Không Được Nói

Chương 31: Zahhak (10)




"Sao chỗ nào cũng có nó vậy?"
Edit: Rea
—————
Tần Nghiên chưa bao giờ đến muộn, nhưng hôm nay hắn đến muộn.
Thật ra trạng thái giấc ngủ của hắn không được tốt lắm nên mất ngủ là chuyện thường xuyên, cho dù có ngủ thiếp đi thì cũng rất dễ bị đánh thức, nhưng đêm qua hắn lại ngủ một giấc đến tận rạng sáng.
Tần Nghiên vừa từ trên giường bò dậy thì đã thấy bữa sáng Ngụy Hoài Minh đặt ở đầu giường và một tờ ghi chú, ý đại khái là mình đi làm, bảo hắn ở nhà dưỡng thương thật tốt. Tần Nghiên chậm rãi ăn bữa sáng còn ấm, nghĩ trên người Ngụy Hoài Minh ăn mấy dao mà còn đi làm thì mình thật sự không có lý do gì để ở nhà cả, hắn tính cơm nước xong xuôi rồi đi trả phép*.
(*quay lại làm việc sau khi nghỉ phép, không nghỉ nữa)
Ngụy Hoài Minh đang xem Hà Duyên chiếu PPT thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, khi quay đầu lại nhìn thấy Tần Nghiên thì nhíu mày: "Không phải đã cho em nghỉ phép rồi sao?"
Tần Nghiên kéo ghế bên cạnh Ngụy Hoài Minh ra, trả lời đương nhiên một câu: "Đi làm mà."
"Không phải em bị cảm..."
"Nào có chuyện bị cảm thì sẽ không đi làm chứ." Tần Nghiên cắt ngang lời anh, trong giọng nói mang theo ý cười, "Với cả, em cũng không phải búp bê sứ, không cần cẩn thận như vậy."
Ngụy Hoài Minh nhìn khuôn mặt tinh xảo và làn da trắng đến phản quang của Tần Nghiên —— này còn không phải là búp bê sứ sao.
Hà Duyên click mở một video giám sát, thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người.
"Đây là video được trích từ CCTV ở hiện trường nơi bao thi thể đầu tiên được tìm thấy, nhưng không có nhiều ý nghĩa." Hà Duyên thở dài, "Chủ yếu là cái CCTV này cách hiện trường quá xa, hơn nữa nó cũng đã mấy năm rồi nên chất lượng hình ảnh đừng nói là có thể nhận ra hung thủ hay không, ngay cả phân biệt có phải là người không cũng đã là vấn đề rồi."
Đoạn video giám sát hôm đó rất nhanh đã phát xong, Tần Nghiên xem đi xem lại mấy lần rồi mới kêu Hà Duyên tiếp tục chiếu ngày hôm trước.
Đây là một công việc rất nhàm chán, mấy người cứ nhìn chằm chằm vào đoạn video mơ hồ lặp đi lặp lại, quả nhiên vẫn giống như Hà Duyên nói —— không nhìn ra cái gì cả.
Đây là một cái CCTV rất khó thấy, cũng không biết là ai đã lắp nó, phạm vi rất nhỏ, hơn nữa còn cách hiện trường một chỗ ngoặt nên rất khó để tìm ra thông tin hữu hiệu gì từ nó, chất lượng hình ảnh mơ hồ không rõ càng khiến cho mặt người qua đường đều giống như khảm*, điều này càng khiến việc sàng lọc thêm khó khăn hơn.
(*ở đây nói đến công nghệ khảm Pixelization, là một phương pháp xử lý hình ảnh sử dụng nguyên tắc như nghệ thuật khảm (mosaic))
Ngụy Hoài Minh nhìn chằm chằm đến xót mắt mới rốt cuộc nghe được Tần Nghiên hô câu "Dừng lại."
Hình ảnh dừng lại, Tần Nghiên đưa tay chỉ một người.
Thấy không rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì hình như là phụ nữ. Cô ta có bộ dạng thấp lùn, trên người mặc một cái áo khoác đen bình thường, ở trong đám người cũng không thu hút, cho nên khi Tần Nghiên chỉ cô ta, Ngụy Hoài Minh vẫn chưa kịp nhận ra có gì đặc biệt.
Tần Nghiên lấy con chuột từ tay Hà Duyên click mở một video, đồng thời cắt ra một bức ảnh.
Theo dõi liên tục năm ngày, người này xuất hiện ba lần.
Sở dĩ rất khó phát hiện là bởi vì mỗi lần cô ta xuất hiện thì quần áo và kiểu tóc đều không giống nhau, thế nên cho dù Tần Nghiên đặt ba tấm ảnh này cùng nhau thì bọn họ cũng không thể nhìn ra đây là cùng một người.
Ngụy Hoài Minh cẩn thận so sánh mấy lần vẫn không thể hiểu được Tần Nghiên đã chọn người này ra từ một đống ảnh khảm như thế nào. Nhìn ra anh nghi hoặc, Tần Nghiên lại click mở video ban đầu, trực tiếp kéo đến thời gian người phụ nữ này xuất hiện.
"Ban đầu em cũng không phát hiện có gì khác thường, nhưng..." Tần Nghiên nhấn tạm dừng ngay lúc người phụ nữ trong hình ngồi xổm xuống, "Mỗi ngày cô ta đều đi qua nơi này, hơn nữa mỗi khi đến vị trí này đều sẽ ngồi xổm xuống một chút, sau đó thì biến mất khỏi CCTV."
Tần Nghiên lại click mở những video khác cho bọn họ xem, phát hiện đúng thật là như vậy.
"Với lại cô ta có rất nhiều động tác nhỏ cũng rất kỳ quái. Cô ta luôn lơ đãng sờ tai mình, rất giống đang nói chuyện với ai đó, nhưng tai cô ta bị tóc che nên em không thể xác định liệu bên trong có phải là có tai nghe Bluetooth hay không. Hơn nữa xét về chất lượng hình ảnh thì cũng rất khó để nhìn ra vẻ mặt của cô ta." Tần Nghiên lấy USB ra chép một đoạn video và ảnh cắt vừa rồi rồi đưa cho Ngụy Hoài Minh, "Giao cho khoa giám định xem có thể làm rõ một chút hay không."
Ngụy Hoài Minh vừa bước chân trước ra, Tần Nghiên liền chuyển hướng sang Hà Duyên: "Còn phải phiền Hà đội giúp tôi chép một đoạn CCTV ngày hôm qua."
Hà Duyên không hiểu sao: "Muốn ngày hôm qua làm gì?"
"Xem cô ta có trở lại thưởng thức thành quả lao động của mình hay không."
Khoa giám định đưa kết quả ra rất nhanh, nhưng CCTV thật sự quá mức cũ nên rất khó hoàn thành việc khôi phục, kết quả cuối cùng chỉ khiến hình dáng của người phụ nữa rõ ràng hơn một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Theo như lời Hà Duyên nói thì cái CCTV này được lắp ở một nơi rất khuất, ngay cả bọn họ cũng là tình cờ mới tìm thấy được, hơn nữa rất rõ ràng là người phụ nữa này cũng không chú ý tới nó.
Tần Nghiên vừa vặn cắt ngay mặt chính diện của cô ta.
Diện mạo giống hệt với bức ảnh họ tìm được trong điện thoại của nhân viên quán cà phê kia.
Ngụy Hoài Minh đưa bức ảnh cho Tần Nghiên, không chắc hỏi: "Là Tô Yểu sao?"
Thấy Tần Nghiên gật đầu, Ngụy Hoài Minh bực bội gãi tóc: "Sao chỗ nào cũng có nó vậy?"
Tuy rằng đã sớm đoán được Tô Yểu và "Tam Giác Vàng" có quan hệ với nhau, nhưng khi thật sự được chứng thực vẫn khiến người ta lạnh tay chân.
Từ khi nhặt được tờ giấy dính máu ở văn phòng hội học sinh thì Ngụy Hoài Minh đã rất kiêng dè cái tên "Tô Yểu" này. Cô ta là kẻ điên, còn là một kẻ điên cực kỳ thông minh, chỉ riêng một mình cô ta đã rất khó đối phó rồi, mà bây giờ bọn họ phát hiện hai kẻ điên còn tụ lại với nhau —— quá khó chơi.
Tần Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào CCTV, thỉnh thoảng cắt ra mấy tấm ảnh, Ngụy Hoài Minh đưa cho hắn ly nước, Tần Nghiên thuận tay nhận lấy, nhắm mắt thổi khí: "Xem ra hai người bọn họ đúng thật là có quan hệ, hơn nữa Tô Yểu hình như là giúp 'Tam Giác Vàng' làm việc."
"Tô Yểu nhiều lần chạy tới hiện trường chắc là để xác nhận nơi này có thích hợp vứt xác hay không." Ngụy Hoài Minh cúi đầu, cũng uống một ngụm nước ngay trên cái ly Tần Nghiên đang cầm, lại gõ bàn, "Nhưng thành phố lân cận và chúng ta cách nhau rất xa, đi thì chắc chắn là đi không được rồi, nhưng chỉ cần nó có mua vé thì chúng ta có thể tra được, nhưng thực tế là chúng ta tra khắp nơi cũng không tra ra bất kỳ ghi chép đi xa nào của nó cả."
Tần Nghiên đặt ly xuống: "Vậy nên, hoặc là cô ta không dùng giấy tờ tùy thân của mình, hoặc là có người đến đón."
Ngụy Hoài Minh gật đầu: "Có khả năng."
Hà Duyên bên kia rất mau đã gửi đến bản ghi của CCTV ngày hôm qua, Tần Nghiên nhìn qua một lần, quả nhiên lại tìm được Tô Yểu trong đó.
Lần này cô ta dứt khoát cắt tóc ngắn, mặc kiểu quần áo cổ lỗ của người lớn, thoạt nhìn giống như một bác gái vậy.
Hà Duyên nhìn chụp hình hít vào một hơi: "Trình độ hoá trang này... quả là siêu phàm."
Sự chú ý của Tần Nghiên không phải ở trình độ hóa trang, thủ pháp hóa trang của Tô Yểu vẫn luôn có hiệu quả họa bì nên bọn họ đều đã quá quen rồi. Hai ngón tay của Tần Nghiên xoắn vào nhau, sắc mặt càng ngày càng kém.
Ngụy Hoài Minh vừa thấy động tác của hắn liền biết hắn lại nghĩ không rõ một vấn đề. Anh đã sớm phát hiện Tần Nghiên rất thích nghịch ngón tay khi suy nghĩ chuyện gì đó, động tác trên tay càng nhanh thì vấn đề được giải quyết sẽ càng nhanh, ngược lại chưa từng thấy tình huống hắn giống như bây giờ chỉ bất động xoắn vào nhau như vậy.
Ngụy Hoài Minh hỏi: "Rất khó giải quyết sao?"
Suy nghĩ của Tần Nghiên đột nhiên bị cắt ngang, mờ mịt gật đầu với anh, nhưng hai giây sau lại lắc đầu, ngay sau đó thở dài: "Không tính là khó giải quyết, nhưng quả thật cũng rất phiền toái."
Tần Nghiên buông hai tay đang chồng lên nhau, dựa lưng vào ghế nhìn trần nhà: "Bình thường sau khi sát thủ liên hoàn hoàn thành một lần phạm tội thì sẽ đi thưởng thức thành quả của mình, có kẻ là vào ngày hôm đó, có kẻ là hôm sau, đương nhiên cũng có một số là qua vài ngày mới đi. Nhưng cho dù cách mấy ngày đi nữa thì hắn sẽ luôn đi."
Bọn họ thấy Tô Yểu trong CCTV ngày hôm qua, nhưng ngoài cô ta ra thì họ không thấy bất kỳ người nào khả nghi cả. Địa điểm vứt xác nằm trong một con hẻm rất hẻo lánh, ngoại trừ lối vào này ra thì căn bản không có lối nào có thể đi vào, nói cách khác, hung thủ thật sự hoặc là tránh được CCTV, hoặc căn bản không đến.
"Nhưng điều này không hợp lý." Tần Nghiên phát lại ghi hình ngày hôm qua, "Hung thủ tuyệt đối không có khả năng để một người không liên quan tới giúp mình xem hiện trường, cái này so với cảm giác thỏa mãn khi tự đến hiện trường thưởng thức thành quả của mình khác nhau một trời một vực."
"Vậy nên quan hệ của bọn họ rất thân mật?" Hà Duyên lên tiếng trước Ngụy Hoài Minh, thành công nhận được một cái khinh thường từ đối phương.
Tần Nghiên gật đầu: "Có lẽ vậy. Nhưng cho dù có là quan hệ thân mật đi chăng nữa thì hành động này cũng không đủ hợp lý."
"Trừ phi hung thủ thật sự không có cách nào đến hiện trường." Ngụy Hoài Minh dán vào mặt Tần Nghiên cùng hắn xem ghi hình, hôm nay anh không cạo râu nên mấy sợi râu nhỏ đâm vào mặt Tần Nghiên có hơi đau.
Tần Nghiên bất động thanh sắc dịch ra sau, nhưng một động tác rất nhỏ này lại bị Ngụy Hoài Minh bắt gặp.
"Tần Tiểu Nghiên, em đúng là người đàn ông bạc tình mà."
Tần Nghiên: "..."
Hắn lại ngoan ngoãn dán mặt trở về.
Ngụy Hoài Minh giống như một con chó bự cảm thấy thỏa mãn cọ cọ mặt Tần Nghiên, nói tiếp: "Điều này khớp với những gì em đã nói trước đây, chắc là thật sự có người đang đuổi giết hắn. Nhưng người này là ai?"
Tần Nghiên lật xem những bức ảnh đã được phục chế, thấp giọng nói: "Có thể là ông chủ quán bar ngầm, có thể là khách quý của suối nước nóng nhỏ, có thể là đám người bắt cóc chúng ta, hoặc cũng có thể là ——"
"Cùng một người."
*
Trong một căn phòng tối tăm, một đôi mẹ con ôm chặt lấy nhau.
Âm thanh giày cao gót quanh quẩn mọi ngóc ngách trong phòng, họ không thể nhìn rõ mặt người đó, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy màu đỏ diễm lệ trên chân cô ta.
Giày cao gót dừng lại cách họ không đến năm centimet. Người trước mặt người phụ nữ chậm rãi cúi xuống, và khuôn mặt ẩn trong bóng tối dần hiện ra khi cô ta đến gần.
Đó là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, với dung mạo xinh đẹp nhất và nụ cười ngọt ngào nhất mà người phụ nữ từng thấy, giống như thiên sứ giáng trần.
Sau đó, cô gái trước mặt đưa tay bóp lấy cổ đứa bé trong lòng người phụ nữ.
Đứa bé giãy giụa kịch liệt nhưng nụ cười của cô ta lại không có chút biến hóa nào, lực độ trên tay dần tăng lên, giày cao gót hung hăng dẫm lên tay người phụ nữ, tiếng kêu rên vang vọng trong căn phòng.
Mắt thấy thấy đứa bé sắp tắt thở thì cửa mở.
Một giọng nam trầm thấp vang lên: "Tô Yểu, buông tay ra, đó không phải là đồ chơi của con."
Một tia không kiên nhẫn thoáng hiện trên mặt cô ta, nhưng cô ta vẫn buông lỏng tay rồi ngoan ngoãn đứng bên cạnh người đàn ông, vươn tay ra.
"Vậy còn đồ chơi của con đâu?"
Người đàn ông hôn gương mặt đang ngẩng lên của cô ta: "Sẽ tới nhanh thôi, con yêu."
Hết chương 31.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.