Không Được Nói

Chương 29: Zahhak (8)




Duyên, tuyệt không tả nỗi
Edit: Rea
—————
Tại cục cảnh sát.
Tôn Giai Thần đi một vòng quanh đám người vừa bắt được, cuối cùng lắc đầu với Ngụy Hoài Minh.
Không phải cùng một lũ.
"Vậy đầu tiên là có người bắt anh, ngay sau đó thì một đám khác bắt chúng tôi, còn trùng hợp nhốt cùng một chỗ?" Tần Nghiên thuật lại sự việc trải qua lần nữa.
"Rõ ràng là chúng ta bị chơi rồi." Tôn Giai Thần tiện tay gõ lên đầu chàng trai bên cạnh, "Mục đích của các cậu là gì?"
Cậu ta nghểnh cổ không nói lời nào, Tôn Giai Thần vừa định gõ thêm hai cái nữa thì cánh tay bị Tần Nghiên nắm lấy.
"Nói đi." Tần Nghiên thở dài, "Nói rõ ràng còn có thể được khoan hồng."
"Anh nghĩ tôi sợ ngồi tù sao?"
"Vậy cậu sợ chết không?" Tần Nghiên hỏi xong lời này thì nghe thấy phía đối diện truyền tới một tiếng cười khẽ.
Người đàn ông bắt cóc bọn họ không biết móc điếu thuốc từ đâu ra ngậm trong miệng, hỏi Ngụy Hoài Minh xin tý lửa nhưng bị từ chối cũng không giận mà chỉ ngậm chơi. Gã nhìn chàng trai lại nhìn Tần Nghiên, rồi cười một tiếng: "Cậu chưa thấy biểu cảm của tên nhóc này khi kể chuyện chị nó cho tôi đâu, thật sự là nghiến răng nghiến lợi, tôi còn nghĩ nếu hai người có thù lớn như vậy thì khi gặp mặt nhất định sẽ chơi vui lắm. Không ngờ cậu vừa mới nói có hai câu mà nó đã tha thứ cho cậu rồi."
"Đồ vô dụng."
Ngụy Hoài Minh nhặt điếu thuốc gã phun ra rồi nhét lại vào miệng gã khiến gã ho sặc sụa.
"Đm... Anh..."
"Cmn đừng đệt với không đệt, vợ tôi ở đây thì liệu mà nói chuyện cho đàng hoàng."
Ngụy Hoài Minh liếc mắt nhìn Tần Nghiên một cái, lại tự cho là rất đẹp trai mà đá thêm một cước nữa, hỏi: "Ai kêu các người tới?"
"Đm bản thân anh trêu chọc ai còn không tự mình biết à?"
"Vậy thì rất nhiều." Ngụy Hoài Minh đếm trên đầu ngón tay, "Quán bar, quán cà phê, suối nước nóng, KTV... Anh từ bên nào tới?"
Người đàn ông nhổ nước bọt, không nói lời nào.
"Các người có ý đồ gì?" Ngụy Hoài Minh khó hiểu ngồi xổm xuống đối diện với gã, "Nhận được đãi ngộ tốt trong vụ này à?"
Người đàn ông nghĩ đến những vết thương đếm không hết trên người mình —— đãi ngộ đúng thật là không tốt.
"Hay là lương cao?" Ngụy Hoài Minh lấy mấy tấm thẻ ngân hang từ trong túi ra ném cho gã, "Nói đi, bao nhiêu tiền mới có thể khiến anh nói thật, tôi đây có đủ."
Nghĩ đến trang phục ngày hôm nay của mình không có sức thuyết phục gì, nên anh lại bồi thêm một câu: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, thật ra tôi là một phú nhị đại đấy, chỉ là tôi tương đối tự lập tự cường thôi."
Người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn mấy cái thẻ kia, cực kỳ cứng rắn tỏ vẻ không hiếm lạ gì mấy đồng bạc của anh. Ngụy Hoài Minh thấy vậy thì nhanh chóng lấy mấy tấm thẻ lên rồi đưa cho Tần Nghiên, còn cho hắn xem toàn bộ túi quần áo trống không của mình: "Trên người anh chỉ mang theo mấy thẻ này thôi, về nhà sẽ đưa hết số còn lại cho em."
Tần Nghiên cũng không khách sáo, cười nói được.
Tôn Giai Thần xem thường muốn cao tận trời rồi: "Hai ngươi có thể khoe ân ái vào lúc khác được không?"
"Không phải vấn đề tiền bạc." Người đàn ông mệt mỏi trực tiếp ngồi xuống đất, nhìn trần nhà lẩm bẩm tự nói, "Nếu người nhà tôi không ở trong tay bọn họ thì tôi cũng không làm công việc này."
Đặc cảnh vừa xuất ngũ muốn tìm một công việc làm vệ sĩ, vất vả lắm mới được tuyển với mức lương cao, kết quả là ngày đầu làm việc bước vào nhà đã bị hun cho hôn mê, khi tỉnh lại thì bản thân đã bị trói trên ghế, ngồi đối diện là vợ và con gã, trên đầu mỗi người đều treo một khẩu súng.
Trong một góc đen như mực vang lên âm thanh như máy móc cũ: "Vệ sĩ mới?"
Gã nuốt nước bọt, không dám trả lời.
Viên đạn lên nòng. Người trong bóng tối lại nhẹ nhàng hỏi: "Vệ sĩ mới?"
"Đúng vậy."
Vốn nghĩ làm xong vụ này là có thể đưa vợ con rời khỏi đây, kết quả là kế hoạch không đuổi kịp biến cố, không chỉ cốt truyện bọn họ sắp xếp bị đảo ngược, mà còn bị Tôn Giai Thần đột nhiên nhảy vào phá rối.
"Thì ra là một đặc cảnh, chẳng trách đánh không lại." Ngụy Hoài Minh chép miệng, "Trước kia anh làm gì?"
Người đàn ông không ngờ anh lại chú ý tới điểm kỳ lạ như vậy, gã sững người một lúc rồi nói: "Đây không phải là trọng điểm."
"Nói cho chúng tôi tất cả những gì anh biết, chúng tôi sẽ giúp anh cứu người."
Người đàn ông lắc đầu: "Tôi đã ký một thỏa thuận với hắn, nếu tôi gặp chuyện bất trắc thì hắn sẽ đưa người nhà tôi đi, nhưng nếu tôi nói gì đó không nên nói..."
"Thì hắn sẽ giết con tin." Tần Nghiên giúp gã bổ sung nửa câu sau rồi lại nói thêm một câu, "Anh sẽ không thật sự cho rằng hắn sẽ giúp anh chăm sóc người nhà đấy chứ?"
Tần Nghiên rút một tờ giấy ra bắt đầu giúp gã sửa lại tình thế.
Hắn vẽ bốn vòng tròn rồi nối hai cái lại với nhau: "Anh, và người nhà của anh, hiện tại đang nằm trong tay hắn."
Sau đó hắn vẽ một mũi tên từ đường nối đó hướng về phía vòng tròn lớn nhất, tiếp theo lại từ vòng tròn này vẽ một mũi tên hướng về vòng tròn cuối cùng: "Hắn tìm chúng tôi gây phiền phức."
Bốn vòng tròn mỗi vòng chiếm một đỉnh, tạo thành một hình vuông ngay ngắn.
"Hiểu chưa?" Tần Nghiên tô đậm vòng tròn đại diện cho người đàn ông, "Chúng ta đều ở trong vòng khép kín này, bất cứ một vòng nào xảy ra vấn đề đều không được, cho nên chỉ cần anh ở trong tay chúng tôi thì người nhà của anh nhất định sẽ chịu liên lụy."
Người đàn ông thở dài. Gã đã sớm hiểu được, nhưng ngoại trừ được ăn cả ngã về không thì không có bất kỳ biện pháp nào.
Nếu gã không nói gì thì người nhà sẽ còn có chút hy vọng, nhưng chỉ cần gã mở miệng thì bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Gã không thể mạo hiểm được.
Người bị bắt lần này ngoài miệng đều giống như dán giấy niêm phong kín mít, hỏi cũng không hỏi ra cái gì.
Ngụy Hoài Minh lặng lẽ hỏi Tần Nghiên có thể thôi miên bọn họ hay không thì đối phương lắc đầu.
"Thôi miên không thần thánh như vậy, những thứ có thể hỏi thật ra rất ít." Tần Nghiên nghiêng đầu, "Hơn nữa lạm dụng là phạm pháp."
"Vậy thì giao cho người khác đi, anh mặc kệ."
Tiếng "Được" kia của Tần Nghiên bị một trận cười lớn che đậy.
Cách cánh cửa cũng có thể nghe ra là tiếng cười của Lục cục.
Người phía sau Lục Bạch vừa định lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp mới, nhưng khi nhìn thấy Ngụy Hoài Minh thì khóe miệng lại dần rũ xuống, mặt cũng tái đi.
Có một số người từ khi sinh ra đã là "Con nhà người ta", ví như Hà Duyên.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thi cử hay là thi đấu, thì Hà Duyên đều nhiều lần lấy được hạng nhất. Lúc y mười tuổi, tủ trong nhà đều đã không đủ để cất phần thưởng mà y đạt được, thế nên ba y đã trực tiếp mở cho y một căn phòng mới để đặt các loại cúp và huy chương, chỉ cần có khách tới nhà là phải làm bộ như không có gì mà dẫn người ta đi một vòng trong căn phòng này, còn Hà Duyên thì phụ trách ăn mặc sạch sẽ đứng bên cạnh tiếp nhận lời khen từ mọi người.
Cho đến y gặp Ngụy Hoài Minh.
Không biết ba y nghe được lời xuyên tạc "Con trai là phải vào trường cảnh sát" từ đâu mà đưa Hà Duyên – người đã nhiều lần lấy được hạng nhất các kỳ thi vào trường cảnh sát. Thật ra Hà Duyên thấy không sao cả, thể lực của y cũng rất tốt, có ở đâu thì cũng là sự tồn tại vạn người chú ý.
Y nghĩ như vậy, và sự thật là y quả nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý, nhưng là thuộc dạng "muôn đời hạng hai".
Tốt nghiệp ngày ấy, y đã thầm thề trong lòng rằng, đời này không cần gặp lại Ngụy Hoài Minh nữa.
Nhưng duyên, tuyệt không tả nỗi.
Ngụy Hoài Minh không biết hình tượng của mình trong lòng Hà Duyên là gì, anh chỉ cảm thấy y có hơi quen mắt, vì thế sau khi chào xong thì hỏi một câu: "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Hà Duyên: "???"
Tôi mẹ nó ngủ giường trên anh bốn năm vậy mà anh hỏi tôi có phải chúng ta đã gặp nhau không?
Vì thế trong lòng y lại ghi cho Ngụy Hoài Minh một khoản nợ —— y phải ra oai phủ đầu.
Thế nên y chọn lướt qua Ngụy Hoài Minh, vươn tay về phía Tần Nghiên thoạt nhìn tương đối dễ giao lưu: "Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình cảnh thành phố bên cạnh - Hà Duyên."
Ngụy Hoài Minh tiến lên một bước chắn trước Tần Nghiên, tự nhiên bắt tay với y, nhân tiện tự giới thiệu mình một chút.
"À, vị này là giáo sư tâm lý học Tần Nghiên chúng tôi đặc biệt mời về." Sau khi giới thiệu xong, Ngụy Hoài Minh lại bồi thêm một câu, "Là bạn..."
Tần Nghiên ho khan một tiếng.
Ngụy Hoài Minh nhíu mày: "Bị cảm sao?"
"Không có." Tần Nghiên bất đắc dĩ thở dài —— hắn cảm thấy giao tiếp với đầu gỗ này có hơi khó khăn.
"Em cho anh hôn một cái là được rồi, thân thể của anh tốt, tin anh đi."
Hà Duyên: "..."
Tôn Giai Thần vô cùng thông cảm đi tới vỗ vai y: "Riết thành quen."
Lục Bạch dẫn mọi người làm quen đơn giản rồi vội vàng đi xem người tình nghi, để lại mấy người giương mắt nhìn nhau.
Tần Nghiên ngay chính từ chối yêu cầu của Ngụy Hoài Minh, cũng nói rằng bọn họ nên giải quyết vụ án trước, lúc này tầm mắt của mọi người mới trở lại trên người Hà Duyên.
Hà Duyên hắng giọng: "Rất không may, thành phố của chúng tôi cũng xuất hiện vụ án giết người phân thây, mà càng không may chính là, thủ pháp phân thanh và thói quen vứt xác của hung thủ giống hệt với những vụ án 'Tam Giác Vàng' đã từng xuất hiện ở thành phố các vị."
"Anh nghi hung thủ chạy trốn đến thành phố các anh?" Tần Nghiên hỏi xong lại cảm thấy kỳ lạ, "Các anh không tìm ra manh mối gì sao?"
"Không có." Tay Hà Duyên vừa mới chuẩn bị lấy hồ sơ ra lại rụt về, bất đắc dĩ bổ sung một câu, "Không có manh mối nào, tôi thật sự không có cách nào khác nên chỉ có thể nhờ các cậu giúp đỡ."
"Lần cuối cùng hắn gây án ở đây chỉ cách lần ở thành phố bên cạnh vài ngày." Ngụy Hoài Minh nhớ lại tin nhắn Lục Bạch đã gửi cho mình, gõ bàn, "Nói cách khác, hắn dùng thời gian mấy ngày xác định nạn nhân mới, thăm dò góc chết của camera ở thành phố bên cạnh, thậm chí còn trực tiếp tiến hành một lần phạm tội hoàn hảo?"
Chuyện này là không có khả năng.
Hoặc là gã đã chuẩn bị gây án ở thành phố bên cạnh từ rất lâu rồi, hoặc có người đã giúp gã xóa bỏ mọi chướng ngại.
"Còn có một khả năng." Tần Nghiên nhếch khóe miệng, "Lần gây án này của hắn, có lẽ căn bản là không hoàn hảo."
Gần đây bọn họ bắt rất nhiều người, hầu như mỗi người đều nhắc tới người "Bên trên", nhưng không có bất kỳ kẻ nào nhắc tới "Tam Giác Vàng" cả, mà điều kỳ lạ chính là, cho dù là hồ sơ trước đó hay vụ án của Lý Cẩn thì đều ám chỉ sau lưng "Tam Giác Vàng" chắc chắn có người hỗ trợ.
Tần Nghiên có một suy đoán rất lớn mật.
"Ngoài chúng ta ra còn có một nhóm người nữa tìm hắn."
Chỉ có cùng đường thì gã mới có thể chọn cách rời bỏ vùng an toàn của mình mà đến một nơi mới.
Ngụy Hoài Minh nương theo ý nghĩ của hắn: "Ý em là, đám người đó đã từ bỏ ' Tam Giác Vàng ', muốn diệt trừ hắn?"
"Thông minh."
"Bảo bối dạy thì phải giỏi rồi."
Tần Nghiên dừng lại, dòng suy nghĩ vốn trôi chảy đều bị kẹt lại.
Dường như hắn vẫn còn chưa quen với kiểu này cho lắm.
Tâm tư của Hà Duyên còn đang trong vụ án, thấy Tần Nghiên nói có một nửa đã ngừng lại nên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Đi ngủ một giấc."
Hết chương 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.