Nhiễm Huy vừa nghe thấy câu này, rốt cuộc cũng yên tâm, nhìn điệu bộ này quả
nhiên anh ta không có ý đồ gì với Tiêu Tiêu cả, “Em sẽ mà, anh Đoạn.”
Nói xong anh cũng tiện đà hỏi luôn, “Chị nhà sao không đến ăn cơm cùng
ạ?”
“Tôi không có gọi cô ấy.”
“Anh Đoạn lập gia đình rồi ạ?”
“Vợ chưa cưới.”
“Có thể thu hút anh Đoạn, thì nhất định là một cô gái vô cùng ưu tú rồi.” Tiêu Tiêu cười nói.
Đoạn Mặc Ngôn rút một điếu thuốc châm lửa, không nói lời nào cầm di động lên gọi điện thoại. Anh thấp giọng nói hai câu, bọn Tiêu Tiêu nghe không
rõ, cũng không hỏi nhiều.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, bữa cơm
kết thúc bọn họ đang uống trà, một người đẹp tóc ngắn mặc chiếc váy
Chanel, mang đôi giày cao gót mười hai phân đi vào.
Đoạn Mặc Ngôn đứng lên, tự nhiên vòng tay qua eo của người đẹp đi về phía anh, thản
nhiên giới thiệu: “Cô ấy là Hạ Dung, vợ chưa cưới của tôi.”
Tiêu
Tiêu không ngờ anh đột nhiên lại kêu vợ chưa cưới đến đây thật, vội đứng dậy cười nói với Hạ Dung: “Xin chào, chị Hạ, em tên là Tiêu Tiêu.”
Hạ Dung nhìn cô gái xinh đẹp ngọt ngào với lúm đồng tiền ở trước mặt, không nóng không lạnh đáp lại một câu.
Đoạn Mặc Ngôn ở trên vòng eo của cô ta siết một cái, Hạ Dung không dấu vết
nhíu mày lại, chợt nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình chào hỏi bọn họ rồi
lại rồi xuống.
Bốn người tán gẫu với nhau, Nhiễm Huy được biết Hạ Dung thế mà lại là thiên kim nhị tiểu thư của khách sạn năm sao Mai
Viên, trong lòng âm thầm kinh hãi. Thân phận của bọn họ so với cậu ấm cô chiêu trong tưởng tượng của anh còn lợi hại hơn nhiều, cô nhị tiểu thư
này chỉ nhờ vào di sản thừa kế thôi thì giá trị con người cũng có thể
lên đến bạc triệu rồi, nhưng rõ ràng trong mối quan hệ này Đoạn Mặc Ngôn nắm vị trí chủ đạo, như vậy thân phận của anh ta rốt cuộc là gì?
“Anh Đoạn này, công ty kỹ thuật Thái Nhất của anh là làm gì thế?” Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Đoạn Mặc Ngôn uống một ngụm trà, “U.A.V, máy không người lái.”
Tiêu Tiêu thấy mới mẻ chớp chớp mắt, “Chính là máy bay không người lái dùng
để quay hình trên không á hả?” Cô ở trong trường đại học từng thấy một
sư huynh chơi qua.
Máy không người lái à? Nhiễm Huy nghe nói ứng dụng không người lái thực ra không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
“Đúng vậy, em muốn không? Tôi tặng em một cái?”
“Cám ơn ạ, cái đó mắc quá, em vẫn là không cần đâu.” Tiêu Tiêu phẩy tay cười nói.
“Không cần lo, anh Đoạn của em đã tặng nhiều cái lắm rồi, không để ý thêm một
cái đâu.” Hạ Dung nhìn về phía Đoạn Mặc Ngôn cười một cái.
Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn sang cô ta, tâm tư không rõ nắm lấy bàn tay ở trên bàn của cô ta dùng ngón cái xoa một cái.
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mình với Nhiễm Huy không lanh lợi chút nào, vội vàng
lén vỗ vỗ Nhiễm Huy, sau đó cầm lấy ba lô của mình đứng lên, “Anh Đoạn,
chị Hạ, cám ơn hai anh chị đã chiêu đãi, đến giờ chúng em phải về rồi
ạ.”
“Tôi tiễn em.” Đoạn Mặc Ngôn đứng lên.
“Không cần đâu, không cần đâu, chúng em có thể ngồi tàu điện ngầm về mà.”
“Đêm khuya rồi, để Viên Kha tiễn hai người đi, cậu ấy vẫn còn ở dưới đó.” Hạ Dung không đứng lên, khóe môi nhếch lên một độ cong thích hợp.
Tiêu Tiêu do dự một chút thì nhận ý tốt, cùng nhau đi xuống với Nhiễm Huy.
Trong phòng bao chìm vào sự yên lặng. Chiếc ấm nhỏ gác trên ngọn nến thơm dâng lên làn sương mờ, chỉ có tiếng nước sôi khe khẽ.
Hạ Dung chậm rãi ngồi thẳng lên, pha một ấm trà khác, lấy một chung trà
mới rót cho Đoạn Mặc Ngôn một chung, “Cho nên —— vì sao gọi em đến?”
“…… Tiếu Tiếu muốn gặp em.”
Chồng chưa cưới đã lâu không gặp, lúc ngồi riêng với nhau câu đầu tiên đã khiến cho vợ chưa cưới tức không chịu được.
“ ‘Tiếu Tiếu muốn gặp em’? Vậy nên em đây vừa về nước giờ giấc chênh lệch còn chưa điều chỉnh lại đã phải xun xoe chạy đến đây cho cô gái mới của anh xem xem dáng vẻ của em thế nào?” Hạ Dung ngoài cười nhưng lòng
không cười.
Đoạn Mặc Ngôn không đổi sắc mặt, “Em đừng hung hăng giống con gà chọi mãi thế, không ai có thể uy hiếp được địa vị của em.”
“Ồ? Vậy em có phải nên cảm động đến rơi nước mắt không?”
“Được rồi, em không muốn ở đây thì đi đi.”
“Thế sao được, còn chưa hầu hạ ngài đi ngủ đâu.” Hạ Dung tự giễu nói.
“Hôm nay tôi không có hứng.”
Hạ Dung đứng bật dậy, bờ ngực cao ngất phập phồng kịch liệt, “Đoạn Mặc Ngôn! Anh cứ phải sỉ nhục em thế sao!”
Trên mặt Đoạn Mặc Ngôn không hề có một tia xao động, anh ngước mắt nhìn cô
vợ chưa cưới đang vô cùng tức giận, trong giọng nói thế mà lại có mấy
phần khó hiểu, “Hạ Dung, em vì muốn có được quyền thừa kế khách sạn nên
tìm đến tôi, tôi đồng ý rồi, cũng đã thực hiện trách nhiệm của một người chồng chưa cưới, lên giường với gặp bạn bè của tôi lẽ nào không phải
nghĩa vụ của một người vợ chưa cưới sao? Sao em lại kêu than này kia?”
“Anh……!” Hạ Dung nghiến răng, hồi lâu sau cũng không thể nói được một câu nào.
“Sau này đừng dùng thái độ qua quít đối mặt với người mà tôi muốn em gặp,
cũng đừng lấy cái điệu bộ đau khổ hận tình ra mỗi khi xuất hiện trước
mặt tôi, đã hiểu chưa?” Giọng điệu của Đoạn Mặc Ngôn lạnh băng không hề
có một chút độ ấm.
Móng tay dài của Hạ Dung gần như cắm vào trong cánh tay mình, chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi thận của mình đều vì bị
sỉ nhục mà sôi trào, “Cái tên biến thái không có tim này……” Cô ta nghiến răng cười lạnh, “Tôi đã không thể chờ để nhìn xem gương mặt khóc lóc
của cô gái Tiếu Tiếu của anh rồi đấy.” Cô ta nói xong, liền cầm lấy
chiếc túi xách mới tinh của mình, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Mí mắt của Đoạn Mặc Ngôn cũng không giở lên, một thân một mình ngồi trong
phòng bao, ngắm phong cảnh đã mờ mịt không rõ ngoài cửa sổ, trầm tĩnh
đến mức như đã vượt qua không gian khác.
Ai ngờ chưa đến mười
phút, bỗng nhiên cửa bị mở ra, Hạ Dung xuất hiện lần nữa, trừng Đoạn Mặc Ngôn rồi từ kẽ răng nhả ra một câu, “Anh không có xe, tôi đưa anh về.”
Đoạn Mặc Ngôn quay đầu sang nhìn cô ta một cái, dừng lại vài giây, anh cầm lấy di động đứng lên.
Viên Kha làm hết phận sự lái xe đến trường học, đến dưới lầu kí túc xá nam
thì thả Nhiễm Huy xuống. Vốn Nhiễm Huy còn định hẹn hò tiếp với Tiêu
Tiêu, nhưng thịnh tình khó từ, chỉ có thể theo lời mà xuống xe.
Viên Kha lại đưa Tiêu Tiêu đến dưới lầu kí túc xá nữ. Tiêu Tiêu xuống xe,
khom lưng muốn nói cám ơn Viên Kha, lại thấy anh cũng tắt máy xuống xe.
“Bạn học Tiêu, tôi có hai câu muốn nói riêng với cô.” Viên Kha đứng thẳng tắp trước mặt Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nhìn anh thư kí bình dị gần gũi trước mặt, mỉm cười nói: “Xin hỏi có chuyện gì thế, Viên tiên sinh?”
Viên Kha nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, ôn hòa nói: “Bạn học Tiêu đây
nhiệt tình cởi mở, tấm lòng lại hiền lành, quả thật là một cô gái tốt.”
Tiêu Tiêu đang suy đoán anh muốn nói gì thì chợt nghe một chuỗi câu từ ca
ngợi, ngoài kinh ngạc còn có một chút ngượng ngùng. “Anh quá khen rồi
ạ.”
“Không, cô gái có thể được Đoạn tiên sinh thưởng thức, nhất
định là một cô gái tốt hiếm có.” Viên Kha nói bằng giọng điệu khẳng
định.
Tiêu Tiêu sửng sốt.
“Chính vì vậy, tôi mới có một lời khuyên muốn nói với bạn học Tiêu đây.”
“Mời nói ạ……”
“Xin cô nhất định đừng yêu phải Đoạn tiên sinh nhé.”
“Hả?”
“Xin bạn học Tiêu đây nhất định đừng yêu phải Đoạn tiên sinh nhé.” Viên Kha nghiêm túc nói lại một lần.
Tiêu Tiêu có chút khó hiểu, “Tôi đâu có yêu anh ấy, Nhiễm Huy là bạn trai
của tôi, anh Đoạn cũng đã có vợ chưa cưới rồi, chẳng phải sao?” Rốt cuộc vì sao anh lại nói như thế?
“Tôi hiểu rồi, nhưng xin bạn học
Tiêu sau này cũng có thể dùng thái độ đơn thuần trước sau như một này để qua lại với Đoạn tiên sinh, như thế đối với mọi người đều tốt.” Viên
Kha nói, “Cô coi như tôi đang khuyên răn cũng được, uy hiếp cũng được,
tóm lại xin hãy nhớ câu này của tôi.”
Viên Kha nói xong, gật đầu với cô, đi bước lớn trở vào xe, lái xe rời đi.
Tiêu Tiêu trăm điều không thể lý giải đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy Viên Kha buồn lo vô cớ, cười cười rồi xoay người đi vào kí túc xá.
Viên Kha liên lạc với Đoạn Mặc Ngôn, được biết Hạ Dung đưa anh ta về nhà,
sau khi được cho phép anh đảo tay lái theo đường về nhà.
Hai mươi phút sau, anh về đến cửa nhà hít sâu một hơi, móc chìa khóa ra mở cửa.
Căn hộ cao cấp ba phòng một sảnh do Đoạn Mặc Ngôn biếu tặng, tuy tính tình
của anh ta khó dò, nhưng vẫn luôn là một người hào phóng. Xưa nay Viên
Kha đều một mình sống trong căn hộ rộng lớn này, nhưng mấy tháng gần
đây, trên giá giày đã nhiều thêm hai đôi giày nữ đế bằng.
Trong
phòng khách ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp, yên tĩnh đến mức không
có hơi người. Viên Kha chậm rãi đi vào trong nhà, đứng lại trước cửa
phòng ngủ dành cho khách.
Bên trong truyền đến tiếng khóc mơ hồ,
Viên Kha thở dài lần nữa, cong hai ngón tay gõ nhẹ lên cửa. Qua một lúc, một cô gái có gương mặt búp bê đáng yêu nhưng nét mặt lại đầy ưu thương đi ra, chóp mũi hồng hồng, trên lông mi còn vương vết nước mắt.
“Tiểu Trúc, cô lại khóc nữa à?” Viên Kha không đồng ý thở dài nói.
“Anh Viên, hôm nay Đoạn thiếu có nhớ đến em không, có tìm em không?” Cô gái đáng yêu Lôi Tiểu Trúc đau xót hỏi.
Giữa hàng chân mày của Viên Kha có một chút tiếc thương lướt qua, nhưng anh
lại không thể không nhẫn tâm đánh tan ảo tưởng của cô ấy, “Xin lỗi, Đoạn tiên sinh không có tìm cô, trên thực tế, anh ấy đã tìm được cô gái mới
rồi.”
Lôi Tiểu Trúc nghe thế, giống như trời sập xuống vậy, cô ấy không nhịn được bắt lấy tay áo của anh, “Tại sao chứ, tại sao Đoạn
thiếu đột nhiên không quan tâm đến em nữa, không phải anh ấy thích em
sao?” Trong đôi mắt to đong đầy nước mắt cũng đều là mờ mịt, “Tại sao
chứ, là vì em nói yêu anh ấy sao? Nhưng em thật lòng yêu anh ấy mà,
không phải tiền tài của anh ấy, không phải thân phận của anh ấy, em chỉ
là yêu anh ấy……”
Viên Kha nhíu mày, nhìn cô chăm chú, mím môi không nói lời nào.
“Aa——” Lôi Tiểu Trúc đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên đất khóc to.