Không Khoan Nhượng

Chương 7:




Harvath và ông Lawlor trở về bệnh viện trong im lặng. Anh không thích bị cô lập, đặc biệt là khi họ đang đối mặt với một vấn đề mà anh thừa sức giải quyết.
Ông Lawlor không đốc thúc anh. Ông đã biết cuộc nói chuyện sẽ đi đến đâu từ trước khi đến Nhà Trắng. Tổng thống đã nói quá rõ ràng vì vậy ông không muốn Harvath hay bất kỳ ai khác nhúng mũi vào vụ điều tra này. Điều mà ông không nói ra là Tại sao?
Mặc dù Lawlor cũng không hài lòng với quyết định của tổng thống, nhưng ông vẫn phải để tổng thống gặp và nói chuyện riêng với Scot. Ông ấy nói đúng – đó là điều tối thiểu ông ấy nợ anh chàng này.
Tại cổng bệnh viện, người lái xe cho xe sát vào lề đường và Harvath xuống xe. Lawlor muốn nói với anh biết bao điều nhưng dường như vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Ngược lại, chính Harvath lại là người phá vỡ im lặng. “Ông ấy sẽ phải cử một đội đặc biệt để truy tìm kẻ đã bắn Tracy, vậy thì cháu chẳng có gì liên quan sao? Vậy thì còn gì nữa chứ. Có nhiều việc hay hơn nhiều so với chỉ nói với chúng ta như vậy. Bác Gary, nó làm cháu bực cả mình.
Lawlor biết anh nói đúng, nhưng cả hai người họ chẳng làm gì nổi. Tổng thống đã trực tiếp ra lệnh cho họ. Dù cũng đang bối rối như Scot, Lawlor chỉ gật đầu và trả lời: “Hãy cho tôi biết nếu Tracy có chuyển biến gì.”
Tức giận, Harvath đóng sập cửa xe và đi vào bệnh viện.
Trên phòng của Tracy, cha mẹ cô đang ăn trưa. Khi anh bước vào phòng ông Bill Hastings hỏi: “Cuộc điều tra có gì mới chưa cháu?”
Harvath không muốn làm cha mẹ Tracy khó chịu vì những gì anh đang chịu đựng nên chỉ nói một nửa sự thật. “Họ đang điều tra từ mọi phía. Cá nhân tổng thống cũng quan tâm tới cuộc điều tra và đang làm mọi việc ông ấy có thể.”
Cái quạt thông gió tiếp tục kêu đều đều và Harvath cố không để ý đến nó. Kéo cái ghế ra dọc giường Tracy anh cầm tay cô và thì thầm vào tai cô rằng anh đã trở lại. Giá tổng thống có thể nhìn cô thế này, hẳn ông ấy đã không vội vàng đẩy anh ra khỏi vụ điều tra. Suốt dọc đường trở về bệnh viện Harvath cố nghĩ xem tại sao Rut lại làm vậy. Từ mọi góc độ anh đều thấy vô lý.
Tổng thống biết rõ hơn ai hết rằng Scot là người rất giỏi trong những vụ điều tra kiểu này. Anh thoáng nghĩ có thể Rut e ngại anh sẽ bị tình cảm chi phối trong trường hợp này chăng, nhưng Harvath đã từng chứng tỏ khả năng làm việc tách bạch giữa công việc với tình cảm của mình rồi còn gì.
Càng nghĩ Harvath càng nhận thấy anh càng xem công việc là của riêng mình thì càng hoàn thành tốt. Không thực tế rằng anh có mục đích cá nhân đằng sau kết quả của vụ điều tra chẳng có gì liên quan tới lý do ngài tổng thống đẩy anh ra. Phải có cái gì đó khác.
Harvath nhẹ nhàng vuốt ve tay Tracy trong khi nghĩ về các khả năng khác. Càng hình dung ra nhiều bối cảnh, anh càng không thể hiểu nổi sự thật. Anh nghĩ mình biết khá rõ về tổng thống nhưng lần này anh không thể hiểu nổi.
Harvath nhớ lại cuộc gặp gỡ qua những gì anh quan sát được. Sở Mật vụ đã dạy cho anh cách nhận biết những dấu hiệu khả nghi được đối tượng đưa ra khi anh làm việc gì đó không minh bạch. Cho dù có là chính khách tài ba nhất của Washington cũng không thể giấu nổi suy nghĩ hoặc sự thật trước một đặc vụ của Sở Mật vụ vì anh ta biết mình cần gì. Và Scot Harvath cũng biết, mình cần gì.
Vì lý do gì mà tổng thống Jack Rut lại phải nói dối anh nhỉ. Harvath biết chắc về điều này. Anh vẫn đang trong dòng suy nghĩ thì chiếc BlackBerry báo cáo có cuộc gọi. Anh mặc kệ cuộc gọi và để nó vào hộp thư thoại. Lúc này, chẳng có gì quan trọng bằng ở bên Tracy.
Chuông đổ hai lần nữa, Harvath nghĩ có thể có việc gấp, anh mới lấy điện thoại ra khỏi cái bao ở bên hông,
Số của người gọi cho thấy mã vùng Colorado.
Anh nhấn nút trả lời, giơ điện thoại lên tai và nói, “Harvath nghe đây.”
“Anh có một mình đấy không?” Giọng nói ở đầu kia vang lên.
Harvath liếc, ông Bill Hastings đang vừa ăn vừa đọc Thời báo New York. Anh tập trung trở lại để nghe điện thoại, “Được, ông nói đi.”
“Anh có còn thích vật nhau với gã Lùn không?”
Harvath ngồi thẳng người lên. “Ông có gì thế?”
“Nhất định rồi,” giọng nói lại vang lên.
“Gì vậy?”
“Không nói qua điện thoại. Có một chiếc máy bay đang chờ anh. Anh nhớ mang đồ theo. Anh cần ra khỏi đấy càng nhanh càng tốt.”
Harvath im lặng nhìn Tracy.
“Càng nhanh càng tốt,” giọng bên kia nhắc lại.
Mặc dù Harvath biết chắc chắn anh đã hình dung ra sự việc đó, nhưng anh vẫn suy nghĩ một chút, anh cảm thấy là Tracy sẽ hiểu cho anh.
“Anh vẫn còn ở đó chứ?” giọng nói vang lên sau vài giây im lặng.
Harvath gằn giọng. “Vâng, tôi vẫn ở đây,” anh trả lời.
“Sân bay quốc tế Reagan, ngay bây giờ,” phía bên kia ra lệnh. Rồi đường dây bị ngắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.