Sau khi về nước, Diệp Ân phát hiện quan
hệ giữa cô và Bạc Diệc Nam có chút mệt mỏi, bọn họ là người yêu mà chẳng ai chủ động liên hệ với đối phương. Tựa như lúc này, Bạc Diệc Nam hai
tay đút túi, thần sắc bình thản so với cô đang quẫn bách lại có chút
buồn cười.
Anh im lặng đứng ở nơi đó, không biết đã
đứng bao lâu, Diệp Ân theo trực giác nghĩ nên giải thích với anh, thế
nhưng nhìn thấy sắc mặt anh lạnh băng mà hờ hững, một chữ cô cũng không
nói nên lời.
Phản ứng của Bạc Diệc Nam không giống với những gì cô nghĩ.
Diệc Nam nhìn hai người rồi mới chậm rãi đi tới, đứng sóng vai đối diện với hai người, anh đảo mắt nhìn người có vẻ dư thừa kia.
Trong lòng anh có chút đau như có cái gì
đó sắc nhọn hung hăng đâm vào. Anh cố gắng quên đi cảm xúc thật sự lúc
này, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua đôi mắt khẩn trương và bất an của cô:
“Anh cũng muốn biết đáp án của em.”
Thứ Diệp Ân am hiểu nhất kiếp này chính là thi vấn đáp, thế nhưng vấn đề trước mắt lại làm cho cô không cách nào trả lời.
Sắc mặt hai người đều ngưng tụ nhìn cô,
Diệp Ân khẩn trương nuốt một ngụm, mạch suy nghĩ lại chuyển đến nơi
khác. Bạc Diệc Nam là bạn trai của cô, bất kể thế nào cũng không nên làm ra việc gì khiến anh ấy mất mặt, cô bước lên trước một bước đi tới bên
cạnh anh, không ngờ người con trai phía trước lại hơi hất cằm lên, thấp
giọng cười ra tiếng: “Hay là, không mở miệng cự tuyệt tôi được?”
Diệp Ân bất ngờ cứng đờ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Đôi con ngươi của Mạch Nha tối tăm nhìn
chằm chằm Bạc Diệc Nam bỗng nhiên xuất hiện, người này anh chưa từng gặp qua, thế nhưng đã sớm nghe nói tới tên tuổi.
Lần đó Diệp Ân về nước muốn tái hợp, thế
nhưng cô luôn luôn thẳng thắn không e dè che giấu, thế là chủ động nói
với anh việc cô phát sinh quan hệ với người khác trong một lần say. Lời
nói cô thấp thỏm mà khẩn thiết, ánh mắt đều ẩn chứa lo sợ bất an.
Nhưng cho dù là sai sót ngẫu nhiên, tin
tức này với Mạch Nha mà nói cũng không thể tiếp nhận, cho nên hai người
lại lần nữa bỏ lỡ cơ hội tốt đó.
Về sau Mạch Nha rất hối hận, lập tức tìm
kiếm tin tức của người kia, cho nên trong nháy mắt Bạc Diệc Nam xuất
hiện anh lập tức nhận ra đối phương. Lúc này nhìn anh ta cả người tư thế muốn gây sự, anh theo bản năng đứng ở trước người Diệp Ân: “Đã biết sao lại còn muốn bức cô ấy?”
Mạch Nha biểu tình kiêu căng, che trước người Diệp Ân, tư thế này rõ ràng là tuyên thệ chủ quyền.
Diệc Nam mặt không thay đổi liếc nhìn
người tràn đầy khiêu khích kia, lại nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Ân: “Anh muốn nghe em nói.”
Diệp Ân nắm chặt nắm tay, tầm mắt vượt qua vai Mạch Nha, tối nghĩa nhìn thẳng anh.
Từ nhỏ cô đã được giáo dục về lễ nghi
điều đó cho cô biết lúc này không nên tùy tiện gật đầu thừa nhận, thế
nhưng lời nói của Bạc Diệc Nam làm cho cô rất không thoải mái. Cô rõ
ràng không có đáp ứng, nhưng đối phương dường như không thèm nghe cô
giải thích.
Diệp Ân khẽ chau mày nhìn kỹ Bạc Diệc Nam, giọng nói như nghẹn ở cổ họng.
Mỗi sự kiện người con trai này làm vì cô
đều hiện ra rõ ràng trong đầu, một màn này, thật sâu khắc vào trong trí
nhớ. Cô không muốn tổn thương anh, thế nhưng lúc này đầu óc rất loạn,
Mạch Nha với cô mà nói đương nhiên là không giống như vậy, yêu một người con trai nhiều năm như vậy, thậm chí buông tôn nghiêm để đồng ý tiến
tới hôn nhân, cô không có cách nào tránh được sự ảnh hưởng, dù trong
thâm tâm có yên lặng cũng sẽ sinh ra mấy phần rung động.
Thế nhưng… Bạc Diệc Nam thì sao?
Lúc đó Diệp Ân cũng không biết, nhưng sự
do dự này đã sớm biểu thị cho đáp án trong lòng cô. Nếu như đủ yêu Mạch
Nha, thì tại sao cô còn có thể dao động tâm tư?
Diệc Nam vẫn quan sát sắc mặt cô, cặp mắt đen nháy thoáng qua do dự, chần chừ, mỗi một loại biểu tình đều giống
như là lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt vào trái tim anh.
Thời gian cô trầm mặc càng lâu, đáp án lại càng rõ ràng.
Bạc Diệc Nam khóe miệng bắt đầu mỉm cười, khẽ than thở: “Diệp Ân, em như vậy… Càng làm cho anh thất vọng.”
Anh nói xong xoay người bước đi, dáng
người cao ngất, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn biểu tình lúc này của
cô. Diệp Ân ngẩn ngơ tại chỗ, ngực rầu rĩ dường như thở không nổi. Không chút suy nghĩ cô liền đuổi theo, dang tay ngăn cản anh.
Khó khăn thở ra, chỉ còn lại đây đó hô
hấp kiềm chế, Diệp Ân ngăn người trước mắt lại sau lại không biết nên
nói gì, nói quanh co nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Em biết anh tốt với em —— “
Diệc Nam nhíu chặt hàng lông mày rậm,
nghe lời này của cô không khỏi cười ra tiếng: “Còn muốn anh cảm ơn ý tốt của em? Diệp Ân, em có làm tổn thương người khác rồi.”
Sắc mặt Diệp Ân càng trắng, trên trán
tràn ra một tầng mồ hôi nhợt nhạt. Ý của cô không phải như thế, thế
nhưng cô không biết nên giải thích thế nào. Hình như cô càng sốt ruột
lại càng nói không tốt, chỉ số thông minh cao hay học tập cho dù tốt tới đâu, cô xử lý vấn đề tình cảm vẫn hết sức ngốc nghếch.
Hai người giằng co, Diệp Ân hai tay chắn
ngang trước người anh run rẩy, cố chấp không muốn cho anh rời đi, cô
cũng không biết tại sao mình không muốn buông anh ra, chỉ cảm thấy anh
đi như thế hình như có thứ gì đó cũng theo đó mà biến mất.
Bạc Diệc Nam đứng ở nơi đó cực kỳ lạnh
lùng, giằng co vài giây, bỗng nhiên chủ động mở miệng như là quyết định
mở ra vấn đề này mà giải quyết dứt khoát: “Nếu như là áy náy, anh hoàn
toàn không cần. Đối tốt với em đó là quyết định của anh, kết cục như vậy anh cũng đã sớm nghĩ đến.”
Diệp Ân khó có thể tin nhìn anh.
“Diệp Ân, suy nghĩ thật kỹ vì sao đêm đó ở đỉnh núi em thấy được những việc đó, nhìn thấy người con gái khác đối
xử với anh như vậy mà em vẫn có thể xem như chẳng có gì. Anh một mực chờ em mở miệng, nhưng em lại nhất định tin tưởng phán đoán của mình, nói
cho cùng, là không để ý.”
Ánh mắt Diệc Nam rất phức tạp, lúc này
mới có thể nhìn ra vài tia thống khổ cùng ẩn nhẫn. Diệp Ân bị ánh mắt
này nhìn, trước ngực như bị đè ép bởi một tảng đá lớn muốn nói mà nói
không nên lời. Cô chỉ ra sức lắc đầu, nhưng đối mặt với sự yên lặng của
Diệc Nam cô lại vô lực phản bác lại sự chỉ trích đó.
Cô chẳng lẽ không muốn như vậy? Khi đó cô không nghĩ tới việc truy vấn, trong lòng thật sự một chút cũng không để ý.
Bạc Diệc Nam trong mắt khó nén thất vọng, trầm mặc vài giây, trực tiếp vòng qua người cô gái đang dại ra, sắp
chia tay bỏ lại một câu: “Em về nước, có nghĩ tới việc nói cho anh biết
một tiếng không? Lúc nào anh mới có nửa phần vị trí ở trong lòng em.
Diệp Ân, chúng ta đừng lừa gạt chính mình nữa.”
Diệp Ân mắt mở trừng trừng nhìn anh bước
qua bên người cô, mùi rượu nhàn nhạt phất quá chóp mũi cô dần dần ở
trong không khí tản ra hầu như không còn nữa.
***
Ngày Diệp Ân trở về trường học là ba mẹ
nuôi trực tiếp tiễn cô ra sân bay, Mạch Nha đứng ở sau cột nhà giơ tay
lên nhìn cô mỉm cười, chàng trai trẻ tuổi, mang trên mặt ý cười trong
sáng sạch sẽ. Diệp Ân không tự chủ lại nghĩ tới đêm đó, Diệc Nam đi rồi, cô cũng không cùng Mạch Nha nói quá một chữ.
Mạch Nha lại không giống như trước dễ
dàng nóng giận, chỉ là yên tĩnh bên cô, sau khi đưa cô về nhà mới nhỏ
giọng nói: “Mặc kệ kết quả là gì, anh đều tôn trọng sự lựa chọn của em.
Diệp Ân, chúng ta cùng đi qua nhiều năm như vậy, những hồi ức ấy, cho dù là đẹp hay xấu anh đều không thể quên được, em cũng không thể quên
được.”
Diệp Ân thừa nhận, đoạn tình cảm cùng
Mạch Nha kia là sâu tận xương tủy, đã bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, hình
như đã trở thành một phần cơ thể không cách nào dứt bỏ. Mấy năm nay bọn
họ chia tay rồi tái hợp vô số lần, đều có chút không rõ gữa họ còn lại
đến tột cùng là cảm tình hay chỉ là không cam lòng.
Ai cũng sẽ vì mình mà trả giá bằng tuổi thanh xuân và cũng không muốn bỏ lỡ nó, cô và Mạch Nha cũng không ngoại lệ.
Sau khi khai giảng cuộc sống rất bận rộn, Diệp Ân cũng không trả lời Mạch Nha rõ ràng, hai người chỉ là liên hệ
như những người bạn tốt. Mạch Nha thay đổi không ít, hình như trưởng
thành lên rất nhiều.
Diệp Ân có lần nhịn không được chế nhạo anh: “Anh bây giờ mới giống như một người hoàn toàn trưởng thành.”
Mạch Nha ngẩn người, ở bên kia điện thoại ngoài ý muốn trầm mặc, giây lát mới cười nhẹ một tiếng: “Học từ Úc nhi.”
Diệp Ân nhớ tới “chị gái” của Mạch Nha,
Trần Úc, nhịn không được lại hỏi nhiều hơn mấy câu, hai người nói đến
người khác trái lại dễ dàng thoải mái hơn không ít, không còn phải che
lấp xấu hổ.
Mạch Nha phá lệ nói nhiều hơn, nói về Trần Úc: “Bánh trôi nhỏ bị cô ấy chiều hư, càng lúc càng kén ăn.”
Diệp Ân bỗng nhiên nghĩ đến mình, từ sau
khi chuyển ra khỏi nhà trọ của Diệc Nam, dạ dày vốn đang tốt bắt đầu trở nên cực kỳ khó chiều, mặc kệ có chuẩn bị cái gì cũng đều ăn không quen, cô hình như cũng bị Diệc Nam chiều hư rồi ——
Diệp Ân thật lâu không trả lời, Mạch Nha
kêu cô vài tiếng cô mới lấy lại tinh thần, loại chuyện này thường xảy
ra, Diệp Ân bực bội cực kỳ, sau đó liền cực lực khống chế chính mình
không nghĩ tới Diệc Nam nữa.
Không muốn và không muốn, thế nhưng lại luôn luôn gặp được anh.
Vòng tròn lớn như vậy mà cho dù hai người không gặp nhau ở trường học thì cũng sẽ chạm mặt nhau ở các loại bữa
tiệc tụ tập. Diệc Nam đều rất phong độ, thấy cô còn có thể ôn hòa gật
đầu chào hỏi.
Nhìn bộ dáng không để tâm của anh, trái
lại cô càng thêm không được tự nhiên, trong lòng có chút không thoải
mái, hình như chuyện chia tay đối với anh không có một chút ảnh hưởng
nào.
Nghĩ như vậy có lẽ có chút khác người, thế nhưng Diệp Ân khống
chế không được, trước đây ở trước mặt Mạch Nha cô tự nhận coi như cũng
có lý trí, thế nhưng vừa đến trước mặt Bạc Diệc Nam, cô trái lại như
biến thành người cố tình gây sự.
Diệc Nam ngồi ở giữa mấy người bạn, khuôn mặt trầm tĩnh ôn hòa, thỉnh thoảng nghe được điều gì thú vị sẽ mỉm cười nhàn nhạt. Diệp Ân ngồi ở góc khuất, nhìn nụ cười của anh mà có chút
hoảng hốt.
Đã bao lâu cô không được thấy anh cười
vui vẻ như vậy? Hình như từ khi trở về từ đỉnh núi đóng quân dã ngoại,
anh cũng rất ít khi cười, vì sao trước đây vẫn không phát hiện ra.
Diệp Ân nghĩ tới đây, uống một hơi cạn
sạch hơn nửa chén rượu đỏ, ánh mắt lại xuyên qua không gian, nhìn thấy
Diệc Nam đã bị mấy cô gái vây quanh, trò chuyện thật vui.
Trong bụng cô càng khó chịu, hình như là
do nhiệt độ của rượu, bạn cùng phòng ở một bên khuyên cô: “Đừng uống,
không phải đã chia tay sao? Hay là trong lòng cậu còn có anh ta?”
Diệp Ân hơi ngừng động tác, trái tim bắt đầu kinh hoàng, nhớ lại những gì vừa nghĩ lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là thói quen.”
Thanh niên chia tay hay tái hợp thực sự
là nhiều lắm, ở bên cạnh có bao nhiêu ví dụ. Cô và Diệc Nam cùng một chỗ cũng đã hơn một năm, hẳn chỉ là thói quen? Tình yêu… Nào có đơn giản
như vậy.
Diệp Ân cuối cùng vẫn là uống rượu say,
lúc được bạn cùng phòng đỡ ra ngoài cô cảm thấy toàn bộ đường đi đều lay động xóc nảy, khi đi tới cửa trong bụng cô càng là một trận long trời
lở đất, cuối cùng vọt tới thùng rác ven đường phun trời đen kịt.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nói gì đó, cô
mơ mơ màng màng nghe không rõ, chỉ là cả người bị thu hút bởi một đôi
nam nữ cách đó không xa, chặt chẽ nhìn ở nơi đó, căn bản là không rời
đi.
Diệc Nam lái xe đón một cô gái rời đi, cô bé kia chính là người ở trên đỉnh núi đêm đó, cô gái len lén chạy đi tìm anh thông báo.
Diệp Ân chật vật ngồi xổm dưới đèn đường, mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe kia dần dần chạy xa, giọng nói cô bạn
cùng phòng lúc này mới rõ ràng: “Diệp Ân, có phải rất là khó chịu hay
không, sao lại còn khóc? Muốn đi bệnh viện không?”
“…”
***
Đêm đó Diệp Ân mơ một giấc mơ, trong mộng tất cả đều là hình bóng của Bạc Diệc Nam, anh cách cô gần như vậy nhưng lại xa đến thế. Cô vươn tay muốn chạm vào, nhưng mỗi lần đều là hoa
trong gương, trăng trong nước.
Lúc tỉnh dậy dạ dày Diệp Ân đau dữ dội, ở trong tủ đầu giường cô tìm một hồi lâu cũng không thấy thuốc giảm đau.
Trước đây ở trong nhà Diệc Nam có hộp
thuốc, thuốc gì anh đều thay cô chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa vẫn sắc thuốc
cho cô để điều trị thân thể. Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà đến phát
ngốc. Trong thân thể lan tràn nổi lên một cỗ cảm giác cô độc, cô rất
muốn tìm ai đó cùng trò chuyện, thế nhưng bi ai phát hiện ra mấy năm nay cô đến một người bạn tốt cũng không có, di động trượt đến tên của Diệc
Nam, chung quy vẫn không có dũng khí gọi cho anh.
Sau đó cơ hôi nhìn thấy Bạc Diệc Nam càng nhiều, mỗi lần ở bên cạnh anh đều là cô gái kia. Diệp Ân hiểu biết Diệc Nam, nếu như không phải anh ngầm đồng ý, cô gái kia cũng không có cách
nào tiếp cận anh nửa bước.
Ở thư viện gặp hai người, mà lại đúng lúc như vậy bọn họ ở vị trí đối diện, Diệp Ân cũng không do dự, trực tiếp ôm sách đi tới.
Diệc Nam nhàn nhạt ngước mắt nhìn cô một
cái, trầm mặc lại cúi đầu đọc sách, chỉ là cô gái bên cạnh anh hơi nhướn chiếc cằm gầy gò tỏ ý khiêu khích, cười híp mắt quan sát cô: “Thật
trùng hợp, Diệp Ân.”
Diệp Ân cũng nhìn cô ta cười đáp lại: “Là rất trùng hợp.”
Ánh mắt cô gái kia nhìn Diệc Nam và Diệp
Ân bồi hồi, sau đó lại thấp giọng nói: “Tôi và Diệc Nam muốn đi xem
phim, thế nhưng không biết xem gì, cô có thể giới thiệu không?”
Diệp Ân còn chưa kịp nói, nữ sinh kia lại che miệng cười nhẹ: “A, xin lỗi, tôi quên mất bạn trai cô không ở đây,
cô hẳn là không cơ hội để đi xem phim mới.”
Diệp Ân nhẫn nại ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt vừa lúc cùng Diệc Nam chạm vào nhau.
Ánh mắt của anh rất phức tạp, Diệp Ân cũng không muốn miệt mài theo
đuổi, chỉ là khóe miệng hơi câu dẫn ra lộ ra ý cười ôn hòa: “Dù cho ở
trong nước, chúng tôi cũng rất ít khi đi xem phim, sở thích của chúng
tôi không khác nhau lắm, thích đi cưỡi ngựa hơn.”
Diệc Nam nghe cô nói, chậm rãi rũ mắt, một chữ cũng không nói, chỉ là thần sắc càng thêm lãnh đạm.
Nữ sinh kia chỉ sợ thiên hạ không loạn,
miệng hình chữ ‘o': “Cho nên trước đây cô và Diệc Nam cùng một chỗ, cô
là chiều theo ý anh hay sao mà tôi thấy hai người thường đi xem phim.”
Diệp Ân yên lặng xem sách, nhớ tới trước đây đầu óc một trận trướng đau: “Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Hai người đối diện rời đi lúc nào Diệp Ân cũng không rõ, cô vẫn chuyên tâm đọc sách, kỳ thực mạch suy nghĩ sớm
không biết đã phiêu đi nơi nào.
Nhớ tới năm ấy cùng một chỗ với Diệc Nam, bọn họ thực sự là thường đi xem phim, hình như trò giải trí lớn nhất
của hai người cũng chỉ có việc này, những thứ khác chiếm quá nhiều thời
gian mà Diệp Ân lại luôn luôn bề bộn nhiều việc.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự không xứng
với chức bạn gái, không làm nũng cũng không bán manh, lại càng không đòi niềm vui từ bạn trai. Trừ mỗi ngày bận học ra, cô cũng rất ít khi quan
tâm Diệc Nam.
Con gái thường thích nhiều thứ đông tây
cô lại không thích, mọi thứ mà các cô gái mong muốn sở hữu hình như đều
không thích hợp với cô. Cô không thích đi dạo phố, không thích mua đồ
trang điểm, cũng không thích đi công viên giải trí thủy cung, nghĩ đến
Diệc Nam cùng một chỗ với cô thật là không có một chút thú vị nào, có
thể chịu được một năm thật đúng là kỳ tích.
Diệc Nam bình thường nghĩ đến những thứ ấy, khẳng định mất không ít tâm tư.
Nghĩ tới đây Diệp Ân lại một trận ảo não, lẽ ra không nên dỗi mà trả lời “Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ”, Diệc Nam nghe thấy sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Thu dọn đồ đạc trở về, lúc đi ngang qua
rừng cây nhỏ nhìn thấy Diệc Nam và cô gái kia mặt đối mặt nói chuyện,
viền mắt cô ta đỏ bừng hình như rất khổ sở, biểu tình của Diệc Nam là
lãnh đạm mà Diệp Ân chưa từng thấy qua.
Bộ dáng hai người họ hình như là cãi nhau, Diệp Ân không dám nhìn lâu, ôm sách bước nhanh đi qua.
Buổi tối từ phòng thí nghiệm trở về, lại
thấy Bạc Diệc Nam ở cửa, anh dựa vào tường hơi thùy con ngươi không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân của cô mới chậm rãi ngẩng
đầu, con ngươi đen thâm thúy hiện rõ, thần sắc mệt mỏi nói không nên
lời.