Không Đoán Được

Chương 91: Thỏ con




Sau khi được bãi nại thành công, Hà Lý trở về sinh sống ở căn nhà cũ. Thật ra cô cũng có chút mơ hồ, chị gái kêu cô đi đầu thú sau đó lại dẫn cô ra. Hà Lý không biết chị gái rốt cuộc đối với mình là tốt hay không tốt.
Lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, Hà Lý bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi những lời chị gái nói.
Buổi tối, Hà Lý nằm trên đùi Hà Du, muốn mẹ kể cho cô nghe chuyện của mẹ và ba khi trước.
Hà Du xoa đầu con gái: "Chuyện thật ra rất dài, muốn nghe sao?"
Hà Lý gật đầu.
Giai đoạn thập niên 90, từ Bắc chí Nam không ai không biết đến cái tên Hà Du. Mặc dù không phải xuất thân chính quy nhưng nhờ vào nhan sắc cùng tài năng của mình, Hà Du 18 tuổi đã tạo được tiếng vang, nhanh chóng trở thành nữ minh tinh hút khách trên màn ảnh bạc.
Sau đó trong một buổi tiệc xã giao, Hà Du vô tình gặp gỡ và quen biết Đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Đổng. Cũng không biết có phải là định mệnh do ông trời sắp đặt hay không mà họ nhanh chóng yêu nhau. Đổng Thừa Lâm đối với Hà Du là thật lòng đối đãi, tuy ngoại giới còn chưa biết gì nhưng ông đã sớm dẫn Hà Du về ra mắt gia đình. Khi ấy Đổng lão phu nhân chỉ nhìn một cái rồi thôi, không đồng ý cũng không từ chối.
Hà Du lúc ấy nhỏ tuổi, bà vốn cho rằng như vậy xem như đã có thể an ổn cùng với Đổng Thừa Lâm xây dựng gia đình. Nhưng mà sức mạnh của quyền lực cùng địa vị đã lần nữa đập tan những mộng tưởng của bà.
Đổng gia không phải chỉ có một mình Đổng Thừa Lâm là con trai, dưới ông còn có hai người em nữa. Đổng gia trước giờ chọn người kế thừa không xét thứ tự vai vế, chỉ xét thực lực và khả năng giúp sản nghiệp Đổng gia hưng thịnh đời đời. Cho nên cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế không thể nói trước được là ai có lợi thế hơn ai.
Vừa lúc này Lam Mẫn Trác xuất hiện, bà là Thiên kim tiểu thư nhà họ Lam, gia tộc nhiều đời lăn lộn trong chính trường.
Lam Mẫn Trác là một người có tham vọng nhưng Lam gia đông con nhiều cháu, không thể nào tận lực giúp con đường làm quan của bà một bước lên mây, cho nên bà lựa chọn liên hôn cùng Đổng gia, cũng nhìn trúng Đổng Thừa Lâm.
Đổng Thừa Lâm cũng biết lúc này ông cần chỗ dựa để củng cố địa vị của mình, nhưng mà không phải ai cũng có thể giống Lam Mẫn Trác, để ông có được sự tự do nhất định, vì thế ông đã không ngần ngại nhận lời.
Lam Mẫn Trác và Đổng Thừa Lâm có một giao ước, hai người sẽ thúc đẩy sự nghiệp của nhau nhưng không can dự vào chuyện cá nhân. Đổng Thừa Lâm bên ngoài có thể vác thêm Hà Du hay bất kỳ ai khác mà Lam Mẫn Trác cũng có thể tùy ý làm chuyện bà muốn làm.
Hà Du biết mình thân phận thấp bé cũng không muốn Đổng Thừa Lâm vì mình mà từ bỏ tương lai cho nên cuối cùng cam chịu ở bên ông làm một nhân tình nhân nhỏ bé, mãi mãi không thể bước ra ngoài ánh sáng.
Sau đó, Lam Mẫn Trác mang thai Lam Thư Dung, cùng lúc Hà Du cũng mang thay Đổng Ly, chỉ kém hơn vài tháng.
Hai người một trước một sau sinh con cho Đổng Thừa Lâm mà thân phận cùng địa vị đứa bé không cần nói cũng biết.
Chỉ là sau khi sinh Đổng Ly xong không hiểu vì sao sức khỏe Hà Du ngày một yếu dần dù khi ấy bà còn rất trẻ. Đổng Thừa Lâm sau đó chỉ thỉnh thoảng qua lại, cho đến hai năm sau bà lại mang thai Hà Lý.
Lúc Hà Du sinh Hà Lý thì Đổng Thừa Lâm không ở bên cạnh. Bác sĩ gọi điện cho ông nói đứa trẻ sinh ra yếu ớt, trên người còn dị tật, sẽ sống không được bao lâu. Ngay sau đó Đổng Thừa Lâm chạy đến buộc Hà Du bỏ đi đứa bé, ông sợ bà sức khỏe yếu còn phải vác thêm đứa nhỏ sẽ càng khó khăn.
Hà Du ngoài miệng đồng ý nhưng sau lưng vẫn lén lúc nuôi dưỡng Hà Lý.
Số lần Đổng Thừa Lâm đến thăm Hà Du ngày một thưa dần, nhưng mà lần nào bà cũng phải lén lút gửi Hà Lý sang nhà hàng xóm để không bị phát hiện.
Năm Đổng Ly 12 tuổi, Đổng Thừa Lâm lại đến lần nữa, mục đích là muốn mang cô ta về Đổng gia nuôi nấng. Dù sao đó là cốt nhục của ông ta, không thể nào để lang bạc bên ngoài rồi sau này không có cái gọi là tương lai.
Nhưng mà rốt cuộc Đổng Thừa Lâm vẫn bỏ qua Hà Lý.
...
Hà Du tránh nặng tìm nhẹ, kể cho Hà Lý nghe xong một lượt. Hà Lý nghe xong ngẩng đầu nhìn bà: "Vậy tại sao chị lại muốn đối phó Lam Thư Dung?"
Hà Du thở dài một hơi: "Mỗi một người luôn có cách nghĩ riêng của mình. Mẹ kêu nó đừng hận nhưng nó vẫn muốn hận, mẹ cũng không còn cách nào. Nhưng mà tiểu Lý, sau này đừng nghe theo chị con mà làm chuyện dại dột. Ác giả ác báo, con có hiểu không?"
Hà Lý thành thật gật đầu.
...
Hôm nay Mộc Hi Vi lại say rượu trở về. Hiện tại Phạm Thanh Khê đã đến Đông Bá, mặc dù cô đã đồng ý với Mộc Hi Vi thỉnh thoảng sẽ ghé qua nhưng những bữa tiệc xã giao thế này Phạm Thanh Khê không thể nào đến được, cho nên Mộc Hi Vi phải xuất hiện là lẽ tất nhiên.
Đỗ Nhược Hà biết hôm nay Mộc Hi Vi sẽ về muộn nên cơm nước cũng rất đơn giản, sau khi ăn xong nàng nằm ở trên sô pha xem tivi, cho đến khi có tiếng mở cửa vang lên.
Mộc Hi Vi một thân toàn là mùi rượu lảo đảo đi vào nhà, Đỗ Nhược Hà nhanh chóng bật dậy chạy đến đỡ lấy cô, ôm ngang eo muốn dìu cô về phòng. Nàng so với Mộc Hi Vi thấp hơn một cái đầu, lúc này Mộc Hi Vi lại không tỉnh táo nên cũng mất rất nhiều công sức mới có thể thành công đưa người đến nơi cần đến.
"Chị, chị đợi một lát, em đi nấu canh giải rượu."
Đỗ Nhược Hà nói xong liền muốn đứng lên, nhưng mà còn chưa đứng vững đã bị Mộc Hi Vi lôi kéo ngã lên người, nàng không tự chủ kêu lên một tiếng.
Mộc Hi Vi vòng hai tay đem Đỗ Nhược Hà ôm thật chặt, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thỏ con, đừng chạy."
Đỗ Nhược Hà hoàn toàn trở nên lúng túng, nàng dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của cô nhưng càng vùng vẫy thì Mộc Hi Vi càng đem người ôm chặt hơn.
Nàng bất đắc dĩ: "Chị, đợi em một lát có được không?"
Mộc Hi Vi giống như không muốn nghe, cô trở người dậy áp lên người Đỗ Nhược Hà, đem hai bên cổ tay của người kia giữ chặt.
"Thỏ con, ngoan một chút."
Cô nói xong cũng không chờ đợi mà cúi người xuống hôn lên môi Đỗ Nhược Hà. Đầu óc Đỗ Nhược Hà trở nên ngớ ngẩn, nàng mở to mắt giãy dụa, muốn tránh thoát động tác của cô.
"Chị buông em ra."
"Chị, em không muốn."
Nhưng mà dù cho Đỗ Nhược Hà có la hét thế nào Mộc Hi Vi vẫn không buông tay, cô đã đợi lâu như vậy, bây giờ chính là không đợi được nữa.
Quần áo trên người Đỗ Nhược Hà theo động tác của Mộc Hi Vi mà từng cái rơi xuống, da thịt trắng nõn của thiếu nữ cứ như vậy mà bại lộ ra ngoài.
Đã lâu Mộc Hi Vi không "ăn thịt", cộng thêm bây giờ trong người có hơi men nên động tác càng không kiêng dè, từng tấc từng tấc trên cơ thể Đỗ Nhược Hà cứ như vậy bị Mộc Hi Vi khám phá qua.
"Chị, dừng lại đi."
"Xin chị."
...
Âm thanh vỡ vụn của Đỗ Nhược Hà vang lên, nhưng mà khi lọt vào tai Mộc Hi Vi lại giống như đang cổ vũ, Mộc Hi Vi làm việc đến mê say.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên yên tĩnh, khóe mắt Đỗ Nhược Hà chảy ra một dòng nước ấm, đầu óc cũng trống rỗng. Cho đến khi cảm giác đau đớn nơi hạ thân truyền đến nàng vẫn chưa ý thức được rốt cuộc có phải đang mơ hay không.
Chị Hi Vi đối với nàng rất dịu dàng, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Đỗ Nhược Hà lẩm bẩm: "Không phải lúc này."
"Chị..."
"Không phải lúc này..."
...
Qua một hồi triền miên, rốt cuộc Mộc Hi Vi cũng thanh tỉnh. Cô ôm thân thể mềm nhũn của nàng vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, chị sẽ chịu trách nhiệm. Đừng khóc nữa."
Đỗ Nhược Hà giống như không nghe thấy, nàng ở trong lòng ngực Mộc Hi Vi không ngừng run rẩy. Đến cả nói chuyện cũng khó khăn.
Xét trên góc độ nào đó, Đỗ Nhược Hà đối với Mộc Hi Vi vẫn có yêu thích nhưng mà dù sao nàng cũng chỉ mới 17 tuổi, thực sự còn rất nhỏ.
Bao nhiêu năm qua Đỗ Nhược Hà ở chỗ kia chịu giày vò, khó khăn lắm tâm lý mới ổn định, trở về làm cô bé hoạt bát vui vẻ. Vậy mà Mộc Hi Vi cứ cố tình chọn thời điểm này xuống tay. Cô hoàn toàn không báo với nàng, Đỗ Nhược Hà cứ như thế mà hoàn toàn rơi vào thế bị động, không có sự chuẩn bị, cũng không biết tiếp nhận nó thế nào.
Nhưng mà chị Hi Vi nói sẽ chịu trách nhiệm, thực sự sẽ chịu trách nhiệm sao? Mối quan hệ sau này của hai người có còn giống trước kia không? Đỗ Nhược Hà hoàn toàn mù mịt, không có câu trả lời.
Nàng mệt mỏi, cứ như vậy mà thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.