Không Cho Ngươi Cắn

Chương 1: Hãy hôn tôi đi, kẻ thù không đội trời chung




Trì Nhạc mở to mắt, thấy đối thủ một mất một còn của mình nằm ngay bên cạnh.
Thịnh Trạc đang nằm trên giường, tóc đen xõa tung, mái tóc che nửa khuôn mặt, trông có vẻ lười biếng hơn thường ngày, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ ngon lành.
Trì Nhạc hít một hơi thật sâu, sợ đến suýt nữa thì rơi xuống giường.
Quá gần!!!!
Cậu không biết mình đã lăn lộn thế nào mà nằm sát Thịnh Trạc như vậy. Tay Thịnh Trạc đang vòng qua eo cậu. Đây là đâu?
Trong đầu Trì Nhạc hiện lên vô số dấu chấm hỏi, cậu nhìn chằm chằm Thịnh Trạc, sợ đến cứng đờ người.
Bức màn chỉ kéo một nửa, ánh nắng từ nửa kia chiếu vào nhà, chiếu vào mặt Thịnh Trạc, ở mí mắt mỏng của anh rơi xuống một vệt sáng nhỏ.
Thịnh Trạc khẽ giật mí mắt, không mở mắt ra, chỉ nhẹ nhàng kéo Trì Nhạc về phía mình, giọng nói mơ hồ không rõ hỏi: "Mơ ác mộng à?"
Thân thể Trì Nhạc cứng đờ, cậu ngửi thấy trên người mình có một mùi hương thanh đạm, nghe có vẻ giống mùi tin tức tố Alpha, chỉ là mùi hương đã rất nhạt, không thể phân biệt được mùi cụ thể.
Trì Nhạc nhíu nhíu mày, cậu và Thịnh Trạc đều là Beta, trên người sao lại có mùi Alpha?
Thịnh Trạc nhắm mắt lại, thấy Trì Nhạc không trả lời, động tác tự nhiên mà xoa xoa vai Trì Nhạc, ngón tay khẽ cắm vào tóc mềm, hơi hơi ấn xoa, giống như đang dùng cách này an ủi "mơ ác mộng" Trì Nhạc.
Trì Nhạc từ trạng thái ngốc lăng tỉnh táo lại, định đẩy Thịnh Trạc ra.
"Ngoan..." Thịnh Trạc trong giọng nói mang theo chút giọng khàn khàn của người vừa mới tỉnh ngủ, có chút ôn nhu, "Tối hôm qua lăn lộn quá muộn, ngủ tiếp một chút nhé."
Trì Nhạc cả người giống như bị điện giật, ngốc lăng đứng sững tại chỗ. ⊙︿⊙
Tối hôm qua lăn lộn quá muộn?
Vì sao lại lăn lộn quá muộn??
Lăn lộn cái gì quá muộn???
Còn có... Thịnh Trạc vì sao lại như vậy tự nhiên lại thân mật ôm cậu!?
Thịnh Trạc rất nhanh lại ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều, Trì Nhạc muốn tránh ra tay Thịnh Trạc, không ngờ sức lực của Thịnh Trạc đặc biệt lớn, cậu tốn nửa ngày mới từ trong lòng ngực anh chui ra được.
Trì Nhạc đầu bù tóc rối nhìn chằm chằm Thịnh Trạc, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai mắt, cậu phát hiện khuôn mặt Thịnh Trạc thiếu đi chút khí chất thiếu niên, nhiều thêm chút thành thục ổn trọng, tựa hồ so với trong trí nhớ của cậu có chút khác biệt.
Trì Nhạc ngồi dậy vuốt nhẹ mái tóc rối bù của mình, thất vọng nhìn xung quanh căn phòng xa lạ.
Cậu vừa rồi rõ ràng đang ở trường học, sao lại xuất hiện ở đây? Cậu thử sờ sờ mình một chút, phát hiện đúng là đau, hay là đây không phải là mộng?
Trì Nhạc đầy cõi lòng nghi hoặc, ánh mắt lang thang không mục tiêu mà nhìn xung quanh căn phòng một vòng, nơi này không phải là phòng của cậu trong trí nhớ, nhưng vừa nhìn là biết là căn phòng mà Trì Nhạc thích, trong phòng bày rất nhiều đồ vật mà Trì Nhạc thích, ví dụ như lego, mô hình, trò chơi ghép hình... Thậm chí còn có một cái mô hình phim hoạt hình có kích thước thật.
Trì Nhạc nhìn chằm chằm những mô hình trong phòng một lúc lâu rồi mới tiếc nuối rời mắt đi. Những chiếc mô hình đó có kiểu dáng mà cậu chưa từng thấy bao giờ, không biết có phải là mẫu mới ra mắt hay không. Cậu có chút ngứa ngáy tay chân, nếu không phải vì những gì xảy ra trước mắt quá đáng sợ, Trì Nhạc có thể đã nhảy xuống giường để xem kỹ hơn.
Cậu buộc mình rời mắt, ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy bức ảnh treo trên tường đối diện. Cậu sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Bức ảnh chụp cậu và Thịnh Trạc, cả hai đang mặc vest đứng cạnh nhau, mỉm cười tươi rói. Thịnh Trạc và cậu đều mặc vest đen, trông ngốc nghếch như hai kẻ ngốc, trên túi áo vest còn cài một bông hồng. Bức ảnh trông giống như ảnh cưới vậy.
Trì Nhạc chớp mắt ngơ ngác, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường. Trên tủ đầu giường có một chiếc gọng kính, trong gọng kính lại là bức ảnh của chính mình và Thịnh Trạc. Hai người đang ngồi trên cỏ, tay nắm tay, tươi cười rạng rỡ. Đáng chú ý nhất là, ngón áp út của họ đều đeo nhẫn cưới.
Trì Nhạc như bị sét đánh, đứng ngây người tại chỗ. Một lúc sau mới có thể lấy tay lau mặt. Cúi đầu xuống nháy mắt, cậu lại kinh ngạc đến mức mắt to hơn cả lúc nãy. Bởi vì cậu phát hiện trên mép giường lại có một chiếc giường em bé! Trên giường em bé đang nằm một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Đứa trẻ có làn da trắng nõn, khuôn mặt bầu bĩnh. Trì Nhạc không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng càng nhìn cậu càng cảm thấy đứa trẻ này giống cậu và Thịnh Trạc.
Thịnh Trạc từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Trì Nhạc đang ngồi yên lặng ở đó, anh mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, cúi xuống hôn lên môi Trì Nhạc.
Trì Nhạc bị đè xuống giường mềm mại, hơi thở của Thịnh Trạc phả vào mặt cậu. Môi của anh mang theo chút lạnh lẽo, nhưng lại cực kỳ mềm mại và ướt át.
"A a a a a a!"
Thịnh Trạc đang hôn mình! Cùng đối thủ một mất một còn của cậu đang hôn nhau!!!!
Trì Nhạc trong lòng muốn hét lên, nhưng vì môi cậu bị Thịnh Trạc chặn lại, nên cậu chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm" "ân" đầy ái muội. Trì Nhạc muốn giãy giụa, dùng sức đẩy Thịnh Trạc ra, nhưng Thịnh Trạc lại ôm càng chặt hơn, chỉ coi cậu như đang làm nũng, động tác mạnh mẽ lại ôn nhu, xoa xoa sau gáy anh, cạy ra môi răng cậu, hôn càng thêm sâu đậm.
Cậu cố gắng giãy giụa, dùng sức đẩy Thịnh Trạc ra vài cái, nhưng Thịnh Trạc không chịu buông tay, chỉ coi Trì Nhạc như đang làm nũng, động tác mạnh mẽ lại ôn nhu, xoa xoa sau gáy cậu, cạy ra môi răng cậu, hôn càng thêm triền miên.
Trì Nhạc toàn thân nóng lên, dần dần quên mất hít thở, tay chân trở nên mềm nhũn. Trong quá khứ 17 năm, cậu chưa bao giờ hôn ai, về khoản này cậu thật sự là dốt đặc cán mai, rất nhanh đã đầu hàng trước đợt tấn công mãnh liệt của Thịnh Trạc. Cả người cậu choáng váng, hai má ửng hồng, mặc kệ Thịnh Trạc càng ngày càng làm càn, không ngừng tăng cường nụ hôn này, tay cũng thuận thế trượt xuống.
Trì Nhạc hoảng hốt nhìn thấy lịch ngày trên mép giường lướt qua, ngày trên đó vừa lúc là bảy năm sau.
...
Trì Nhạc là tỉnh dậy trong mộng.
Cậu dựa vào bàn học, giãy giụa từ trong bóng tối tỉnh lại.
Ánh mặt trời chói mắt, cậu nheo mắt, một lúc sau mới nhận ra mình vẫn đang ở lớp học, thầy giáo toán đang giảng bài trên bục giảng, mang theo một ma lực nào đó khiến người ta buồn ngủ, xung quanh cậu đã ngủ thiếp đi một đống.
Cửa sổ mở một khe, tóc của Trì Nhạc ngồi bên cửa sổ đã sớm bị thổi rối loạn. Cậu giơ tay vuốt nhẹ một chút, động tác lại đột nhiên cứng đờ.
Hình ảnh trong mộng hiện lên trong đầu cậu... Vừa rồi trong mộng, Thịnh Trạc giống như cũng đang xoa tóc cậu như vậy.
Trì Nhạc chột dạ ngẩng đầu nhìn lại, Thịnh Trạc ngồi ở phía trước cậu một chút, tay cầm một cây bút, mắt nhìn về phía bảng đen, Trì Nhạc chỉ có thể nhìn thấy đường nét góc cạnh của khuôn mặt anh.
Trì Nhạc không thể tin được giơ tay che mặt.
Cậu đang ở lớp học...
Lần đầu tiên mộng xuân đối tượng lại là...
Là Thịnh Trạc!
Đối thủ một mất một còn của mình!
Mười phút sau, Trì Nhạc mới buông tay, tiếp tục mờ mịt ngơ ngác nhìn chằm chằm sau gáy Thịnh Trạc.
Thịnh Trạc như thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn anh một cái. Không giống như trong lúc ngủ mơ, Thịnh Trạc hiện tại khuôn mặt muốn hơi non nớt một chút, mang theo đầy đủ khí chất thiếu niên, nhìn về phía Trì Nhạc ánh mắt thập phần lãnh đạm, khác hẳn với bộ dáng nhiệt tình như lửa trong mộng.
Trì Nhạc đối mặt với ánh mắt của anh mới đột nhiên tỉnh táo, giả bộ cường thế trừng mắt nhìn anh một cái, chột dạ dời đi ánh mắt.
Mới vừa rồi mộng quá mức chân thật, giống như thật sự giống nhau,cậu nhịn không được có chút hoảng hốt, giơ tay lau mặt một phen.
Trì Nhạc thực sự khó có thể chấp nhận rằng người mà cậu mơ thấy lần đầu tiên lại còn là một giấc mộng xuân vậy mà là đối thủ một mất một còn của mình!
Tuy rằng chỉ là một nụ hôn, không có những hình ảnh quá mức hơn, nhưng đối với Trì Nhạc_ người chưa bao giờ mơ thấy được nắm tay, thì đây tuyệt đối có thể coi là mộng xuân! Huống hồ... Trong mơ, Thịnh Trạc còn hôn rất sâu, như muốn nuốt chửng cậu, đôi tay kia cũng rất không thành thật.
Không hổ là đối thủ một mất một còn, có lẽ anh ta muốn hôn chết cậu!(◣_◢)
Trì Nhạc bị đả kích nặng nề, thân thể quằn quại, cậu thực sự muốn quay lại ngủ tiếp, dù không thể ngủ tiếp thì cũng muốn mau chóng quên hết những gì trong mơ, nhưng những hình ảnh đó lại không thể nào bỏ đi được. Bởi vì giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thực, đến mức cậu có thể nhớ từng chi tiết, thậm chí có thể nhớ đến nhiệt độ cơ thể của Thịnh Trạc.
Trì Nhạc không tự giác cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trong mơ, sinh ra một loại cảm giác không phân biệt được giữa mơ và thực. Trong mơ, trên người Trì Nhạc có mùi hương của Alpha... Họ ôm nhau, ngủ trên cùng một chiếc giường, trong phòng treo ảnh cưới... Còn có một đứa trẻ... Giấc mơ này nghĩ thế nào cũng không thích hợp, trong mơ, cậu và Thịnh Trạc thực sự giống như vợ chồng.
Nhưng cậu và Thịnh Trạc rõ ràng đều là Beta, sao có thể có con? Không đúng, cho dù cậu và Thịnh Trạc một người là Alpha một người là Omega, cũng không có khả năng có con a!
Trì Nhạc thực sự không nghĩ ra, nghĩ nghĩ không tự giác nghĩ đến những bộ mô hình trong mơ, cậu lén lấy điện thoại ra, tra cứu trang web bán hàng chính thức của bộ mô hình đó, cậu có thói quen sưu tầm mô hình, những bộ mô hình trong mơ cậu cũng rất thích, nếu hiện thực có bán, cậu cũng muốn mua về.
Cậu cẩn thận tìm kiếm kiểu dáng trong mơ trên giao diện website chính thức, nhưng tìm khắp toàn bộ trang web, cũng không thấy những bộ mô hình đó, khiến cậu có chút thất vọng đồng thời lại có chút cảm thấy may mắn, nếu những bộ mô hình đó không tồn tại trong hiện thực này, vậy chứng minh giấc mơ của cậu đều là giả nha! Quả nhiên, mọi thứ trong mơ đều không thể là thật!
Đang lúc Trì Nhạc định bỏ cuộc thì trang web bán hàng có sự thay đổi, cậu tùy ý nhấn vào một cái, trang web được cập nhật, kiểu dáng bộ mô hình mới nhất xuất hiện trên trang dự bán.
Trì Nhạc sắc mặt đình trệ, cậu nhìn chằm chằm hình ảnh hiện ra nhìn nửa ngày, phóng to lại thu nhỏ lại, thu nhỏ lại lại phóng to, cuối cùng xác định, đây là một trong những bộ mô hình cậu đã gặp trong mơ, cậu cẩn thận xem xét, phát hiện bộ mô hình này mới được công bố một phút trước.
Trì Nhạc trong lòng bắt đầu có chút nghi ngờ, trước đó cậu rõ ràng không hề biết đến kiểu dáng bộ mô hình mới nhất này, căn bản không có khả năng mơ thấy, càng không thể mơ thấy rõ ràng như vậy, trừ phi cậu có khả năng tiên tri.
Trì Nhạc không thể không đối mặt với một sự thật, đó là không chỉ có điều này kì lạ, còn có trong mơ, hình dáng của Thịnh Trạc bảy năm sau và đứa trẻ kia, cậu dù nằm mơ cũng không có khả năng tưởng tượng ra nhiều sự thay đổi kì lạ như vậy.
Quan trọng nhất chính là —— trong mơ, cậu có thể cảm nhận được sự đau đớn.
Tất cả đều đang nhắc nhở Trì Nhạc, mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng mọi thứ xảy ra trong mơ rất có khả năng đều là thật.
Những gì cậu nhìn thấy rất có khả năng là những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Có lẽ cậu vừa rồi đã ngắn ngủi xuyên qua đến một ngày nào đó trong tương lai, nhìn thấy những gì sẽ xảy ra trong tương lai, rồi lại xuyên trở về.
Mặc dù không thể tưởng tượng, nhưng loại trừ tất cả những khả năng không có, thì chỉ còn lại có thể là sự thật!!!!
==========================
🍞🍞: Tôi khai bút bằng 1 chap nhỏ xinh 2k chữ còn nhiều sai sót. Mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nhaa (˃ᆺ˂✿)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.