Khống Chế Dục

Chương 49: Bạc Tể Xuyên, anh đi chết đi (1)




Bởi vì Phương Tiểu Thư đang mang thai, nên Bạc Tể Xuyên không thể không lo lắng, tất cả tinh thần của anh đều tập trung trên người cô, đến kì nghỉ tết âm lịch, sự tình vẫn chưa chấm dứt.
Bạc Tể Xuyên không hề sốt ruột, năm trước văn bản của trung ương đưa xuống, qua năm mới Bạc Tranh liền đi công tác ở trung ương, nếu như không có chuyện gì xảy ra, qua mấy năm nữa, người ở vị trí cao nhất kia về hưu, ông rất có thể sẽ thăng chức.
Sau lần đó ở khu biệt thự Lục Hải, Phương Tiểu Thư liền mang thai, tính đến thời điểm giao thừa theo lịch âm thì cô vừa vặn mang thai được bốn tháng, và đã có thể thấy rõ bụng.
Đứa bé rất khỏe mạnh, cứ đến thời gian kiểm tra định kì, Bạc Tể Xuyên sẽ đưa cô đi, hơn nữa còn cố gắng nhớ rõ tất cả những điều cần lưu ý, còn chuyên nghiệp hơn cả Nhan Nhã đã từng sinh qua đứa nhỏ và Phương Tiểu Thư, người đang mang thai.
Bạc Tể Xuyên có thể nói là một người chồng tốt không chê được điểm gì, Nhan Nhã nhìn vợ chồng bọn họ hạnh phúc như vậy, không khỏi sinh ra một chút đau lòng.
Qua năm mới Bạc Yến Thần vào học năm thứ hai đại học, nhưng chưa từng có bạn gái, nghe cậu nói, sau chuyện đó Trác Hiểu liền chuyển trường, chưa thấy xuất hiện ở đại học Y thành phố Nghiêu Hải lần nào nữa.
Bây giờ Phương Tiểu Thư đều không quan tâm đến những người đó, cô chỉ quan tâm đến đứa bé cùng với người đàn ông của mình, bây giờ cô vô cùng tin tưởng câu thành ngữ ác giả ác báo này, cô tin rằng cho dù cô không để ý đến bọn họ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng cho những việc họ đã gây ra trong quá khứ.
Tết âm lịch vẫn là ngày lễ quan trọng nhất của người dân Trung Quốc, mặc dù bình thường nhà họ Bạc không khí rất nghiêm trang, nhưng tết âm lịch cũng sẽ treo câu đối, dán lên chữ Phúc, người một nhà thay quần áo mới, đang ngồi trong phòng bếp gói sủi cảo .
Tết năm nay có thêm Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư, còn có cả đứa bé trong bụng Phương Tiểu Thư, không khí vui sướng của nhà họ Bạc được nhân lên rất nhiều lần.
Có thể nhìn thấy, Bạc Tranh cực kỳ vui vẻ, ánh mắt của ông bây giờ nhìn tất cả mọi thứ đều vô cùng bình tĩnh hiền hòa, giống như không còn mong muốn bất kì thứ gì nữa.
Điểm này rất kỳ lạ, chỉ cần là con người, mặc kệ là sống đến bao nhiêu tuổi cũng đều có dục vọng, chỉ là dục vọng có điểm khác nhau mà thôi, nhưng giờ phút này Bạc Tranh như là một người đang sống ở những năm tháng cuối của cuộc đời, Phương Tiểu Thư cảm thấy có điểm không đúng.
Cô rất mẫn cảm đến những chi tiết nhỏ nhất của người khác, những chi tiết mà người khác không để ý đến, cô đều chú ý tới.
Phương Tiểu Thư mặc một bộ váy rộng thùng thình, sóng vai cùng Bạc Tể Xuyên gói sủi cảo, ngón tay tinh tế trắng nõn của cô đong đếm thịt ít hay nhiều hơn để gói sủi cảo, khi trên tay nặn bột mì, sủi cảo mềm mại hình trái tim ở trên tay cô, nhân bánh sủi cảo một ít một ít đặt ở mặt bột, phương pháp cô niết hai cạnh bánh rất thuần thục và tinh tết, nặn ra được hình dạng xinh đẹp, cuối cùng gọn gàng đặt trên thớt.
Bạc Tể Xuyên vẫn lặng lẽ nhìn tay của Phương Tiểu Thư gói sủi cao , ánh mắt không ngừng lén nhìn về phía cô, chỉ chốc lát sau đã học được bộ dáng của cô cho ra một cái mặc dù nhìn không được đẹp, nhưng cũng ra hình dáng sủi cảo.
Phương Tiểu Thư khen ngợi anh một tiếng, đi đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "có năng khiếu, sau này anh có thể học nấu ăn, như vậy là có thể thỏa mãn những người khó tính trong việc ăn uống."
Bạc Tể Xuyên nhịn không được phản bác: "Anh mới không khó tính."
Phương Tiểu Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến nhíu, tiếp tục gói sủi cảo, dùng sự im lặng đáp lại lời của anh.
Bạc Tể Xuyên nhìn lướt qua số lượng không ít sủi cảo trên thớt, Nhan Nhã cùng Bạc Tranh đều đang gói bánh sủi cảo, thế là đủ ăn, vì vậy anh rửa tay, kéo Phương Tiểu Thư, ý bảo cô và anh cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi, không cần làm cho quá mệt mỏi.
Phương Tiểu Thư lúc đầu không muốn đi, dù sao Bạc Tranh còn đang làm, cô làm con dâu đi trước thật sự không thể nào chấp nhận được, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng từ chối, Bạc Tranh ở bên kia không ngẩng đầu, nói: "Con cùng Tể Xuyên đi ra ngoài chờ đi, đã đủ ăn, con cũng đã đứng nửa ngày rồi, đừng đứng thêm nữa động đến thai nhi."
Cha chồng đã nói như vậy, Phương Tiểu Thư cũng không nói lại thêm nữa, ngoan ngoãn nói cám ơn rồi liền đi theo Bạc Tể Xuyên rời đi phòng bếp.
Bạc Yến Thần thấy bọn họ đi rồi, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh, trong nháy mắt lẻn đi ra khỏi phòng bếp.
Nhan Nhã xấu hổ nhìn thoáng qua Bạc Tranh: "Thật xin lỗi, Yến Thần nó..."
"Yến Thần còn nhỏ, em đối với con cũng không cần quá nghiêm khắc." Bạc Tranh như trước không ngẩng đầu, tựa hồ chuyện gói bánh sủi cảo là một chuyện thực quan trọng, lại giống như trong lòng của ông còn nhớ rõ tình cảnh gói sủi cảo nhiều năm về trước.
Giọng nói của ông ấm áp, mang theo một chút hoài nhiệm: "Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, thích vui chơi thì cứ vui chơi đi, chỉ cần không mắc phải lỗi lầm, những kỷ niệm đẹp sẽ luôn được nhớ mãi.”
Nhan Nhã có chút suy nghĩ nhìn Bạc Tranh, mím môi không nói gì, mở nắp vung nồi ra, bắt đầu cho nước vào để đun.
Bởi vì là tết âm lịch, cho nên trong nhà không có người làm, cơm tất niên cũng là người nhà mình xuống bếp nấu ăn mới có hương vị.
Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên còn có Bạc Yến Thần ba người tại phòng khách ngồi chơi, Phương Tiểu Thư đang xem tivi, sofa bị Bạc Tể Xuyên kéo ra rất xa, Phương Tiểu Thư không thể không đeo mắt kính cận thị của anh thì mới có thể xem rõ ràng.
Cô cởi dép lê, khoang chân ngồi trên sofa, còn chưa ngồi ấm chỗ, hai chân đã bị Bạc Tể Xuyên thả chân xuống đất, dép cũng bị anh đeo vào.
"Trời ơi anh làm sao..." Phương Tiểu Thư khẩn trương nhìn thoáng qua Bạc Yến Thần, Bạc Yến Thần đang đánh bài, cậu ta cùng Bạc Tể Xuyên mỗi người một tay chơi bài, chơi bài magic (trò chơi trong Yugi), đây là trò chơi được lưu hành ngày trước của bọn họ, không thể tin được phía bây giò vẫn còn chơi.
"Ngồi khoang chân làm cho máu lưu thông không tốt, hơn nữa em còn đang mang thai ngồi như vậy không thấy mệt sao?" Bạc Tể Xuyên nhìn cô, nhíu mày trách cứ làm như Phương Tiểu Thư đã phạm vào sai lầm to lớn, vừa nói vừa giúp cô đeo dép lê hình con thỏ lên chân, còn sợ cô lạnh cố ý mua một đôi dép lê, đeo vào ấm áp lại còn thêm đáng yêu, tại sao cô cứ cởi ra là sao?
Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ nhìn anh: "Nhưng mà em nóng lắm."
Bạc Tể Xuyên giương mắt nhìn quần áo trên người cô, một bộ váy thật dày cùng với áo khoác làm bằng lông cừu, đây là anh đã xét duyệt qua cô mới được mặc, tất cả đều không có vấn đề gì, nóng? Có cái gì mà nóng ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.