Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 34.2: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội nhẹ (3)




Editor: Victoria Heulwen
Lương Diễn đồng ý.
Thư Dao thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ trực ban đêm nay là bác sĩ nữ hòa nhã dễ gần, sau khi chờ Thư Dao miêu tả xong bệnh trạng, bác sĩ hỏi thăm: “Cháu có bạn trai chưa?”
Thư Dao lắc đầu: “Chưa ạ.”
Nữ bác sĩ thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô, lại nhìn sang Lương Diễn đang trầm mặc đứng bên cạnh, cho rằng Thư Dao không hiểu ý của mình, hắng giọng một tiếng, nói thêm: “Ý bác là cháu đã từng sinh hoạt tình d*c chưa?”
Thư Dao ngồi thẳng lưng, ngửa mặt, vụng trộm nhìn Lương Diễn.
Nét mặt Lương Diễn bình tĩnh, không có chút nào khác thường.
Thư Dao trả lời: “Chưa từng.”
Lương Diễn vẫn thờ ơ như cũ nhưng lại khiến Thư Minh Quân có chút sốt ruột, e sợ cho rằng nếu giấu giếm tình huống sẽ dẫn đến tổn hại, đang định lên tiếng, đột nhiên nhận ra Lương Diễn cũng không nói một lời nào nữa.
Lương Diễn sẽ không bao giờ giấu giếm mọi thứ liên quan đến sức khỏe Thư Dao.
Chờ đã, có lẽ nào, hai người này sớm chiều ở chung trong vòng 3 tháng nhưng Lương Diễn chưa từng chạm vào Dao Dao?
- --Thư Dao vẫn có chút không yên tâm lắm, cô vĩnh viễn không thể đoán được Lương Diễn đang nghĩ gì.
Đi theo bác sĩ vào trong phòng kiểm tra, chờ vào hẳn trong phòng, Thư Dao cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm bác sĩ, xem có thể giúp cô kiểm tra thoáng một chút xem sao.
Nữ bác sĩ sửng sốt, chấp nhận yêu cầu của cô rồi chắc nịch nói cho cô biết: “Chưa từng trải qua việc sinh hoạt tình d*c.”
Thư Dao lại tự mình suy ngẫm.
Điều này đã nói lên, những hình ảnh máu tươi đầm đìa với hình ảnh thân mật kia tất cả đều là giả, chắc do cô gặp áp lực quá lớn nên mới tự tưởng tượng như vậy.
Còn về chiếc lắc chân màu vàng và bộ xiềng xích hình anh đào, có lẽ cũng là do lúc trước cô xem quảng cáo trò chơi rồi lại tự tưởng tượng trong giấc mơ của mình.
Thư Dao nhận ra chỉ cần mình không cố gắng nhớ lại, đầu óc cũng sẽ không bị đau.
Trong khi Thư Dao đang kiểm tra, trên hành lang bệnh viện, Thư Minh Quân kinh ngạc nhìn Lương Diễn.
Thật sự quá sốc, Thư Minh Quân ngập ngừng nói: “Anh đối với Dao Dao---“
Lương Diễn nói ngắn gọn: “Mọi thứ đã kết thúc vào buổi lễ.”
Thư Minh Quân trầm mặc nhớ đến nững dấu hôn lúc trước trên người Dao Dao.
Lương Diễn không cần phải nói dối những chuyện này.
Sự thật là bọn họ có ôm, hôn hay thân mật hơn nữa thì Lương Diễn cũng không tiến xa thêm một bước nữa.
Anh sẽ không làm vậy với Dao Dao.
Chuyện này hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của Thư Minh Quân, cô mơ hồ nhận ra, Lương Diễn cũng không phải là loại người vô tâm chuyên đi bắt cóc những thiếu nữ mới trưởng thành.
Thư Minh Quân không biết lí do gì lại khiến Lương Diễn không triệt để chiếm lấy Dao Dao, nhưng hôm nay, chính cô cũng chứng kiến sự tôn trọng của Lương Diễn đối với Dao Dao.
Thư Dao luôn một mực ỷ lại Lương Diễn, kể cả trước đây hay hiện tại.
Thái độ của Thư Minh Quân đối với Lương Diễn hơi thay đổi.
“Tôi đã cam đoan vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em ấy.” Lương Diễn ngừng một chút rồi nói tiếp, “Sự thật hôm nay đã chứng minh, phương pháp trị liệu ít ỏi mà cô đưa ra hoàn toàn không dùng được, chi bằng tạm thời đưa em ấy đến chỗ của tôi, tôi sẽ giúp em ấy.”
“Nhưng một khi Dao Dao nhớ lại những gì xảy ra trước đây, em ấy sẽ trở lại trạng thái như ba năm trước đây.”
“Vậy thì đừng để em ấy nhớ lại.”
Thư Minh Quân khó tin: “Anh có thể chịu được khi em ấy hoàn toàn không nhớ gì tới mình?”
Cô hiểu rõ ràng nhất, khoảng thời gian trước kia Thư Dao có bao nhiêu ỷ lại, bao nhiêu yêu thích Lương Diễn.
Khi bị sốt cao, Thư Dao khó chịu cuộn tròn người, miệng thì thào không ngừng gọi ‘Anh ơi’.
Lương Diễn có thể chứng kiến Thư Dao hoàn toàn quên mất mình, quên đi quãng thời gian hai người ở bên nhau sao?
“Nếu như nhớ lại đoạn ký ức đó làm em ấy đau khổ, thì chuyện kia không nhớ lại cũng chẳng sao cả.” Lương Diễn nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ đợi em ấy đồng ý kết hôn với tôi một lần nữa.”
Thư Minh Quân ngồi xuống ghế dài, không nói gì, chau mày lấy tay bóp hai bên huyệt Thái Dương.
Cô cần thời gian để tiêu hóa hết mọi chuyện mình biết hôm nay.
Còn Lương Diễn ngồi trên hàng ghế băng lẳng lặng nhìn phòng kiểm tra.
Thư Dao còn ở bên trong.
- ----Khi mới ở chung một chỗ, Lương Diễn đã đánh giá cao khả năng tự chủ của mình, cũng đánh giá thấp sự hấp dẫn của Thư Dao đối với mình.
Thư Dao luôn dính lấy anh, buổi tối cũng muốn ngủ cùng anh. Lương Diễn không phải là chính nhân quân tử mà Thư Dao cũng không bài xích chuyện này, cô mê luyến từng cái ôm hôn của anh, thích anh đụng chạm.
Hai người đang trong giai đoạn tình ý nồng đậm, phát sinh chút chuyện cũng là điều đương nhiên. Do tuổi Thư Dao còn nhỏ, lại yếu ớt không chịu được đau, hai người từng thử nhiều lần nhưng trước sau vẫn không làm được bước cuối cùng.
Huống hồ lúc ấy tuổi Thư Dao còn nhỏ hơn bây giờ, cơ thể cũng yếu ớt hơn. Lương Diễn làm những chuyện như vậy với cô gái nhỏ cách nhiều tuổi đã là cầm thú, nhưng mà bất chấp sức khỏe của cô gái nhỏ để ‘làm’ thì so với cầm thú cũng không bằng.
Tuy Lương Diễn d*c vọng tràn đầy, cuối cùng cũng không nỡ để cô thấy khó chịu, quyết định dừng lại cho đến khi cô bớt khó chịu hơn. Dao Dao cũng vô cùng biết điều ‘giúp’ anh. Đồng thời, Lương Diễn cũng tìm kiếm nhiều cách để cô có thể vui sướng, để giảm bớt nỗi sợ hãi trong mình.
Con người vốn dĩ là con người bởi vì họ hoàn toàn sẽ không để d*c vọng khống chế.
Lương Diễn yêu thương cô, sẵn sàng vì cô mà khắc chế bản thân mình.
Đối với Thư Dao là sự kiên nhẫn, bao dung vô hạn, có thể vì cô mà lùi nước, cưng chiều hết mực.
- --------
Kết quả kiểm tra rất nhanh chóng, thân thể Thư Dao cũng không có vấn đề gì lớn.
Trên đường trở về, Thư Dao vô cùng do dự, không biết nên nói thế nào với chị gái.
Cô muốn đến gần Lương Diễn, ít nhất là lúc lên cơn đau đầu, chỉ có ở gần Lương Diễn, nỗi sợ hãi và bất an của cô mới có thể hóa giải.
Thư Minh Quân lên tiếng: “Anh Lương, sắp tới công việc của tôi khá bận, có thể đưa Dao Dao đến nhà anh được không?”
Tim Thư Dao đập thình thịch.
Lương Diễn hỏi: “Dao Dao thì sao?”
Thư Dao đồng ý không chút do dự: “Làm phiền anh rồi.”
Trước khi chia tay, Thư Dao lén lút hỏi Thư Minh Quân: “Chị, sao chị lại đồng ý cho em ở với Lương Diễn?”
Thư Minh Quân xoa nhẹ cái đầu nhỏ với mái tóc mịn như nhung của cô: “Đột nhiên phát hiện ra Lương Diễn tốt hơn mấy tên cầm thú một chút.”
Thư Dao: “…”
Cô không thể hiểu nổi ý của Thư Minh Quân.
Càng không rõ vì sao thái độ của chị ấy lại thay đổi nhanh như vậy.
Trời đã tối muộn không tiện để Thư Dao dọn đồ qua đây, Lương Diễn để cho người làm chuẩn bị vật dụng hàng ngày cho cô cùng một bộ quần áo để thay.
Phòng của Thư Dao được sắp xếp bên cạnh phòng Lương Diễn, cách Lương Diễn chỉ một bức tường, tâm trạng Thư Dao tốt đến mức bùng nổ, chỉ nóng lòng muốn chia sẻ vui sướng cùng Ngải Lam.
Video call rất nhanh được kết nối với Ngải Lam.
Bên dưới video nhìn tình hình của Ngải Lam có vẻ không khả quan lắm, cổ của cô ấy rất nhiều vết bầm tím nhìn như vừa mới ẩu đả đánh nhau với người khác vậy.
Cô ấy làm Thư Dao phát hoảng, hỏi: “Lam Lam, cổ cậu bị làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Ngải Lam dừng 2 giây, lặng lẽ trả lời cô, “Mình đi trêu Hoắc Lâm Sâm”
Thư Dao yên lặng lắng nghe kinh nghiệm từ ‘chị đại lão làng’.
Ngải Lam nói: “Cũng là vì muốn tiếp xúc gần gũi cả, mình mua một chiếc thanh lăn cạo gió*, bảo là gần đây cổ mình đau, muốn Hoắc Lâm Sâm cạo cho mình vài cạo. Mình còn cố ý rửa cổ sạch sẽ, bôi thơm ngào ngạt thì Hoắc Lâm Sâm cũng đồng ý.”
Thư Dao truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đấy ‘thằng nhóc’ này cạo như điên.” Ngải Lam gãi đầu, “Thiếu chút nữa mình vì đau mà chết, vờ khen tay nghề cạo không tệ thì ‘thằng nhóc’ này lại gáy cho mình một câu là đang dùng thủ pháp cạo vẩy cá áp dụng cho mình.”
Thư Dao: “……”
Ngải Lam buồn thiu nói: “Dao Dao, cậu đi trêu người ta còn được quý trọng, ước gì mình cũng được như cậu, ai ngờ lại gặp được tên Hoắc Lâm Sâm như vậy, còn chưa kịp trêu gì, thiếu tí nữa đi nộp mạng rồi.”
Thư Dao lập tức bày tỏ thái độ kính trọng với Ngải Lam: “Cậu đang dùng tính mạng mình để theo đuổi nam thần đấy.”
Lải nhải xong, Ngải Lam mới nhắc nhở Thư Dao: “Đúng rồi, quên chưa nói cho cậu biết, Thư Thiển Thiển gần một tháng chưa quay lại trường học đấy.”
Thư Dao giật mình: “Sao vậy?”
Cái gì cô cũng không biết.
“Hình như là bị bệnh, cụ thể thế nào thì mình không biết rõ lắm.” Ngải Lam thuận miệng nói, “Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, tối nay chơi game không?”
Thư Dao từ chối lời mời của Ngải Lam.
Cái cô cần hiện tại là một giấc ngủ đủ giấc.
Khác với những gì Thư Dao tưởng tượng lúc đầu, “công cuộc chung sống” với Lương Diễn vô cùng trong sáng và lành mạnh, không có thêm bất cứ thứ gì chen chân.
Lương Diễn bận rộn công việc, sáng sớm lúc anh rời đi thì Thư Dao còn chưa tỉnh ngủ. Chỉ có buổi tối cô mới cùng anh ăn bữa tối.
Mới đầu Thư Dao còn suy đoán cái gì mà cô nam quả nữ rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, các kiểu các kiểu, nào làm gì có, hoàn toàn không hề phát sinh.
Lương Diễn biết Thư Dao đang học lớp môn toán cao cấp nên cô bị ép làm thêm một ‘công việc’ trước khi ngủ---ngồi làm mấy bài toán định lượng.
Ngồi làm ngay trong thưu phòng của Lương Diễn, có chủ phòng giám sát.
Trong khi làm, Lương Diễn ngồi vào bàn và đọc sách còn Thư Dao ngồi đối diện với anh thì vắt hết óc giải mấy bài toán khó.
Nếu làm sai còn bị Lương Diễn ‘tra tấn’ não, anh dùng hết sức mình ‘tra tấn’ xong lại tỉ mỉ giảng giải cho cô, chỉ ra cô làm sai bước nào.
Chẳng biết tại sao Lương Diễn đã thay thế giá trưng bày Lego thành một giá sách nhỏ bày truyện tranh và búp bê nhỏ của Thư Dao.
Thư Dao không thể nào hứng thú nổi với mấy bài toán cao cấp, nhưng Lương Diễn luôn tìm ra cách để cô ‘cam tâm tình nguyện’ ngồi giải bài.
Lương Diễn đặt ra cho cô một phần thưởng nhỏ, chỉ cần mỗi ngày cô làm bài xong đúng giờ, Lương Diễn sẽ đưa cô một mô hình anime làm bằng tay bản giới hạn.
Lập tức Thư Dao nổi máu gà*, cắm đầu cắm cổ ngồi giải bài, tự cảm thấy trước kì thi đạo học cô cũng chưa từng chăm chỉ như vậy.
Lương Diễn đã đổi bác sĩ tâm lý mới cho cô, sau một ngày tiếp xúc trò chuyện, bác sĩ đề nghị cô nên dừng uống thuốc trầm cảm và khuyên cô nên tập thể dục thường xuyên.
Cho dù lâu nay Thư Dao vẫn rất gầy, chưa từng thành công việc tăng cân, nhưng mà cô hiển nhiên là quá gầy khó có được cơ thể khỏe mạnh.
Lương Diễn im lặng ngồi nghe tư vấn của bác sĩ tâm lý, đợi sau khi bác sĩ đi, mới gọi Thư Dao tới, bắt đầu lập kế hoạch thể dục thể thao cho cô: “Em thích môn thể thao nào?”
Thư Dao đang ngẩn ngơ ngồi nhìn anh, nên ăn nói cũng mơ hồ theo: “Vận động trên giường.”
Tay cầm chặt bút của Lương Diễn dừng lại, mực nước đọng trên tờ giấy trắng tạo thành một chấm đen rõ nét: “Hả?”
Thư Dao lúc này mới bừng tỉnh, vội cứu nguy: “Ý của em là có thể trên giường làm mấy động tác thể dục như gập bụng,....Yoga ấy,…”
Lương Diễn thay một tờ giấy trắng khác, bình tĩnh nói: “Làm một mình sao?”
Mặt Thư Dao đỏ bừng: “À… Đều làm một mình…”
Chả nhẽ hai người trên giường vận động sao, Lương Diễn đang ám chỉ gì vậy???
Thư Dao lo sợ bất an suy đoán, Lương Diễn bình thản nói: “Qủa thực, yoga đơn rất phổ biến ở trong nước.”
Thư Dao: “….”
Ồ, không ngờ hóa ra ‘ông già’ này đang nói về yoga nha.
Không sao rồi!
Thể lực Thư Dao kém, Lương Diễn thiết kế riêng cho cô một kế hoạch tập thể dục, vận động cũng không cần nhiều, nhưng có một bài tập trên giường vận động.
Còn lại tất cả đều thực hành trong phòng tập.
Thư Dao vô cùng kiên trì tập theo Lương Diễn.
Ở chung được một tuần, Lương Diễn đột nhiên nói: “Dao Dao, ngày mai anh đi công tác, khoảng hai ba ngày gì đấy.”
Thư Dao ngửa mặt nhìn anh: “Đi đâu thế?”
“Cẩm Thành, đang đợt hoa quế nở rộ đấy.” Lương Diễn hỏi, “Em có muốn đi cùng không?”
Thư Dao do dự.
Nói thật, cô cũng không biết lúc nào mình sẽ đột nhiên phát bệnh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.