Không Cho Ngươi Cắn

Chương 6: Ngủ chung




Trở lại phòng học, tiếng gió bên ngoài còn lớn hơn so với vừa rồi, gió lạnh gào thét, thỉnh thoảng còn có bông tuyết bay xuống, cùng với tiếng va đập vào cửa kính vang vọng, Trì Nhạc ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện ngoài cửa sổ trời đang mưa.
Hai người tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng che khuất ánh sáng le lói mờ nhạt, trong phòng lúc sáng lúc tối.
Trì Nhạc móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, điện thoại tín hiệu không tốt, không gọi được điện thoại, cậu đoán xe chú Lý hẳn là bị kẹt trên đường, một lúc nữa không tới được, cậu ngẩng đầu nhìn mưa đá không ngừng nện vào cửa sổ, theo bản năng xoa xoa bàn tay.
Thịnh Trạc ngẩng đầu nhìn cậu một cái, phát hiện từ khi mưa đá bắt đầu cậu vẫn luôn có chút co quắp bất an, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thịnh Trạc nhếch khóe miệng, "Cậu sợ mưa đá?"
Trì Nhạc thẳng người, "Nói nhảm! Tôi không sợ trời không sợ đất!"
Thịnh Trạc nhìn cậu thẳng lưng, nhẹ nhàng "à" một tiếng, bên môi nở nụ cười.
Hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, Trì Nhạc từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, sét đánh cũng không sợ, như thế nào lại sợ mưa đá?
Trì Nhạc nói xong lời nói dối, vẫn im lặng nhìn bên ngoài tầng tầng lớp lớp mây đen, ngực bị đè nén, giống như bị những đám mây đen ngoài kia chèn ép đến thở không nổi.
Mưa đá vẫn không ngừng nện vào cửa sổ, từng tiếng vang vọng, thân thể Trì Nhạc không tự giác run lên, sắc mặt càng ngày càng trở nên trắng bệch, ánh mắt dần mơ hồ, cậu hơi rũ mắt, cơ mặt căng cứng, cắn môi dưới, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thịnh Trạc nhìn đôi môi trắng bệch của cậu, nhíu mày, "Cậu sợ thật à?"
Lông mi Trì Nhạc run rẩy hai lần, không nói gì.
Thịnh Trạc thấy sắc mặt cậu trắng bệch thực sự trông có chút đáng thương, ngược lại còn cố ý trêu cậu, "Lại kêu một tiếng, tôi liền tới giúp cậu."
"...... Cút."
Gương mặt Trì Nhạc ửng hồng vài phần, cả người so với vừa rồi thoạt nhìn tinh thần cũng trở nên tốt hơn một chút.
Thịnh Trạc cong môi, đưa tay ra, "Cậu xem ở đây có sữa bò, bánh quy gấu nhỏ cùng kẹo que,cho cậu mượn tạm một lúc."
Trì Nhạc nhìn chằm chằm bàn tay Thịnh Trạc đang đưa về phía mình liền nhìn vài giây, trong tiếng mưa đá dần dần biến lớn, bên tai trở nóng lên nắm lấy.
Trì Nhạc trong lòng an ủi chính mình, nhất định là Thịnh Trạc hắn ta sợ hãi mới đưa tay ra, nghe nói Omega đều rất yếu đuối, vì lợi ích của đứa trẻ trong tương lai của họ, cậu tạm thời cho Thịnh Trạc mượn tay tạm một lúc.
Còn lâu cậu mới thừa nhận là do chính mình đang sợ hãi.
Nắm lấy tay Thịnh Trạc, Trì Nhạc cảm thấy an tâm không ít, ánh mắt không hề lảng tránh, cậu sợ Thịnh Trạc hiểu lầm, cố ý giải thích, "Tôi không phải bởi vì sợ mưa đá, chính là......chính là... Trước kia phát sinh một ít chuyện không vui."
Càng nói thanh âm của cậu càng nhỏ, Thịnh Trạc cho rằng cậu đây là đang ngượng ngùng, không để ý gật đầu, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của Trì Nhạc có chút lạnh, không tự giác xoa xoa một chút.
Trì Nhạc giống như bị điện giật, theo bản năng thu hồi tay lại, Thịnh Trạc phản ứng lại nhận thức được hành động của mình.
Vừa lúc điện thoại có tín hiệu, nhận được cuộc điện thoại của Lý thúc, Trì Nhạc vội vàng đứng dậy bấm nút nghe.
Lý thúc vẫn luôn không liên lạc được với Trì Nhạc, trong lòng nóng như kiến bò trên chảo, biết được Trì Nhạc vẫn an toàn ở phòng học mới thở phào nhẹ nhõm, Lý thúc nói bên đường có cây bị gió thổi gãy, làm tắc đường, còn Lý thúc bị kẹt xe trên đường, không biết khi nào đường mới thông.
Trì Nhạc nhìn ra ngoài, thấy gió càng lúc càng lớn, mà trời đã hoàn toàn tối đen, thời tiết như vậy rất dễ xảy ra chuyện, ở ngoài cũng không an toàn, cậu liền bảo Lý thúc nhanh chóng về nhà, còn cậu định ở lại lớp học một đêm.
Lý thúc nhìn tình hình giao thông tắc nghẽn phía trước, biết rằng mình không thể đến trường đón cậu trong một thời gian ngắn, xe bị gió thổi lắc lư, ngay cả khi đến trường đón Trì Nhạc, đường về nhà cũng không an toàn, tốt hơn là cứ để Trì Nhạc ở lại trường học tạm thời, đành thỏa hiệp đồng ý.
Thịnh Trạc nghe cuộc trò chuyện của họ, cũng cầm điện thoại lên nhắn tin cho mẹ, nói tối nay không về, đừng lo lắng đến đón.
Lâm Ngữ Nhiên và chồng đang đi du lịch nước ngoài, không biết tình hình thời tiết trong nước, sau khi nhận được tin nhắn họ vội vàng gọi điện cho tài xế gia đình, hỏi rõ tình hình rồi đồng ý.
Thịnh Trạc không nói với bà chuyện họp phụ huynh, bố mẹ hắn đang vui vẻ đi du lịch nước ngoài, hắn không muốn làm phiền họ, dù sao hắn cũng đã nói chuyện trước với dì giúp việc ở nhà, nhờ dì giúp việc đến trường một chuyến, dù sao hắn cũng là người quyết định mọi việc, bố mẹ sẽ không can thiệp nhiều đến quyết định của hắn, ai đến họp phụ huynh cũng như nhau.
Cất điện thoại di động, Trì Nhạc lại rúc vào góc, ngồi bên cạnh Thịnh Trạc, im lặng nắm lấy tay Thịnh Trạc.
"......"
Hai người im lặng ngồi một lúc, bụng Trì Nhạc bắt đầu kêu ùng ục, phá vỡ sự yên tĩnh trong lớp học.
Cậu ngượng ngùng ôm bụng, cả người ủ rũ, "Hình như tôi đói rồi."
Thịnh Trạc khẽ cười, quay lại chỗ ngồi của mình, lấy ra một túi bánh quy gấu nhỏ, ném vào lòng Trì Nhạc.
Trì Nhạc ôm bánh quy gấu nhỏ, nhận ra là do mình tặng trước đây, giọng điệu có chút buồn bã, "Thì ra cậu không ăn à."
Thịnh Trạc nhìn cậu, khựng lại một giây, nói một cách kỳ lạ: "Không nỡ ăn."
Trì Nhạc vui vẻ, khóe mắt và lông mày đều cong cong lên.
Cậu vội vàng xé vỏ bao bì, hào hứng đưa bánh quy qua như khoe khoang báu vật, "Vậy thì cùng nhau ăn vậy."
Thịnh Trạc nhìn đôi mắt cong cong của cậu, đưa tay lấy một cái, bánh quy hình chú gấu nhỏ trông có phần hơi ngốc nghếch, hắn cắn một phát bay đầu chú gấu.
Trì Nhạc thấy hắn ăn, cũng vui vẻ ăn theo, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra chơi Candy Crush, vì tín hiệu không tốt nên không có mạng, chỉ có thể chơi loại game đơn giản không cần mạng này.
Trong lớp học im lặng chỉ vang lên tiếng bánh quy bị cắn vỡ giòn tan, dần dần át đi tiếng ồn bên ngoài, cùng với tiếng động vui vẻ này, Trì Nhạc dần trút bỏ sự bất an trong lòng, môi khẽ cong cong mỉm cười.
Thịnh Trạc nhìn cậu, vô thức cũng ăn hết bánh quy trong tay, bánh quy có vị sữa béo ngậy, ăn xong miệng vẫn còn hậu vị ngọt.
"Này, dạo này sao cậu hay cho tôi đồ ăn vậy?" Thịnh Trạc đột nhiên hỏi.
Ngón tay chơi game của Trì Nhạc chợt khựng lại, lần này không tiện lôi lời dạy của giáo viên mẫu giáo đã sớm quên mặt ra nữa, đành mượn lời của bố mình, "Bố tôi bảo tôi phải yêu quý bạn học."
Thịnh Trạc nhướng mày hờ hững, "Vậy sao cậu chỉ 'yêu quý' mình tôi vậy?"
"...... Yêu quý cái gì chứ." Trì Nhạc lẩm bẩm một tiếng, kiêu căng hếch cằm lên, "Tiểu gia thích làm việc thiện tích đức mỗi ngày, còn cậu chính là người may mắn được tôi chọn."
May mắn? Trong mắt Thịnh Trạc thoáng hiện lên ý cười, nhìn thấy Trì Nhạc sắp nổi giận, cũng không truy hỏi đến cùng nữa.
Hai người ăn no bụng, ngoài trời cũng đã hoàn toàn tối đen, gió lớn vẫn không có dấu hiệu suy giảm, mưa đá vẫn tí tách vang lên, dường như không có hy vọng có thể trở về nhà trong đêm nay
Trì Nhạc kê mấy cái ghế lại với nhau, Thịnh Trạc thì kê mấy cái bàn lại với nhau, miễn cưỡng có thể coi đây chỗ để nằm nghỉ qua đêm nay.
Thịnh Trạc lắng tai lên nghe tiếng động bên ngoài, do dự một chút, rồi kê bàn vào bên cạnh dãy ghế của Trì Nhạc.
Trì Nhạc nhìn dãy ghế và dãy bàn sát nhau, đột nhiên nhận ra tối nay cậu sẽ ngủ chung phòng với Omega tương lai của mình!
Trì Nhạc vò vò vạt áo, sau một lúc mới nhận ra hiện tại họ là "cô "A" quả "O"" ở bên nhau qua đêm, ít nhiều gì cũng có chút cảm thấy không thoải mái.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Thịnh Trạc, mím môi nhỏ giọng hỏi: "Thịnh Trạc, cậu sợ không?"
Thịnh Trạc nhét chiếc điện thoại sắp hết pin vào túi, thản nhiên nói: "Không sợ."
Trì Nhạc cẩn thận nhìn hắn, "Cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ."
"???"
Thịnh Trạc ngẩng đầu lên, lộ ra biểu cảm khó hiểu.
"Tôi sẽ không làm hại cậu." Giọng Trì Nhạc dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi Omega yếu đuối, bất lực trong mắt cậu, "Bây giờ chúng ta đều là Beta, tôi sẽ không ép buộc, cũng sẽ không làm chuyện quá đáng với cậu, cậu có thể yên tâm ngủ."
Omega 'yếu đuối, bất lực' Thịnh Trạc suýt bật cười.
Hắn đứng dậy, hay tay chống bên người Trì Nhạc, cúi thấp đầu nhìn xuống đôi mắt đang run run của Trì Nhạc: " Cậu muốn ép buộc tôi làm cái gì cơ?"
Trì Nhạc ngước lên nhìn hắn
Đêm đã khuya, xung quanh vắng lặng không người, Trì Nhạc không khỏi cảm thấy bị áp bức trước ánh mắt của Thịnh Trạc.
Cậu cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Thịnh Trạc, yếu ớt lấy trong túi ra một viên kẹo sữa, "Ép buộc cậu...ăn kẹo sữa?"
Trì Nhạc nhanh nhảu bóc vỏ kẹo sữa trong tay đưa đến bên miệng Thịnh Trạc nói: "Cậu thử xem"
Thịnh Trạc cúi đầu nhìn viên kẹo sữa nho nhỏ, sau đó liếc nhìn đôi mắt có phần rụt rè của Trì Nhạc, cúi đầu lại gần, "Đây là cách mà cậu "ép buộc" tôi à?"
Hai người duy trì khoảng cách có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của nhau, ngước lên nhìn nhau nửa giây.
Trì Nhạc mở to đôi mắt trong veo, chậm rãi giơ tay thành quyền: "Vậy còn "ép buộc" kiểu này thì sao?"
Thịnh Trạc cười khẩy một cái, cướp lấy viên kẹo sữa trong tay Trì Nhạc nhét vào miệng.
"Tôi sợ quá" Nói xong hắn nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm hung dữ của Trì Nhạc
"....." Trì Nhạc im lặng, thu móng vuốt lại, tuy không muốn thừa nhận nhưng khi Thịnh Trạc đưng trước mặt cậu như thế này, hắn ta không chỉ cao hơn mình, khoẻ mạnh hơn mình, mà ngay cả lòng bàn tay của hắn ta cũng to hơn của mình, cho nên cậu thực sự không có khả năng để "ép buộc" Thịnh Trạc.
Trì Nhạc không khỏi rung mình khi nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai, thân hình cao lớn của Thịnh Trạc nằm cuộn tròn trong vòng tay mình, cảnh tượng đó chính là cảnh tượng mà nagy cả khi ngủ cậu thậm chí cũng không thể tưởng tượng được.
Mấy năm sau, cậu không thể nào hiểu được, thế mà vợ của cậu lại là Thịnh Trạc?!
Thịnh Trạc nhai kẹo sữa trong miệng, hơi nhướng mày: "Không phải cậu chuyển sang ăn kẹo hoa quả rồi sao? Sao trong túi cậu còn mang theo kẹo sữa?"
Hắn vẫn còn nhớ mới mấy ngày trước Trì Nhạc mang theo đôi mắt sáng ngời cố ý khoe khoang với hắn.
Khí nóng thổi vào tai Trì Nhạc, có chút ngứa ngáy, Trì Nhạc xoa tai khó chịu. Nhắc đến kẹo sữa, cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cười cười:"Hiện tại tôi ăn cả hai". Mặc dù cậu đã cố gắng bỏ kẹo sữa trong ba ngày, nhưng cậu lại không thể cưỡng lại sự quyến rũ của kẹo sữa, thế là lại lén lút nhét chút chút kẹo vào túi.
Thịnh Trạc im lặng nhếch môi, để không khiến cậu cảm thấy xấu hổ, liền lùi lại một bước, liếc nhìn bàn ghế bên cạnh nhau, hỏi: "Tướng ngủ của cậu không tốt? "
Trì Nhạc thành thật lắc đầu: "Giản Chanh từng ngủ với tôi, cậu ta nói nửa đêm tôi đá cậu ta lăn xuống đất".
Giọng nói của Thịnh Trạc mang theo chút nghi hoặc: " Giản Chanh từng ngủ chung với cậu?"
"Khi tôi lên sáu tuổi" Trì Nhạc mím môi nói: "Sau lần đó, cậu ta nói không bao giờ muốn ngủ chung với tôi nữa"
Giản Chanh đã rút ra kinh nghiệm sâu sắc từ đêm bị đá xuống giường đó. Cậu ta thà ngủ dưới sàn còn hơn là phải ngủ chung giường với Trì Nhạc
Thịnh Trạc cau mày, hắn đi đến ngả người nằm xuống dãy bàn.
Trì Nhạc nhận ra Thịnh Trạc chọn ngủ ở bàn cao hơn,hẳn là vì cậu sợ ngủ không thành thật sẽ ngã xuống đất sao?
Trì Nhạc cười khúc khích, chẳng trách ai cũng thích có vợ, đúng là cảm giác được vợ chăm sóc không tồi.
Trì Nhạc nằm xuống chiếc ghế bên cạnh, ngoài trời gió vẫn gào thét bên ngoài cửa sổ, đèn đường trong sân thể dục tắt phụt, Trì Nhạc nghiêng người nhìn về phía bàn của Thịnh Trạc.
Thịnh Trạc đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài đổ bóng lên mí mắt, sống mũi cao thẳng, xương mày cong đẹp, môi trên mỏng, dưới dày, trông rất xinh đẹp....c-có thể hôn được.
Trì Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi môi của Thịnh Trạc trong nửa giây, vô thức hồi tưởng đến nụ hôn nóng bỏng và ướt át trong giấc mơ, xúc cảm ấm áp và triền mien vẫn luôn vang vọng trong đầu cậu, cậu vội vàng quay lại, hai má nóng bừng.
Thịnh Trạc mở mắt liếc nhìn cậu: "Ngủ không được?"
Trì Nhạc "ừ" một tiếng trầm thấp, trong đầu suy nghĩ vẫn bay loạn, tự nhiên cảm giác trằn trọc không ngủ được.
Thịnh Trạc tưởng rằng cậu còn sợ nên phát lòng từ bi đưa tay về phía cậu. Trì Nhạc nhìn bàn tay buông thõng từ trên cao xuống, sững sờ hai giây rồi mới chậm rãi nắm lấy.
Cậu không biết tại sao, nhưng không giống như bàn tay cậu nắm khi sợ hãi vừa rồi, lần này Trì Nhạc có cảm giác khẩn trương không thể giải thích được, khoảnh khắc lòng bàn tay họ chạm vào nhau, trong tim cậu lỡ một nhịp như không thể nhận ra sự rung động, khiến cậu cảm thấy căng thẳng hai má trở nên nóng hơn.
May mắn thay, đèn đã tắt, Thịnh Trạc trừ bỏ có thể cảm thấy đôi tay mình hơi run lên, nhưng không thể nhìn thấy đôi má ửng hồng của cậu, Trì tiểu gia ít nhất có thể duy trì trạng thái "mỹ nam cao lãnh" của mình..
Đêm tối tăm, gió gào thét không có dấu hiệu dừng lại, trong phòng học yên tĩnh, Trì Nhạc và Thịnh Trạc nắm tay nhau ngủ say.
....
Sau một đêm giông bão, khuôn viên trường đã trở lại yên tĩnh, chỉ có sân thể chất là một mảnh bề bộn, người gác cổng và bảo vệ đã dậy sớm để dọn dẹp, thỉnh thoảng lại có vài tiếng người vang lên từ sân chơi.
Tối qua Trì Nhạc và Thịnh Trạc nằm trên bàn ghế khó ngủ, nửa đêm nhiều lần thức dậy rồi mãi sau mới có thể ngủ lại, mãi tận gần sáng mới ngủ được nên hai người bọn không hề bị tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào ngoài kia.
Họ vẫn đang say ngủ..
Trần Vân Chu hôm nay thức dậy sớm, là người đầu tiên đến lớp, vừa mở cửa đã nhìn thấy một màn khiến hắn không khỏi bàng hoàng, toàn thân cứng đờ đứng đực cửa như bị sét đánh.
Ánh nắng ban mai sớm chiếu vào từ cửa sổ, Trì Nhạc đang nằm trên ghế, một chân duỗi ra sau ghế nghiêng đầu dựa vào bàn ngủ ngon lành. Thịnh Trạc đang nằm trên bàn bên cạnh hắn với tư thế thằng đứng, hai nhắm mắt lại, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ hắn có chút mất kiên nhẫn với tiếng ồn ào bên ngoài, cánh tay hắn buông thõng xuống dưới bàn, trong tay nắm lấy tay của người còn lại.
Trần Vân Chu chớp chớp mắt, những gì hắn thấy có phải là thật không? Hai cái người này... lại nắm tay nhau c-còn cùng ngủ? Giản Chanh cũng vừa đến, đứng phía sau sửng sốt không kém,đồng dạng đứng đực ở cửa, toàn thân cứng đờ. Giản Chanh dùng sức dụi dụi mắt, nhìn một lúc lâu mới có thể tin vào mắt mình.
"Đây không phải mơ đúng không?" Trần Vân Chu phát ra câu hỏi từ sâu trong linh hồn.
Hai người nhìn nhau, đều nghi ngờ mình bản thân mình đang mơ chưa có tỉnh lại
Sau khi phản ứng lại, Trần Vân Chu quay đầu lại liếc nhìn Giản Chanh, Giản Chanh hiểu ý cả hai cùng nhau rút lui khỏi hiện trường, dù sao cũng còn sớm, thôi thì cứ để họ ngủ thêm một lát.
Hai người đứng trước cửa có chút xấu hổ, tự động đứng sang hai bên, cách nhau một thước, nguyên nhân chủ yếu đến từ việc quan hệ trước kia của hai người họ không tốt, bởi vì Trang Tâm Thuần dẫn đến Phương Du Niên hắn không thích Trì Nhạc, còn Trì Nhạc thì luôn coi Thịnh Trạc như kẻ thù không đội trời chung, vì vậy Thịnh Trạc, Phương Du Niên, Trần Vân Chu cùng Trì Nhạc và Giản Chanh cũng coi như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng xét theo hành vi gần đây của Trì Nhạc cùng với Thịnh Trạc, mối quan hệ giữa hai người bọn họ hình như có chút khác biệt so với trước đây, còn khác nhau ở chỗ nào thì có lẽ là không thể nói được.
"Có lẽ là do thời tiết nên đêm qua bọn họ không về được." Trần Vân Chu đứng dựa vào cánh cửa bên trái mở lời phá tan bầu không khí ngượng ngùng. Giản Chanh đứng bên cửa còn lại, gật gật đầu rồi cả hai lại chìm vào im lặng.
Phương Du Niên xách cặp đi từ cầu thang lên, đi ngang qua cửa lớp 2, liếc mắt nhìn họ, "Hai người các cậu đứng đây làm gì? Tính làm hiệp sĩ gác cửa à?"
Trần Vân Chu lộ ra vẻ mặt không nói lên lời, im lặng. Còn Giản Chanh có vẻ lười nói, trực tiếp quay lưng lại.
Phương Du Niên khựng lại, cảm thấy bọn họ có chút kỳ lạ, vô thức liếc nhìn vào phòng học, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đôi mắt của Phương Du Niên lập tức mở to, nếu Trần Vân Chu không ngăn cản thì cậu ta đã xông vào.
Phương Du Niên bình tĩnh lại, không tiếp tục xông vào, im lặng một lúc rồi nói: "Có lẽ là lúc ngủ quên, họ không cẩn thận chạm vào thôi"
Giản Chanh trầm ngâm một lúc suy nghĩ "Nhà Nhạc Nhạc có nuôi một chú cún, gần đây cậu ấy đang dạy chó bắt tay, tôi đoán cậu ấy đang mơ bắt tay với con cún đó." Giản Chanh nói một cách vô ý, cũng không có ý tứ gì khác.
Nhưng khi đến tai Phương Du Niên khiến cậu ta trở nên tức giận và nghĩ rằng Giản Chanh cố ý "chỉ cây dâu mắng cây hòe"và khuôn mặt lập tức tối sầm.
"Cậu nói ai là con chó? Tôi thấy Trì Nhạc cố ý lợi dụng lúc Thịnh Trạc ngủ cố ý chiếm tiện nghi của hắn! Có lẽ Thịnh Trạc còn không biết có người đang nắm tay mình đâu!"
Giản Chanh lập tức phát hỏa "Cậu mở to mắt chó của cậu ra nhìn kỹ xem ai đang nắm tay ai!"
Phương Du Niên không thể kìm chế được nữa, liền tức giận xắn tay áo lên. Giản Chanh cũng không chịu thua kém lập tức xắn tay áo lên, hắn đã không thích Phương Du Niên từ lâu, lúc bình thường khi Phương Du Niên nhìn thấy Trì Nhạc, cậu ta tỏ thái độ không vừa mắt với cậu.
Giản Chanh cùng bọn họ đã sớm không thoải mái, bất quá thì cùng nhau đánh một trận. Đều là Alpha, ai sợ ai?
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Nắm tay của vợ iu thật là vui vẻ ~~
Thịnh Trạc:....
Giản Chanh:???
Phương Du Niên, Trần Vân Chu:!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.