Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 19: Bóng cây thầm lặng 1




Thôi thì, kiếp này đã vậy
Tất cả ngóng trông và khát vọng không thể giải bày
Chỉ đành kết tinh thành hạt giống đơn côi
Gieo xuống kiếp sau
Phương pháp đơn giản nhất để giết thời gian
Chính là để mặc cho ánh sáng và bóng tối
Tuần hoàn xuất hiện
Để em nảy mầm thành cây
Một thân cây thầm lặng
Ngay cả khi đứng giữa đêm trăng lạnh lẽo
Cũng vẫn vững vàng, không nói một câu.
“Em đi lên một mình không sao chứ?” Trọng Khải không yên tâm hỏi Tiểu Du, nhưng cơ mặt anh lại không mảy may nhúc nhích.
Gương mặt đó giống như những khuôn mặt đã qua giải phẩu thẩm mỹ, không thể nào biểu hiện được cảm xúc của mình, Diệp Tiểu Du thở dài xót xa, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh, “Khu này rất an toàn, lại gần Trung tâm đào tạo nên không sao đâu. Anh ở chỗ nào?”
“Anh ở trong khu nhà dành cho giáo viên nước ngoài của Đại học Thanh Hoa, cũng không xa mấy.”
“Àh, vậy tốt quá, sau này anh có thể thường xuyên đến chỗ em chơi rồi, lái xe cẩn thận nhé.” Cô mở cửa xe, khí lạnh xộc vào buốt giá đến nỗi có thể khiến lòng người chết lặng, mùa đông phương Bắc quả là rất lạnh.
Tiểu Du khom người nhìn vào cửa xe, nở một nụ cười tươi tắn với Trọng Khải, anh khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay, rồi lái xe đi.
Lê bước nặng nề về nhà trọ, vừa mở cửa, ánh đèn sáng choang rọi vào mắt khiến Diệp Tiểu Du không kịp thích ứng, giơ tay lên chắn lại, một vết sẹo mờ mờ trên mu bàn tay đập vào mắt cô, có hơi xấu xí một chút. Tiểu Du thấy có hai người đang ngồi trong phòng khách, một người mang theo sự tức giận trên gương mặt lạnh lùng, một người lại tỏ ra vô cùng thông cảm.
“Hôm nay sao em về sớm vậy?” Tiểu Du hỏi. Cao Thiến sống chủ yếu về đêm, nếu không đi trình diễn thì lại bận tiệc tùng, hơn một nửa số ngày trong tuần đều về muộn.
“Có người đứng ngoài cửa đợi lâu quá hết chịu nổi, nên gọi điện thoại kêu em về.” Cao Thiến nhún nhún vai.
Kỷ Siêu ngồi im, không nói lời nào. Diệp Tiểu Du cũng không có tâm trạng đi phân tích lí do khiến cậu ta nổi giận là gì, bây giờ cô chỉ muốn được nằm dài ra giường, đánh một giấc tới sáng, không cần nghĩ ngợi đến bất cứ chuyện gì cả.
Kỷ Siêu đột ngột đứng bật dậy, kéo cô lôi vào phòng, đóng sập cửa lại một cái “rầm”, cũng không thèm bật đèn, trong bóng tối chỉ thấy ngọn lửa trong mắt anh càng lúc càng hừng hực.
Cao Thiến đứng bên ngoài gõ cửa hai tiếng, nhưng không kiên nhẫn được bao lâu, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người, liền bỏ đi.
“Người đàn ông trên xe vừa nãy là ai?” Kỷ Siêu lạnh lùng hỏi.
Diệp Tiểu Du bật đèn lên, kéo một chiếc ghế qua cho Kỷ Siêu, bản thân thì ngồi xuống mép giường, bỗng nhận ra sự khác thường của Kỷ Siêu, cô từ tốn nói: “Sao vậy, là giáo sư của Trung tâm đào tạo. Em quen thầy ấy sao?”
Kỷ Siêu buồn bực ngồi xuống, “Tôi không quen, sao cô về trễ quá vậy?”
“Trung tâm có cuộc họp.” Diệp Tiểu Du đành phải nói dối, cô không muốn Kỷ Siêu biết quá nhiều chuyện.
Kỷ Siêu tin cô, nét mặt từ từ dịu xuống, dịch ghế đến gần bên cô, “Hôm nay, em đến thăm cô từ rất sớm, đến giờ tan tầm cũng không thấy bóng dáng cô đâu, em hơi lo lắng, nên mới kêu Cao Thiến về mở cửa.”
Diệp Tiểu Du gật đầu, “Sau này, không cần phải ghé qua thăm cô nữa, thời tiết lạnh thế này, chỗ em ở lại xa, kì thì cuối học kì cũng sắp tới rồi, bài vở sẽ nhiều hơn bình thường, cô biết tự chăm sóc cho bản thân mà.”
Kỷ Siêu liếc mắt nhìn sang cô với vẻ không tin tưởng, “Tại sao cứ muốn đẩy em ra xa, có phải sợ em cản trở việc gì của cô không?”
Diệp Tiểu Du thầm than, nói một cách duy tâm, nếu con người có kiếp trước, kiếp này, vậy thì kiếp trước cô nhất định là kẻ thù của nhà họ Kỷ, nếu không sao kiếp này lại để cô gặp tới hai người họ Kỷ, đã vậy còn phải chịu cùng một kiểu chất vấn, hạnh họe giống nhau.
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó Kỷ Siêu. Em là học trò của cô, có thể gây trở ngại gì cho cô chứ?” Trong Tâm lí học giáo dục có nói, sinh viên trong thời kì trưởng thành có thể sẽ nảy sinh tình cảm với những giáo viên trẻ tuổi, nhưng đó chỉ là một loại cảm giác ngưỡng mộ, chứ không phải là tình yêu thật sự. Gặp tình huống như vậy, nhất định phải nhẹ nhàng khuyên bảo, không thể phản đối quá gay gắt. Diệp Tiểu Du tin rằng tình trạng của Kỷ Siêu cũng như vậy, cô cố nhắc nhở bản thân không được quên thân phận của mình, không để cho cậu ấy suy nghĩ quá xa.
“Hừ!” Kỷ Siêu cười khẩy, “Cô xem tôi là con nít trong nhà trẻ, hay là một đứa học sinh cấp ba ngây ngô, đừng quên, tuổi tác của chúng ta xấp xỉ nhau.”
Diệp Tiểu Du đỏ mặt, hạ thấp mi mắt, “Đó là cảm giác của em, cô chỉ xem em là học trò.”
Kỷ Siêu bỗng dưng đặt một tay lên trước ngực cô, chầm chậm vuốt ve, tay kia kéo cô áp sát vào người anh, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, anh gầm lên bằng một giọng trầm đục: “Tôi là đàn ông, không phải một đứa con nít, đừng coi thường sự tồn tại của tôi. Trước đây, em không có tự do, tôi không dám suy nghĩ xa vời, nhưng bây giờ em đã được tự do, vì sao không chịu để ý đến tôi, tôi có thể cho em tất cả, em không cảm nhận được khát vọng của tôi dành cho em sao?”
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, trong nhất thời Diệp Tiểu Du chưa lấy lại được bình tĩnh, nhưng dù sao cô cũng đã từng trải qua cuộc sống vợ chồng, cô lập tức cảm nhận được những thay đổi khác thường của Kỷ Siêu. Cô hốt hoảng đẩy anh ra, tát cho anh một bạt tai, anh không tránh né, cứ đứng yên chịu trận, cô sửng sốt vì hành động của chính mình, đưa mắt nhìn xuống lòng bàn tay. Bỗng nhiên, trong lúc cô còn ngơ ngẩn, Kỷ Siêu lại kéo cô về phía mình, nâng gương mặt gầy gò của cô lên, hôn lên môi cô, Diệp Tiểu Du hoàn toàn không thể chống cự, đành để mặc cho anh hôn.
Môi Kỷ Siêu chỉ chạm nhẹ trên môi cô rồi dừng lại, nhưng toàn thân cô lại tê dại đến mức không chống đỡ nổi, “Một người mà ngay cả hôn cũng không biết, dựa vào cái gì mà lại đứng trước mặt tôi lên mặt người lớn, em muốn tôi tin điều gì?”
“Tôi đã từng ly hôn,” Không lay chuyển được Kỷ Siêu, Diệp Tiểu Du chỉ đành miễn cưỡng lôi ra một lí do.
“Giấy chứng nhận ly hôn thì phải để trong hộc tủ, chứ không phải lúc nào cũng đem ra treo ở trước ngực giống như em.” Vốn dĩ lúc đầu chỉ định trừng phạt vì cô đã coi anh là một đứa con nít, không ngờ Kỷ Siêu càng hôn càng có cảm giác, anh cúi đầu hôn xuống cổ cô, phía sau tai cô, mỗi một nụ hôn dường như đều mang theo cảm giác chiếm hữu. “Đừng nói với tôi những chỗ này đều chưa có ai từng hôn lên đó.”
Diệp Tiểu Du thật sự thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng lại vùng vẫy không thoát, “Nói bậy cái gì đó, tôi đã từng kết hôn rồi.”
“Từng kết hôn, hừ, chỉ sợ kinh nghiệm trong chuyện nam nữ của em còn không nhiều bằng tôi đâu.”
“Kỷ Siêu!” Cô lớn tiếng hét lên, dùng chân đạp anh ra, tay điên cuồng chà sát những chỗ anh vừa chạm vào, vô cùng ê chề nói: “Dù tôi không có kinh nghiệm thế nào đi nữa, cậu cũng không có tư cách động tay động chân với tôi, bây giờ cậu ra ngoài cho tôi.” Nói xong, cô nhìn Kỷ Siêu bằng ánh mắt căm giận tột cùng, cố nén giọt lệ, xoay lưng đi.
“Tôi không muốn nói lời xin lỗi, chẳng qua đây là lần đầu tiên tôi yêu một người đến mức điên loạn như thế này mà thôi.” Kỷ Siêu dịu giọng nói, sau đó đi về phía cửa; rồi tiếng cửa chính đóng sập lại, hết thảy mọi thứ liền trở về với trạng thái tĩnh lặng.
Cơ thể căng thẳng của Diệp Tiểu Du lập tức thả lỏng, cô ngả người ngồi phịch xuống giường, xấu hổ, bối rối, xen lẫn tức giận… tâm trạng gì cũng có. Buổi tối hôm nay làm sao vậy, từng người từng người một xuất hiện trước mặt cô như đèn kéo quân, có người làm cô tổn thương, có người quan tâm cô, lại có người yêu cô, cô trở thành tâm điểm của mọi người từ bao giờ? Trước năm 24 tuổi, cô như một hạt bụi, không ai thèm để ý, sau năm 24 tuổi, cô trở thành một hạt cát, ai cũng không chịu nỗi phải dụi một lần.
“Hai người cãi nhau sao?” Cao Thiến ở bên ngoài ló đầu vào hỏi.
Diệp Tiểu Du cười khổ, “Vào đi, cô giáo làm sao có thể cãi nhau với học trò?”
Cao Thiến ngồi xuống giường, bĩu môi, “Đó là suy nghĩ của chị thôi! Kỷ Siêu có lẽ không nghĩ như vậy, cái tên người ngoài hành tinh đó, từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, đi trên đường tuyệt không hề nhìn ngang ngó dọc, không coi ai ra gì. Em không ưa được nên thỉnh thoảng lại chọc phá anh ấy, haha, nhưng mà, hình như ảnh rất quan tâm cô.”
“Hai người tại sao không đến với nhau?” Diệp Tiểu Du khéo léo chuyển đề tài.
“Hả, chị muốn em bị UFO (đĩa bay) đưa ra ngoài vũ trụ sao, đừng nha, ở Trái đất mặc dù môi trường bị ô nhiễm một chút nhưng những điều tuyệt vời thì rất nhiều. Em vẫn muốn yên ổn làm người địa cầu, em và ảnh yêu nhau là chuyện không có khả năng, bạn bè thân thiết lại càng không phải nói, cực chẳng đã chỉ đành chấp nhận làm bạn học của nhau thôi! Em đã có bạn trai, phải rồi, cuối tuần này anh ấy sẽ đến đây. Em nói trước với chị một tiếng.”
Diệp Tiểu Du hiểu ra, “Muốn chị tránh mặt phải không?”
“Nếu chị không ngại nhìn thấy ‘cảnh nóng’, thì có thể ở lại.” Cao Thiến cợt nhả nói.
Diệp Tiểu Du liền đỏ mặt, “Biết rồi, mấy ngày đó chị sẽ đến chỗ khác ở tạm.”
“Chị có chỗ ở khác sao?”
Biện pháp là do con người nghĩ ra, Diệp Tiểu Du tin rằng nhất định có, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, nghĩ đến Kỷ Siêu cô lại cảm thấy không tin nổi, cô phải xử lý chuyện cậu ta thế nào đây?
“Cô trò yêu nhau cũng rất lãng mạn, hai người có định phát triển tình cảm tiếp không? Thật ra hai người rất xứng đôi, Kỷ Siêu đô con cao ráo, chị thì nhỏ nhắn xinh xắn, trông rất đẹp đôi.” Cao Thiến lẩm bẩm.
“Haha, em tưởng đây là phim tình cảm sao, lại còn tình yêu cô – trò nữa chứ?” Diệp Tiểu Du ngồi dậy, xoa trán, “Chị không thể đón nhận tình cảm của Kỷ Siêu, có thể vì ngay từ đầu trong lòng chị luôn xem cậu ấy là học trò của mình.”
“Học trò cái gì, chị không biết sao, anh ấy đến Đại học B là do trường của mấy người nằng nặc mời vào, chủ yếu là muốn ảnh đại diện nhà trường tham gia thi đấu để nhà trường được rạng danh mà thôi. Kỷ Siêu là lập trình viên rất nổi tiếng ở trong nước, không biết có bao nhiêu trang web lớn tranh nhau mời ảnh nữa đó. Từ hồi cấp ba, ảnh đã kiếm được mấy trăm vạn, bây giờ càng không tưởng tượng nổi. Ngoài việc Kỷ Siêu nhỏ hơn chị một hai tuổi thì những mặt khác ảnh đều vượt trội hơn những người đàn ông khác rất nhiều.”
Diệp Tiểu Du giờ mới vỡ lẽ, chẳng trách được nhà trường luôn mắt nhắm mắt mở đối với việc cúp học của Kỷ Siêu, không hề trách phạt gì cả, thì ra là vì như vậy. “Vậy thì chị và Kỷ Siêu lại càng không có khả năng, cậu ấy quá ưu tú, lại còn nhỏ tuổi hơn chị, bọn chị không xứng với nhau.”
“Ngốc quá!” Cao Thiến đả thông tư tưởng cho Tiểu Du, “Kỷ Siêu thích chị thì được rồi, ngày nào cũng chạy qua đây chỉ để nhìn chị một cái. Chị chỉ nói một câu thì mắt ảnh đã sáng lấp lánh, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, đến em nhìn thấy mà còn muốn yêu ảnh luôn nữa là.”
Diệp Tiểu Du không nói gì, không phải cô ngốc nghếch mà chỉ là hiện tại cô không thể đón nhận tình yêu của bất kì người đàn ông nào cả. Kỷ Siêu có ưu tú hơn nữa cũng không liên quan gì đến cô, nếu đã không thể đem đến hi vọng cho người ta, vậy chỉ có thể nhẫn tâm một chút, làm cho người ta tuyệt vọng.
“Sau này cậu ấy sẽ gặp được cô gái tốt.” Cô nói để tự an ủi mình.
“Suy nghĩ của anh ấy rất già dặn, những bạn nữ đồng trang lứa chỉ e không hợp nhãn ảnh đâu. À, dĩ nhiên em không có ý ám chỉ chị già đâu nha, chị cũng thuộc kiểu người lập dị, tuổi tác không lớn, trình độ thì cao, đã vậy còn rất thanh lịch tao nhã, tự nhiên sẽ khiến Kỷ Siêu phải đánh giá cao rồi, lập di đi với lập dị, rất xứng đôi nha.”
“Được rồi, không cần phải tùy tiện ghép đôi nữa, đi ngủ đi, chị mệt lắm rồi.” Đầu nhức muốn vỡ tung, Diệp Tiểu Du hối thúc.
“Ờ, ờ, à phải, hai người vừa nãy chơi tới cấp mấy rồi?” Cao Thiến cười nham nhở.
Diệp Tiểu Du vớ lấy cái gối ném về phía Cao Thiến, “Nói bậy bạ gì đó!”
“À, em ở bên ngoài nghe thấy hết rồi!” Cao Thiến chạy vụt ra ngoài để bảo toàn tính mạng, nhưng cũng không quên ngoái đầu lại nói thêm một câu.
Diệp Tiểu Du mỉm cười tỏ vẻ thất bại, dọn dẹp chăn giường lại một chút, rồi để nguyên quần áo trên người nằm dài ra. Khi mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, hình ảnh của Kỷ Dược Phi lại hiện ra trước mắt làm lòng cô đau nhói. Lúc này đây, chắc là anh và Cát Tinh Nhi đang cùng nhau lên “đỉnh Vu Sơn”, tự do tự tại quên cả lối về.
Nếu như hồi đó người lấy anh là Viện Viện, liệu anh có như vầy không?
Đáp án khẳng định là không, cô đã từng nhìn thấy sự yêu thương bảo bọc mà anh dành cho Viện Viện. Nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều do cô mạo muội xông vào cuộc đời anh, người thất bại rốt cuộc cũng chỉ có mình cô.
Sau này, tất cả những gì liên quan đến anh cô sẽ không để tâm nữa, những hồi ức về anh cô cũng phải quên đi thôi.
Chia xa từ đây, kiếp sau không hẹn gặp lại!
Nước mắt từ trên khóe mi lặng lẽ lăn dài xuống gối, đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.