Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 10:




Lần cuối nhìn theo bóng cậu như vậy đã là chuyện cách đây rất lâu rồi, lâu tới mức cô dường như đã quên mất.
Thực ra từ khi tốt nghiệp, cô đã từng muốn người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, mặc dù rất buồn nhưng cô vẫn cố sống vui vẻ với cuộc sống của một nghiên cứu sinh.
Cô đã cố gắng hết sức để không nhớ tới cậu, cố gắng hết sức để quên cậu.
Vừa may giáo viên hướng dẫn năm đó là vị giáo sư già rất có uy tín trong giới chuyên môn, tuy tuổi tác đã cao nhưng bình thường rất thích bắt chuyện với những người thuộc thế hệ trẻ, nên thường xuyên dẫn đám học trò đi tham gia các hoạt động đa dạng. Chính vì lý do này mà Nhiếp Lạc Ngôn đã quen biết rất nhiều người, trong đó có không ít những người theo đuổi cô, có người thậm chí chỉ mới gặp một lần mà đã biểu thị thiện cảm với cô.
Sau này cô đã nói chuyện yêu đương với một anh nghiên cứu sinh năm ba, người đã khổ công kiên trì theo đuổi cô, mối tình chỉ kéo dài hai tháng. Tình yêu của họ bắt đầu với tốc độ chớp nhoáng, nhưng cũng nhanh chóng kết thúc, cuối cùng hai người cũng dễ dàng nói lời chia tay, chia tay mà vẫn giữ được tình bạn.
Rốt cuộc cô vẫn không làm được.
Nhiếp Lạc Ngôn ngỡ rằng sau những gì trải qua với Trình Hạo, cô vẫn có thể tìm được một người phù hợp, bởi thế giới này vô cùng rộng lớn, cuộc sống lại phong phú như thế, và ngày tháng sau này của cô còn rất dài.
Nhưng, mãi tới sau khi thử yêu người khác cô mới nhận ra điều ấy thật khó khăn. Rõ ràng đối phương rất biết cách chăm sóc, còn chiều cô hết mức, có thế nói là đến cả một ấm nước sôi cũng không nỡ để cô xách, nhưng cô vẫn không có cám giác hạnh phúc.
Những điều ấy chỉ khiến cô cảm động, mà không hề cảm thấy hạnh phúc, cô dựa vào vai anh chàng nghiên cứu sinh ấy nhưng lại không hề rung động, lại càng không bao giờ nghĩ tới chuyện lâu dài.
May mà tính cách của người đó rất thoải mái, cũng có thể anh cảm nhận được rằng cô không thực sự yêu mình, nên lúc chia tay anh chỉ nói một câu: “Sau này nếu có khó khăn gì thì có thể tới tìm anh, cứ coi anh là anh trai cũng được”.
Thế là Nhiếp Lạc Ngôn trở lại quãng đời độc thân, tình trạng này kéo dài gần nửa năm thì cô gặp Giang Dục Phong.
Cô gặp anh trong buổi chúc thọ giáo viên hướng dẫn, do học trò của ông rất đông, nên không khí vô cùng náo nhiệt, không chỉ có bạn bè thân thiết, mà còn có rất nhiều học sinh cũ của thầy đã lặn lội nghìn dặm xa xôi về dự.
Giang Dục Phong ngồi hàng ghế khách VIP, anh được sắp xếp ngồi bàn chính.
Thực ra, đến tận hôm nay Nhiếp Lạc Ngôn vẫn không hiểu một điều, anh không phải là học trò cưng của thầy, cũng chẳng phải là đồng nghiệp đức cao vọng trọng trong giới kiến trúc, chỉ là gian thương ngày nào cũng làm bạn với tiền, luôn nồng nặc mùi của tiền trên cơ thể, vậy mà cũng nhận được sự đãi ngộ tốt như vậy. Có điều, lúc đó cô thực sự không biết thân phận của Giang Dục Phong, một cô bạn học có mặt tại đó kéo mạnh tay áo cô và nói với cô bằng ngữ điệu kích động tới mức cô tưởng cô ta vừa phát hiện ra một châu lục mới: “Mau nhìn kìa, anh chàng đẹp trai siêu cấp!”.
Do “siêu cấp” là câu cửa miệng của cô bạn, nên Nhiếp Lạc Ngôn mới thư thái nhấp đồ uống rồi mới thản nhiên nhìn về phía cô bạn chỉ.
Sau này cô thầm nghĩ, có lẽ lúc ấy cô không nghĩ bạn mình nói thật nên khi nhìn thấy Giang Dục Phong mới không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy chàng trai nào có đôi mắt đẹp mà sâu thẳm như vậy, rõ ràng sâu thẳm như một hồ nước, nhưng lại mang vẻ phong tình vô hạn.
Họ đứng cách nhau không xa, có lẽ khoảng cách chỉ là hai chiếc bàn, lúc anh đứng dậy chúc rượu thầy giáo hướng dẫn, một tay khẽ đặt lên ca vát trước ngực, tay còn lại cầm ly rượu nhỏ. Nhưng khi ấy tiếng người rất ồn ào, cô chỉ nhìn thấy môi anh mấp máy nhưng lại không nghe rõ anh đang nói gì. Cô nghĩ thầm, chắc chỉ là những lời lẽ khách sáo chúc mừng thông thường, ai ngờ thầy giáo hướng dẫn của cô lại cười khà khà vui vẻ, tiếp đó uống một hơi cạn ly rượu của mình. Thầy giáo cô vốn tửu lượng không cao, nên hành động này của ông có thể coi là đã nể mặt lắm rồi.
Cô bạn học tò mò hỏi: “Người này là ai vậy? Cậu biết anh ta không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn lắc đầu.
Cô bạn học đó lại nói tiếp: “Kỳ lạ thật, danh sách khách mời do bọn mình chuẩn bị kia mà, tại sao mình không có chút ấn tượng nào về người này nhỉ?”.
“Chắc được thêm vào sau, cũng có thể là vừa tới nên không có tên trong danh sách. Ai mà biết được chứ.” Đổi đổ uống trước mặt mình thành bia, Nhiếp Lạc Ngôn đứng lên nói với mấy bạn cùng bàn: “Có lẽ cùng tới lúc bọn mình qua đó chúc thầy một chút rồi, đi thôi!”.
Nào ngờ lúc kết thúc buổi tiệc, khi cô và đám bạn đã tạm biệt ra về, thì trên ngã ba đường cô lại nhìn thấy Giang Dục Phong.
Hôm đó cũng lạnh đến run người, lại gặp đợt không khí lạnh tăng cường từ phía nam mà mười mấy năm mới gặp một lần, nhiệt độ giảm tới hơn mười độ, và cũng rất trùng hợp, ngày hôm trước Nhiếp Lạc Ngôn mới đi hiệu cắt tóc, cắt quá nửa mái tóc dài ngang lưng trước đây, nên lúc ấy mái tóc của cô chấm ngang vai, bay bay theo gió, cô cảm nhận được rõ ràng từng cơn gió lạnh vùn vụt lướt qua.
Cô đang do dự không biết đi về hướng nào thì Giang Dục Phong lái chiếc xe đua cao cấp tới dừng lại ở trước mặt cô và hỏi: “Có muốn anh tiện đường đưa em về một đoạn không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn rất ngạc nhiên: “Chúng ta quen nhau?”.
“Chẳng phải em là học sinh của thầy Hứa sao?” Anh hỏi lại, vừa tháo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, vừa nở nụ cười nhẹ nhàng.
Bối cảnh ấy dường như hơi quen thuộc.
Thực ra trước đây cũng từng có rất nhiều nam sinh gia cảnh tốt theo đuổi cô, hiên ngang lượn xe trong sân trường rủ rê đi siêu thị, cách hai ba ngày lại cử người tới khu ký túc xá nữ để tặng hoa hồng, Nhiếp Lạc Ngôn không thể chịu được sự phiền toái như vậy; điều khó chấp nhận hơn nữa chính là phẩm hạnh của đám người đó đa phần có vấn đề, khi không theo đuổi được là lập tức tìm một nữ sinh khác làm bạn gái, thậm chí còn rêu rao đồn thổi khắp nơi những điều không đúng về cô, vô hình trung đã biến cô thành chủ đề đề bàn tán. Chính vì vậy, trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn rất khinh thường những người như thế; cũng chính vì vậy mà ngay giây phút Giang Dục Phong dừng xe lại, cô đã thầm nhận định gã này là loại công tử bột, thay bạn gái như thay áo; ăn mặc thì đường hoàng lại còn lái xe đua cao cấp; rõ ràng trời không nắng mà lại đeo kính râm ra vẻ hoành tráng nữa chứ; không những thế… hình như gã đang bắt chuyện với cô?
Nếu không phải là anh chàng công tử ham chơi cả ngày thì đâu rảnh rỗi như vậy, lại còn dừng xe bên lề đường, cam tâm tình nguyện làm anh hùng Lôi Phong.
Tuy ấn tượng đầu tiên ở bữa tiệc rất tốt, nhưng đó chỉ là trực giác nhất thời, Nhiếp Lạc Ngôn quyết định nên hạn chế tiếp xúc với loại người này thì hơn.
Thế là cô liền từ chối: “Không cần phiền phức thế đâu”, nghĩ một lát lại lịch sự nói: “Cảm ơn anh!”.
Vốn là người sợ lạnh, vừa đứng ở đây bỏ ra chút hơi sức để trò chuyện mà cô đã bắt đầu cảm thấy lạnh không chịu nổi. Cả gương mặt in lên cửa kính xe, dường như cô lạnh cóng tới mức mặt trắng bệch, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, điều ấy lại vô tình khiến đôi mắt càng trở nên đen hơn, sáng hơn. Trong giấy phút đó, Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác anh chàng trong xe có vẻ đã nhanh chóng ngắm cô từ đầu tới chân một lượt, cũng có thể cô nhìn nhầm, bởi gã từ đầu tới cuối luôn nhìn cô một cách thẳng thắn, chỉ có ánh mắt vẫn thăm thẳm như biển xanh, gã khẽ cười nói: “Không phải khách sáo đâu. Em là học sinh của thầy Hứa, anh và thầy cũng quen biết rất nhiều năm rồi, tranh thủ lúc rảnh rỗi cho em đi nhờ một đoạn thì có sao đâu”. Thái độ tự nhiên cùng với lý do hết sức hợp tình hợp lý của anh khiến cô không thể từ chối thêm nữa, bởi nếu không thì cô lại thuộc loại gây gổ vô cớ mất rồi.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng bên đường không nói không rằng. Thực ra chỉ là cô nhớ tới những cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn từng đọc khi rảnh rỗi, trong đó nhân vật nam chính vừa giàu có, vừa đẹp trai đã bị thu hút bởi các nàng lọ lem. Dường như loại đàn ông này đều có một thuộc tính, đó chính là: bạn càng không thèm đếm xỉa tới họ, càng đối đầu với họ, lại càng khiến họ thèm muốn bạn.
Lúc đọc những cuốn tiểu thuyết này, các bạn của cô thường đem chúng ra để bàn luận, Tần Thiểu Trân đã đưa ra một kết luận vô cùng ngắn gọn mà tinh tế: Hai yếu tố để câu được chồng giàu đó là coi tiền như cỏ rác và coi chồng giàu như kẻ thù. Kết luận này của cô lập tức được mọi người tán đồng.
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ thầm, thà thử một lần kẻo uổng! Để bản thận tỏ vẻ đa tình một lần xem sao! Giả sử gã đàn ông này có hứng thú với mình, vậy thì tốt nhất nên nhân dịp này dập tắt luôn hứng thú của gã, bởi đã từng có kinh nghiệm với loại người này nên cô luôn cảnh giác cao độ, chỉ mong sao càng tránh xa họ càng tốt, tránh sau này gây chuyện thị phi.
Kết hợp với những cảm nhận khi đọc tiểu thuyết, cô đột nhiên tiến lên phía trước mờ cửa xe rồi ngồi vào, sau đó cười nói: “Anh nói rất đúng, chỉ là đi nhờ xe thôi mà. Hơn nữa, lại là loại xe cao cấp thế này”. Cô nhìn nội thất xe một lượt, mặt mày hớn hở nói: “Xe này chắc đắt lắm nhỉ? Đám bạn em mà nhìn thấy thì chắc chắn bọn nó sẽ vô cùng ngưỡng mộ đấy. Đi thôi!”.
Người đàn ông bên cạnh quả nhiên hơi ngỡ ngàng, đôi mày khẽ nhíu lại. Nhưng tâm trạng cô bỗng trở nên rất tốt, lòng thầm nghĩ, ai bảo tiểu thuyết ngôn tình của Đài Loan không bổ ích chứ? Thực tế chứng minh, nó vừa có thể dạy người ta làm thế nào để lấy được chồng giàu, lại vừa được coi là tài liệu hướng dẫn làm thế nào để thoát khỏi những người đàn ông lắm tiền nhiều của. Đây có thể coi là cuốn sách kinh điển, vừa hữu ích vừa có giá trị lợi dụng. Thế là cô tranh thủ tận dụng luôn, mặc dù cánh tay đã nổi da gà nhưng mặt mày vẫn tươi cười hớn hở, cố gắng hết sức để diễn vai nữ sinh sùng bái của cải, hư vinh, đó cũng chính là hình tượng nhân vật phụ quen thuộc trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cô nghĩ, tốt nhất là tìm cách để đối phương khinh bỉ và ngay lập tức đuổi cô xuống xe.
Nhưng Giang Dục Phong chỉ ngây ra một lát, rồi nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường, anh nghiêng đầu hỏi cô: “Đi đâu?”.
Nhiếp Lạc Ngôn vốn định một mình đi dạo, nhưng bây giờ xem ra không được nữa, nhất thời không nghĩ ra nơi có thể đi, cô nghĩ ngợi rồi trả lời: “Đại học A”. Cô chọn địa điểm này vì đi từ chỗ này qua đó mất ít nhất là bốn năm chục phút, mà trong trường hợp đường đẹp mới được như vậy.
Nào ngờ Giang Dục Phong lại nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em thắt dây an toàn vào đi”. Cô cố ghìm hơi thở, hỏi: “Vậy anh cũng tiện đường sao?”.
Anh thản nhiên nhìn cô, vào số xe, động tác rất thành thục. “Vừa hay, anh cũng phải tới Đại học A thăm một người bạn.”
Vừa hay? Làm gì có chuyện vừa hay như vậy chứ?
Nhiếp Lạc Ngôn cúi đầu thắt dây an toàn, lòng bồn chồn lo lắng, rốt cuộc anh ta đang cố ý, hay là cô thực sự đen đủi đến vậy, buột miệng nói ra một địa điểm mà vô tình lại cùng đường với anh.
Chiếc xe đã đi vào con đường chính rộng rãi, rồi lao về phía Giang Bắc, tình hình lúc này thực giống như cưỡi trên lưng hổ, Nhiếp Lạc Ngôn bất giác cảm thấy đau khổ, có cảm giác như tự gây ra nghiệp chướng cho mình vậy.
Đó là lần đầu họ gặp nhau. Cô đã nghĩ ra cách vô cùng vớ vẩn, hòng bắt anh phải tự động bỏ cuộc, kết quả là anh đã sớm nhìn thấy ý đồ của cô nhưng vẫn không chịu vạch trần. Tới Đại học A, dừng xe trước cổng trường, anh mới khẽ cười nói: “Tinh thần cảnh giác không cần cao vậy đâu, thực ra anh chẳng có ý đồ gì với em cả”.
Cô cảm thấy bối rối vô cùng, phút chốc không nói được gì.
Anh rút điện thoại gọi một số, tiếp đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Mười phút sau xuống dưới nhà”. Hiển nhiên là anh sớm đã có hẹn với bạn.
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy ngượng ngùng, nói lời cảm ơn xong liền vội vàng nói: “Em cũng đi tìm bạn học đây, tạm biệt”.
Chẳng bao lâu sau, cô lại gặp anh ở trước cửa khu giảng đường.
Gặp nhau trong tình huống này, Nhiếp Lạc Ngôn không thể vờ như không nhìn thấy, có cảm giác đầu óc căng ra, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn về phía anh và gật gật đầu.
Quả nhiên, Giang Dục Phong khẽ rướn mày thắc mắc: “Chẳng phải em nói là đi tìm bạn sao?”.
Đúng vậy, lúc này cô chỉ biết đi dạo trong sân trường rộng lớn, dù là cô hoàn toàn không có kế hoạch tới đây tìm người nào cả. Nên buột miệng nói bừa: “Bạn em đang học ở đây. Thế còn anh? Chẳng phải đang hẹn gặp bạn sao?”.
Giọng anh lạnh tanh: “Đã gặp từ lâu rồi”.
Chắc là hẹn em nào thôi, Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ thầm, chẳng phải trào lưu của những anh chàng công tử bây giò là tìm kiếm một cô em xinh tươi nào đó đang học đại học để yêu sao?
Giang Dục Phong vừa nói dứt câu, đã nghe thấy có tiếng người gọi từ xa: “Tiểu Nhiếp!”.
Một nam sinh đang bước xuống từ bậc thềm tòa nhà giảng đường, anh chàng rảo bước tới trước mặt Nhiếp Lạc Ngôn, phấn khởi hỏi han: “Sao cậu lại tới đây?”.
Nhiếp Lạc Ngôn sững người, cô không ngờ lại có thể gặp Lý Minh Lượng ở đây. Không chờ cô trả lời, anh chàng nói tiếp: “Định bất ngờ tấn công à? Hay là muốn tạo bất ngờ cho bọn mình? Mình thấy con người cậu chẳng phúc hậu chút nào, mấy lần trước rủ cậu cùng đi chơi, tại sao cậu không chịu đi?”.
Cô căng đầu trước những câu hỏi liên tiếp như súng liên thanh của Lý Minh Lượng, dừng lại một lát mới đáp: “Giáo viên hướng dẫn giao cho tớ rất nhiều nhiệm vụ, làm gì còn thời gian chơi với lũ quỷ các cậu chứ?”. Giọng nói thản nhiên nhưng chỉ có cô mới cảm nhận được nỗi buồn tận đáy lòng mình. Không phải cô không muốn đi, mà là khi đi lại gặp những người không nên gặp, chỉ sợ mọi cố gắng trước đây của mình trở thành công cốc.
Cô mất bao nhiêu thời gian như vậy, nhưng hiệu quả thu được lại vô cùng nhỏ bé, rốt cuộc là tới lúc nào mới có thể thực sự thoát khỏi cái gông cùm trong lòng ấy?
Lý Minh Lượng không hề nghi ngờ về lý do cô đưa ra, nói: “Thực ra giáo viên hướng dẫn của bọn mình cũng vậy, luôn biến bọn mình là nhân công miễn phí để sai khiến. Này, lâu lắm không gặp, hôm nào chúng mình tụ tập để trao đổi về những trải nghiệm tâm lý khi bị áp bức đi”. Dường như nhớ ra điều gì, anh chàng chỉ về phía sau nói: “Tên tiểu tử Trình Hạo đang học ở đây, cậu muốn vào gặp hắn không?”.
Đột nhiên nghe thấy cái tên này khiến Nhiếp Lạc Ngôn không khỏi giật mình, giọng cô chùng xuống: “Không, lát nữa mình có việc nên giờ phải đi đây”.
Lý Minh Lượng vẻ như có chút thất vọng. “Cậu có thể ở lại không, để bọn mình cơ hội mời cậu ăn tối chứ!”
Cô vẫn lắc đầu.
“Thế thôi vậy.” Lý Minh Lượng nhìn ra phía xa, tò mò hỏi: “Bạn cậu à?”.
Cô nhìn theo hướng tay chỉ, lúc này mới nhận ra người cậu bạn chỉ là ai. Giang Dục Phong không biết tự lúc nào đã đi tới chỗ cách họ đứng khoảng chục mét, anh đang quay lưng lại gọi điện. Cô ậm ừ cho xong, chỉ thấy Lý Minh Lượng chú ý quan sát Giang Dục Phong, rồi quay sang cô trêu: “Bạn trai à?”.
Nhiếp Lạc Ngôn sau này luôn nghĩ, giây phút đó nhất định là mình đã bị trúng gió, hoặc cũng có thể bị thứ gì đó khống chế thần kinh nên sau một lúc sững người ngắn ngủi, lại không hề phủ nhận, như thể bị ma xui quỷ khiến vậy.
Thật đê tiện! Cô đã mặc nhận một sự việc không phải là sự thật như vậy!
Thế mà chỉ mới một tiếng trước, rõ ràng cô còn nghĩ cách để thoát khỏi Giang Dục Phong, nhưng hiện giờ lại biến anh thành công cụ.
Không sai, cô đê tiện tới mức lợi dụng anh, không những thế lại còn lợi dụng trong khi anh không hề hay biết.
Quả nhiên, Lý Minh Lượng hơi ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng cười ha hả nói: “Đây đúng là tin hot, lát nữa mình phải nói cho Trình Hạo biết mới được”.
Cứ nói cho cậu ấy đi. Cô khẽ cúi đầu nghĩ thầm, đi nói cho cậu ấy rồi miêu tả lại phản ứng của cậu ấy cho mình nghe…
Nếu biết mình có bạn trai rồi, liệu cậu ấy có cười trừ cho qua chuyện không nhỉ? Hay lại ngỡ ngàng? Hay lại giống như mình thầm mong có được đối phương nên sẽ cảm thấy hơi thất vọng và chán nản? Mặc dù biết rõ xác suất xảy ra điều thứ ba là vô cùng thấp, nhưng cô vẫn khăng khăng phỏng đoán một cách nực cười.
Lý Minh Lượng đang kẹp bên tay hai quyển sách dày cộp, anh chàng trò chuyện qua loa với cô thêm vài câu rồi nói: “Mình có chút việc nên phải đi trước, lần sau rảnh sẽ tới chỗ cậu xin bữa cơm đây!”.
Cô đáp: “Được, nhớ gọi điện đấy”. Vừa quay đầu thì nhìn thấy Giang Dục Phong một tay đút túi quần, một tay nghịch điện thoại, anh vẫn đứng cách cô khá xa, trông có vẻ rất thảnh thơi, như thể không muốn làm phiền tới câu chuyện hàn huyên giữa hai người.
Bởi việc vừa rồi khiến Nhiếp Lạc Ngôn chột dạ, nên cô chủ động bước tới và cười với anh.
Thực ra nụ cười này hơi khó hiểu, nhưng cô thực sự không biết phải nói sao mới được, nhưng Giang Dục Phong không để ý, anh chỉ hỏi: “Có muốn đi về cùng anh không?”
Lần này cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chóng gật đầu.
Khuôn viên trường rộng lớn, vừa xa lạ vừa mỹ lệ, và vẫn có thứ khiến cô không dám chạm vào.
Tới khi ra khỏi trường, cô lại bắt đầu hối hận và ngang ngược dừng bước. Giang Dục Phong cũng dừng lại theo cô, hỏi: “Sao vậy?”. Cô khẽ nhìn xuống, hàng mi dài cong như trăng lưỡi liềm cũng rủ xuống, cô run run nói: “Anh về trước đi, tôi còn có chút việc, thật ngại quá”.
Cô khẽ cúi người chào anh rồi quay đầu bước đi mà chẳng chờ anh đáp lại. Bước chân vội vàng đi về hướng cũ.
Tại sao cô có thể đi như vậy được chứ?
Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô ở gần cậu nhất. Hai người đang cùng ở trong khuôn viên trường rộng rãi, tại sao cô có thể rời đi như vậy chứ?
Cô vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng bước chân nhanh như chạy. Trong lòng chỉ có mỗi suy nghĩ, bất luận thế nào, gặp lại nhau một lần cũng tốt! Cho dù không để cậu biết thì cũng phải đứng từ xa ngắm nhìn cậu một lần!
Chỉ một lần thôi!
Cô như bị ma nhập, mọi sự kiên trì và cố gắng của cô trước đây đều tan vỡ trong giây lát, trong đầu chỉ nghĩ tới câu nói của Lý Minh Lượng: Trình Hạo học ở đây… Lúc chạy tới cửa lớn của tòa giảng đường, do đi quá nhanh nên cô không thể không thở phì phò dừng lại.
Đứng ở sân trước giảng đường, cô bất giác ngẩng đầu lên, tòa nhà cao năm tầng chia thanh bốn khu đông tây nam bắc, các hành lang nối liền bên những bức tường kính. Trong vô số các phòng học lớn nhỏ kia, rốt cuộc Trình Hạo đang ở đâu? Cô đứng ngây ra một lúc, rồi bắt đầu đi tìm từng phòng một.
Chắc chắn là điên rồi. Cô vừa lướt nhìn từng khuôn mặt và bóng hình lạ lẫm vừa nghĩ, chắc chắn mình điên thật rồi nên mới quyết định làm thế này. Nhưng cô lại không thể dừng được, biết rõ mình làm thế này là điên cuồng tới mức nực cười, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Cô đang làm một việc vô ích, tới lúc nào cô mới tìm được cậu trong khu nhà lớn thế này đây?
Cũng giống như những buổi học chạy tám trăm mét trước đây, sở dĩ Nhiếp Lạc Ngôn luôn là người chạy về vạch đích cuối cùng là vì cố nén hơi thở trong lổng ngực nhưng hiện giờ hơi thở của cô gần như đã trút hết. Tìm xong tầng một và tầng hai, Nhiếp Lạc Ngôn lại vội vàng chạy lên tầng ba, lúc này lý trí của cô mới chầm chậm trở về.
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Nhiếp Lạc Ngôn dựa vào tường thở hổn hển, đúng lúc định bỏ cuộc, vô tình ngước mắt lên thì cô lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đó là phòng học lớn bên cạnh cầu thang, cửa sau vẫn mở, còn cậu đang ngồi ở bàn gần cửa, ánh nắng chiều khúc xạ xuống cửa kính tạo thành thứ màu trắng mờ ảo, rồi chiếu trên mái tóc đen nhánh cùng khuôn mặt nghiêng thanh tú, tạo thành vô số những vầng sáng lúc ẩn lúc hiện bao quanh người khiến cậu khác biệt hẳn với môi trường hỗn tạp xung quanh. Dường như trong không gian rộng lớn ấy chỉ có một mình cậu, cậu đeo tai nghe và cúi đầu chăm chú, chiếc bút máy như múa trên vở tạo thành những dòng chữ bay bổng.
Mọi thứ đều trở nên mờ ảo.
Nhưng cô biết, tất cả đều là thật, thật hơn bao giờ hết. Trong giây phút này, cô và cậu gần trong gang tấc, chỉ cần khẽ lên tiếng là cậu có thể nghe thấy được.
Giọng của thầy giáo vẫn sang sảng trên bục giảng, thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh, thông tin được truyền tới mọi ngóc ngách trong lớp học. Còn Nhiếp Lạc Ngôn đứng một mình trong hành lang trống trải, cổ họng như bị một hòn than chèn vào nóng rát, khiến cô không thể mở miệng, không thể lên tiếng, thậm chí không thể thở được. Mọi hồi ức đều ồ ạt đổ về… Từ lần đầu cậu xuất hiện trước mặt cô, họ đứng trong biển mây huyền ảo bồng bềnh, cậu cõng cô đi qua con đường nhỏ trong rừng, cậu nói lời xin lỗi cô trong gió biển mằn mặn, ẩm ướt…
Ngực cô đột nhiên thắt lại, đau tới mức không thể chịu được, cuối cùng cô phải vịn vào tay vịn cầu thang để chậm rãi quay người bước xuống. Đây là lần họ gần nhau nhất trong hai, ba năm nay, nhưng cô cũng chỉ câm lặng nhìn theo bóng cậu, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tới lúc xuống cầu thang, cô mới phát hiện có người đang đứng ở cổng lớn, trên nền đá cẩm thạch in bóng hình dong dỏng, ánh mắt trầm lặng như nước hồ thu lướt qua mặt cô.
Cô lấy giọng bình tĩnh: “Sao vậy, trên mặt tôi có hoa sao?”. Vì tinh thần sa sút nên ngữ khí cũng có phần tức giận.
Giang Dục Phong nửa đùa nửa thật: “Không có hoa, nói sắc mặt em như màu của đất thì đúng hơn”.
Lẽ nào thật sự có loại khí sắc kém như vậy sao? Nhưng cô cũng chẳng có tâm trạng nào để nghĩ về điều đó, lồng ngực vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, cô giơ tay vuốt lại những lọn tóc rối tinh trên trán nhằm che giấu cơn đau khó tả, mắt không nhìn anh, cô thản nhiên đi lướt qua anh rồi gắng gượng hỏi: “Tại sao anh lại quay lại?”.
Anh không trả lời, đi được một đoạn mới buột miệng đáp: “Tôi biết một nhà hàng rất ngon, tối nay có muốn đi ăn thử không?”.
“Không muốn.”
Giang Dục Phong vẫn thản nhiên cười, tiếp tục nói bằng ngữ điệu không thèm quan “Tại sao mới không gặp một lúc mà bộ dạng em đã trở nên ủ rũ thế này?”.
Cô cúi đầu không nói.
Anh tiếp tục trêu đùa: “Nhìn rất giống với người thất tình”.
“Có anh mới thất tình ấy!” Tới lúc này cô mới ngẩng đầu hằn học nhìn anh.
Cổng trường lớn gần ngay trước mắt, người đó lại đang càng lúc càng xa cô.
Tại sao rõ ràng có mặt trời mà gió vẫn lạnh đến thế, khóe mắt bị gió thổi có cảm giác đau nhói, khiến người ta muốn rơi lệ.
Cô muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng lại không thể làm được, cuối cùng đành phải bước nhanh chân, cố gắng vượt qua anh, bởi cô sợ bộ dạng thất tình của mình sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng chân anh dài hơn, bước chân cũng mau hơn, nên nhanh chóng đuổi kịp, có vẻ anh chần chừ một lát mới hỏi: “Em sao vậy?”.
Cô cúi mặt, không nói gì thêm, chỉ buồn bã lắc đầu. Lập tức cánh tay cô bị kéo lại.
Ngón tay anh vừa khẽ chạm vào cô đã nhanh chóng bỏ ra, hoàn toàn không có ý mạo phạm, dường như anh chỉ muốn cô dừng bước mà thôi.
Quả nhiên Nhiếp Lạc Ngôn dừng bước, cô quay lại nhìn anh, bắt gặp ánh mặt trời khiến khóe mắt càng thêm cay sè, bởi cô đã cố gắng kìm nén nên ngay cả huyệt thái dương cũng đau âm ỉ.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, khuôn mặt anh bỗng nhạt nhòa trước mắt cô, cách một màng nước mỏng, mọi thứ dường như đều trở nên nhòe nhoẹt, lại vừa như méo mó.
Cô thấy anh bỗng chốc sững sờ, nét thoáng cười trên gương mặt không biết từ lúc nào đã tan biến mất, thay vào đó là sắc thái nghiêm nghị vô cùng hiếm gặp, anh lại cất tiếng hỏi: “Sao thế?”.
Cô vẫn tiếp tục cúi đầu không chịu nói.
Dường như anh chẳng biết phải làm gì, một hồi lâu sau mới nói: “Nếu tôi nói gì sai thì cho tôi chính thức xin lỗi em”. Có lẽ anh thực sự coi cô là nữ sinh thất tình, nên ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng: “Thế này đi, phạt tôi mời em đi ăn nhé, được không?”.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Có lẽ từ trước tới giờ chưa có ai lại bỗng nhiên thất thường như vậy trước mặt anh, bởi thế ngay cả một người như anh cũng có lúc bất lực, anh thay đổi ngữ điệu dửng dưng ban nãy thành điệu bộ vô cùng nghiêm túc, nói với cô một cách cẩn thận.
Trong lòng cô bất giác cảm thấy buồn cười, liền chun mũi nói: “Không cần đâu, tôi chỉ muốn ăn pizza”.
“Bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ!”
Anh lái xe đưa cô tới quán Pizza Hut gần nhất, sau đó nhìn cô gái xem ra rất mảnh mai này loáng một cái đã chén hết chiếc bánh.
“Từ trước tới giờ em luôn ăn khỏe thế này sao?”, vào buổi chiều, quán không đông khách lắm, ngồi trong quán ăn sáng sủa, sạch sẽ, nét mặt Giang Dục Phong dường như không thể nhịn được cười, anh khẽ nheo mắt tò mò hỏi.
“Không”, ăn xong pizza, tâm trạng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, Nhiếp Lạc Ngôn vừa xoa tay vừa nhớ lại, “Thực ra em rất ít khi tới những nơi thế này, lần trước tới đây là vì thi chưa đạt chứng chỉ vi tính, còn lần trước trước nữa, là vì mất ví, mất luôn một tháng sinh hoạt phí”.
Anh chàng ngồi đối diện phì cười: “Xem ra mỗi lần đến đây đều là lúc tinh thần em sa sút”.
Cô không phủ nhận, cũng chẳng buồn phủ nhận, chỉ nói: “Hôm nay khiến anh cười chê rồi, thật ngại quá”. Sau đó giơ tay gọi phục vụ, cô muốn tự mình trả tiền.
“Đã nói là tôi mời em mà!” Anh chặn tay cô lại, rồi rút tiền ra.
“Thế này không được, hay là phần của ai người ấy trả.” Lúc này cô mới phát hiện, thực ra anh chẳng ăn gì, trước mặt chỉ có một cốc nước lạnh.
Như đang nghe chuyện tiếu lâm, Giang Dục Phong bật cười: “Chỗ này đông người như vậy, thôi thì em hãy đáp ứng lòng tự tôn và chuộng hư vinh của thằng đàn ông như tôi một chút, được không?”.
Sau này khi hai người đã chính thức qua lại, cô từng hỏi anh: “Lẽ nào em là người phụ nữ đầu tiên khóc trước mặt anh?”.
Anh chỉ khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Đương nhiên không phải”.
Đương nhiên không phải. Thực ra trước cô, không phải anh chưa từng thấy phụ nữ khóc, có điều chẳng có người nào giống như cô, rõ ràng đau lòng như vậy nhưng nét mặt lại ẩn chứa vẻ nhẫn nhịn và mạnh mẽ, rõ ràng nước mắt đã lưng tròng, nhưng cô vẫn có cách khiến chúng không rơi xuống.
Nước mắt lưng tròng, đến cả hàng mi đen dài cũng cũng rơm rớm lệ, trông thật nặng nề mà bi thương. Lúc đó, cô đã nhìn anh, đứng trong sân trường buổi chiều nắng chói, cảnh vật thê lương. Rồi tất cả như biến thành cảnh tượng nhợt nhạt, trong giây phút ấy chỉ có mình cô nhìn anh với phút hoảng loạn thoáng qua.
Dường như chỉ một ánh nhìn đã là quá đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.