Không Đoán Được

Chương 23: Vậy chỗ không người thì có thể sao?




Vụ việc Trương tổng của Hùng Bá cuối cùng cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Ban đầu Blogger vốn không định lôi Lam Thư Dung vào việc này nhưng có người lại muốn làm như vậy.
Blogger sau khi chụp được ảnh thì không đăng ngay mà trực tiếp liên hệ Trương tổng để ép giá. Trương tổng đương nhiên không muốn để số hình đó bị lộ ra nhưng số tiền mà Blogger muốn quá lớn. Trong một thời gian ngắn ông ta không thể nào đáp ứng.
Cuối cùng có người ra giá cao hơn mua lại số ảnh, Trương tổng cũng không còn cách nào khác, đành trở về nhà quỳ gối nhận lỗi với vợ.
Điều không ngờ tới là gương mặt của cô gái trên ảnh không hiểu sao lại đổi thành Lam Thư Dung. Chính bản thân Trương tổng cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Nhưng mà có lẽ là do vội vàng muốn bôi đen nàng nên hình ảnh chỉnh sửa rất ẩu tả, để lại rất nhiều lỗ hổng.
Sau khi điều tra kỹ càng, Hỷ Tinh Phong Lạc lập tức đăng văn bản thanh minh, yêu cầu Blogger lên tiếng xin lỗi, trả lại trong sạch cho Lam Thư Dung.
Còn về người phía sau mua lại số ảnh đó, chính tên Blogger kia cũng không biết là ai. Hắn chỉ nhận tiền rồi làm việc, hoàn toàn không quan tâm người kia có mục đích gì.
Sự việc cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cũng từ đây lần đầu tiên có người đặt ra câu hỏi về tính chân thực của những lời đồn đại xoay quanh Lam Thư Dung lúc trước.
Có phải chúng ta thực sự nghĩ sai về Lam Thư Dung không?
Nếu như những lần trước đều dùng chiêu thức này thì thế nào?
Không thể, hình ảnh chân thực như vậy, không thể nào đều là chỉnh sửa.
Mọi người có để ý từ sau khi Hỷ Tinh Phong Lạc đổi Tổng giám đốc, thái độ đối với đám Blogger càng thêm quyết liệt không?
Tôi giống lầu trên, rõ ràng là rất khác biệt.
...
Lam Thư Dung thì vẫn như cũ, không quá quan tâm trên mạng nói gì. Nhưng mà nghĩ đến mấy lời Phạm Thanh Khê nói, nàng liền ngoan ngoãn đăng mấy tấm ảnh kèm một caption ẩn ý: Trời quang mây tạnh, cây ngay không sợ chết đứng.
Fan của nàng hiếm khi thấy thần tượng như vậy, liền cảm động không thôi.
Chị Dung, em biết chị trong sạch mà huhu.
Chị Dung, sau này đừng nhịn nữa, quét sạch bọn họ cho em.
Vẫn chưa có thời gian xem Tử Nguyệt Truyện, huhu em sẽ ra rạp ngay.
...
Nhắc đến Tử Nguyệt Truyện, bộ phim đến hiện tại cũng đã ra rạp được hai tuần, con số thu về cũng vô cùng ấn tượng.
Hầu hết các suất chiếu vào khung giờ vàng đều chật kín, muốn xem ít nhất phải đặt vé trước mấy ngày hoặc đi vào giờ hành chính hay lúc nửa đêm.
Tuy danh tiếng Lam Thư Dung không tốt nhưng không ai có thể phủ nhận nhan sắc và khả năng diễn xuất thiên bẩm của nàng. Đứng trên phương diện thưởng thức tác phẩm thì bộ phim này không có gì để chê.
Đặc biệt là sau khi vụ Trương tổng nổ lại vô tình trở thành chiêu bài PR miễn phí cho bộ phim. Người qua đường từ tò mò hóng chuyện đến vỡ lẽ rồi kéo nhau ra rạp xem như thỏa mãn tò mò hoặc giống như lời xin lỗi vì những hiểu lầm trước đó.
Đối với chuyện này, đạo diễn và nhà sản xuất rất vui mừng, còn liên tục gọi điện cho nàng thông báo doanh thu mỗi ngày.
Bên ngoài xe cộ đang luân phiên di chuyển, Lam Thư Dung tắt điện thoại, đưa mắt nhìn về ánh hoàng hôn rực rỡ ở phía xa xa.
Bây giờ nàng đang trên đường đến tham dự buổi tiệc tất niên của Hỷ Tinh Phong Lạc, vừa nghĩ đến việc lát nữa sẽ nhìn thấy Phạm Thanh Khê, tâm trạng của nàng lại càng thêm vui vẻ.
Buổi tiệc được tổ chức tại sảnh lớn khách sạn dưới trướng Mộc thị. Thời điểm đồng hồ điểm 5 giờ, nhân viên của Hỷ Tinh Phong Lạc đã lần lượt có mặt, ai cũng diện quần áo lộng lẫy, mặt mày rạng rỡ.
Hôm nay Phạm Thanh Khê diện một bộ suit màu trắng, bên trong là sơ mi lụa màu xanh dương đậm, tóc dài bung xõa.
Cô đang tựa ở một góc hành lang, vừa uống rượu vừa nhìn đồng hồ. Nhân viên Hỷ Tinh Phong Lạc thỉnh thoảng đi ngang nhìn thấy cô sẽ gật đầu chào một cái, cô cũng gật đầu chào lại, thái độ vô cùng gần gũi.
Thời gian qua phải nói Phạm Thanh Khê vô cùng vất vả, vừa phải thanh lọc bộ máy vừa phải hoạch định hướng phát triển mới cho công ty. Cũng may là Mộc Hi Vi thực sự không can dự vào những quyết định của cô, lại thêm sự giúp sức của Mạnh Nguyệt Chi và Phó tổng, mọi thứ xem như cũng đã đi vào quỹ đạo.
Theo tính toán của Phạm Thanh Khê, chỉ cần thêm một thời gian nữa, Hỷ Tinh Phong Lạc sẽ có hy vọng lấy lại vị thế năm xưa. Chỉ là vẫn cần một liều thuốc xúc tác. Chuyện này cô vẫn đang bàn bạc lại với ban giám đốc công ty, có thể sau Tết sẽ bắt đầu thực hiện.
Đứng một hồi lâu, người cô đợi vẫn chưa đến. Phạm Thanh Khê có chút sốt ruột.
Không biết từ khi nào cô đã xem sự tồn tại của Lam Thư Dung là tất yếu, cũng không hề cảm thấy chán ghét với những hành động gần gũi của nàng.
Đang thất thần thì Mạnh Nguyệt Chi đi đến: "Phạm tổng, Mộc tiểu thư đến rồi."
Phạm Thanh Khê gật đầu, dời bước đi đến chỗ Mộc Hi Vi.
Mộc Hi Vi vẫn như cũ diện một bộ quần áo vô cùng thiếu vải, vừa nhìn thấy Phạm Thanh Khê liền nở một nụ cười tươi rói, nghiêng người ôm lấy cô: "Thanh Khê, hôm nay thật soái nha."
Phạm Thanh Khê cười cười, kéo ra khoảng cách: "Chị Hi Vi hôm nay cũng rất đẹp."
Mộc Hi Vi nhếch môi: "Đó là đương nhiên, đẹp như vậy mới có thể hớp hồn... người khác chứ."
"Phải rồi, nghe nói sang năm em muốn đầu tư chương trình thực tế?"
Phạm Thanh Khê lắc lắc ly rượu trong tay, chậm rãi giải thích: "Đại bộ phận khán giả bây giờ đều rất hứng thú với các gameshow giải trí. Nguyên nhân chủ yếu là do áp lực công việc quá lớn, lại không có nhiều thời gian để ra ngoài cân bằng lại cảm xúc, cho nên họ đều tìm đến các chương trình như một cách để giải tỏa căng thẳng. Đứng ở góc độ nhà đầu tư, nếu tổ chức được một chương trình thành công sẽ thu được rất nhiều lợi ích."
Mộc Hi Vi tặc lưỡi: "Nhưng mà Hỷ Tinh Phong Lạc không phải chưa từng đầu tư gameshow, hiệu quả hình như không tốt lắm."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Cho nên mới nói cần phải bàn bạc lại. Không thể chỉ dựa vào may rủi mà phải có sự chuẩn bị kỹ càng."
Mộc Hi Vi nghe xong thì vỗ vai cô: "Được rồi, chị tin em sẽ làm tốt."
"Xem nè, cài áo của em bị lệch ra rồi, để chị chỉnh lại cho."
Mộc Hi Vi vừa nói vừa đưa tay đặt lên ngực cô, tháo cài áo ra rồi giúp cô cài lại. Hành động này đặt vào mắt Lam Thư Dung chính là vô cùng chướng mắt.
Nàng nhanh chóng đạp lên giày cao gót, gương mặt hùng hổ dọa người chạy đến trước mặt Phạm Thanh Khê đứng khoanh tay lại, cằm hất lên cao: "Ha, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi."
Phạm Thanh Khê nhìn thấy nàng ánh mắt không tự chủ lóe lên tia sáng, cũng không quan tâm thái độ không đúng lắm của nàng: "Cô tới rồi, đã ăn gì chưa?"
Mộc Hi Vi cũng xoay người, vừa lúc nhìn thấy gương mặt không thể diễn tả của Lam Thư Dung: "Lam tiểu thư, không ngờ cô cũng đến."
Lam Thư Dung hừ một tiếng: "Thế nào, không hài lòng sao? Cô không hài lòng tôi cũng sẽ ở lại đây."
Mộc Hi Vi nghe xong thì nhếch môi: "Cô là nghệ sĩ công ty, tôi tại sao lại không hài lòng?"
Lam Thư Dung liếc mắt, chạy đến kéo tay Phạm Thanh Khê: "Phạm Thanh Khê, tôi đói rồi."
Phạm Thanh Khê nghe xong thì đưa mắt nhìn nàng rồi lại nhìn Mộc Hi Vi, giống như hiểu ra điều gì đó.
Cô nhỏ giọng: "Tôi dẫn cô sang bên kia, ở đó có đồ ăn."
Lam Thư Dung nghe xong thì hất cằm, vẻ mặt ngạo kiều mà dời gót đi về phía quầy tiệc. Phạm Thanh Khê lịch sự gật đầu với Mộc Hi Vi rồi mới đuổi theo.
Mộc Hi Vi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người một trước một sau, giống như đang suy nghĩ rồi lại giống như phát hiện ra điều gì đó khiến trái tim cô dâng lên một trận chua xót.
Sự xuất hiện của Lam Thư Dung thu hút không ít ánh nhìn. Mặc dù tiệc tất niên là tổ chức cho toàn bộ nhân viên công ty, trong đó cũng bao gồm nghệ sĩ dưới trướng nhưng mà vốn dĩ bọn họ cũng không hy vọng có thể ở đây gặp được minh tinh nào đó.
Bây giờ là thời điểm cận Tết, nghệ sĩ nếu không đóng phim thì cũng chạy show ở khắp nơi, lấy đâu ra thời gian ở đây đàn múa ca hát cùng bọn họ. Vậy mà không ngờ cuối cùng lại lòi ra một nhất tỷ của Hỷ Tinh Phong Lạc khiến cho những ai có mặt đều trố mắt trầm trồ.
Vừa đến nơi, Phạm Thanh Khê liền săn sóc lấy cho nàng một miếng bánh pizza hải sản, Lam Thư Dung nhìn thấy thì lẩm bẩm: "Tôi không thích pizza."
Phạm Thanh Khê không nói gì, lại đổi cho nàng một cái tiramisu. Lần này nàng lại nói: "Ăn cái này rất dễ tăng cân."
"Vậy thì salad?"
"Không thích."
"Lam tiểu thư, cô..."
"Cô không ăn thì tôi ăn."
Lam Thư Dung nghe thế liền giậm chân: "Ai nói tôi không ăn, để đó hết cho tôi."
Sau đó lại nghĩ tới gì đó, nàng liền bổ sung: "Nhưng mà cô phải đút tôi."
Đối với yêu cầu này của nàng, Phạm Thanh Khê đương nhiên không đồng ý: "Đây là chỗ đông người."
Lam Thư Dung lập tức bắt được trọng điểm: "Vậy chỗ không người thì có thể sao?"
Phạm Thanh Khê đuối lý, mím môi thành một đường thẳng.
Lam Thư Dung giơ hai bàn tay lên, tiếp tục thúc giục: "Cô xem bộ móng tay của tôi thế này làm sao ăn được ah? Bụng tôi lại đang đói, cô đúng là không có lương tâm."
Vì để tham gia buổi tiệc này, Lam Thư Dung đã đặc biệt mời thợ làm nail chuyên nghiệp về gắn cho mình một bộ móng màu đỏ chót. Rất khác so với dáng vẻ sạch sẽ trơn tru thường ngày.
Phạm Thanh Khê hết cách, chỉ có thể chiều theo ý nàng. Bàn tay cứng nhắc cầm lấy chiếc muỗng xắn một miếng tiramisu đưa đến. Lam Thư Dung mỉm cười hài lòng, há miệng đem miếng tiramisu thơm ngon nuốt trọn.
"Rất ngon, cô cũng ăn thử đi."
Nàng vừa nói vừa giành lấy chiếc muỗng trong tay Phạm Thanh Khê rồi xắn một miếng đưa đến trước miệng cô, vả lại còn rất tri kỷ đưa tay hứng bên dưới.
"Há miệng, aaaaa."
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ phối hợp cùng nàng, cũng đem miếng bánh ăn hết.
"Ừm, rất ngon."
Lam Thư Dung rất hài lòng, tạm thời quăng chuyện lúc nãy ra sau đầu, kề sát vào tai Phạm Thanh Khê trêu chọc: "Phạm tổng, cô nói như vậy có tính là hôn gián tiếp không?"
Lời nói vừa dứt, lỗ tai của Phạm Thanh Khê bỗng chốc đỏ lên, cô nghiêm giọng nhắc nhở: "Lam tiểu thư, đừng đùa nữa."
Nàng thực sự không đùa nữa, nhanh chóng lui về sau một bước: "Được rồi, tôi có thể tự chơi một mình, cô bận việc cứ đi trước."
Không ngờ Phạm Thanh Khê lại từ chối: "Không vội. Có thể... có thể ở đây thêm một chút."
"Ah... Vậy thì đến đút tôi ăn hết cái bánh đi ah."
Lần này không đợi nàng dùng chiêu trò dụ dỗ Phạm Thanh Khê đã ngoan ngoãn cầm muỗng đút nàng ăn sạch cái tiramisu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.