- ----------------
Buổi sáng
Trì Nhạc luyến lưu từ bỏ viên kẹo sữa yêu thích, nhét một hộp kẹo trái cây vào cặp sách mang đi học, còn đắc ý khoe khoang với Thịnh Trạc, lắc lư hộp kẹo trái cây trước mặt Thịnh Trạc, tiếng kẹo va vào nhau vang lên lạo xạo.
Thịnh Trạc nhìn đôi môi mọng của Trì Nhạc, không hiểu sao hắn lại muốn trêu chọc cậu, muốn kéo kéo hai cái má mềm mại của cậu, cho đến khi đôi mắt phượng xinh đẹp kia cụp xuống, đáng thương hề hề nhìn hắn xin tha mới chịu.
Trì Nhạc thấy hắn nhìn chằm chằm miệng mình, cậu không biết hắn đang nghĩ gì, tưởng rằng hắn đang thèm rỏ dãi kẹo hoa quả thơm ngọt của mình, bèn hào phóng móc trong túi một cây kẹo que, cậu còn cố ý chọn vị trái cây ngon nhất từ trong túi ra, ném lên bàn Thịnh Trạc.
"Tiểu gia cho ngươi nè."
Thịnh Trạc nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Trì Nhạc hai giây, mở vỏ kẹo, ngậm kẹo que vào miệng, lần đầu tiên hắn ăn đồ Trì Nhạc đưa qua.
Trì Nhạc khẽ "chậc" một tiếng, người này ăn kẹo que của mình, vậy mà một câu cảm ơn thôi cũng không có, thôi thì dù sao hắn cũng là Omega của mình, cậu tự nhắc nhở mình sau này đi học sẽ nhớ nhét thêm hai cây kẹo que vào túi.
Dù sao Trì tiểu gia vẫn là rất hào phóng.
Khóe miệng Trì Nhạc không tự giác cong lên, thấy Thịnh Trạc ăn kẹo que mình đưa, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Trần Vân Chu bên cạnh nhìn thèm thuồng, đưa tay về phía Trì Nhạc, "Mình cũng muốn ăn."
Trì tiểu gia hào phóng liếc mắt nhìn Trần Vân Chu, như không nghe thấy gì quay lại chỗ ngồi.
Trần Vân Chu: "???"
Thịnh Trạc cong môi, nhàn nhạt liếc Trần Vân Chu một cái.
Trần Vân Chu: "..." Hắn hình như là người thừa?
Sao giữa học sinh với học sinh lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Giản Chanh xem xong màn kịch, nhịn không được cười, tiến đến bên tai Trì Nhạc hỏi: "Nhạc nhạc, sao tự nhiên cậu lại đối tốt với Thịnh Trạc vậy?"
Trì Nhạc không để ý, cậu đang đau lòng vì "vợ".
Giản Chanh còn muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên cảm thấy ghế bị đạp một cái, quay đầu nhìn lại, Thịnh Trạc lạnh mặt.
"Cậu đang che khuất bảng của tôi."
Giản Chanh: "..." Được rồi, ngươi là học bá, ngươi là nhất.
Cậu dịch ghế về, không thèm quan tâm đến hai vị đại nhân kia nữa, khi nói chuyện với Trì Nhạc cũng giữ khoảng cách, miễn cho lại chắn tầm nhìn của vị tiểu tổ tông phía sau.
- --
Trời đông giá rét vẫn chưa qua đi, trước đây khi ra chơi Trì Nhạc chỉ muốn quấn mình trong phòng học, nhưng giờ cứ ra chơi là cậu lại chạy ra ngoài, đứng phơi mình dưới ánh mặt trời, Giản Chanh còn nghi ngờ cậu muốn biến thành hoa hướng dương.
Trải qua một tuần không ngừng nỗ lực, Trì Nhạc bi ai nhận ra mình không hề đen đi chút nào.
Trì Nhạc trầm tư hồi lâu, chỉ có thể đổi ý định, nếu cậu không thể phơi đen bản thân, thì chỉ có thể nghĩ cách làm Thịnh Trạc trắng lên!
Trì Nhạc lên mạng tìm kiếm cách làm trắng da, thấy có người nói phải chú ý bôi kem chống nắng, cậu cảm thấy nếu mỗi ngày bôi kem chống nắng cho Thịnh Trạc, Thịnh Trạc có thể sẽ trực tiếp "giết chồng".
Nếu phương pháp chăm sóc bên ngoài không thực hiện được, thì chỉ có thể lựa chọn "điều trị nội khoa".
Vì vậy, sáng nay sau giờ tự học, Trì Nhạc nghiêm túc đặt một hộp sữa bò lên bàn Thịnh Trạc.
Sau một thời gian lên mạng tìm hiểu, sữa bò có hiệu quả làm trắng da, có thể cải thiện màu da, đồng thời giúp cơ thể khỏe mạnh, là sản phẩm làm trắng da đơn giản nhất.
Các bạn học trong lớp chú ý đến hành động của cậu, nhìn nhau, nghi ngờ đây là phương pháp tra tấn mới của Trì Nhạc dành cho Thịnh Trạc, hay là sữa bò có độc?
Thịnh Trạc ngẩng đầu, khẽ nhướng mày。
"......Uống nhiều sữa bò tốt cho sức khỏe."
Trì Nhạc tạm thời không nghĩ ra được lý do bao biện cho bản thân, vội vàng nói rồi quay lưng đi chạy trối chết về chỗ, lôi một quyển sách ra đọc bừa, nhưng thực ra cậu không đọc được chữ nào. Cố gắng giương tai nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Thịnh Trạc, trầm thấp và đầy từ tính quả thực là "mật ngọt chết ruồi" trong miệng Omega thường nói.
Trì Nhạc lén cười, cảm thấy "vợ" của mình cũng có ưu điểm, ít nhất là đẹp trai và giọng nói hay.
Giản Chanh ngồi bên cạnh, nhìn Trì Nhạc như nhìn người ngoài hành tinh.
Giản Chanh đưa tay sờ trán Trì Nhạc, đầy vẻ kinh ngạc: "Nhạc Nhạc, cậu không bị sốt chứ?"
"Không." Trì Nhạc hất tay Giản Chanh ra, cố gắng kéo thẳng khóe miệng, cố gắng không để mình cười quá lộ liễu.
"Cậu không bị sốt mà lại đi đưa sữa cho Thịnh Trạc? Cậu quên rồi à, cậu ta là kẻ thù của cậu, là đối thủ không đội trời chung,câu nói này ít nhất cậu đã lặp lại với mình một trăm lần." Giản Chanh nhớ rõ trước đây mỗi khi Trì Nhạc nhắc đến Thịnh Trạc, cậu đều tỏ ra căm phẫn, còn đặc biệt dặn dò bạn thân là phải cùng chung kẻ thù.
Bây giờ sao tự nhiên thái độ lại quay ngoắt 180 độ?
"Trước đây là đối thủ không đội trời chung... Hiện tại không phải." Giọng Trì Nhạc lấp lửng, "Giáo viên mầm non trước đây không phải đã dạy chúng ta phải yêu thương bạn bè sao."
"Trước đây sao cậu không yêu thương bạn bè với cậu ta?"
"Mình quên rồi." Trì Nhạc mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ mình muốn thực hiện những đức tính tốt được học ở trường mẫu giáo! Đừng ngăn cản sự đoàn kết và tình bạn của chúng ta giữa bàn trên và bàn dưới."
Giản Chanh: "..."
Kinh ngạc không kém còn có Trần Vân Chu, nếu như trước đây Trì Nhạc đưa kẹo que cho Thịnh Trạc còn là chuyện nhỏ, vậy thì bây giờ ngay cả sữa bò cũng đưa thì không thể không khiến người ta kinh ngạc.
Điều kiến hắn kinh ngạc nhất vẫn là thái độ của Thịnh Trạc, sao Thịnh Trạc giống như không những không tỏ ra phản cảm, còn tỏ ra khá vui vẻ?
Chuyện Trì Nhạc đưa sữa bò cho Thịnh Trạc, rất nhanh từ trong miệng Trần Vân Chu truyền đến tai Phương Du Niên ở lớp bên cạnh.
Phương Du Niên nghe xong đầu đuôi sự việc, khinh miệt cười khẩy một tiếng,tự tin nói: "Đồ Trì Nhạc đưa, Thịnh Trạc căn bản không có khả năng uống."
"Cậu ta đã uống rồi."
"..."
"Một giọt cũng không còn."
"???"
Trần Vân Chu sau khi rời đi, chỉ còn lại Phương Du Niên một mình lẻ loi trong gió.
Thịnh Trạc trước đây ngay cả sữa do chính hoa khôi trường học đích thân đưa cũng không uống, mà bây giờ cậu ta lại uống sữa bò Trì Nhạc đưa?
Trang Tâm Thuần gọi điện thoại tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Du Niên, giống như bình thường vòng vo một hồi, cuối cùng hỏi đến chuyện Thịnh Trạc.
"Đúng rồi, Thịnh Trạc dạo này thế nào? Còn một tuần nữa mình sẽ về trường, muốn cho mọi người mỗi người một món quà, không biết nên mua cho cậu ấy gì cho tốt."
Phương Du Niên còn đang suy tư chuyện Thịnh Trạc và Trì Nhạc, liền thuận miệng đem chuyện sữa bò kể lại cho Trang Tâm Thuần.
Trang Tâm Thuần sau khi nghe xong im lặng hồi lâu, ngay lúc Phương Du Niên tưởng chừng như đã bị ngắt kết nối, Trang Tâm Thuần mới dùng giọng nói trầm thấp hơn bình thường một chút nói: "Mình sẽ về trường sớm hơn một chút, lúc đó gặp nhau."
Phương Du Niên nghe tiếng tút tút trong điện thoại, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, Trang Tâm Thuần vừa rồi còn nói một tuần sau về, sao đột nhiên lại sớm hơn?
Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dặn dò: "Các bạn học sinh, đừng quên ngày mai là họp phụ huynh, nhớ bảo phụ huynh qua, cho dù phụ huynh bận không thể đến, cũng phải tìm người thân qua, năm sau các em sẽ lên lớp 12, là một năm vô cùng quan trọng, thầy có rất nhiều chuyện muốn nói với phụ huynh của các em."
Chủ nhiệm lớp trước khi đi đã gọi Thịnh Trạc đi, gọi hắn đến văn phòng.
Tiếng chuông tan học vang lên, hôm nay đến lượt Trì Nhạc và Giản Chanh trực nhật, Giản Chanh hẹn người đi quán net chơi game, Trì Nhạc biết Giản Chanh phải dựa vào việc cày thuê game kiếm tiền sinh hoạt, liền cho Giản Chanh về trước, còn mình ở lại dọn dẹp.
Chờ cậu một mình làm xong trực nhật, trường học đã không còn mấy người, bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã u ám giăng kín mây đen, gió mạnh thổi bay lá khô ngoài sân, nhìn như sắp tuyết rơi.
Cậu xách cặp lon ton từ trên bậc thềm nhảy nhót đi xuống, thấy Thịnh Trạc đứng dưới mái hiên tầng một, không có ý định rời đi, dường như là muốn đợi tạnh gió.
Trì Nhạc cười hắc hắc, Thịnh Trạc hắn vốn là kẻ thù của cậu đã lâu, vô thức cậu muốn nói gì đó trêu chọc: "Cậu thực sự là kẻ yếu đuối à? Gió nhẹ như vậy mà đã không dám đi rồi"
Thịnh Trạc thong thả đút hai tay vào túi quần, nghiêng người dựa lưng vào tường, nghe vậy hất mặt nói "Nếu cậu có bản lĩnh thì mời cậu đi trước "
Trì Nhạc cảm thấy lòng tự tôn của một Alpha tương lai bị thách thức, lập tức bước đi: "Đi thì đi."
Chỉ là gió thôi, có gì đáng sợ chứ.
Trì Nhạc dũng cảm bước ra bước đầu tiên, suýt chút nữa ngã nhào, đồng phục bị gió thổi phồng lên, tóc dựng đứng, lảo đảo một hồi mới đứng vững.
Chưa bao giờ thấy gió lớn như vậy!
Dưới ánh mắt của Thịnh Trạc, cậu nuốt nước bọt, ngượng ngùng quay lại, đành cố gắng bước tiếp, lần này một cơn gió lớn thổi đến, cậu trực tiếp bị thổi bay về, liên tục lùi lại mấy bước.
Thịnh Trạc cười nhẹ, đưa tay đỡ cậu, tránh để đầu cậu đụng vào tường.
Trì Nhạc bị gió thổi choáng váng, vội vàng ôm lấy mái tóc rối bời: "Tóc mái của ta còn không?"
Thịnh Trạc nhìn vầng trán đầy đặn của cậu, cố ý trêu chọc: "Có vẻ còn, hay là ngươi sờ lại xem?"
Trì Nhạc sờ liên tục mấy lần, xác định tóc mình vẫn nguyên vẹn trên đầu, tóc mái cũng không bị gió thổi bay, mới yên tâm. Nhìn thấy cây ngân hạnh trên sân thể dục bị gió thổi gãy, Trì Nhạc không dám đi ra ngoài nữa, ngoan ngoãn di chuyển đến bên cạnh Thịnh Trạc.
"Không đi nữa?" Giọng Thịnh Trạc mang theo ý cười.
Trì Nhạc cười gượng gạo: "... Tôi thỉnh thoảng cũng muốn yếu đuối một chút."
Hôm nay ai đi ra ngoài mới là ngốc.
Thịnh Trạc không cười cậu nữa, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám.
Gió lớn vẫn không ngừng thổi, thùng rác trên sân thể dục bị gió thổi lăn qua lăn lại, leng keng vang vọng, lá cây rụng đầy đất, cây ngân hạnh bị gãy đổ trên mặt đất, cho dù họ đứng dưới mái hiên, gió lạnh vẫn lùa qua.
Trì Nhạc nghiêng đầu nhìn lại, Thịnh Trạc cũng giống như cậu, tóc bị gió thổi thành "kiểu tóc vuốt ngược", nhưng hắn ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, lộ ra cả khuôn mặt anh tuấn, hắn nhìn gió thổi mạnh trước mặt, Cũng là một vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nhìn khung cảnh hỗn loạn trên sân chơi, gió lớn và tuyết rơi trước mặt giống như một cảnh trong phim, có chút không thật
Trì Nhạc âm thầm nghĩ, hiện tại nếu là phim điện ảnh, thì cậu và Thịnh Trạc chính là nhân vật chính, cậu đường đường là Alpha tương lai, có trách nhiệm chăm sóc Omega của mình.
"Cậu lạnh không?"
Trì Nhạc không đợi Thịnh Trạc trả lời, liền đứng trước người Thịnh Trạc: "Tôi che cho cậu."
Thịnh Trạc kinh ngạc chớp mắt: "Cậu không lạnh?"
Trì Nhạc đứng ngược chiều gió, há miệng ra gió liền bay vào, miệng gần như bị thổi mất hình dạng: "T-tôi t-tôi không không không lạnh, đều là trách nhiệm của tôi..."
Thịnh Trạc cong môi, kéo mũ áo của Trì Nhạc hướng về phòng học: "Đừng la hét nữa
...
Cậu... Cậu ta mới là người đang hét lên!