Không Được Nói

Chương 2: Dạ oanh (2)




Bao thứ hai và Chổi lông gà
Edit: Rea
—————
"Sếp à, thật ra không phải là do chúng ta không có khả năng mà là do thành phố của chúng ta là thành phố cấp một, phụ nữ trẻ hàng năm sống bên ngoài cũng quá nhiều, với lại các cô ấy cũng không có quan hệ gì với nhau cả, nói một cách khó nghe thì nếu không phải do bị phân thây thì có khi chết cũng không có ai biết, phạm vi này của anh quá rộng rồi..." Ngụy Hoài Minh giơ tay ngăn Triệu Chính nói tiếp. Vừa rồi anh bị tức giận làm cho rối trí, đến bây giờ mới cân nhắc lại những chỗ không hợp lý, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Tần Nghiên: "Tôi vừa mới nhớ ra một việc, giáo sư Tần hình như là biết rất nhiều."
Tần Nghiên nghiêng đầu, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Chủ yếu là tôi tò mò làm sao mà giáo sư Tần kết luận được hung thủ là đàn ông?" Ngón tay Ngụy Hoài Minh gõ lên mặt bàn rồi nói tiếp, "Hơn nữa, trước khi kết quả khám nghiệm tử thi được gửi đến cậu còn có thể nhìn ra là hiếp trước giết sau, đúng là có chút lợi hại."
Tần Nghiên cũng không kiêng dè gì ánh mắt của anh mà nở một nụ cười thuần khiết: "Tôi đoán."
"Làm thế nào mà đoán được?"
"Kinh nghiệm, chứng cứ lớn và trực giác... tất cả những điều này đều có thể đoán được. Tôi biết nói thế nghe có vẻ như nói khoác không biết ngại, nhưng khi tôi nhìn thấy vết dao thì có thể đại khái đoán được cảnh tượng ngay lúc đó, sau đó tôi đặt bản thân mình vào để mô phỏng lại ---- cái này cần Ngụy đội phối hợp một chút." Tần Nghiên nhìn về phía Ngụy Hoài Minh, đối phương rất phối hợp mà đứng lên.
Tần Nghiên cũng đứng dậy chỉ vào chính mình, "Tôi là một tên tội phạm, tối hôm nay tôi sẽ chọn một người phụ nữ."
Tần Nghiên ra hiệu: "Tôi đang canh một con ngõ thì thấy một người phụ nữ đi vào, cô ấy ăn mặc rất gợi cảm, dáng người cũng chuẩn. Con ngõ đó tối om, hơn nữa trước đó tôi nhìn qua không có ai theo dõi nên tôi đã đi theo cô ấy."
"Cô ấy phát hiện ra có người bám theo mình, bước chân càng lúc càng nhanh, nhưng cô đang mang giày cao gót nên đi rất chậm." Đột nhiên Tần Nghiên vươn tay tới, tay trái che miệng Ngụy Hoài Minh còn tay phải thì vòng qua eo anh, "Tay trái của tôi có thuốc mê nhưng tôi sợ liều lượng không đủ, vì thế tôi dùng dùi cui điện làm cô ấy ngất đi."
"Sau đó tôi kéo cô ấy vào cốp xe của mình rồi đưa cô ấy đến căn nhà tôi đã thuê từ trước. Căn nhà đó có chứa những đạo cụ tôi cần để đùa bỡn cô ấy, nhưng tôi phải đánh thức cô ấy dậy trước đã, tôi muốn cho cô ấy nhìn chúng."
"Tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng đây là tiến trình bình thường của loại vụ án này, Ngụy đội hẳn là rất rõ ràng." Ngụy Hoài Minh gật đầu ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Cô ấy phản kháng rất quyết liệt, thế nên tôi đã quất cô ấy rồi bóp cổ cô ấy." Tần Nghiên bóp cổ Ngụy Hoài Minh, trong mắt là sự hưng phấn của dã thú khi nhìn thấy con mồi đang hấp hối, Ngụy Hoài Minh phản kháng lại theo bản năng nhưng bị hắn áp chế lại, "Cô ấy càng chống cự thì tôi càng hưng phấn, nhưng tôi lại không cẩn thận mà đùa giỡn cô ấy đến chết."
"Tôi rất hoảng loạn không biết phải xử lý cái xác này như thế nào..." Tần Nghiên nói đến đây thì dừng lại một chút, miễn cưỡng ngồi trở lại trên ghế, "Đây là chỗ mà tôi vẫn không nghĩ ra được, hung thủ nhất định là lần đầu tiên giết người, nhưng vì sao hắn lại nghĩ đến việc phân thây thậm chí là còn vứt xác ở những nơi khác nhau? Hơn nữa căn cứ vào vị trí nơi chúng ta phát hiện ra thi thể thì có thể suy đoán được nơi hắn vứt xác đều là những góc chết của camera giám sát ---- một người có thể nói là ngộ sát* thì làm sao mà trong thời gian ngắn có thể tìm được nhiều chỗ bí mật như vậy?"
(*giết người không có chủ định)
"Cho nên cậu nghi ngờ hắn có đồng lõa?" Ngụy Hoài Minh nói tiếp, "Nhưng như vậy lại có vấn đề. Đồng phạm có vai trò gì trong việc này? Không lẽ hắn còn muốn tìm người chơi 3P?"
"Không phải." Tần Nghiên lắc đầu, những ngón tay của hắn đan xen cùng một chỗ biến hóa thành những ký hiệu khác nhau, nó giống như có ý nghĩa gì đó nhưng lại giống như có vẻ khó hiểu, "Thứ hắn muốn là sự chinh phục tuyệt đối nên không có khả năng chia sẻ cùng với người khác, thậm chí sẽ không để cho người ta đứng ở ngoài quan sát."
"Cho nên tôi nghĩ không rõ được, người này biết hắn đang làm cái gì còn hỗ trợ hắn, lúc hắn bất lực có thể nghĩ đến một người mà hắn tuyệt đối tin tưởng rốt cuộc là nhân vật như thế nào?"
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng lại, đại não mọi người đều ở trong trạng thái trì trệ.
"Hiện tại chúng ta nắm giữ quá ít manh mối, chúng ta sẽ không nói đến chuyện này nữa cho đến khi tìm thấy thêm bộ phận của thi thể và các loại thông tin khác. Nhưng tôi có mấy điểm không hiểu trong lý luận vừa rồi của giáo sư Tần." Ngụy Hoài Minh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, làn khói phảng phất lên gương mặt anh có một loại cảm giác thương cảm, "Thứ nhất, tại sao hắn trốn trong ngõ nhỏ thay vì đi theo người phụ nữ này từ sớm rồi tìm thời cơ thích hợp để động thủ? Nếu hắn ngồi xổm ở đó cả đêm mà không có ai đi qua thì sao? Thứ hai, nếu hung thủ kích điện nạn nhân rồi mang đến nhà thuê thì căn nhà đó phải ở đâu? Thứ ba, khi nãy cậu cùng tôi diễn lại, tay trái cậu vuốt dọc theo miệng tôi, đây là có ý gì?"
Ngụy Hoài Minh nâng tay trái lên, anh từ khóe miệng vẽ ra đường nét đôi môi, vẻ mặt khó hiểu. Trái tim Tần Nghiên khựng lại một nhịp, động tác mở miệng có chút chậm chạp: "Nếu theo dõi ngay từ đầu sẽ khiến cho đối phương cảnh giác, không thể khống chế quá mạnh nên hung thủ hẳn là đã quan sát thói quen sinh hoạt của nạn nhân trước sau đó mới xuống tay. Về phần căn nhà thuê thì không có đủ manh mối, tôi còn chưa thể xác định được là ở chỗ nào nhưng khẳng định là nó cũng đủ vắng vẻ."
Vậy điều thứ ba đâu?
Tần Nghiên đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt người nghe đương nhiên là rơi trên người hắn, nhìn chằm chằm đến mức hắn có cảm giác như đang ngồi trên chông. Hắn không thể nói... đây là tư tâm của hắn được.
Cũng may là tiếng gầm rú của động cơ bên ngoài đã cứu hắn, mọi người đều bị tiếng ồn đó thu hút, khi nhìn ra thì thấy một chiếc Maybach màu đó vô cùng phô trương và một người đàn ông bước xuống nó còn phô trương hơn nữa. Anh ta nhuộm đầu tóc sặc sỡ, kiểu tóc không khác nào cái chổi lông gà, trên người mặc một bộ đồ hàng hiệu, logo từ đầu đến chân lớn đến mức người bị cận cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thiếu điều muốn dán cái nhãn "Tôi rất giàu có" lên mặt mình. Nhưng bộ trang phục này không làm lu mờ đi khuôn mặt của anh ta, sau Chu Mộc còn miêu tả anh ta là "gương mặt của mối tình đầu", Ngụy Hoài Minh nghiến răng nghiến lợi nói này cũng không khác gì gương mặt lần đầu phạm tội cho lắm, tôi cứ nhìn thấy cậu ta là muốn giết người.
Vâng, đây chính là Tôn Giai Thần – bạn thời thơ ấu của cảnh sát phú nhị đại Ngụy Hoài Minh.
Ba của Tôn Giai Thần – Tôn Trinh là thương nhân bất động sản lớn nhất thành phố H, ông còn kiểm soát cả hải quan nên nếu muốn làm ăn gì đó thì không có ai là không phải giao thiệp với ông ấy. Rõ ràng ông là người giàu có thực sự nhưng cả người lại lộ ra mùi vị của nhà giàu mới nổi, ông đặc biệt yêu thích loại đồng hồ có dây xích vàng lớn, con của ông cũng kế thừa vô cùng hoàn hảo sở thích này và luôn đem văn hóa gia đình của mình phát huy mọi lúc.
Tôn Trinh chỉ có duy nhất một đứa con trai như vậy nên cả ngày đều được xem như bảo bối, ngay từ lần đầu tiên Tôn Giai Thần gặp Ngụy Hoài Minh thì liền ôm anh không buông tay, ba Tôn Giai Thần và mẹ Ngụy Hoài Minh ăn nhịp với nhau cùng quyết định sau này để cho anh bảo vệ Tôn Giai Thần. Cho đến bây giờ Ngụy Hoài Minh vẫn cảm thấy vui vì may thay anh là đàn ông, nếu không thì anh có thể đã bị ép hôn từ năm ba tuổi rồi.
Tôn Giai Thần khi còn bé bị chiều sinh hư nên lần đầu gặp Ngụy Hoài Minh đã muốn cướp đồ chơi của anh, sau khi bị đánh cho một trận thì tình cảm sùng bái tự nhiên nảy sinh, từ đó về sau anh ta kiên định với niềm tin cả đời đi theo Ngụy Hoài Minh và trở thành cái bóng lớn nhất trong cuộc đời của Ngụy Hoài Minh.
Sau khi Tôn Giai Thần bị từ chối khỏi học viện cảnh sát lần thứ tư thì ba anh ta cuối cùng cũng nhận ra rằng con trai mình không thể trở thành cảnh sát được nên đã đưa anh ta sang nước ngoài học tài chính, từ đó Ngụy Hoài Minh mới coi như thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng hôm nay cái bóng đó đã trở lại.
"Anh Minh! Ai u anh nói xem đây có phải là trùng hợp hay không chứ, vốn dĩ mảng này là do anh phụ trách à! Lúc anh đến đây sao không nói sớm..." Bề ngoài chổi lông gà nói chuyện giọng nói nghe cũng không tệ, nhưng chỉ là có chút làm bộ.
Ngụy Hoài Minh nghiêm mặt cắt ngang lời anh ta: "Có chuyện gì?"
"Anh đối với người ta thật là lạnh lùng đó..."
"Không có việc gì thì cút đi!" Ngụy Hoài Minh vừa định lấy danh nghĩa quấy rối cảnh sát để đánh anh ta thì chổi lông gà lại nói: "Em đến báo án!"
"Người phụ nữ ba em bao nuôi bên ngoài đã mất tích." Tôn Giai Thần nhận lấy ly cà phê thứ tư Triệu Chính đưa tới rồi đánh giá: "Vẫn là thêm quá nhiều đường." "Tôi không có thêm đường!" Triệu Chính nhiều lần qua qua lại lại pha cà phê hầu hạ vị thái tử gia này không tốt cũng không dám nổi giận, cậu chỉ có thể đập bàn tỏ vẻ phẫn nộ.
"Vậy là do cà phê không ngon, cậu dùng thương hiệu gì?"
Mặt Tôn Giai Thần tái lại ngay lập tức khi thấy gói cà phê hoà tan mà Triệu Chính nhặt từ trong thùng rác ra.
Ngụy Hoài Minh gõ bàn hai cái phòng cho đề tài của bọn họ đi càng ngày càng xa rồi ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói về vụ án.
"Còn nói gì nữa đây, chính là chuyện em vợ mang theo tiền bỏ chạy đó. Muốn em nói thì căn bản đây không phải là mất tích, cô gái đó so với em còn nhỏ tuổi hơn, đi theo một lão già xấu như ông ấy là có ý đồ gì ngoài việc cảm thấy có đủ tiền rồi liền bỏ chạy. Ba em thật đúng là coi trọng cô ta, nhất định bắt em phải đi báo cảnh sát, ài đừng có nói, thật ra cô gái đó trông cũng rất đẹp..."
"Dừng lại dừng lại." Ngụy Hoài Minh không có một chút biện pháp nào đối với cái tính cách cà rỡn này của anh ta nên chỉ có thể không ngừng nhắc nhở anh ta kéo đề tài trở về rồi sau đó vươn tay đưa cho Tôn Giai Thần tờ biểu mẫu, "Trước tiên chú khai thông tin cơ bản cho anh, tên và địa chỉ gì gì đó, khi nào điền xong rồi nói tiếp."
Tôn Giai Thần luôn nghe lời anh nên liền cầm bút điền từng dòng. Tần Nghiên ôm cái bình giữ nhiệt nhìn anh rồi lại nhìn anh ta, mày khẽ nhíu lại.
Tôn Giai Thần viết được vài dòng thì không viết tiếp được nữa, cuối cùng anh ta đưa tờ giấy về cơ bản là trống trơn cho Ngụy Hoài Minh rồi nói: "Em không biết cô gái này sống ở đâu, bình thường em đều ở nhà của mình, ba em biết em thấy phiền ông ấy và cô ta nên từ khi em về thì ông đã để cho cô ta sống ở ngoài rồi. Nghĩ kỹ lại thì cô gái này cũng thật lợi hại, là người từ dưới quê lên, lúc quét dọn vệ sinh ở công ty thì vừa hay được ba em nhìn trúng... Đúng là phiên bản thực tế của cô bé lọ lem, anh nói thử xem cái tâm cơ này..."
Phụ nữ trẻ, sống một mình bên ngoài.
Đây là manh mối tự mình đưa đến cửa.
Tần Nghiên ngước mắt nhìn Ngụy Hoài Minh thì vừa lúc giao vào tầm mắt của đối phương, vậy nên hắn hướng anh nở một nụ cười.
Ngụy Hoài Minh bị nụ cười đó làm cho rung rinh một chút, nghĩ thầm cậu không biết là ông đây thích nam hay sao mà còn cười đẹp như thế với tôi làm gì? Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, anh luống cuống tay chân lấy điện thoại ra xem thì thấy trên đó hiển thị người gọi là Phùng Chử.
"Ngụy đội, bao thi thể thứ hai xuất hiện rồi."
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ngụy Hoài Minh đến vỗ lên bả vai Tần Nghiên: "Đi thôi, giáo sư Tần." Rồi quay đầu nhìn Tôn Giai Thần, "Đi, anh dẫn chú mày đi xem thử có phải là cô bé lọ lem mà chú mày đang tìm hay không."
Hết chương 02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.