Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 1:




Anh đi tới bên giường, đứng một lát đã ngửi thấy mùi thơm dìu dịu. Mùi thơm ấy rất ấm áp, thoang thoảng bay lên cùng với sự phập phồng của cơ thể cô theo mỗi nhịp thở, tất cả như hòa quyện vào nhau.
Cô nằm ở đó, đến cả hơi thở cũng mang mùi thơm dịu ngọt khiến lòng anh xao động.
Cảm giác này rất kỳ lạ, như thể cô chẳng cần làm gì nhưng vẫn khiến anh bị trói chặt, sợi dây vô hình đó càng lúc càng thít chặt, và anh cam tâm chịu trói.

Tới tận giờ này anh mới biết, dường như mình cam tâm tình nguyện yêu cô.
Nhiếp Lạc Ngôn bị đánh thức bởi tiếng chuông, cô mơ màng muốn nghe điện, nhưng lần mò hồi lâu bên gối vẫn không thấy chiếc Nokia mới mua đâu, lúc này cô mới chậm chạp nhận ra đó chỉ là tiếng chiếc đồng hồ báo thức.
Nhưng điện thoại đâu nhỉ? Rõ ràng cô có thói quen để điện thoại bên cạnh gối trước khi đi ngủ mà.
Âm thanh ma quái liên tục dội vào tai, nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại, cô bất giác nhíu mày khó chịu, “hừ” một tiếng, rồi nhanh chóng kéo chăn trùm kín đầu. Chiếc chăn nhẹ nhàng, mềm mại nhưng hiệu quả cách âm rất tốt, âm thanh khó nghe ấy quả nhiên nhỏ đi rất nhiều. Một lát sau, hồi chuông báo thức cuối cùng cũng kết thúc, phòng ngủ lại yên tĩnh như cũ, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Hai người…
Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, ngay lập tức cơn buồn ngủ rũ rượi liền tan biến. Cô mở mắt và hất mạnh chiếc chăn trùm trên đầu ra với động tác dứt khoát tạo ra một cơn gió nhẹ.
Thực ra không đắp chăn cũng chẳng lạnh, bởi điều hòa trong phòng đã được bật ở mức cao nhất. Nhưng lúc này toàn thân cô vẫn run rẩy vã mồ hôi, dường như tất cả lỗ chân lông trên người đều giãn ra. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì bên cạnh đã vang lên giọng nói điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của cô lúc này: “Không ngờ em lại giả vờ ngủ như thế”. Giọng nói của người kia hoàn toàn tỉnh táo, không hề giống với người vừa tỉnh giấc lúc sáng sớm, không những thế đó còn là giọng đàn ông rất dễ nghe, cuốn hút, chỉ tiếc một điều là ngữ điệu chẳng ấm áp chút nào.
Giả vờ ngủ? Thực ra Nhiếp Lạc Ngôn rất muốn phản bác, bởi hiện giờ cô đang nằm thẳng đuỗn trên giường giống như một thây ma, có giả dối chút nào đâu? So với trước kia, cô đã thành thật hơn rất nhiều!
Nhưng đây không phải là lúc để suy xét điều này, cô nhắm mắt tiếp tục đóng vai thây ma, nhưng đầu óc vẫn đang quay cuồng. Tối qua… tối qua… rốt cuộc cô đã làm những gì?
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi. Trong giây lát, cô có ý định đấm chết bản thân chỉ với một chưởng. Nhưng trước tiên, cô vẫn giả bộ trấn tĩnh quay đầu lại, sau gáy có cảm giác kỳ lạ, nhưng điều đó không cho phép cô suy nghĩ nhiều, vẫn một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng trước mắt: Giữ thể diện mới là điều then chốt!
Bởi thế, cô thầm hít một hơi dài, cố gắng để ánh mắt mình trông tỉnh táo và điềm tĩnh, nhưng khi quay mặt sang cô mới phát hiện ra người đàn ông kia vẫn đang nhắm nghiền hai mắt.
Khốn kiếp! Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi thầm chửi bậy trong lòng nhưng lại không ngăn nổi nỗi buồn. Dường như khi ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong. Ngay cả lúc này khó khăn lắm mới có thể giả bộ điềm nhiên, bình tĩnh, nhưng lại không có cơ hội để anh nhìn thấy.
Có điều, có hậm hực thì cũng đành hậm hực trong lòng thôi, cô nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt anh và tỏ ra thán phục. Anh chàng này tại sao mà đẹp trai đến thế?
Thực ra vì rèm cửa được kéo kín mít khiến cả căn phòng trở nên mờ tối, nhưng chút ánh sáng yếu ớt này lại làm tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của gương mặt anh, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ hai nếp nhăn trên mí mắt anh.
Giang Dục Phong có đôi mắt hai mí, bình thường luôn nhìn người khác bằng ánh mắt vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, đó là đôi mắt đào hoa điển hình, có thể hút hồn người khác. Khi xưa, đôi mắt này cũng là nguyên nhân chính. Có điều đó là khi xưa, còn bây giờ Nhiếp Lạc Ngôn cô sẽ không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của anh nữa, nhất là sau khi biết được bản tính xấu xa của anh.
Nghĩ tới đây, cô bất giác siết chặt nắm đấm, ai ngờ người lúc trước còn đang nhắm nghiền mắt lại mở miệng ung dung nói: “Chẳng lẽ em không thấy lạnh sao?”.
Hả? Cô phản ứng lại. Chiếc chăn đã bị cô hất tung ra, lúc này cả hai nằm trên giường với rất ít quần áo. Trên người cô chỉ có chiếc áo phông rộng thùng thình, không cần nói cũng biết đó là áo của anh, hình logo không nổi bật trên áo là tiêu biểu cho sự thối nát, xa xỉ của anh. Có điều, cô thực sự không nhớ nổi mình đã thay chiếc áo này từ lúc nào. Lại quay sang nhìn anh lần nữa, “hì hì”, cô thầm cười khẩy như tiểu nhân đắc chí, sau đó là giọng điệu thản nhiên: “Lạnh à? Em lại không thấy thế”. Tuy cô mặc quần ngắn lộ hai đùi nhưng vẫn mạnh mẽ hơn anh. Người đàn ông này… ít nhiều cũng khiến cô có cảm giác cười trên đau khổ của người khác. Theo bản năng, ánh mắt cô lướt nhìn từ xương quai xanh của anh xuống dưới, rồi lại từ khuôn ngực trần nhẵn nhụi xuống bụng. Không hiểu sao trong đầu cô lại xuất hiện những cảnh tượng thác loạn, cô rùng mình, cảm thấy gò má bỗng chốc nóng ran. Trong lúc không ý thức được hành động của bản thân, cô đã làm một việc vô cùng mất mặt, nuốt nước miếng “ực” một tiếng. Tuy âm thanh đó không lớn, nhưng căn phòng quả thực quá đỗi yên tĩnh…
Quả nhiên, Giang Dục Phong hơi nhíu mày. Nhiếp Lạc Ngôn thầm muốn bóp chết bản thân hàng nghìn hàng vạn lần, ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói vô cùng thong thả của anh: “Anh cũng đói rồi”.
Sau một giây chấn động đại não, cô bắt đầu vừa nghĩ về dụng ý của Giang Dục Phong vừa tỉ mỉ quan sát biểu hiện của anh.
Hừm, độ cong của khóe miệng rất bình thường, xem ra không có ý chế giễu. Vậy thì có lẽ anh thực sự cho rằng cô đói tới mức nuốt nước miếng rồi, cô thấy nhẹ cả người. Anh nói tiếp: “Trong tủ lạnh có khoai tây và trứng gà, em có thể làm hai suất ăn sáng, một suất không cần bỏ muối tiêu”.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cô ngây ngô “ừ” một tiếng, sau đó mới phản ứng: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi làm chứ?”. Vẫn tưởng như trước kia sao?
“Em không đói sao? Thế việc gì phải nuốt nước miếng lớn tiếng đến vậy?”
Đột nhiên cô chẳng nói được gì, mặt nóng ran, vội vàng đưa ánh mắt đi chỗ khác, nhưng khi nhìn lên trần nhà cô lại có chút thẫn thờ, sau đó nhanh chóng học theo bộ dạng của anh nhắm nghiền mắt lại, ương ngạnh đáp: “Mặc kệ tôi!”.
Giang Dục Phong lần này không hề nổi giận, nếu trước kia mỗi khi cô chống đối lại anh như thế này, anh luôn chẳng khách sáo gì trả miếng, một chút phong độ cũng không có.
Anh không thèm để ý tới cô, cô cũng chẳng bận tâm tới anh.
Tuy có điều hòa, nhưng dù sao cũng là giữa đông, nằm như thế này quá lâu rồi nên cũng cảm thấy lạnh. Cô vẫn không kéo chăn, dựa vào đâu mà anh quen thói coi cô là người hầu kẻ hạ và sai khiến cô chẳng khác nào nô dịch như thế? Bây giờ đã khác trước, cô và anh đường ai nấy đi từ lâu rồi… ngoại trừ buổi tối hoang đường hôm qua.
Đúng là hoang đường! Nhiếp Lạc Ngôn cô tuy không được coi là quá thông minh, nhưng chưa bao giờ làm việc gì hồ đồ như vậy. Rõ ràng chỉ là một buổi đám bạn bè cũ tụ tập, tại sao cuối cùng lại tách riêng cùng Giang Dục Phong tụ họp trên giường thế này? Chắc chắn là do tác hại của rượu! Cô tự an ủi bản thân, chắc chắn là vậy! Nếu không, có đánh chết thì cả đời này cô cũng không muốn có bất kỳ sự chung đụng nào với anh.
Nhiếp Lạc Ngôn nhắm mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, có chút bi phẫn, lại có chút hối hận. Chẳng biết sau bao lâu thì bên cạnh có động tĩnh, to nhỏ một hồi, cô chỉ thấy người nóng ran.
Quả nhiên Tần Thiểu Trân nói đúng, không nên cưng chiều đàn ông! Nhiếp Lạc Ngôn thầm đắc ý cảm thán: Cậu thấy đấy, cậu không nghe theo lời sai khiến của người ta, cuối cùng người ta cũng phải tự động chân động tay thôi. Nếu cậu đối đãi với người ta quá tốt, có lẽ sau này sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp, cũng giống hệt với tình trạng của cô và anh trước đây.
Thế là cô thản nhiên không nói không rằng tiếp tục giả chết, trong lòng không giấu nổi mơ ước nhỏ nhoi, có lẽ chỉ lát nữa thôi Giang Dục Phong sẽ đói tới mức không chịu nổi và chủ động vào bếp nấu bữa sáng? Cũng có thể anh sẽ nấu luôn phần của cô? Ảo tưởng trên không phải do tài nấu ăn của Giang Dục Phong điêu nghệ, có điều có thể khiến anh vào bếp quả thực là cơ hội nghìn năm có một. Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ, nếu sau khi chia tay mà vẫn được anh đối xử như vậy, thì khi kể cho Tần Thiểu Trân nghe, mình sẽ đẹp mặt biết bao!
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, cô chờ hồi lâu, vẫn không thấy người kia có hành động gì. Có lẽ việc tự đắp chăn đã là hành động vượt quá giới hạn của anh rồi.
“Em nhất quyết không chịu dậy làm bữa sáng?”, giọng Giang Dục Phong lại vọng tới với vẻ rất ung dung. Nhưng việc này có gì phải nhất quyết chứ? Nhiếp Lạc Ngôn phẫn nộ trong lòng, thầm nói: Tại sao người này đến cả lúc dặn dò người khác làm việc cũng giống như ban ơn vậy?
Rồi cô lạnh lùng “hừ” một tiếng đáp: “Không làm!”, câu trả lời nhát gừng và cô tự cho rằng mình rất có khí thế.
“Được đấy!”, Giang Dục Phong thong thả đáp.
Cô bất giác sững sờ, bởi sáng nào tính khí anh cũng khó chịu, nên mới có tên tục là “cáu sáng”, xem ra hôm nay quả thực không bình thường.
Anh chậm rãi tiếp lời: “Không nấu thì thôi. Anh nghĩ chắc hẳn em cũng chẳng có thời gian, bây giờ đã là chín giờ mười rồi đấy”.
Đầu Nhiếp Lạc Ngôn ong ong như muốn nổ tung.
Chín giờ mười… Giờ vào làm là lúc chín giờ mà bây giờ đã chín giờ mười rồi…
Cô mở choàng mắt bật dậy, quay đầu lại chỉ thấy Giang Dục Phong cầm di động, hình như anh đang mở mạng đọc tin tức. Do điện thoại của anh thuộc loại cảm ứng nên khi thao tác không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Thật nham hiểm!
Cô không kìm nén được nghiến răng nghiến lợi, không biết anh đã cầm điện thoại bao lâu rồi, lại còn luyên thuyên với cô hồi lâu, thế mà mãi tới lúc này mới nhắc cô đi làm muộn. Anh cố tình kéo dài tới tận lúc này mới nhắc cô!
Cuối cùng cô chỉ còn biết xị mặt ra, ba chân bốn cẳng bò dậy, tìm quần áo vương vãi trên nền nhà, cô không dám tin đống vải bừa bộn kia chính là đồ cô sẽ mặc đi làm hôm nay.
“Giang Dục Phong!” Cô vừa cúi xuống mặc quần vừa gọi to: “Anh làm mất hai chiếc cúc trên áo sơ mi của tôi!”.
Người trên giường đang vận động cánh tay bị đè cả đêm, lạnh lùng lườm cô một cái. “Tiếc thật, nhà anh chẳng có bộ nào khác cho em thay, anh thấy hay là em mặc tạm vậy.” Trong giọng nói của anh không hề có chút tiếc nuối hay hối lỗi nào. Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi cục tức trong lòng, anh chẳng khác gì kẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác!
Chẳng có cách nào, cô đành dùng ghim cài vào ngực áo đang trống huếch trống hoác, rồi mặc áo khoác để che khín chỗ đó. Nhiếp Lạc Ngôn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh cô vừa tới công ty chắc chắn sẽ bị mấy chị em đồng nghiệp túm tụm tám chuyện một hồi.
Đều tại anh ta! Cô không nén nổi hằn học nhìn anh, nhưng đối phương lại giả vờ như không thấy ánh mắt sát thủ của cô. Anh thong thả ngồi dậy rồi đi tắm như thường lệ, đối lập hẳn với bộ dạng nhếch nhác của cô lúc này. Trước khi đóng cửa, anh còn không quên nhắc nhở cô: “Chín rưỡi rồi”.
“Anh chết đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, giậm giày cao gót rồi vội vàng bỏ đi.
Xuống dưới nhà mới biết hôm nay thời tiết xấu, quang cảnh lúc chín giờ nhưng rất giống khi trời vừa sáng.
Bầu trời bị một lớp sương mù bao phủ, thậm chí còn không nhìn rõ đèn xe từ xa, chỉ thấy từng luồng sáng mờ mờ ảo ảo lướt qua trước mắt, trông giống như những chiếc đèn hoa đăng mà hồi bé cô thong thả, cứ dập dềnh giữa mịt mù hơi nước, càng lúc càng trôi xa.
Thời tiết thế này, đến cả tắc xi cũng hiếm, Nhiếp Lạc Ngôn sau khi đứng bên lề đường mười phút, sốt sắng tới mức đôi chân run rẩy, trong lòng nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, tới được công ty e rằng sẽ bị ông chủ lột da mất thôi.
Đây là công việc Nhiếp Lạc Ngôn mới chuyển cách đây không lâu, ông chủ tuy tướng mạo rất nho nhã nhưng nổi tiếng nghiêm khắc. Nhớ lại lúc đầu Nhiếp Lạc Ngôn bị vẻ bề ngoài này lừa dối, mãi tới hôm giương mắt nhìn một đồng nghiệp phải dọn dẹp đồ đạc thảm hại rời đi, còn ông chủ xem ra lúc nào cũng dễ sống kia từ đầu tới cuối đứng ở bên khoanh tay với nét mặt vô tình, chỉ có cặp kính viền vàng lấp lánh ánh sáng lạnh lùng dưới ánh đèn…
Lúc đó Nhiếp Lạc Ngôn chỉ cảm thấy rùng mình, cô nhận thấy dáng vẻ của ông ta rất giống với Giang Dục Phong.
Bởi trong ấn tượng của cô cũng có một lần như thế. Giang Dục Phong cũng với nét mặt và động tác như vậy, khẽ dựa vào tường, có cảm giác từ đầu tới chân anh lạnh lùng như đóng băng. Đó cũng là lần duy nhất, còn những lúc khác cô dường như không thể nhận ra rốt cuộc anh đang vui mừng hay giận dữ, ngay cả ngày chia tay, hai đứa cãi lộn ầm ĩ khắp cánh đồng ấy, nhưng cuối cùng anh vẫn đóng vai thân sĩ, bình tĩnh nói: “Anh đưa em về”. Từ nét mặt tới ngữ điệu, cô không nghe thấy bất kỳ sự rạn vỡ nào, cũng giống sau mỗi buổi hẹn hò, anh đều muốn đưa cô về nhà như vậy.
Lúc đó đang là giữa hè, Nhiếp Lạc Ngôn đi nửa tiếng dưới ánh nắng chói chang, gần như sắp tan chảy đến nơi nhưng cô vẫn rất can đảm, không hề hối hận về việc mình đã từ chối lời đề nghị của Giang Dục Phong.
Nhưng hiện giờ… cô đang rụt đầu rụt cổ trong cái lạnh buốt giá để xem đồng hồ, lặng lẽ lẩm bẩm: Nếu ông Trời cho con một cơ hội nữa, nếu như lúc này có một chiếc xe đậu trước mặt, nhất định con sẽ không bỏ qua… Bởi trong phòng Thiết kế còn có mấy đống sơ đồ thiết kế đang chờ con sửa, buổi trưa còn có hai vị khách chờ con bàn bạc, và điều quan trọng nhất là con đã bị muộn năm mươi phút rồi! Ông chủ mặt lạnh kia nói không chừng đang lên kế hoạch tuyển người mới thay vào vị trí của con rồi!
Cho nên khi thực sự có một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt, cô như muốn reo lên vì lời cầu nguyện của mình thành hiện thực.
Chỉ tiếc là câu nói hân hoan trong lòng mới ra tới nửa miệng đã đột ngột dừng lại và cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua kiểu cách.
Giang Dục Phong sảng khoái thò đầu ra, nhíu mày giả bộ vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Chưa đi sao?”.
Vớ vẩn! Nhiếp Lạc Ngôn cố gắng ghìm lại mọi động tác làm ấm người, nhưng khóe miệng vẫn không thể kìm được, cô đáp lại chẳng ăn nhập gì: “Anh tắm nhanh thật đấy!”.
“Quá khen!” Có vẻ tâm trạng của Giang Dục Phong đang rất tốt, anh mỉm cười với cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa xe đã được kéo lên. Ngay tức khắc, chiếc xe không hề do dự phóng đi ngay trước mặt cô.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác đứng ngây ra đó. Anh thậm chí còn lái xe đi như vậy sao?
Tới công ty, Chung Hiểu Linh, đồng nghiệp phòng Thiết kế, nhìn đồng hồ trong máy tính, rồi nghiêm nghị hỏi: “Sao cậu không ăn trưa xong rồi hãy đến?”.
“Làm gì tới mức ấy, đừng châm chọc mình như thế chứ?” Nhiếp Lạc Ngôn khẽ khàng ngồi xuống, rồi lại thấp thỏm nhìn cánh cửa bên ngoài bức vách thủy tinh: “Ông chủ có tới tìm mình không?”.
“Không.”
“Thật chứ?”
“Lừa cậu làm gì. Tới thời điểm này, ông chủ vẫn chưa xuất hiện ở công ty.”
Nhiếp Lạc Ngôn không dám tin mình lại may mắn tới vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chung Hiểu Linh lườm cô một cái, tiếp tục hỏi bằng giọng thản nhiên: “Tối qua cậu có tình một đêm đúng không? Quần áo còn chưa thay kìa”.
Gần như phun cả bãi nước miếng lên màn hình máy tính, Nhiếp Lạc Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh, tuy không có người nào ở đó nhưng cô vẫn thấy chột dạ, che xong cổ áo mới bỏ cốc xuống ra vẻ điềm tĩnh nói: “Vớ vẩn, chẳng qua mình dậy muộn quá, vội vàng nên quên thay quần áo thôi”.
Đương nhiên không thể nói chuyện tối qua ra được, nếu không thì mất mặt lắm! Nhưng điều còn mất mặt hơn nữa là mới sáng sớm đã bị người ta bỏ mặc bên lề đường chờ tắc xi mấy chục phút.
“Ồ, ra là thế!” Chung Hiểu Linh không bình luận gì thêm về lời nói hoang đường của Nhiếp Lạc Ngôn, cô lại đưa mắt nhìn Nhiếp Lạc Ngôn lần nữa rồi mới vùi đầu làm việc tiếp.
Mãi sau đó vẫn không thấy ông chủ xuất hiện.
Tới giờ nghỉ trưa, từ trong đống bản vẽ lộn xộn Nhiếp Lạc Ngôn mới ngẩng đầu thư giãn gân cốt. Những đường vẽ và con số khiến hai mắt hoa lên nhưng cô vẫn phải tới nhà hàng ăn cơm với khách. Lúc thu dọn đồ đạc, Chung Hiểu Linh ngồi đối diện đột nhiên quăng một món đồ tới.
“Gì vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi, sau đó mới phát hiện đó là một chiếc khăn lụa.
Chung Hiểu Linh đáp: “Che cổ của cậu lại”.
“…” Cô bất giác sững người, lòng thầm rủa tên đáng ghét kia hàng nghìn hàng vạn lần, còn Chung Hiểu Linh đã xách túi ra về từ lâu rồi.
Do là khách hàng quen nên bữa cơm diễn ra rất thân mật, đôi bên vui vẻ ra về sau khi bước đầu xác định được ý tưởng thiết kế cho dự án mới. Nhiếp Lạc Ngôn đang rảo bước trên đường thì nhận được tin nhắn của Tần Thiểu Trân: Tối nay đi chơi nhé.
Cô nhắn tin trả lời, nhưng do trời lạnh nên các ngón tay mất đi sự linh hoạt thường ngày, bởi thế xóa toàn bộ những ký tự đã viết rồi trực tiếp gọi điện cho bạn.
Cô tò mò: “Có chuyện gì vậy?”.
Đầu dây bên kia là câu trả lời ngắn gọn: “Cuộc làm quen ngắn ngủi giữa các chàng trai cô gái”.
Đó chẳng phải là xem mặt sao? Tuy vừa chia tay với Giang Dục Phong, nhưng cô cũng không đến mức thảm hại như thế này, Nhiếp Lạc Ngôn liền từ chối: “Mình không đi đâu”.
Tần Thiểu Trân thuyết phục: “Mình biết cậu đang nghĩ gì. Việc này không như cậu nghĩ đâu! Chỉ là buổi giao lưu của những thanh niên cùng thành phố thôi, tố chất của mọi thành viên đều ổn, tới đó chỉ cần ăn uống một chút, cứ coi như để giết thời gian thôi mà”.
Nhiếp Lạc Ngôn hỏi: “Có cần phải ăn mặc trang trọng không?”.
“Quần áo bình thường là được, chỉ cần nghiêm túc một chút thôi.” Như sực nhớ ra điều gì, Tần Thiểu Trân cười nói: “Hoạt động lần này của bọn mình khác hẳn những hoạt động trước đây cậu từng tham gia, cậu nhớ là đừng mặc váy dạ hội đến đấy nhé”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngây người một lát, mới nói: “Biết rồi, tưởng tớ ngốc à”.
Nhắc tới váy dạ hội, trong nhà đúng là có mấy bộ, vào lễ Noel mà tháng trước công ty tổ chức, cô đã chọn một bộ để diện đi, chiếc váy trắng kết hợp với áo choàng vai lông thỏ, bình thường cô đã quen với việc đầu tóc bù xù thức suốt đêm làm thêm giờ, nên ăn vận trang điểm như vậy khiến các đồng nghiệp trong công ty không khỏi ngỡ ngàng. Cuối cùng vẫn là Chung Hiểu Linh được cử đi hỏi nhãn hiệu và giá của bộ đồ, chỉ nhớ lúc đó cô đang bưng một đĩa sa lát hoa quả, phải nghĩ một lát mới mơ hồ đáp lại: “Chẳng có thương hiệu, bới được từ cửa hàng nhỏ, giá khoảng một trăm tệ”. Cô mặc kệ người ta tin hay không, dù sao thì việc hạ thấp Giang Dục Phong cùng tất cả mọi thứ anh sắm cho đã trở thành niềm ưa thích duy nhất lúc đó của cô rồi.
Thực ra giá thật của những thứ quần áo này ngay cả bản thân cô cũng không rõ, bởi lúc chuyển đồ về nhà sau khi chia tay, Tần Thiểu Trân, người am hiểu đồ hiệu như lòng bàn tay, nói: “Mình thấy sau này cho dù cậu có thất nghiệp cũng không sao, chỉ cần đem bán tống bán tháo những thứ này thì có thể sống dư dật cả đời đấy”.
Cô tỏ ra bất cần: “Cậu xem đi xem lại phim Chuyện tình Paris nhiều quá nên bị ngộ độc rồi phải không?”. Bộ phim truyền hình đó quả thực đã đáp ứng toàn bộ mọi ước muốn của chị em phụ nữ, nàng lọ lem, vai nữ chính, đã từng phải bán cả bộ quần áo cũ đã mặc để mưu sinh nhưng cuối cùng cũng gặp được Bạch mã hoàng tử. Nghĩ tới đây, cô không nén nổi buồn phiền, tại sao hết lần này tới lần khác cô đều gặp phải người không ra gì cơ chứ?
Giang Dục Phong cũng vậy, mà Trình Hạo cũng chẳng hơn gì. Dường như chẳng có ai tốt đẹp cả.
Buổi tiệc bắt đầu vào tám giờ tối.
Thực ra rất giống với buổi tụ tập bên bàn ăn sáu người thịnh hành ở Hồng Kông trước kia, ba nam ba nữ ngồi ở hai bên ghế dài, sau khi tự giới thiệu bản thân thì bắt đầu dùng bữa, hòng tận dụng không khí vui vẻ này để tăng thêm ấn tượng cũng như sự hiểu biết lẫn nhau. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn dường như không nuốt nổi.
Món sườn cừu non trong đĩa thơm phức, nếu là lúc thường thì chắc mười ngón tay của cô đã hoạt động hết công suất từ lâu rồi, vậy mà chiều nay cô uống quá nhiều trà, sau khi tan làm còn rẽ vào quán mỳ gần công ty chén hết một bát mỳ bò và hai quả trứng, nên lúc này đã no tới mức tưởng chừng eo váy sắp nứt ra, còn bụng đâu để thưởng thức món ăn ngon trước mặt? Cũng chẳng biết ai là chủ trì, không đâu tự dưng lại chọn giờ này để ăn uống cơ chứ.
Tần Thiều Trân ngồi bên bỗng ghé sát lại, khẽ nói vào tai cô: “Đáng đời! Ai bảo lúc trước cậu ăn nhiều thứ như vậy!”. Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy luận điệu này thật nực cười, liền phản bác: “Giờ này mới dùng bữa, cậu muốn mình chết đói à?”. Đưa mắt liếc nhìn anh chàng ngồi đối diện dường như đang mỉm cười với mình, cô đành phải nhếch mép cười lịch sự, tiếp đó lại rầm rì nói chuyện riêng với Tần Thiểu Trân: “Thực ra thế này cũng hay, để mình làm thục nữ một lần”.
Vì ở nơi đông người nên phải giữ hình tượng, Tần Thiểu Trân gắng sức hồi lâu mới thu lại thành công vẻ mặt bất cần của mình. Người khác không hiểu Nhiếp Lạc Ngôn thì thôi, còn cô sao có thể không rõ chứ? Ngoài khuôn mặt xinh đẹp có thể khoa trương thanh thế với người khác ra thì các phương diện còn lại hoàn toàn không dính dáng gì với hai chữ “thục nữ”. Chí ít, cô chưa bao giờ thấy thục nữ nào vì sốt ruột quá mà chửi bậy cả.
Bên này, Nhiếp Lạc Ngôn ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, dường như cô rất hài lòng với hình tượng lúc này do chính mình nhào nặn ra. Tạm thời không ăn được món chính thì đành uống rượu thôi. Rượu vang được rót đầy trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, trên đầu là những ánh đèn lấp lánh như bầu trời đầy sao, liên tiếp chiếu rọi xuống dưới rồi khúc xạ thành những vệt mờ ảo.
Thực ra tửu lượng của cô rất khá, nhớ tới lần đầu uống rượu cô đã uống cạn ba chai lớn của hãng Tuyết Tân, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, lúc tàn cuộc còn có thể sải những bước chân dài chắc nịch từ khách sạn về nhà. Đó là hồi học cấp ba, sau này vào đại học lại càng hoành tráng hơn, cô có thể tùy hứng uống rượu với nam sinh cùng lớp khiến mấy đứa con gái cùng phòng ký túc phục cô sát đất, bởi bọn chúng chẳng đứa nào biết uống. Cũng trong thời gian đó, cô đã kết thân với Tần Thiểu Trân, bởi hai người uống rượu với nhau rất sảng khoái.
Nhưng sau buổi tối hôm qua, Nhiếp Lạc Ngôn đã cảm thấy sợ loại chất cồn này.
Người ta thường nói, rượu có thể khiến cho con người có những hành động bừa bãi, quả nhiên không sai! Nếu không phải do ngày hôm qua nhất thời phóng túng thì cô sao có thể trèo lên chiếc giường lớn của Giang Dục Phong được chứ? Cho nên, cần phải kiềm chế. Từ nay về sau, tốt nhất là uống ít rượu thôi.
Cô vừa khuyên răn bản thân vừa đặt ly rượu xuống, lúc ngước mắt lên thì vừa hay bắt gặp ánh mắt một người. Đó là ánh mắt của anh chàng ngồi đối diện, lúc này ánh mắt anh vẫn đang dịu dàng hướng về cô.
Anh ta tên là gì nhỉ? Nhiếp Lạc Ngôn không nhớ nổi nữa. Vừa rồi mọi người đều đã tự giới thiệu, có điều cô nghe xong rồi quên luôn, chỉ lờ mờ nhớ rằng anh ta là luật sư. Trong ba người đàn ông, chỉ có anh ta là xuất thân ngành Khoa học xã hội, cho nên ấn tượng mới sâu sắc hơn một chút.
“Nhìn cái gì?”, cô cố kìm nén sự tức giận hỏi. Thực ra cô cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh nhìn chăm chú của người lạ.
Giọng nói của đối phương lại nho nhã hệt như ánh nhìn, không những thế đó còn là giọng phổ thông chuẩn, khác hẳn với đám đàn ông phương Nam. Anh ta hỏi: “Cô Nhiếp không đói sao? Có vẻ cô ăn rất ít”.
Cô hơi sững sờ rồi lại lắc đầu, chỉ có ông Trời mới biết mình đang no tới mức sắp ọe ra tới nơi rồi. Nhưng cô rất có hứng thú với giọng nói của đối phương, cô muốn nói chuyện với anh ta, nhưng nghĩ một lát, cô chỉ có thể há miệng bối rối. Người kia hiểu ý lập tức tiếp lời: “Tôi họ Nghiêm, cô cứ gọi tôi là Nghiêm Thành”. Anh khẽ rướn mày, khóe miệng nhếch lên nét cười.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác cảm thấy ngượng ngùng, có vẻ sự lơ đãng của cô đã bị đối phương đọc được, cô khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Anh Nghiêm không phải người ở đây phải không?”.
Nghiêm Thành mỉm cười hỏi: “Nhận ra được sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn đáp: “Vâng, hồi học đại học một người bạn cùng phòng của tôi có giọng hao hao như anh, cô ấy là người Thiên Tân”.
Nghiêm Thành tiếp lời: “Tôi cũng thế!”, rồi anh lại rất tự nhiên khen cô: “Thính lực của cô tuyệt đấy”.
“Anh quá khen.” Tại sao lại không nhận ra kia chứ? Ngoài người bạn cùng phòng kia thì Trình Hạo cũng là người Thiên Tân. Cô đã quen biết cậu lâu như thế, sao có thể không nghe ra giọng của người Thiên Tân được?
Nhắc tới Trình Hạo, tâm trạng Nhiếp Lạc Ngôn tự dưng chùng xuống. Cô đã từng rất ngây thơ hỏi Tần Thiểu Trân: “Cậu nói xem thế này là thế nào? Cậu nói xem rốt cuộc là cậu ấy có thích mình không?”. Đương nhiên, lúc đó trẻ người non dạ nên mới hỏi câu ngốc nghếch đến vậy. Thực ra làm gì có nhiều câu hỏi tại sao như thế, có lẽ đúng như Tần Thiểu Trân nói, Trình Hạo chính là kiếp nạn của đời cô, trước đây không tránh được, vậy thì sau này chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thôi, vì cậu ta mà đau khổ, cũng vì cậu ta mà buồn bã. Tuy cách nói này hơi khoa trương khiến người ta nghe không chịu nổi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là như vậy. Tần Thiểu Trân còn nói, nếu như có danh phận thì cũng được, chỉ tiếc là cô thậm chí đến cả một danh phận chính thức cũng không có, mãi tới hồi tốt nghiệp và chia tay nhau cô cũng không thể biết rằng, rốt cuộc Trình Hạo có thích mình không.
Mỗi khi nhắc tới chuyện này, dường như cô bạn thân Tần Thiểu Trân còn thấy u uất hơn cả Nhiếp Lạc Ngôn, cô ấy thường nói: “Tiếc cho cái danh hiệu hoa khôi của cậu, nói ra thật mất mặt…”.
Đúng, thực sự rất mất mặt! Nhưng có cách gì chứ? Cho dù mất mặt đến thế nhưng cô vẫn không thể quên cậu.
Nhiếp Lạc Ngôn thẫn thờ, đồ ăn trong đĩa đã nguội từ lâu, nhưng không khí bàn tiệc không biết đã nóng lên từ lúc nào. Đều là những nam thanh nữ tú thành phố, nên có rất nhiều chủ đề để bàn luận, cuối cùng không biết là đang nói tới đâu, chỉ thấy Nghiêm Thành lên tiếng: “Thực ra lúc đầu tôi không phải là người tới đây, mà là một người bạn bảo tôi đi thay cậu ấy”.
Một anh chàng khác đùa: “Cái này gọi là duyên phận. Nếu anh không tới, e là sẽ không có cơ hội làm quen với mấy cô gái xinh đẹp này”.
Nghiêm Thành vui vẻ tán thành, anh cười ha hả: “Chính xác đấy, xem ra sau này phải cảm ơn cậu ấy nhiều đây”. Anh nâng ly khiêm tốn mời. Có người nói: “Mời rượu cũng phải nghĩ ra lý do đấy”.
Anh nghĩ một lát, rồi cười đáp: “Vì duyên phận”.
“Đúng, vì duyên phận…” Mấy người còn lại đồng loạt nâng ly, Nhiếp Lạc Ngôn bị Tần Thiểu Trân huých cho một cái, vội vàng định thần lại nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn, cô chẳng có hứng thú nào nên chỉ miễn cưỡng uống cho đủ số.
Sau bữa ăn, có người đề nghị đi đánh bi a, đề nghị này nhanh chóng được mọi người ủng hộ. Câu lạc bộ ở ngay tầng trên, mọi người đi bằng cầu thang bộ coi như rèn luyện sức khỏe. Tiếng nhạc lan tỏa khắp đại sảnh rộng lớn, khác hẳn với bầu chướng khí đầy khói thuốc bên những bàn bi a ở bên ngoài, đây đúng là chỗ nghỉ ngơi lý tưởng.
Nhiếp Lạc Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy Giang Dục Phong. Anh ta luôn nổi bật như vậy, cho dù đám người có hỗn loạn đến mức nào đi nữa thì anh ta cũng không bao giờ bị nuốt chửng trong đó. Huống hồ khách khứa ở đây lại không nhiều.
Họ chọn một chiếc bàn ở chính giữa, nam có nữ có, đều vận những trang phục trang trọng, hoàn toàn không giống với những người tới đánh bi a. Phía xa là tiếng cười nói hào sảng như thể đâm thẳng vào tai Nhiếp Lạc Ngôn: “Tổng giám đốc Giang, tới lượt anh rồi. Nghe nói anh là cao thủ bi a? Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi…”. Cô gái xinh đẹp kia vừa cầm gậy đánh bóng vừa mỉm cười quyến rũ nhìn Giang Dục Phong.
Nhiếp Lạc Ngôn không ngăn nổi nỗi khinh bỉ trong lòng. Gã đàn ông này đi tới đâu đều không quên dụ bướm vờn ong, đúng là mối họa. Ví như cô gái trước mặt đây, bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều tuyệt vời, xứng đáng với hạng nữ vương được người ta cung phụng, vậy mà hiện giờ nhìn thấy Giang Dục Phong lại giống như ong mật nhìn thấy nhụy hoa, điệu bộ rõ ràng là rất chủ động.
Nhưng đối phương có vẻ không động lòng, gương mặt vẫn uể oải, giương mắt nhìn cây gậy mà hoàn toàn không có ý định giơ tay đỡ lấy, anh chàng hờ hững nhấp một ngụm nước đá, rồi nói: “Thế thì chắc chắn cô bị lừa rồi, tôi không biết đánh bi a”. Bỗng như có linh cảm, anh nghiêng mặt, ánh mắt vừa hay dừng trên khuôn mặt Nhiếp Lạc Ngôn, anh nhếch môi cười: “Thật trùng hợp!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.