Không Chỉ Trong Lời Nói

Chương 18:




Tần Thiểu Trân vừa đi công tác về đã nhạy bén nhận thấy tình hình khác thường, bởi chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi uống trà buổi trưa, cô bạn Nhiếp Lạc Ngôn ngồi đối diện đã liên tiếp thất thần, rõ ràng đang có tâm sự gì đó. Cuối cùng Tần Thiểu Trân không kìm được thở dài, “Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Mau chóng trở về thực tại đi!”, nói rồi huơ huơ tay, mãi tới khi thu hút được sự chú ý của Nhiếp Lạc Ngôn mới thôi.
“Mình đi công tác vất vả lắm mới được về, lại tìm đủ mọi cách để chuồn khỏi công ty ra ngoài uống trà cùng cậu, lẽ nào cậu định không đoái hoài gì đến mình thế này sao?”
“Ồ xin lỗi! Xin hỏi Tần tiểu thư, gần đây công việc của cô có thuận lợi không? Có sắp xếp giải quyết được đống công việc bộn bề ấy không? Hay lại không biết phải giải quyết thế nào? Chuyến đi công tác lần này có những chuyện thú vị gì có thể chia sẻ cùng bạn không?”
“Này, Nhiếp Lạc Ngôn, mình phát hiện gần đây cậu mồm mép hơn rất nhiều đấy.”
“Có lẽ là gần mực thì đen thôi.” Nhhiếp Lạc Ngôn vốn chỉ buột miệng cho vui, nhưng ngay sau đó mới nhận ra mình lỡ lời, quả nhiên Tần Thiểu Trân lập tức nheo mắt, hồ nghi hỏi: “Người cậu ám chỉ là ai thế?”.
Nhiếp Lạc Ngôn sững người một lát, tiếp đó đáp: “Giang Dục Phong”, rồi chủ động kể mọi chuyện xảy ra gần đây cho Tần Thiểu Trân nghe.
“Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Tần Thiểu Trân lại tò mò với một chuyện khác: “Nghệ thuật nấu ăn của anh ấy liệu có ngang hàng với tài năng làm ăn của anh ấy không?”
“Không biết. Mình chỉ biết một điều, mức độ sùng bái của cậu xem ra còn ghê gớm hơn cả đám người hâm mộ các bé Loli đấy.”
“Đa tạ đã khen tặng.”
“Đừng khách sáo.” Nhiếp Lạc Ngôn cúi đầu uống trà sữa, cô bất giác nhớ tới những lời nửa đùa nửa thật hôm đó của Giang Dục Phong.
Phải nói thế nào nhỉ?
Thực sự là… rất tuyệt.
Không những thế, vì Nhiếp Lạc Ngôn là người rất dễ thích nghi với hoàn cảnh, nên khi số lần anh xuất hiện bên cô ngày càng nhiều thì cô đã dần thích ứng với sự tồn tại của anh mà ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết.
Từ khi chia tay đến giờ, tính ra cũng được một thời gian dài, thế mà cô lại một lần nữa quen với sự tồn tại của anh trong cuộc sống.
Rõ ràng biết trạng thái này rất nguy hiểm, nhưng người ta không thể kháng cự được.
Và một điều nữa khiến Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy không thể kháng cự được, chính là trong giờ làm việc thỉnh thoảng tranh thủ gửi tin nhắn trêu đùa. Bản thân cô cũng cảm thấy thói quen thú vị mới được nuôi dưỡng này hơi biến thái, có điều, mỗi khi có thời gian rảnh là cô lại nhắn tin, bởi chỉ cần khẽ động cánh tay bấm chữ thì cô đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Giang Dục Phong khi bị cô quấy rầy. Điều này vô tình khiến trái tim cô lập tức trào dâng một khoái cảm y như trò đùa ác ý.
Lần đầu làm việc này chỉ vì buồn chán, ngày hôm đó cô đang ngồi họp trong phòng, trưởng các phòng ban toàn thuộc loại lắm lời, không hề có tác phong ngắn gọn nhưng rất hiệu quả của các nhà Thiết kế, vì vậy Nhiếp Lạc Ngôn lặng lẽ ngồi nghịch điện thoại.
Cô đột nhiên nổi hứng chọn đại một cái tên trong nhật ký cuộc gọi, rồi tiện tay soạn tin nhắn: Anh đang làm gì vậy?
Giang Dục Phong rất ít khi gửi tin nhắn, có việc gì cũng gọi điện để giải quyết, thậm chí anh từng biểu thị thái độ khinh thường đối với phương thức giao lưu anh một câu em một câu gửi qua gửi lại thế này. Lúc đó, cô không ngờ sẽ nhận được tin trả lời, chỉ muốn nghịch một chút để giết thời gian mà thôi. Nào ngờ chỉ một lát sau, điện thoại của cô đột nhiên rung lên, trên màn hình xuất hiện đúng hai chữ: Đang họp. Nhiếp Lạc Ngôn như thể bất ngờ tìm được đồng minh, liền đưa tay xuống bàn, nhắn lại hỏi anh với tâm trạng cảm thông như mắc chung một loại bệnh: Rất vô vị phải không?
Một lúc sau, anh nhắn lại: Không thấy thế.

Trưởng các phòng ban còn đang thao thao bất tuyệt, họ nói từ tình hình làm tăng ca gần đây của phòng Thiết kế cho tới lực lượng lao động mới vô cùng dồi dào trong năm nay. Nhiếp Lạc Ngôn khẽ cúi đầu, không hề để ý, chỉ chăm chú vào công việc mới nhất của mình lúc này: nhắn tin với anh chàng họ Giang kia, nhân tiện quấy rối công việc của anh một chút.
Từ đó trở đi, mỗi khi rảnh, cô lại nghĩ ra một việc gì đó để gửi tin nhắn cho Giang Dục Phong. Mấy lần đầu anh có gọi lại, nhưng cô đều không nghe, khi gặp mặt còn không quên nghi ngờ hỏi lại: “Này, lẽ nào đám bạn gái anh từng qua lại đều không thích gửi tin nhắn sao? Thật chẳng thú vị gì cả…”.
Giang Dục Phong dường như không muốn tranh luận sâu hơn về những vấn đề này, anh liền dùng nụ hôn nóng bỏng hoặc một hành động mạnh mẽ nào đó để kết thúc vấn đề, nhân tiện trừng phạt cô. Sau này anh cũng dần quen với sở thích nhắn tin của cô, cũng có thể chỉ vì chiều theo ý cô, nên hầu như mỗi tin nhắn gửi tới đều được anh trả lời. Vì vẫn nhất quán với tiêu chí tiết kiệm lời, nên tin nhắn của anh thường chưa tới mười từ. Có thể thấy anh gượng ép và không tình nguyện tới mức nào, nhưng điều ấy lại khiến Nhiếp Lạc Ngôn càng thêm hứng thú, cô coi hành động này là cách tốt nhất để giết thời gian những lúc chán nản. Đến cả Tần Thiểu Trân cũng phải lên tiếng: “Hứng thú của cậu có thể thanh tao hơn một chút được không?”.
Cô vẫn cầm chặt điện thoại, chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ cười hì hì đáp lại: “Không”.
Sự việc kéo dài được một thời gian, một hôm, người bị cô thường xuyên quấy rối cuối cùng cũng không thể nhịn lâu hơn được nữa, liền thắc mắc: “Làm thế em thấy vui lắm sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn vừa tắm xong, mái tóc còn ướt, xõa trên vai, bàn tay cầm khăn dừng lại một chút trong không trung, một lát sau mới trả lời: “Anh không xem ti vi à, chuyên gia nói thường xuyên động tay động chân sẽ giúp làm chậm lại quá trình lão hóa của đại não đấy.”
“Hả? Thế nên mới chăm chăm nhằm lúc anh đang họp hoặc tiếp khách để kích hoạt các tế bào não của mình sao?”
“…”
Nhận thấy mánh khóe của mình bị lật tẩy, cô liền ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tỏ ra vô tội, thanh minh: “Em đâu cố ý, ai mà biết được lại trùng hợp vậy chứ”.
“Nhưng anh nhớ là ban ngày anh đã nói với em, tối anh phải đi ăn tiệc.” Anh tỏ thái độ hờ hững, chỉ khẽ rướn mày, thản nhiên hỏi: “Em nhằm lúc anh uống rượu hỏi anh màu áo ngủ nào đẹp, rốt cuộc em có ý gì?”.
“Ơ…” Thấy bóng đen trước mặt đang có xu hướng sát lại gần, Nhiếp Lạc Ngôn vừa giơ tay chặn trước mặt vừa một mực phủ nhận: “Lúc đó em đang đi sắm đồ ở trung tâm thương mại với Tần Thiểu Trân, nhìn thấy thứ đó nên buột miệng hỏi chho vui thôi, em có dụng ý gì đâu”. Cô còn cố ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt, gật đầu về phía anh bảo đảm: “Thật đấy!”.
Cô không hề hay biết, dáng vẻ hiện tại của mình lại hấp dẫn như vậy.
Mái tóc đen còn ướt càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc, mong manh dễ vỡ, cổ áo tắm để lộ ra chiếc cổ cao thanh tú cùng “cảnh xuân” lúc ẩn lúc hiện trước ngực. Giang Dục Phong vốn chỉ nhất thời hứng thú muốn trêu cô, nhưng lúc này ánh mắt anh bất giác sâu thẳm, ngừng lại một lát liền dồn người về phía trước, chỉ bằng một tay dễ dàng túm chặt cổ tay cô.
Anh vứt luôn chiếc khăn lau tóc của Nhiếp Lạc Ngôn sang bên, các ngón tay khéo léo luồn qua vạt áo vào trong.
“Lạnh!” Nhiếp Lạc Ngôn thở mạnh, nhưng không thể né tránh được anh, nửa người bị đè xuống sô pha, hơi thở của anh khẽ lướt qua tai khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, rồi bất giác cười phá lên.
“Rốt cuộc em có thừa nhận mình cố ý làm thế không?” Giang Dục Phong khàn giọng nói, còn Nhiếp Lạc Ngôn dường như không nghe ra, cô ngừng cười, nửa đùa nửa thật nói: “Em cố ý đấy, em làm vậy để nhắc anh một chút về sự tồn tại của em, tránh tình trạng anh uống quá chén rồi nhớ tới mấy cô gái xinh đẹp khác”.
Anh sững người một lát, cười xòa: “Lúc tiếp khách anh không đưa phụ nữ đi theo”.
“Không đời nào”, cô tỏ vẻ không tin, dường như rất ngạc nhiên hỏi lại: “Lẽ nào Giang đại công tử anh đột nhiên chuyển giới?”.
Nhiếp Lạc Ngôn chỉ định trêu đùa một chút, nào ngờ anh nghiêm túc nhìn cô, cuối cùng chỉ buông một câu: “Tin hay không tùy em”. Sau đó đứng dậy, quay người lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Thấy anh có vẻ không vui, Nhiếp Lạc Ngôn chỉnh lại cổ áo rồi cũng ngồi dậy theo, định gọi anh nhưng cửa phòng tắm đã bị đóng chặt. Cô sững người, cảm thấy cụt hứng, cuối cùng vớ lấy điều khiển ti vi bật lên để tìm phim truyền hình dài tập mà tối qua mới xem.
Hôm sau Giang Dục Phong đưa cô đi làm, cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu gì, Giang Dục Phong dường như chỉ tập trung lái xe, còn cô thì hơi mệt, im lặng ngồi tựa vào ghế. Tối qua cô xem phim tới tận khuya, nên quá giấc, nằm trằn trọc mãi, không biết tới mấy giờ mới ngủ được.
Nhưng điều bực mình nhất là Giang Dục Phong nằm bên cạnh có vẻ rất ngon giấc, hơi thở đều đều khiến người khác sinh lòng đố kỵ.
Thời tiết gần đây đã ấm dần lên, dường như chỉ trong tích tắc, cả thế giới đã trở nên rực rỡ sắc xuân, đám hoa cỏ dưới khu chung cư nơi Nhhiếp Lạc Ngôn ở không biết từ lúc nào đã xanh tốt, mềm mại, căng tràn sức sống, quét sạch khung cảnh tiêu điều u ám của mùa đông lạnh giá. Do vậy, anh chàng Giang Dục Phong vốn hay ngủ nướng cũng dậy sớm hơn thường lệ một chút, thậm chí thỉnh thoảng còn lái xe đưa cô đi làm.
Tới công ty lại phải họp luôn, Nhiếp Lạc Ngôn khó khăn lắm mới trụ được tới lúc buổi họp kết thúc rồi tự đi rót cho mình một cốc cà phê. Tới lúc này, Nhiếp Lạc Ngôn mới thấy tinh thần tỉnh táo hơn một chút, cô đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: chùm chìa khóa đã không còn ở trong túi xách nữa. Hiện giờ đến cả ngăn kéo bàn làm việc cũng không mở được, cô đành gọi điện hỏi: “Có phải chìa khóa của em bị rơi trong xe không?”.
Giang Dục Phong đang ký các văn bản mà cô thư ký mang đến, anh nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ anh không rảnh, em tự đến lấy đi”, giọng nói không quá nồng ấm cũng chẳng lạnh lùng, đây là cuộc đối thoại chính thức đầu tiên trong ngày hôm nay của họ.
Tuy Nhiếp Lạc Ngôn không biết rốt cuộc anh đang có tâm trạng gì, đến cả bữa sáng nay cô nấu nướng xong xuôi rồi bày trên bàn cẩn thận mà anh cũng không ăn, nhưng lấy chìa khóa là nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này, cô chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, liền xin nghỉ rồi bắt tắc xi tới công ty anh.
Khoảng cách giữa hai công ty khá xa, lúc đi lại vừa đúng giờ cao điểm, cả đoạn đường hết đèn đỏ này tới đèn đỏ khác, tới lúc lên cầu thang máy công ty anh để hỏi thì cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp đáp: “Tổng giám đốc Giang đi họp rồi, đây là thứ ngài dặn dò tôi đưa cho cô”.
Nhiếp Lạc Ngôn nhận lấy chùm chìa khóa, ngỡ ngàng nhận ra cô nàng thư ký không những rất xinh đẹp mà mười ngón tay còn thon gọn, da dẻ mỡ màng, mịn tới mức thậm chí không thể phát hiện ra một lỗ chân lông. Cô thầm thán phục, con mắt chọn người của Giang Dục Phong thật tốt, đến cả những tiểu tiết thế này cũng thập toàn thập mỹ.
Nhiếp Lạc Ngôn cười với cô thư ký, rồi nói: “Cảm ơn cô”. Nói rồi quay người đi xuống tầng, đột nhiên có âm thanh vọng đến từ cuối hành lang. Cửa phòng họp được mở, tiếp theo đó là cả đám người ùa ra.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng trước thang máy, cánh cửa kim loại trơn bóng từ từ mở ra, cô do dự không biết có nên vào hay không. Cuối cùng cô buông tay, nhìn lại bóng mình phản chiếu trên cửa thang máy trước khi nó đóng lại, cô cố gắng để nét mặt trông tự nhiên một chút, sau đó mới quay lại chờ đám người kia dần bước tới.
Giang Dục Phong mặc com lê sẫm màu đi ở giữa, có thể nhận thấy từ quần áo, kiểu tóc cho tới tác phong, cử chỉ đều rất phong độ, không còn thái độ chơi bời ngông nghênh nữa. Thì ra anh xuất hiện ở công ty trong bộ dạng thế này, khí chất phi phàm, nổi bật trong đám đông, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải thán phục. Thấy cô, anh hơi ngạc nhiên, dừng lại hỏi: “Muốn xuống à? Được thôi, cùng đi nhé!”.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh đã có người bấm thang máy.
Ở những nơi công cộng thế này, anh không hề tỏ ra thân mật với cô, ngoài nụ cười lịch sự xa cách kia ra, thậm chí còn rất đường hoàng khi đưa tay ra bộ “mời”, ngụ ý muốn cô vào thang máy trước. Với thái độ như vậy, có lẽ tất cả mọi người có mặt ở đó đều không thể nhận ra quan hệ giữa họ.
Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com
Tốc độ của thang máy rất nhanh, lại không phải dừng lại giữa chừng, các nhân viên đều đi thang máy khác nên trrong không gian nhỏ hẹp này chỉ có ba người họ.
Các con số biểu thị số tầng trên cầu thang máy vẫn nhảy, bốn phía đều là tường kính trong suốt, Nhiếp Lạc Ngôn lại cảm thấy ngột ngạt khó tả. Trong không khí phảng phất hương thơm Eau De Cologne trên người ai đó, hương thơm ấy quyện với mùi nước hoa của cô khiến cô càng cảm thấy chóng mặt.
Nhiếp Lạc Ngôn hít sâu một hơi, rồi quay lại chào người đứng chếch phía sau: “Luật sư Nghiêm, đã lâu không gặp”. Dường như cô lên tiếng quá đột ngột khiến cả hai người đàn ông ở đó đều ngỡ ngàng. Giang Dục Phong là người rướn mày lến trước, phấn khích hỏi: “Sao, hai người quen nhau à?”.
Nghiêm Thành đẩy gọng kính trên mũi xuống, rồi lên tiếng: “Đúng thế”, sau đó quay ra nhìn Nhiếp Lạc Ngôn, trong giọng nói toát ra vẻ thành khẩn dễ nhận thấy: “Chào cô Nhiếp!”.
Thực ra Nghiêm Thành rất bất ngờ khi gặp Nhiếp Lạc Ngôn ở đây, lúc ra khỏi thang máy, anh vốn có mấy lời muốn nói với cô, nhưng do Giang Dục Phong đứng ngay bên nên nhất thời chẳng biết bắt đầu thế nào, đành dằn lòng nuốt những lời định nói lại. Sau một hồi lúng túng, cuối cùng cả ba cũng ra tới cửa lớn.
Xe đã tới, Giang Dục Phong hỏi: “Luật sư Nghiêm có đi xe tới không vậy? Nếu không ngại, tôi có thể tiện đường đưa anh về văn phòng”.
“Không cần đâu”, Nghiêm Thành vội vàng đáp, “Xe của tôi đậu ở gần đây. Vừa rồi mấy việc được đề cập trong cuộc họp, sau khi về tôi sẽ nói lại với chủ nhiệm”.
Giang Dục Phong gật đầu: “Vất vả cho anh quá”.
Chiếc xe đen chậm rãi rời đi, trên xe còn có Nhiếp Lạc Ngôn.
Nghiêm Thành một mình tiến về phía bãi gửi xe ngoài trời phía đối diện, đột nhiên anh chợt nhớ ra cách đây rất lâu đã gặp Giang Dục Phong một lần. Lần đó, anh thay Trình Hạo tham dự một buổi tiệc sáu người, ăn xong, cả đám lại hẹn nhau tới câu lạc bộ chơi bi a. Chính lần ấy, Nghiêm Thành đã quen Nhiếp Lạc Ngôn, và cũng chính hôm ở câu lạc bộ ấy, cô gái xinh đẹp xem ra rất nho nhã và có khí chất kia đã hắt cả cốc nước lên người đàn ông này, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều không thốt lên lời.
Lúc ấy, Nghiêm Thành đứng cách xa chỗ đó, anh không nhìn rõ mọi việc, thêm vào đó ánh sáng mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng của người đàn ông này. Nhưng anh thấy rất khâm phục người đàn ông ấy, bởi mặc dù rơi vào tình huống như thế nhưng anh ta vẫn không tỏ ra nhếch nhác chút nào. Sau đó hai người kẻ trước người sau đi về hướng nhà vệ sinh, tiếp sau đó thì không thấy xuất hiện nữa.
Tới giờ Nghiêm Thành đã nhận ra người đàn ông đó chính là Giang Dụuc Phong.
Chả trách Nghiêm Thành có cảm giác quen quen, lúc anh bạn cùng phòng Luật sư giới thiệu cho anh trở thành đại diện chính thức của công ty Giang Dục Phong giải quyết các sự vụ liên quan đến luật pháp, anh đã cảm thấy người này rất quen. Hôm nay, khi nhìn thấy Nhiếp Lạc Ngôn ngồi trong xe anh ta, hai người dường như chẳng nói với nhau câu gì, nhưng sự phối hợp của họ lại vô cùng ăn ý, khiến một người ngoài cuộc như anh cũng lập tức nhận ra mối quan hệ đặc biết của họ.
Nghiêm Thành lấy điện thoại ra, gửi cho cô một tin nhắn, vì sợ tin nhắn gửi đến đúng lúc không thích hợp nên anh cân nhắc cẩn thận từng chữ: Nếu tiện, em hãy bớt chút thời gian đến thăm Trình Hạo, gần đây tình hình cậu ấy không ổn lắm. Anh nghĩ, có lẽ… có thể em sẽ có ảnh hưởng tích cực đối với cậu ấy.
Nhiếp Lạc Ngôn cầm điện thoại lên, nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ ngắn ngủi kia, mãi tới khi nghe thấy giọng nói của Giang Dục Phong: “Sao lại chau mày thế?”, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Không có gì”, rồi lại để điện thoại vào túi.
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một cái, có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy vô vị nên rút một quyển tạp chí ra, tiện tay giở xem.
Một lát sau, như sực nghĩ ra điều gì, cô hỏi: “Anh định đi đâu đấy?”.
Anh không ngẩng đầu lên, đáp: “Bệnh viện”.
“… Đến bệnh viện làm gì?”
“Sáng nay soi gương, em có nhận ra nếp nhăn giữa hai lông mày mình không vậy?” Anh liếc cô, đột nhiên nghiêm túc hỏi, tiếp đó lại tiếp tục đọc tạp chí.
Nhiếp Lạc ngôn sững người trước câu hỏi của anh, cô liền đưa tay lên chạm vào giữa hai lông mày.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cười khì một tiếng, nói: “Tại sao em lại dễ bị lừa thế nhỉ?”.
Cô tức giận, lườm anh, rồi khinh bỉ buông tay xuống.
Vì câu nói đùa của anh, mà mãi tới lúc xuống xe, cô vẫn quên không hỏi anh đến bệnh viện để làm gì.
Thời gian nghỉ trưa không dài, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn vẫn theo địa chỉ mà Nghiêm Thành cho để đi tới khu thành phố mới. Chính là nơi trước đây Trình Hạo sống, khu vực ấy được quy hoạch đâu ra đó, nhưng vẫn không có vẻ náo nhiệt phồn hoa như trong khu phố xưa, thậm chí giờ này trên đường vắng vẻ không có lấy một bóng người.
Ấn chuông cửa một hồi, vẫn không thấy ai ra mở, cô đứng đó với vẻ chán nản. Để tranh thủ thời gian đến đây, cô chỉ ăn qua loa nên lúc này thấy khổ sở vì đói.
Đúng lúc cô sắp bỏ cuộc thì trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân. Trình Hạo xách một túi đồ to, có vẻ cậu rất ngỡ ngàng, đứng ngây ra ở chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai, một lúc sau mới lặng lẽ hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”.
Tới lúc này cô mới nhận ra, phải tới một tháng nay chưa gặp cậu. Trở về sau chuyến đi Ô Trấn, rồi thỉnh thoảng lại ở cùng Giang Dục Phong, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi như nước chảy.
Nay mới gặp lại, hình như cậu gầy hơn trước rất nhiều, mái tóc để hơi dài, tóc mai trước trán cũng gần chạm vào lông mày, khuôn mặt xanh xao, khác hẳn với bóng hình người thiếu niên năm xưa đứng đón gió trên đỉnh Hoàng Sơn.
Cô hơi chạnh lòng!
“Nghe nói cậu xin nghỉ, mình tới thăm… tiện đường thôi mà”, đối diện với cậu, đột nhiên cô không biết phải nói gì.
Trước đó Nghiêm Thành còn kể rõ tình hình một lượt cho cô nghe qua điện thoại, trên đường đến đây cô đã mường tượng ra trạng thái hiện giờ của cậu, nhưng khi gặp nhau rồi lại cảm thấy bất lực, dường như mọi điều định nói đều không thốt ra được. Đứng trước mặt cậu, cô giống như đứa trẻ mắc lỗi, vô cùng lúng túng.
“Ừm”, Trình Hạo gật đầu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, “Cậu tới có việc à?”.
“Ừm.”
Cô không quen nói dối nên chẳng mấy chốc đã giống như bại trận, ánh mắt di chuyển từ trên mặt cậu xuống dưới, sau đó rất tự nhiên dừng lại ở chiếc túi trên tay cậu.
Như có một bàn tay vô hình chẹn họng, cô chỉ biết đứng ngây ra ở đó, còn cậu vẫn bình tĩnh, khiến cô có cảm giác xa lạ vô cùng.
Cậu nói: “Xin lỗi, bây giờ mình không rảnh để mời cậu vào nhà chơi được, mình phải đi ra ngoài có việc”.
Nhiếp Lạc Ngôn đã đoán được nơi cậu định đến, nhưng nghĩ một hồi, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi đựng nến và tiền giấy kia, cẩn thận hỏi lại: “Mình có thể đi cùng cậu không?”.
Cô nghĩ, có người đi cùng vẫn hơn là để Trình Hạo đi một mình. Trong tình hình này, không thể bỏ mặc cậu ấy được.
Con đường núi cuối đông đầu xuân không có bóng người và xe cộ nên lạnh lẽo vô cùng, những cành khô chất đống bên đường, đến cả tùng bách vốn lúc nào cũng xanh tươi mà giờ cũng trở nên u ám. Nghĩa trang được xây trên đỉnh núi, bước chân Trình Hạo đi xuyên qua những dãy bia mộ thẳng hàng, cậu im lặng, cô im lặng theo, cũng có thể căn bản là cô chẳng biết nói gì. Chỉ muốn an ủi cậu nhưng Nhiếp Lạc Ngôn lại phát hiện vốn từ vựng trong đầu mình đột nhiên lại vô cùng thiếu hụt, bởi cô chưa bao giờ gặp phải việc như thế này, sức khỏe của mấy vị cha chú trong gia đình đều đang rất tốt.
Cuối cùng cậu cũng dừng lại trước một tấm bia mới, sau đó ngồi xuống bày nến và hoa. Di ảnh của người chết được khắc trên cẩm thạch màu xám, người trong ảnh không trẻ, có thể nhìn thấy dấu vết của thời gian lờ mờ in trên khuôn mặt, nhưng những đường nét ngũ quan vẫn thanh tú khác thường, đặc biệt là đôi mắt, giống hệt Trình Hạo.
Phía sau sườn núi dài, nghiêng nghiêng, chốc chốc lại có cơn gió nhẹ lướt qua, khiến những bóng cây rậm rạp dưới chân núi lay động. Nghĩa trang lớn nằm yên tĩnh dưới bầu trời rộng lớn, giống như bức tranh thủy mặc với những đám mây lững lờ trôi.
Nhiếp Lạc Ngôn hỏi: “Mình thắp cho cô một nén nhang, được không?”.
Mặc dù chưa một lần gặp mặt, nhưng cô biết, người đã yên giấc nghìn thu dưới lòng đất kia là mẹ cậu. Cô lặng yên, trịnh trọng quỳ xuống. Trên những bậc thềm bóng như gương kia dường như không hề vương bụi. Trình Hạo cúi người lấy bó hoa bách hợp trong lọ hoa ra, rồi thay vào đó một bó hoa mới.
Bó hoa bách hợp trắng tinh khôi, thậm chí không hề có vết tích của sự khô héo, tươi mới như thể vừa được lấy ra từ cửa hàng hoa vậy. Cô nhìn động tác thành thạo mà trầm mặc của cậu, trong lòng bất giác dâng lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng tới đây thắp hương?
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ lất phất mưa, quả nhiên trên đường họ về nhà, những hạt mưa đã rả rích rơi. Cửa xe nhanh chóng xuất hiện lớp sương mù dày đặc, những giọt nước nhỏ bé như dệt thành bức rèm mờ chỗ dày chỗ mỏng.
Nhưng Trình Hạo vẫn lái xe, như thể không hề hay biết, cậu không mở cần gạt nước, mắt nhìn thẳng về phía trước. Thực ra phía trước đã mờ mịt, thậm chí đến cả đường nét của chiếc xe cũng trở nên mờ ảo dưới làn sương trắng.
Nhiếp Lạc Ngôn bỗng vô cùng lo lắng, không biết Trình Hạo đang nghĩ gì, cũng có thể chẳng nghĩ gì cả, bởi khuôn mặt nghiêng của cậu rất bình tĩnh, bàn tay nắm vô lăng cũng rất chắc chắn, như thể đang tập trung lái xe.
Đèn giao thông ở ngã tư phía trước đã đổi màu, cả bốn làn xe đều dừng lại, cậu cũng dừng lại, giẫm mạnh phanh rồi quay sang hỏi cô: “Cậu làm ở đâu thế?”.
Đã hơn hai giờ chiều, cả đi lẫn về mất quá nhhiều thời gian.
Cô nói địa chỉ, sau đó nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: “Mưa thế này lái xe sẽ không an toàn, cậu để mình xuống ở ga tàu điện ngầm là được rồi”.
Trình Hạo không nói gì, vẫn một mực chở cô tới công ty.
Lúc xuống xe, cô hỏi: “Gần đây cậu có hay ở nhà không? Nếu mình tới làm khách thì không có gì bất tiện chứ?”.
“Chỉ sợ không có thứ gì ngon để đãi cậu thôi”, cậu cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc mặt cũng xám ngoét chẳng khác gì tấm bia đá kia, đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, sâu tới mức dường như không thứ gì có thể lọt vào được.
Cô mong sao có thể nhìn được tâm tư lúc này của cậu dù chỉ một chút, nhưng cuối cùng cũng nhận ra đó là điều hoàn toàn không thể.
Hóa ra cậu biết che giấu tâm sự, thậm chí còn biết che giấu hơn cả người bình thường khác.
Nhiếp Lạc Ngôn dựa vào cửa xe nhìn Trình Hạo, có cảm giác cậu thật xa lạ. Bầu trời u ám, mưa phùn giăng giăng, lời nói của Nghiêm Thành giống như tiếng sấm đì đùng vang vọng trong đại não, khiến cô khó thở, lại khiến cô chán nản. Cảm giác lúc này của cô như muốn làm một việc gì đó nhưng lại không có chút sức lực nào để thực hiện, dần dần khiến cô phiền não và lo lắng vô cùng.
Theo như những gì Nghiêm Thành nói, hiện giờ trên người Trình Hạo đang được bao phủ bởi một lớp màng dày đặc, mặc dù không cứng, không dẻo dai, nhưng cũng đủ để khiến người khác không thể tiếp cận được con người thực của cậu. Cậu cứ thế khép kín mình trong lớp màng đó, bất kỳ ai ở bên đều không thể nắm bắt được tâm tư.
Buổi chiều, sau khi vội vàng hoàn thành công việc của mình, thời gian còn lại Nhiếp Lạc Ngôn chỉ dành cho việc lên mạng lục tìm những tài liệu liên quan tới chứng trầm cảm. Nếu Nghiêm Thành không nói, cô sẽ không biết được Trình Hạo từng mắc chứng bệnh này, hơn nữa còn rất nặng và đã phải điều trị tâm lý. Còn về việc tại sao cậu bị thế, sáng nay cô đã gọi điện hỏi Nghiêm Thành, nhưng đối phương chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Trong lúc nói chuyện, đã có lúc cô nắm chặt điện thoại, thậm chí còn hoài nghi không hiểu mình có nghe nhầm không nữa.
Bốn năm đại học, cô và Trình Hạo đã quen biết lâu như vậy, cậu thanh niên tuấn tú trong ký ức là chàng trai biết chơi piano, là cậu nam sinh đã từng vô cùng thân thiết với cô, rồi lại dần dần chở nên xa cách, tại sao cậu lại mắc chứng bệnh này chứ?
Trên mạng có đủ thông tin về chứng trầm cảm, cô rê chuột đọc hết trang này đến trang khác, lúc đầu là đọc rất kỹ, sau đó chỉ xem qua, dường như trong trái tim có cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi đang âm thầm lan rộng. Cô thẫn thờ hồi lâu, mới quyết định đóng hết các cửa sổ.
Thực sự, Nhiếp Lạc Ngôn không thể không hồi tưởng, những hồi ức cứ lần lượt xuất hiện trong đầu, dường như hoạt động của đại não không hề nghe theo sự kiểm soát của bản thân.
Giọng nói, nét mặt, ánh mắt của Trình Hạo, thậm chí từng động tác nhỏ của cậu lúc lái xe… Cô vừa thử liên hệ chúng với các triệu trứng vừa tìm kiếm trên mạng, lại vừa cố gắng gạt hết những mối liên quan giữa hai thứ đó, hòng muốn chứng minh điều cô vừa tìm hiểu được không phải là sự thực.
Cô không muốn tin, bởi sự ra đi đột ngột của mẹ cậu, một lần nữa vô tình lôi kéo chứng trầm cảm đã nằm yên trong người Trình Hạo trỗi dậy. Cô thậm chí còn không dám đoán, sau này liệu tình hình có giống nước lũ phá đê hay không, một khi đã phá là không thể cứu vãn được.
Trong văn phòng không có ai khác. Chung Hiểu Linh cũng không biết chạy đi chỗ nào, từ lúc ăn trưa cô đã không thấy cô nàng đâu. Cánh cửa màu nâu sẫm đang khép hờ, từ khe cửa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những bóng người cầm tài liệu thiết kế đang đi qua hành lang.
Đúng lúc tâm trạng rối bời thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, là cuộc gọi của Giang Dục Phong.
“Tối nay cùng anh đi ăn nhé!”
“Đi đâu?” Cô dán mắt vào bàn vi tính, vẫn chưa định thần lại.
Giang Dục Phong cười: “Đi rồi sẽ biết”.
Tan làm là anh tới đón Nhiếp Lạc Ngôn ngay, chiếc xe dường như đã chờ ở cổng chính một lúc rồi, vừa thấy cô bước ra, tài xế liền vội vàng xuống mở cửa.
Ngồi lên xe, cô lập tức cảnh giác hỏi: “Không phải là đi tiếp khách đấy chứ?”. Bởi bình thường rất ít khi anh cần tài xế đi cùng và luôn thích tự mình lái xe.
“Không”, Giang Dục Phong nghiêng đầu nhìn cô, “Những chỗ vô vị như thế, sao anh có thể đưa em đi cùng được?”, câu nói này vô cùng dễ nghe.
Nhiếp Lạc Ngôn cười, cố ý hỏi lại: “Vô vị lắm ư? Nhưng lần nào em cũng thấy anh đi rất vui vẻ mà”. Chiếc xe dần khởi động, Nhiếp Lạc Ngôn tìm được vị trí dễ chịu nhất rồi ngồi dựa vào, chiếc ghế bọc da vô cùng mềm mại, thoang thoảng mùi da thuộc đặc trưng, cô khẽ nhắm mắt: “Có rượu ngon cùng gái đẹp bầu bạn, nên nói là vui quên đường về mới phải”.
Giọng điệu này vô tình khiến Giang Dục Phong nhớ lại sự việc tối hôm trước, cô gái này đúng là được mình nuông chiều nên càng ngày càng hung hăng càn quấy, đến cả niềm tin cơ bản cũng không có.
Nghĩ vậy, Giang Dục Phong bất giác day day giữa hai lông mày, hình như rất mệt mỏi, anh cũng nhắm mắt, chậm rãi nói: “Nếu không sau này hễ phải tiếp khách thì em đi cùng anh nhé, để đích thân trải nghiệm cuộc sống thiên đường như em nói”.
“Không đâu”, cô vội vàng đáp, “Thiên đường dành cho anh, em sống cuộc sống bình thường là được rồi”.
“Nhưng anh hy vọng cùng hưởng phúc với em.”
Cô mở mắt nhìn anh, cảm động đáp: “Cám ơn”.
Giang Dục Phong vừa xua tan được mối lo cả buổi chiều đè nén trong tâm trí. Lúc ăn cơm anh nói: “Mai anh đi công tác”.
Cô buông đũa: “Chẳng phải mới đi công tác về không lâu mà, sao lại phải đi nữa?”. Tính ra cũng chưa tới một tháng, trước đây có bao giờ thấy anh thường xuyên đi công tác như thế đâu.
Giang Dục Phong nói: “Dự án bên đó đã chính thức khởi động, cần anh đi quản lý nghi thức khởi công, nhân tiện đưa khách quý đi theo”.
“Còn khách quý gì nữa? Là ai thế?”, cô chỉ buột miệng hỏi.
Anh nhìn cô rồi nói: “Minh tinh điện ảnh”.
Gần như ngay lập tức nghĩ tới một người, Nhiếp Lạc Ngôn hỏi lại với vẻ không chắc chắn lắm: “Bạch Nghiên Nghiên?”.
“Ừ.”
Cô không nói gì nữa.
Nhiếp Lạc Ngôn nhận ra mình vẫn để bụng chuyện này. Kể từ lần nhìn thấy mấy tấm hình trên tạp chí, cô luôn nghĩ mình sẽ nhanh chóng quên đi, huống hồ các thông tin giải trí hằng ngày nhiều vô kể, cũng phức tạp và nhiều thể loại vô cùng.
Nhưng sự thực lại không như vậy, hóa ra cô vẫn nghĩ tới.
Rất muốn hỏi anh, nhưng lại phát hiện dường như hai người không có chung lập trường.
Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô hiện giờ là thế nào? E là đến cả bản thân cô cũng không hiểu nổi. Bởi thế cô chỉ biết coi như không có việc gì tiếp tục cầm đũa thưởng thức món gà cơm nếp nổi tiếng của nhà hàng này.
Ngày hôm sau Giang Dục Phong đi từ rất sớm, thậm chí còn không chào cô một tiếng đã lên máy bay tới Hàng Châu. Nhiếp Lạc Ngôn vẫn như thường lệ, dọn dẹp xong xuôi mới đi làm.
Vừa bước chân tới cửa công ty đã cảm thấy có gì bất thường. Đám đồng nghiệp túm năm tụm ba, nhìn theo Chung Hiểu Linh đi theo sau bảo vệ ở hành lang, trên tay còn bê hai thùng giấy.
Nhiếp Lạc Ngôn thần ra một lúc, rồi nhanh chóng đón đầu. Chung Hiểu Linh chỉ nhìn cô khẽ cười, nhưng cũng chẳng nói gì rồi đi lướt qua.
Đường đi nhỏ hẹp, lúc hai người đi ngang hàng cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Chung Hiểu Linh. Đó là loại nước hoa cô ấy thích dùng nhất, mọi việc giống như họ cùng nhau đi dạo ở trung tâm mua sắm mua đồ vào mùa hè năm ngoái vậy. Cô còn nhớ, hôm đó là ngày họ cùng nhau hoàn thành một phương án thiết kế quan trọng, nên quyết định đi mua đồ tự thưởng cho mình. Cô mua một đôi giày, còn Chung Hiểu Linh chọn mua nước hoa, sau đó lại đi nhà hàng ăn uống, xem phim, mãi tới khuya mới về nhà.
Nhân duyên của Nhiếp Lạc Ngôn rất tốt, bất luận là còn học ở trường hay khi công tác, đều có rất nhiều bạn. Nhưng ngoài Tần Thiểu Trân ra, có vẻ mối giao tình với Chung Hiểu Linh là tốt nhất, bởi hai người gặp nhau hằng ngày, thời gian sống chung với nhau thậm chí còn vượt xa so với thời gian sống cùng bố mẹ.
Cánh cửa kính nhẹ nhàng khép lại, phòng làm việc vốn rất yên tĩnh đột nhiên như bị oanh tạc, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Hóa ra chính là cô ấy…”
“Chắc lần này sếp tức điên lên đấy, bởi cô ấy là nhân viên có thâm niên công tác mà.”
“Nhân viên cũ thì đã sao chứ? Làm như thế ai mà chẳng ghét.”
“Có điều bản lĩnh của cô ta cũng lớn thật, bình thường không hay lên tiếng, vậy mà tẩm ngẩm tầm ngầm kéo đi mấy khách hàng.”
Cả đám tiếp tục bàn tán, thậm chí còn có người nói khó nghe hơn: “Ai biết cô ta còn dùng thủ đoạn gì nữa…”
Nhiếp Lạc Ngôn đứng nguyên tại chỗ không nói không rằng, lắng nghe những lời trách móc, bình luận, còn có cả những suy đoán và cười đùa ác ý, những âm thanh ấy cứ đổ ập vào cô như nước triều dâng vậy.
Cô nghĩ, chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhiếp Lạc Ngôn đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng cười, ở góc cách đó xa xa, có vài đồng nghiệp nữ đang che miệng cười khẽ. Phần đông mọi người đều than vãn lắc đầu, dường như chẳng ai có tâm trí làm việc.
Có người nhìn thấy cô, gọi: “Lạc Ngôn”.
Cô gật đầu, tưởng tượng cảnh mình khẽ cười chào đáp lại mỗi khi đi làm buổi sáng, mặc dù cố gắng nhưng cô chợt phát hiện, đến cả khóe miệng cũng không nhếch lên nổi, chỉ xách túi vội vàng rời khỏi đó.
Bỗng thiều đồ đạc của một người, văn phòng làm việc trở nên trống trải rất nhiều, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy không quen. Thực ra cô cảm thấy vô cùng bàng hoàng, ngồi xuống rồi mà vẫn thử cố gắng tiêu hóa cảnh tượng vừa nhìn thấy ban nãy.
Từ khi chính thức vào nghề tới giờ, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng có người bị đuổi việc, hơn nữa, đó là đồng nghiệp hàng ngày gần gũi với cô nhất, lại rời khỏi công ty vì nguyên nhân như thế.
Nhưng cô không dám tin, không tin Chung Hiểu Linh chính là người khiến Kyle vốn rất ôn hòa đã biến thành người khác trong cuộc họp.
Chung Hiểu Linh bán rẻ công ty, liên tiếp đưa đi mấy khách hàng sao?
Nhưng, tại sao?
Họ rõ ràng là những nhân viên lâu năm, đều đã cùng Kyle trải qua muôn vàn kkhó khăn, những tháng ngày khó khăn nhất thậm chí còn phải nếm trải cảnh làm tăng ca liên tục mười mấy tiếng đồng hhồ, thế mà không có ai kêu mệt, bởi tất cả đều toàn tâm toàn ý.
Nhưng chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.
Những đồng nghiệp và bạn bè thân thiết nhất, nay đã thay đổi khiến Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy xa lạ, có cảm giác không thể hiểu nổi, có người phản bội, có người chế giễu, lại có người cười trên sự đau khổ của người khác, dường như mọi thứ đều như một giấc mơ, bởi chỉ trong mơ mới xảy ra những chuyện hoang đường như vậy.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Chả trách gần đây Chung Hiểu Linh hay chơi bời, không chịu đến công ty, nhường những khách hàng khó tính cho cô, còn hỏi cô có phải đang muốn chuyển chỗ làm…
Một loạt những hành động dường như đã được ngầm tiến hành từ rất lâu rồi thì phải, nhưng mãi tới hôm nay cô mới hoảng hốt ngộ ra.
Ngồi một mình hồi lâu, Nhiếp Lạc Ngôn mới móc điện thoại ra. Hành động này của cô giống như một thói quen, gọi điện cho Giang Dục Phong. Anh từng nói, cô vẫn ngốc nghếch như trước đây, có thể cô thực sự hơi ngốc nghếch, cũng có thể chỉ có cô là ngây thơ nhất, ngốc nghếch cho rằng hiện giờ vẫn như trước đây.
Thời còn đi học, cô từng nghe người ta nói rằng, khi đi làm sẽ không có bạn bè thực sự nhưng lúc ấy cô không tin, tới tận sáng nay trên đường tới công ty, cô vẫn không tin.
Nhưng bây giờ cô bỗng có chút nghi hoặc… vì Chung Hiểu Linh, vì dáng vẻ của mọi người ở ngoài cửa.
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết nối, một tiếng, hai tiếng, nhạc chờ thủng thẳng vọng tới nhưng Giang Dục Phong không nhấc máy.
Điện thoại kết nối được, chứng tỏ anh đã xuống máy bay, nhưng không biết tại sao không nhấc máy. Nhạc chuông của anh từ trước tới giờ đều là giai điệu đơn giản có sẵn trong điện thoại, lại còn để chế độ rung, không dễ bỏ lỡ cuộc gọi tới mới phải.
Cuối cùng là giọng nữ được lập trình sẵn: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”.
Cô nhấn nút đỏ, đầu óc bỗng trở nên nặng nề, thì ra cảm giác không có cơ hội để trút bỏ nỗi lòng lại khó chịu đến vậy.
Cuộc họp bất thường buổi sáng do Kyle đích thân chủ trì.
Kyle không đề cập gì tới việc Chung Hiểu Linh, xem ra từ lâu sếp đã có dự liệu, nhưng không ai biết rốt cuộc sếp đã dùng cách gì để ép được cô nàng tự động xin nghỉ.
Có thể là có chút thủ đoạn, nhưng người ngoài không biết rõ.
Trong cuộc họp, Kyle tiến hành điều chỉnh một số vị trí trước mắt, điều một số đồng nghiệp nam khác tạm thời tiếp nhận công việc của Chung Hiểu Linh.
Kyle nói: “Tạm thời không cần đổi văn phòng, sau này có vấn đề gì cậu cứ trao đổi với Lạc Ngôn”.
Nam đồng nghiệp kia vội đáp: “Tôi biết rồi”.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng gật đầu nhưng chẳng thèm ngước nhìn anh ta, cô còn nhớ, lúc nãy người to mồm bình luận nhất chính là anh ta.
Mãi tới hơn ba giờ chiều, Giang Dục Phong vẫn chưa gọi điện thoại về.
Gần đây cô phải tiếp nhận một dự án, hợp đồng trước đây ký với Ninh Song Song về cơ bản đã hoàn thành, cô bé tinh ranh kia cuối cùng cũng bị người nhà triệu tập về Pháp. Lúc sắp lên máy bay, cô bé ôm cô bịn rịn, còn đề nghị Nhiếp Lạc Ngôn sang Pháp chơi nếu cô có thời gian.
Hôm đó Giang Dục Phong cũng có mặt, anh chỉ khoanh tay đứng bên, lạnh lùng nói: “Đã tới giờ rồi đấy”.
“Anh ba, càng ngày anh càng thiếu tình người”, Ninh Song Song nhìn anh ai oán: “Cẩn thận sau này ế vợ cho coi”.
“Việc này không cần em lo”.
“Em chỉ lo thay chị Lạc Ngôn thôi”.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng bên dở khóc dở cười, dạo này mọi cuộc trò chuyện giữa hai anh em thường xuyên liên quan tới cô.
Mượn cớ đi hẹn khách hàng thảo luận về chi tiết thiết kế, Nhiếp Lạc Ngôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chuồn khỏi công ty.
Buổi chiều luôn là lúc nhộn nhịp nhất, thành phố đầu xuân chìm trong không khí ấm áp, ánh nắng nhảy nhót trên các bóng cây như những mảnh kim loại lấp lánh bị vụn vỡ.
Đứng bên đường vẫy tắc xi, Nhiếp Lạc Ngôn yêu cầu tài xế tới một khu dân cư nhỏ trong thành phố mới.
Quả nhiên Trình Hạo đang ở nhà, tâm trạng cô chán nản, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, nói: “Mình tới làm khách đây”.
Nhìn thấy cô, dường như cậu hơi sững sờ, sau đó mới nghiêng người nhường chỗ, bước chân có vẻ không vững.
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, nhưng căn phòng lại u ám vô cùng, tất cả rèm cửa đều buông kín, chỉ có một vài khe hở để chút ánh sáng lọt vào.
Không khí nồng nặc mùi bia rượu, trên bàn uống trà trong phòng khách là rất nhiều vỏ lon bia vứt bừa bộn, đối diện bộ sô pha là chiếc ti vi đang phát chương trình quảng cáo mua đồ nhưng lại không có tiếng, miệng người dẫn chương trình xem ra rất hài hước.
Nhiếp Lạc Ngôn rùng mình, hỏi: “Cậu uống bia sao?”.
Khoảng cách rất gần, cô cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt Trình Hạo, mặc dù đứng trong bóng tối nhưng vẫn hiện rõ vẻ gầy gò xanh xao, mắt và hai má đều hơi hõm xuống. Cậu không ngờ cô tới, nên chỉ mặc bộ quần áo thể thao bình thường, mái tóc đen bị mũ che kín, chỉ còn lấp ló mấy ngọn tóc sau cổ.
Bộ dạng lôi thôi lếch thếch này khác hẳn với Trình Hạo trước kia.
Thực ra không cần Trình Hạo trả lời, cô đã có thể biết ngay đáp án. Bởi cậu dường như đến cả việc đứng vững cũng khó khăn, sau khi mở cửa chỉ đứng dựa vào tường, nhắm mắt không nói, thậm chí cô còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề.
Cô sững người, cẩn thận dìu cậu. “Ra sô pha nhé!”
Ai ngờ vừa chạm vào cánh tay cậu, cậu bỗng giật nảy mình khiến cô vô cùng thất kinh, ngẩng đầu nhìn mắt cậu.
Chỉ có chút ánh sáng lúc mờ lúc tỏ phát ra từ ti vi, cậu say bí tỉ, ánh mắt lờ đờ, không nói không rằng, chỉ nhìn cô như vậy, như đang nhiên cứu gì đó, lại vừa như ngây dại.
Cô biết cậu đã say, bởi lúc say cô cũng có biểu hiện như vậy.
Thấy Trình Hạo hình như không có ý kháng cự, cô mới khẽ dìu cậu.
Vừa ngồi xuống ghế, cậu đột nhiên kéo tay cô.
“Mình đi rót nước cho cậu”, cô vừa nói vừa định rút tay ra.
Nhưng cậu vẫn nắm rất chặt, không muốn buông ra.
Không ngờ sức của người say cũng lớn như vậy, cô giằng tay ra, cậu khẽ nói: “Đừng đi…”
Cậu ngồi, cô đứng, cậu khẽ ngước đầu nhìn cô, trong gian phòng mờ tối, ánh mắt ấy cũng trở nên u ám, cô có cảm giác cậu đang nhìn cô, lại có cảm giác như cậu nhìn xuyên qua cô để quan sát thứ gì khác vậy.
Giọng cậu khàn khàn lại cất lên lần nữa: “Đừng đi…”. Câu nói giống như cậu đang tự nhủ với bản thân.
Cô khẽ nói: “Cậu say rồi, mình đi rót nước cho cậu”.
Cậu không nói gì thêm nữa.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, ngón tay nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng. Cô nhìn thấy trong mắt cậu dường như có thứ gì đó khẽ lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt, cô nghĩ cậu đang mệt, liền tranh thủ rút tay ra, nhưng không dám làm mạnh.
Lúc quay người vào bếp, Nhiếp Lạc Ngôn cẩn thận tìm công tắc đèn, bỗng nghe thấy có người nói từ phía sau: “… Xin lỗi”.
Cô ngây người một lát, rồi cười đùa: “Lúc nãy cậu nên nói cảm ơn mới phải”.
Trình Hạo nhắm mắt, cả người cậu lọt thỏm trong ghế sô pha, trông cậu gầy gò ốm yếu, giống như một cái bóng sắp tan biến vào bóng tối.
Cậu hoàn toàn không nghe thấy lời cô, chỉ khẽ nói, ngôn từ rất lộn xộn: “Hiểu Lộ… Xin lỗi… Mình rất nhớ cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.