diệp Lăng Sương đờ đẫn nhìn bản đồ trên tay, vẻ mặt vô cùng hoang mang mấp máy môi lập lại lần nữa
"Chúng ta..lạc rồi"
"Sư phụ, người đừng có nói với con người không biết xem bản đồ"
"Ừm"
"..."
Tẫn Ngọc cảm thấy bản thân sắp bị diệt khẩu rồi, trên thế gian này ai cũng biết sư phụ nâng kiếm trừ ma vô địch thiên hạ, cao cao tại thượng, khí chất xuất thần, dáng mạo thiên tiên. Ai mà ngờ được khi không ngự kiếm người sẽ lạc chứ, lời này truyền ra thật sự đến đứa trẻ đầu ngõ cũng khịt mũi không tin
Cũng không thể trách Y được, suốt quãng thời gian tu tiên, phần lớn Lăng Sương đều tu tập trên núi. Cũng đã hai trăm năm chưa xuống trần gian rồi, việc tìm đường đối với Y...có chút khó nói
"Sư phụ..hay chúng ta ngự kiếm đi?"
"Không được"
"Sao ạ?"
"Sư hyung nói, đi chơi không được ngự kiếm"
Lúc này, Tẫn Ngọc không nhịn được phì cười một cái. Đôi khi Cậu vẫn không theo kịp suy nghĩ của sư phụ. Bình thường Cậu quan sát sư phụ cùng sư bá nói chuyện luôn cảm thấy họ đối nghịch nhau, nhưng giờ nhìn lại có lẽ Y vẫn rất tôn trọng sư hyung của mình. Trong thâm tâm sư phụ vẫn là một đứa trẻ theo lời Trân Tĩnh sư bá nói
"Vậy, chúng ta từ từ đi. Dù sao cũng đến đây rồi. Đợi trời tối không thấy chúng ta, sư bá thế nào cũng sẽ đi tìm"
"..."
"Sao vậy sư phụ?"
"Sư hyung nói sẽ đi ba, bốn ngày"
Thế giới xung quanh Tẫn Ngọc lúc này như sụp đổ, vẫn cố méo miệng cười trấn an tội đồ Lăng Sương
"Không sao..sư phụ, chúng ta có ngân lượng sẽ...ể, ngân lượng đâu??"
Tẫn Ngọc vừa nói vừa sờ ngực, phát hiện ra một mảnh trống không. Lục lại trí nhớ mới phát hiện sáng nay lúc thay y phục, Cậu lỡ bỏ lại túi bạc bên trong y phục cũ để trong tay nải rồi!!!
"Sư..sư phụ, người..có mang ngân lượng không?"
"..."
"SƯ PHỤ!!!!"
Tẫn Ngọc phải lăn lộn chỗ này chỗ kia, hỏi người dân đường về lại quán trọ. Vẻ mặt tội nghiệp mếu máo, dẫy dụa đòi sư bá đến cứu thật sự làm Lăng Sương có chút khó nói nhưng vẫn giữ đúng lời hứa với Trân Tĩnh 'không dùng kiếm khi đi dạo phố'
Việc này khiến cho cả hai nháo đến dơ thành một đám nhìn không ra bộ dạng ban đầu, Trân Tĩnh ba ngày sau cuối cùng cũng moi được họ ra từ một khu rừng cách quán trọ mười lăm dặm. Còn chưa hỏi tại sao cả hai lại lạc đến tận đây Hắn đã ôm Lăng Sương khóc lóc, bỏ lại đứa nhỏ là Tẫn Ngọc đang thật sự cần quan tâm qua một bên
Tẫn Ngọc một lời khó nói chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bệt xuống đất ăn cái bánh nướng sư bá vừa gặp đã ném cho, rốt cuộc thì cũng là 'đứa nhỏ' nhưng địa vị lại khác một trời một vực, cõi lòng thương tâm của Tẫn Ngọc chỉ có thể tự mình gặm nhấm thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.