Edit: Phác Thái Anh (Kai’Sa Team)
Khách sạn có sắp xếp bữa trưa. Chu Vưu đưa những đồ vật không dùng được trong cuộc họp giao cho nhân viên phục vụ sau đó trực tiếp đi cùng Giang Triệt tới phòng ăn.
Vừa nãy trên máy bay Giang Triệt đã ngủ một giấc. Đến phòng ăn, anh lại che miệng ngáp một cái, mặt mày có thể nhìn ra dấu vết mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Giang, anh rất mệt à?”
“Có chút, mới từ Mỹ về hai ngày còn chưa ngủ.”
Giang Triệt nhận lấy thực đơn, lướt một lượt rồi hỏi Chu Vưu, “Em có thể ăn cay không? Đồ ăn ở Quân Dật Nam Thành không tệ đâu.”
Chu Vưu gật đầu, “Tôi đều ăn được.”
“Vậy một đĩa cá thái lát kho tiêu, mực xào, gà sốt cay… thêm sườn gạo nếp, canh xương tàu hũ, cà tím chiên dầu*.”
(*) Hình ảnh minh họa cho trực quan nhé các bạn:
CÁ THÁI LÁT KHO TIÊU
MỰC XÀO
GÀ SỐT CAY
SƯỜN GẠO NẾP
CANH XƯƠNG TÀU HŨ
CÀ TÍM CHIÊN DẦU
Thấy Giang Triệt còn muốn gọi tiếp, Chu Vưu không nhịn được nhắc nhở, “Tổng giám đốc Giang, sáu món rồi.”
Giang Triệt không quan tâm, “Thêm hai món rau theo mùa đi, sau đó cho cô ấy một tào phớ hạnh nhân và bánh kem vani, còn nữa, một cốc soda chanh.”
Khép thực đơn lại, anh mới nhìn vào mắt Chu Vưu, “Muốn ăn bò bít tết hay món nào khác không? Chỗ này cũng có, nhưng tôi cảm thấy đồ tây bọn họ làm đều giống nhau, miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn. Nếu em thích tối nay tôi có thể đưa em đến một nhà hàng tương đối chính gốc.”
Chu Vưu lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần.”
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Chu Vưu mới thoáng thở phào. Cùng lúc cô rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
Cũng may Giang Triệt rất nhanh đã nhận được điện thoại. Anh không hề e ngại, thân thể hơi ngửa về sau, dựa vào sofa nghe máy.
Chu Vưu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống.
Dường như nói đến vấn đề không vui nào đó, Giang Triệt hơi cau mày.
Anh kiên nhẫn nghe đầu dây bên kia đọc diễn văn, sau khi xong xuôi mới mất kiên nhẫn đồng ý, “Biết rồi.”
“Thằng nhóc mày đừng có coi lời ba như gió thoảng! Ba mẹ con bé đã đến chỗ ta ăn cơm một lượt, còn cố ý nhắc đến chuyện này, mày có thể giúp thì hãy giúp đi, đừng miễn cưỡng như vậy!”
“Được,” Giang Triệt cố ý kéo dài giọng, mang ý giễu cợt, “Nếu cô ta muốn làm người phát ngôn con cũng tuyệt đối không nói hai lời, thế được chưa? Trả ân tình cho mấy người kia cũng đừng tới mức bắt con thưởng Giang Tinh cho cô ta chứ.”
“Đây là thái độ mày nói chuyện với ba đấy hả?!”
Giang Triệt lười nghe dạy dỗ, “Có việc, cúp đây.”
Vừa lúc phục vụ mang thức ăn lên, anh tùy tiện ném điện thoại qua một bên, giống như không có việc gì, gắp miếng gà lên nếm thử.
“Cũng không tệ lắm.”
Anh vừa gật đầu vừa gắp một miếng khác bỏ vào trong bát Chu Vưu.
Chu Vưu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi có thể tự gắp.”
Lần lượt có món ăn lên, hai người phục vụ đứng bên cạnh. Giang Triệt coi như họ không tồn tại, không ngừng gắp đồ ăn cho Chu Vưu.
Chu Vưu nhịn rồi lại nhịn, chờ nhân viên đi ra rồi mới nghiêm túc nhắc lại, “Tổng giám đốc Giang, tôi có thể tự ăn, anh không cần gắp cho tôi.”
Giang Triệt ngẩng đầu nhìn cô, “Sao vậy, không phải em cũng từng múc hoành thánh cho tôi sao.”
Khóe môi anh ngậm ý cười, không rõ ý đồ.
“Không giống nhau!”
“Sao lại không giống nhau?”
Chu Vưu mấp máy môi nhưng lại không lên tiếng.
Lúc trước múc hoành thánh cho anh là bởi ngày đó trong bệnh viện Giang Triệt giúp cô rất nhiều việc. Nháy mắt đó, cô sinh ra ảo giác anh chính là bạn bè của mình, quên đi khoảng cách giữa hai người.
Nhưng hiện tại cô rất tỉnh táo.
Không khí trên bàn ăn lặng ngắt.
Thấy cô vùi đầu giận dỗi, Giang Triệt bỗng gác đũa, thỏa hiệp, “Được, không gắp.”
Dường như mỗi lần tranh cãi Chu Vưu đều không nói lại được Giang Triệt. Nhưng lần nào Giang Triệt cũng đưa cho cô bậc thang bước xuống, hoặc chủ động nhượng bộ.
Chu Vưu yên lặng ăn đồ trong bát, Giang Triệt nói câu được câu không, thường thường giương mắt liếc cô.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng lên.
“Tức giận?”
Chu Vưu lắc đầu, “Không có, đã một giờ rồi, tổng giám đốc Giang ăn nhanh lên.”
Giang Triệt bật cười, sống nhiều năm như vậy anh chưa từng thấy người nào giục ông chủ mình ăn cơm nhanh hơn.
Dường như cảm thấy trêu một con thỏ giận dỗi rất vui, anh lại hỏi: “Em học đại học chuyên ngành gì?”
“…”
“Ngôn ngữ Hán, cũng chính là tiếng Trung.”
“Vậy sao em lại làm quan hệ công chúng. Tôi cảm thấy tính cách của em thích hợp làm giáo viên hơn.”
Chu Vưu đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh, “Tổng giám đốc Giang, tính cách không phải bất biến. Tôi cảm thấy lá gan của mình quá nhỏ, người cũng không đủ cởi mở cho nên mới làm quan hệ công chúng để rèn luyện thêm chút.”
“Hơn nữa làm quan hệ công chúng có thể tiếp xúc với rất nhiều ngành sản xuất, học được nhiều điều mới, cũng có thể làm cho đầu óc mình càng rộng mở hơn.
“Ví dụ nếu tôi chưa từng tham gia case của Giang Tinh, có thể cả đời tôi cũng không có hứng thú nghiên cứu smart phone là do những cái gì lắp ráp tạo thành, cũng chẳng biết con quay hồi chuyển là gì.”
Ánh mắt cô sáng quắc, vẻ mặt thành thật.
Giống như đứa trẻ ngoan ngoãn đang trả lời đề thi chính trị.
Giang Triệt bị sự nghiêm túc bất ngờ của cô chọc cười. Nhưng anh cảm thấy nếu bây giờ cười thành tiếng, cô có thể ném đũa lên mặt anh cũng nên.
Anh tỏ vẻ thưởng thức gật đầu, rất phối hợp đồng ý, “Rất tốt.”
“Tôi không nói đùa.”
Chu Vưu bình tĩnh nói xong câu này lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Chút ý cười của Giang Triệt cũng không hiểu sao tự nhiên tiêu tan.
Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc ăn của Chu Vưu, nói một câu không đầu không cuối, “Tôi tin em có thể trở thành một PR xuất sắc.”
Chu Vưu hơi ngừng lại.
Buổi chiều, Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Kỹ thuật số được tổ chức tại Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế Nam Thành, chốn rộng người đông.
Nghe nói sự kiện này được tổ chức bởi Dự Mỹ PR, Chu Vưu vừa quan sát vừa cảm thán.
Không thể không thừa nhận chỉ có công ty PR quốc tế hàng đầu mới có khả năng đảm nhận sự kiện trực tiếp quy mô lớn như vậy.
Nhân viên đi theo có khu vực chờ riêng. Trước khi Giang Triệt vào hội trường, Chu Vưu nhỏ giọng nhắc nhở, “Tổng giám đốc Giang, anh cố chống đỡ, đừng ngủ.”
Giang Triệt nhếch môi, liếc cô thật sâu một cái, không nói chuyện.
Lễ khai mạc kéo dài hai tiếng, bôn ba hơn nửa ngày, thật ra Chu Vưu cũng hơi mệt, rất muốn thả lỏng nghỉ ngơi như những người khác. Nhưng sự kiện lần này là cơ hội học tập tốt đối với cô.
Cô bình tĩnh quan sát quá trình sắp xếp hoạt động và bố trí địa điểm của sự kiện.
Ở khu vực chờ có thể xem truyền hình trực tiếp trong hội trường, khi nghe nội dung về đồ khô*, cô không quên ghi lại bằng điện thoại di động của mình.
(*) Hàng khô là một giải pháp mang lại hiệu quả trong sản xuất của TQ.
Hàng khô trong các báo cáo trên phương tiện truyền thông: sử dụng ít tính từ và tiểu từ hơn, sử dụng ít bản nháp hơn, tiết lộ nhiều hơn và sản phẩm hiệu quả hơn;
Hàng khô trong hàng hóa: ít quảng bá và quảng cáo hơn, truyền miệng nhiều hơn, hiệu quả thiết thực hơn;
Hàng khô tại nơi làm việc: ít cuộc họp PPT hơn, ít con trỏ hơn, nhiều hành động dữ liệu hơn, kết quả thực tế hơn;
Con người cũng có thể được mô tả là hàng hóa khô: ít chào hàng hơn, ít nói hơn, chăm chỉ hơn, kiến thức của con người hiệu quả hơn cũng có thể trở thành hàng hóa khô khan: ít triết lý hơn, ít lời lớn hơn, khái quát hơn và kết quả thực tế hơn...
Lễ khai mạc kết thúc, Giang Triệt và người quen rảnh rỗi nói chuyện một hồi.
Trong những trường hợp này không thể thiếu được việc tụ tập ăn uống. Giang Triệt dọc đường đi ra ngoài đã có mấy người tìm đến.
Anh đều từ chối.
Đi tới cửa phòng nghỉ, anh liếc mắt đã thấy Chu Vưu ngồi trong góc, vừa nghe ghi âm vừa ghi chép.
Giang Triệt đến gần, nheo mắt lại cũng không thấy rõ chữ trên laptop của cô, “Em lại đang làm gì?”
Chu Vưu ngẩng đầu, có chút bất ngờ, “Tổng giám đốc Giang, kết thúc rồi sao? Cái đó…”
Cô nhìn về phía màn hình, lúc này mới nhớ ra phát sóng trực tiếp sẽ chậm hơn thực tế. Trước không để ý, nay vừa ngẩng lên cô mới phát hiện người trong phòng nghỉ đã đi hơn phân nửa.
Cô ngượng ngùng dụi mũi.
Giang Triệt không hề để ý, cúi người nhìn rõ nội dung cô ghi chép, rất ngạc nhiên, “Bút ký?”
Chu Vưu gật đầu, “Đúng rồi tổng giám đốc Giang, lúc nãy người đại diện phát biểu nói, "một ngành dọc" có nghĩa là các ngành dọc đang liên tục tích hợp theo chiều dọc với sự trợ giúp của số hóa. Tôi không thực sự hiểu, cụ thể nó tích hợp dọc như thế nào?”
“…”
Bữa cơm tối Giang Triệt vốn dĩ muốn đưa Chu Vưu đi ăn đồ tây, sau đó đến quán bar ngồi một chút.
Nhưng anh ngàn lần không ngờ rằng mình ôm ý đồ riêng đưa cô đi công tác, kết quả lại mang về một cô học sinh giỏi.
Ăn cái gì Chu Vưu đều không có ý kiến, thịt bò bít tết rượu vang đã bưng lên mà miệng cô vẫn chỉ đầy “hộp công cụ kỹ thuật số”, “đổi mới kỹ thuật số”, “quảng cáo xã hội”...
Giang Triệt cảm thấy bò bít tết cũng bị nhiễm mùi vị của dữ liệu trong thời đại thông tin…
Kế hoạch quầy bar hủy bỏ, hai người đi thẳng về khách sạn.
Dọc con phố khách sạn có mấy cửa hàng tên tuổi, trên đường về hai người mua quần áo thay, đi ngang qua quầy lễ tân Giang Triệt còn gọi người đưa mỹ phẩm và đồ dưỡng da lên phòng, săn sóc hiếm thấy.
Lúc quay về phòng, Chu Vưu rất căng thẳng, răm rắp đi theo sau lưng Giang Triệt, cúi đầu thật thấp.
Thật ra Nam Thành cũng không có người biết cô là ai, nhưng ở cùng một người đàn ông khiến cô không khỏi mất tự nhiên.
Cô vừa vào phòng liền nhanh tay như có tật giật mình đóng cửa lại, rồi mới thoáng thở phào.
Nhưng vừa quay đầu lại, Chu Vưu liền ngơ ngác.
“Tổng… tổng giám đốc Giang, không phải phòng tổng thống sao?”
Giang Triệt cởi áo khoác, lại mở nút sơ mi, “Có phải em xem phim truyền hình nhiều quá không, đi công tác thôi, không phải nghỉ phép.”
Chu Vưu kinh ngạc không nói nên lời.
Căn phòng này rất lớn, còn có sô pha, bàn trang điểm, bàn làm việc… Nhưng mà, chỉ có một cái giường.
Thấy Chu Vưu đứng bất động ở cửa thật lâu, Giang Triệt tiến lên, cầm lấy túi xách và mấy túi đồ trong tay cô.
Ánh mắt anh hơi rũ xuống, đối diện với tầm mắt Chu Vưu, khẽ cười, “Ngạc nhiên như vậy làm gì, chẳng lẽ em cảm thấy tôi tệ đến mức muốn cưỡng hiếp phụ nữ sao?”
“…”
“Nếu tôi làm gì em, em tát tôi một cái nữa không phải được sao.” Anh kề sát lại, “Cũng không phải là chưa từng làm qua.”
Nói xong, Giang Triệt đứng thẳng lên.
Anh lấy ra một bộ chăn ga từ trong tủ quần áo, đầu cũng không quay lại mà tuyên bố, “Tôi ngủ sofa.”
Ghế sofa kia liếc mắt liền thấy còn chưa dài đủ mét rưỡi, làm sao ngủ được.
Chu Vưu hoàn hồn, “Tổng giám đốc Giang, để tôi ngủ dưới đất. Ngày mai anh còn họp, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Giang Triệt giống như không vui, chẳng nhìn cô, lãnh đạm đáp lại, “Tùy em.”
Căn phòng thương gia ngoài dự tính khiến Chu Vưu có chút luống cuống, một nam một nữ ở chung trong không gian nhỏ, dù không nói lời nào nhưng cũng rất mập mờ.
Cô cũng không có gì để dọn dẹp nhưng lại điên cuồng thu dọn, hận không thể thay dì lao công tổng vệ sinh phòng một lượt.
Giang Triệt không quan tâm đến cô, cầm quần áo đi tắm.
Chu Vưu còn đang âu sầu hai ngày còn lại làm thế nào, ngồi bệt lên sàn nhà mới dọn một lát, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chu Kỳ.
Chu Kỳ đi thẳng vào vấn đề: “Chị ở đâu, sao còn chưa về?”
“Kỳ Kỳ, em về nhà?” Chu Vưu bất ngờ, “Hôm nay không phải cuối tuần mà.”
“Có nữ sinh đưa bạn trai về phòng ngủ của bọn em, em thật sự không chịu được, tính trở về ngủ một đêm. Đúng rồi, chị ở đâu?”
“Chị… Chị đi công tác, ở Nam Thành.”
Chu Kỳ nghi ngờ, “Đi công tác? Đi công tác sao chị lại ấp a ấp úng, em không tin. Chị gửi GPS qua đây cho em, hoặc là video call.”
“Chị thật sự đi công tác…”
Chu Kỳ giống như mẹ già kiểm tra, “Đi công tác với ai? Không phải là đàn ông chứ?”
“Không có.” Chu Vưu chột dạ, hàm hồ nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, em một mình ở nhà chú ý an toàn nhé, không nên ngủ quá muộn. Hai ngày tới thời tiết lạnh, em đắp chăn nhiều thêm đi.”
“Chị à, đừng nói lảng sang chuyện khác, nếu không phải đàn ông thì chị cho người ta nghe máy đi. Sao em lại cảm thấy chị cực kỳ chột dạ nhỉ?”
“Cô ấy đang tắm, được rồi, chị gửi địa chỉ cho em. Em trẻ con đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, điện thoại sắp hết pin rồi, chị cúp trước.”
Chu Vưu hơi thở liền mạch nói một chuỗi dài, sau đó vội vàng ngắt máy.
Cô mở WeChat ra, chuẩn bị gửi địa chỉ qua cho Chu Kỳ an tâm.
Đang lúc cô nghiêm túc tìm địa chỉ một cái khách sạn bình dân gần đây, phía sau bất thình lình truyền tới tiếng nói, “Sao không bảo em gái em là đi công tác với chị Khương Triệt?”