Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 18:




Mấy cô bạn cùng phòng trước mặt thì hùa nhau trêu ghẹo, nhưng ở nơi đôi tình nhân nhỏ không thấy thì trao đổi ánh mắt với nhau. Khi bọn họ biết Tiêu Tiêu được Đoạn Mặc Ngôn rước về nhà ở, sau khi thảo luận đều thống nhất rằng anh Đoạn của cô tuyệt đối là có ý với cô, e rằng Tiêu Tiêu cũng đã nửa chối nửa chịu rồi, vốn tưởng đâu chỉ có Nhiễm Huy không hay biết gì, nhưng không ngờ Tiêu Tiêu lại nghiêm túc với Nhiễm Huy.
Đến khoảng hơn chín giờ, khi bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn vừa trở về ở cự li gần, tất cả đều không dám tin đứng trước một anh chàng đẹp trai cao to giàu có thế này, Tiêu Tiêu thế mà lại chọn Nhiễm Huy. Sau đó lại nhìn qua cô gái trắng đẹp sang bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, lại như có chút hiểu ra. Phụ nữ khi gặp được hoàng tử của mình đều sẽ ảo tưởng rằng mình là cô bé lọ lem, nhưng khi bên cạnh hoàng tử đã có công chúa rồi, thì mới hiểu ra trong truyện cổ tích hoàng tử đều ở bên công chúa.
Thế giới cuộc sống giữa hai người không giống nhau.
“Náo nhiệt thế?” Đoạn Mặc Ngôn ở nhà chưa bao giờ đón tiếp nhiều người như thế, đột nhiên thấy trong phòng khách quá nhiều người thì nhướn mày lên.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu cười nói: “Anh Đoạn, chị Hạ, hai người về rồi à.”
Nhiễm Huy và mấy cô bạn cùng phòng cũng đứng lên hết.
Hạ Dung vốn tưởng rằng chỉ có một mình Tiêu Tiêu thôi, nào ngờ cô lại kêu cả bạn học đến. Trong lòng cô ta hơi không vui, cảm thấy cô thật sự coi chỗ này là nhà mình luôn rồi, nhưng cô ta không thể hiện ra mặt, ngược lại còn thân thiết nói: “Tiêu Tiêu, chị nghe nói em bị thương hả, đã đỡ hơn chưa?”
Bữa cơm tối hôm nay Đoạn Mặc Ngôn đã khiến cho Hạ Dung nở mặt nở mày, anh, chị, chị dâu đều nịnh anh như đại gia vậy, cha mẹ cũng vô cùng nhiệt tình, tâm tình của cô ta quả thật tốt đến không thể tốt hơn. Vốn muốn theo anh về nhà để nghỉ ngơi thật tốt, lại được biết Tiêu Tiêu bị nứt xương nên ở lại nhà của anh. Nếu là bình thường thì cô ta sớm đã nổi đóa lên rồi, nhưng hôm nay cô ta không chỉ thấy không sao cả, ngược lại còn dâng lên một ý nghĩ mà xưa nay chính mình chưa từng nghĩ tới. Dĩ nhiên cô ta biết sở thích sưu tầm thiếu nữ quái gở của Đoạn Mặc Ngôn, nhưng cô ta cũng biết Đoạn Mặc Ngôn đó giờ không hề chạm vào mấy cô gái đó, thậm chí nếu như bọn họ yêu phải anh, anh còn lập tức trở mặt vô tình nữa kìa.
Trước kia cô ta đều tức chịu không nổi, nhưng suy đi nghĩ lại, dù gì anh cũng không chạm vào bọn họ, quả thật y như là đang thỏa mãn mong ước làm anh trai của mình vậy, hà cớ gì cô ta phải tranh cãi với anh, còn không bằng thể hiện hào phóng rộng lượng một chút, không chừng như thế còn có thể khiến anh để ý tới cô ta nhiều một chút.
“Không sao ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Tiêu Tiêu thấy Hạ Dung mặt đầy vẻ ân cần, không khỏi cảm kích cười một cái, “Cám ơn chị Hạ quan tâm.”
Hạ Dung đi lướt qua mặt một đám bạn cùng phòng, hương thơm như có như không làm cho mấy cô sinh viên đại học có chút bứt rứt, bọn họ lại nhìn sang gương mặt trang điểm tinh tế, móng tay đẹp đẽ, túi xách đắt tiền của cô ta, chỉ cảm thấy so với cô ta, cách ăn vận trên người mình chỉ là trò trẻ con thôi.
Vì lời dặn của bác sĩ nên Tiêu Tiêu vốn vẫn luôn đắp chăn nằm dựa trên chiếc giường quý phi, thấy Hạ Dung đi qua, thì rút chân lại ngồi dậy. Hơn nữa còn giới thiệu một lượt các bạn cùng phòng với hai người.
Hai người đều khẽ gật đầu một cái, Lão Tứ nhìn biểu cảm của bọn họ, thì phỏng đoán bọn họ ngay cả một cái tên cũng chẳng thèm nhớ đâu.
Hạ Dung vờ như xem xét phần thạch cao trên chân Tiêu Tiêu, quan tâm đôi câu với giọng điệu trưởng bối, bảo cô yên tâm ở đây dưỡng thương cho thật tốt. “Muốn ăn gì uống gì thì cứ nói với chị Linh nhé, ghi hết vào sổ của anh Đoạn em, anh ấy không mua cho em thì chị mua cho em!” Nói xong còn cười cười nhìn Đoạn Mặc Ngôn một cái.
Mọi người đều cười phụ họa.
“Cám ơn chị Hạ, em không thiếu gì hết á, hôm nay còn phiền anh chị tốn kém mời bọn em ăn cơm nữa.” Đám bạn cùng phòng lúc sáu giờ đã muốn về rồi, thì chị Linh mới nói là cậu Đoạn đã dặn nhà hàng giao thức ăn đến đây rồi, bảo bọn họ ở lại ăn cơm.
Đoạn Mặc Ngôn thấy bọn Nhiễm Huy đều muốn nhường chỗ cho anh ngồi, thì khoát khoát tay để bọn họ ngồi xuống, “Cái dạ dày như con chim nhỏ của em ấy anh còn lo được.” Anh đi đến phía chân giường quý phi, châm điều thuốc nhìn Tiêu Tiêu, “Hôm nay, sao rồi?”
“Tốt lắm.”
Thì ra đôi vợ chồng chưa cưới này đều đối xử với Tiêu Tiêu rất tốt, xem ra ông anh họ Đoạn này thật sự chỉ là nhiệt tình muốn giúp đỡ cô thôi, bọn họ thật đúng là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử mà, nghĩ xấu cho anh công tử nhà giàu rồi, mấy cô bạn cùng phòng có chút xấu hổ, lại không nhịn được hâm mộ vận may của Tiêu Tiêu.
Nhiễm Huy vốn đang ngồi cạnh Tiêu Tiêu, lần này bị Hạ Dung chiếm chỗ rồi, chỉ có thể đứng ở một bên nói: “Anh Đoạn, cám ơn anh đã đón Tiêu Tiêu về đây chăm sóc, em cũng không biết phải cám ơn thế nào mới phải, em và Tiêu Tiêu có mang cho anh và chị Hạ một ít đặc sản, mấy thứ này đều là đồ dùng trong gia đình, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là để anh chị nếm thử một chút, anh chị đừng chê nhé!”
“Thế à? Cám ơn.” Đoạn Mặc Ngôn búng tàn thuốc, lại quay đầu qua phía Tiêu Tiêu, “Thịt khô mà em đem tới cũng ở trong đó hả?”
“Phải đó.” Tiêu Tiêu mỉm cười, “Ngày mai em làm cho anh với chị Hạ ăn!”
Hạ Dung cười híp mắt nói một tiếng “Được.”
Đoạn Mặc Ngôn lại xì một tiếng, “Tiết kiệm hơi sức đi, cái chân của em kìa.”
Chị Linh bê ra hai ly cà phê đặt trước mặt Đoạn Mặc Ngôn và Hạ Dung, Đoạn Mặc Ngôn nói: “Sao không rót cho mỗi người một ly?”
“Uống rồi, tụi em uống cả rồi.” Mấy cô bạn cùng phòng vội nói.
Tiểu Ngũ trong phòng kí túc ngọt ngào nói: “Anh Đoạn này, cà phê nhà anh uống ngon thật đấy, nhưng mà em đau lòng lắm.”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô ấy, “Đau lòng cái gì?”
“Đau lòng vì lần này uống, nhớ cái mùi vị này rồi, thì uống không nổi cà phê hòa tan một đồng một gói nữa đó!”
Mọi người cười khẽ, đợi Đoạn Mặc Ngôn tiếp lời.
Ai ngờ anh chỉ gật đầu một cái, không lạnh không nóng “ừ” một tiếng.
Bầu không khí bỗng dưng lúng túng lên.
Hạ Dung thầm cười lạnh trong lòng, cũng không biết tự lượng sức mà đi quyến rũ Đoạn Mặc Ngôn. Bọn họ cũng không soi gương lại đi, xem thử mình có thể lọt vào mắt của anh không chứ.
Chị năm thường giữ vai trò đáng yêu trong kí túc xá của các cô, Tiêu Tiêu đã quen với vẻ nũng nịu của cô ấy, nhưng cũng cảm thấy hôm nay cô ấy đã phát huy quá độ rồi, õng ẹo đến mức hơi giả tạo, nhưng vẫn lên tiếng giảng hòa cho cô ấy, “May mà em không có uống, sau này còn có thể uống cà phê rẻ tiền được.”
“Sao em không uống?” Lần này Đoạn Mặc Ngôn lại ủng hộ tiếp lời.
Tiêu Tiêu chỉ vào chân mình, vừa muốn nói chuyện, thì cái 6S của Hạ Dung vang lên, cô ta nhận điện thoại, bô lô ba la nói một tràng tiếng anh với đối phương. Ngồi ở đây đều học tiếng anh chuyện nghiệp, ít nhiều gì cũng nghe hiểu lời nói của cô ta, xem ra là công việc có vấn đề.
Hạ Dung cúp điện thoại xong thì sắc mặt nặng nề, khó xử nhìn Đoạn Mặc Ngôn. Anh đã nói chốc nữa sẽ đưa cô ta trở về, chính là có ám hiệu về phương diện nào đó, nhưng cô ta không ngờ cái đám ngu xuẩn đó lại phạm phải sơ suất lớn như thế, nhất định cần cô ta tự mình đi giải quyết mới được. 
Rốt cuộc là bồi dưỡng tình cảm với anh, hay là công việc đây? Hạ Dung đấu tranh một hồi, cắn răng nói rõ tình huống với Đoạn Mặc Ngôn, “Vậy nên, bây giờ em phải đặt vé máy bay đi gấp qua đó.”
“Đi đi.” Đoạn Mặc Ngôn dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói.
Hạ Dung thấy anh không tức giận, thì thở phảo một hơi, xin lỗi một tiếng rồi đứng lên, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người cho anh một nụ hôn thơm ngát.
“Hôm khác bù lại cho anh nhé, một mình nhớ ngoan ngoãn đó.” Hạ Dung lại hôn lên má anh một cái.
Đoạn Mặc Ngôn cười như không cười liếc nhìn cô ta một cái.
Hạ Dung xách túi chuẩn bị rời đi, chị cả cũng dẫn đầu đứng lên, “Tụi em cũng nên về rồi, chút nữa tàu điện ngầm sẽ ngừng chạy mất.”
“Không vội, anh cho người đưa các em về.” Đoạn Mặc Ngôn lấy di động ra.
“Không cần đâu, không cần đâu, tụi em ngồi tàu điện ngầm là được rồi.” Lão Đại vẫn còn thấy mất mặt vì cách làm của Tiểu Ngũ, để tránh làm xấu ấn tượng của Tiêu Tiêu trong lòng Đoạn Mặc Ngôn, nên không định làm phiền anh thêm nữa.
Nhiễm Huy cũng nói: “Không sao đâu, anh Đoạn, em về cùng với mấy bạn ấy mà.”
Hạ Dung và đám Nhiễm Huy đi cùng một lúc, phòng khách rộng rãi lập tức yên tĩnh hẳn.
Đoạn Mặc Ngôn yên lặng hút thuốc, nghiêng đầu nhìn sang đống sách và mấy bộ váy cũ được xếp gọn gàng bên cạnh Tiêu Tiêu, anh móc một cái lên đánh giá từ trên xuống dưới, giữa chân mày nhăn lại cho thấy anh không hài lòng.
Anh vứt một cái, lại móc lên một cái, nhìn một cái, lại vứt đi. Nhìn nữa, lại vứt nữa.
“…… Cái đó là cái đầm dài bạn cùng phòng em tặng đó, tụi nó nói chân bó bột mặc đầm là tốt nhất.” Tiêu Tiêu hết nói nổi với hành động của anh.
Nghĩ đến mấy chị em chu đáo hiểu được chỗ khó khăn của cô, tối qua cô đã muốn tắm rồi, nhưng bị vướng cái chân bự chảng này, chỉ có thể mặc cái quần bệnh nhân mãi, hôm nay bọn họ cứ như là đưa than củi đến trong ngày tuyết vậy.
“Xấu.” Đoạn Mặc Ngôn tiếc chữ như vàng bình luận, “Nếu em muốn đầm dài, thì anh……”
“Không cần, không cần đâu, có mấy bộ này là đủ rồi!” Tiêu Tiêu biết đại gia này muốn làm gì, vội vàng lên tiếng tỏ thái độ, “Em cũng đâu có đi ra ngoài.”
Đoạn Mặc Ngôn không vui trừng cô một cái, cái cô bé này sao mà cứng đầu thế cơ chứ?
Tiêu Tiêu không chịu yếu thế mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Ai ngờ Đoạn Mặc Ngôn đã tổng kết được kinh nghiệm giáo huấn từ kẻ địch, ngay trước mặt cô, anh ung dung thong thả gọi một cuộc điện thoại, “A lô, vợ của cậu có phải làm bên thời trang không…… Cậu bảo cô ấy tặng cho mình hai bộ đầm dài, mặc ngay bây giờ.” Chữ “tặng” kia anh nghiến  răng đặc biệt nhấn mạnh.
“Đúng, tặng, ông đây một xu cũng không trả…… Nói nhảm, không phải phụ nữ mặc chẳng lẽ đàn ông mặc…… Nói nhiều thế làm gì, có tặng hay không đây…… Được, sáng mai đưa tới cho mình, mình ở nhà…… Chờ chút đã, chọn cái đẹp đấy, khoảng 1m65.”
Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm nhìn anh gọi điện xong.
“Miễn phí đó, có lấy không?” Đoạn Mặc Ngôn cúp điện thoại xong, mặt đầy nghiêm túc hỏi.
Nhịn xuống, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn lên, cái ông anh này…… Thật là tài quá đi mà! “Lấy, lấy, miễn phí mà, dĩ nhiên là lấy rồi! Ha ha ha ——”
Thấy cô cười đến mức hai lúm đồng tiền cũng lún sâu vào, Đoạn Mặc Ngôn coi như đã hiểu ra, cái cô bé này chỉ lấy những thứ không tốn tiền!
Anh quyết đoán gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, ép người ta tặng quần áo, tặng giày dép, tặng túi xách…… Tiêu Tiêu cười đến mức sắp bị sốc hông luôn, liên tục ngăn lại hành động điên cuồng ép người ta tặng đồ của anh, “Em chỉ cần hai cái đầm là được rồi, thật mà, thật đó!”
Đoạn Mặc Ngôn bóp cổ tay, anh còn có thể bảo người ta “tặng” rất nhiều đố nữa nha, nhưng mà không cần gấp, ngày tháng còn dài. Lần sau vé máy bay cũng nói là công ty hàng không tặng là được.
Liếc mắt nhìn sang cô còn đang không nhịn được cười, khóe môi Đoạn Mặc Ngôn cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.