Không Ngoan

Chương 48: Khoe khoang




Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
Khi Chu Vưu về đến nhà, cửa nhà cực kỳ yên tĩnh, không có nửa bóng người.
Cô cảm thấy kỳ quái, chuẩn bị gọi điện thoại cho bác hai gái.
Đúng lúc này, cửa phòng cách đó không xa đột nhiên mở ra.
Chu Vưu nghe tiếng giương mắt nhìn, chàng trai game streamer hơi luống cuống tay chân, chỉ phòng mình, gọi cô một tiếng, “Cô... cô Chu.”
Không chờ cô lên tiếng, có một bóng dáng xanh xanh đỏ đỏ phi ra từ nhà cậu ta.
Lương Quế Phân bước đi như bay, xông lên trước kéo cánh tay Chu Vưu, chửi bới xối xả, “Cái đứa con hoang có mẹ sinh không có mẹ nuôi này, cánh mày cứng cáp rồi nhỉ! Báo cảnh sát bắt em mình còn dám không nghe điện thoại của bác gái, trong mắt mày còn có người lớn thôn họ Chu nữa không!”
“Bác gái thả cháu ra đã! Bác buông ra!”
Bố đẻ của Chu Vân Vân, Chu Vận Đức và bác hai của Chu Vưu, Chu Trường Phúc cũng đi ra, nhưng chậm một bước.
Chu Trường Phúc thấy thế vội vàng ngăn cản, “Bà làm cái gì đấy hả! Có gì từ từ nói! Lôi kéo con bé làm gì!”
Lương Quế Phân lớn giọng, bình thường phóng mắt trong phạm vi mười tám dặm cũng chỉ có mợ của Chu Vưu là đối thủ của bà ta, lúc này bà ta quay đầu lại, chống nạnh xả nước miếng vào Chu Trường Phúc.
“Con bé Vân không phải con gái ruột ông nên ông không đau lòng đúng không! Hai chị em chúng nó đâu có coi bác gái này tồn tại, nào là không nhận điện thoại rồi nhốt chúng ta ở ngoài, mất dạy chính là mất dạy, ban đêm cũng không về nhà ngủ! Quỷ mới biết nó ăn chơi trác táng bên ngoài làm gì, tôi là bác gái nó, dạy dỗ nó hai câu cũng không được à?!”
Chu Trường Phúc trời sinh tính chất phác, không thích cãi vã, chỉ lôi kéo Lương Quế Phân để bà ta đừng động tay nữa, cuối cùng nghẹn không nói được thêm câu nào.
Chu Vận Đức làm như không nhìn thấy, chỉ thúc giục Chu Vưu, "Được rồi được rồi, trở về là được rồi, mau đưa bác đến đồn cảnh sát nói rõ sự việc, đưa Vân Vân ra là được.”
Chu Vưu vất vả lắm mới thoát ra khỏi trói buộc của Lương Quế Phân, cô lùi về sau hai bước, nhịn cơn đau nhức, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đồn cảnh sát không phải do cháu mở, cháu không có bản lĩnh lớn đưa nó ra được.”
Lương Quế Phân bừng bừng lửa giận, “Cái đứa con hoang này, mày nói lại lần nữa xem?! Mày với đứa con hoang Chu Kỳ kia báo cảnh sát bắt con bé Vân vào, bây giờ mày còn dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đấy à?!”
Chu Vưu đè cánh tay bị véo đỏ, cả người run lên, “Bác gái, phiền bác nói chuyện phải chú ý một chút, ai là con hoang! Bác có tin cháu lập tức gọi cảnh sát đưa mọi người ra ngoài không?”
“Mày gọi đi! Mày gọi xem! Tao gọi mày là con hoang đấy cái loại không biết trời cao đất dày này!!! Gọi đến luôn đi, đúng lúc để người ta nhìn xem cái con đĩ không biết xấu hổ nhà mày! Không biết tối qua lên giường với thằng đàn ông rừng rú nào nữa! Con sói mắt trắng ăn cháo đá bát! Tao cho mày biết mày ở quê đời này đều là con nhà quê! Đừng tưởng ở thành phố vài ngày là có thể lên mặt với người lớn!”
Lương Quế Phân không ngờ thái độ của Chu Vưu cứng rắn như vậy. Bà ta kích động mặt đỏ bừng bừng, vừa tránh khỏi Chu Trường Phúc vừa thể hiện khí thế chửi đổng mấy chục năm ở cửa thôn họ Chu, giọng ngày càng lớn.
Chàng trai vừa rồi tốt bụng cho bọn họ vào nhà ngồi tạm chờ đợi cũng bối rối, đừng một bên không biết nên làm gì.
Cũng may dân ở đây thứ Bảy không nghỉ ngơi, đã ra ngoài đi làm hết, không ai ra xem náo nhiệt.
Chu Vưu tức giận run người, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại bảo vệ, ngón tay run lên bần bật, không nhấn được vị trí chính xác.
Lương Quế Phân quen thói làm càn khóc lóc om sòm, thấy cô thật sự dám gọi bảo vệ thì vung tay đập điện thoại cô xuống đất.
Điện thoại lăn hai vòng, màn hình úp xuống, vừa vặn bị một đôi giày Derby sáng loáng giẫm lên.
Giang Triệt ngừng lại, khom lưng nhặt điện thoại Chu Vưu lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mấy người, cuối cùng dừng trên người Lương Quế Phân.
Vừa rồi Chu Vưu nói sao cũng không cho anh đi lên, bảo anh chờ ở phía dưới.
Anh đồng ý, ngồi trên xe gọi điện thoại tìm cục trưởng Thường hỏi thăm tình huống Chu Vân Vân. Sau đó anh vẫn không yên lòng nên lại lên lầu xem thế nào.
Không ngờ thang máy vừa mở ra đã nghe giọng nữ chói tai đang chửi bới Chu Vưu.
“Bà là mẹ của Chu Vân Vân?”
Giang Triệt ngắm nghía chiếc điện thoại vỡ vụn màn hình trong tay, lạnh nhạt nhìn Lương Quế Phân hỏi.
Không biết người đàn ông kiêu ngạo này xuất hiện từ đâu ra, Lương Quế Phân ngẩn người, đánh giá anh trên dưới một lần, hơi thu liễm lại, “Đúng thế, làm sao? Cậu biết Vân Vân nhà tôi?”
Ánh mắt Giang Triệt hờ hững, “Chu Vân Vân trộm thẻ căn cước người khác đi vay tiền, đầu tiên cấu thành hành vi xâm phạm quyền dân sự họ tên. Cô ta lừa gạt tổng cộng bốn thân phận đi vay, số tiền lên đến bảy mươi tám ngàn, đã đạt đến mức tiêu chuẩn cân nhắc hình phạt tội lừa đảo vay tiền.”
“Lừa đảo vay tiền phải ngồi tù. Bà có sức lực chửi đổng ở đây chẳng bằng nghĩ cách tìm luật sư tốt bào chữa cho con gái ra tù sớm, thay đổi hoàn toàn mà quay lại làm người đi nhé.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Nhưng có người mẹ như bà, tôi thấy cô ta làm người bình thường cũng khó. Ngoài Chu Kỳ ra, ba người cô ta mạo danh đều là nam. Ba người kia đã khai báo rồi. Lúc trước Chu Vân Vân lên giường để giao dịch đổi lấy lợi ích hàng chục ngàn nhân dân tệ tiền quà tặng và tiền sinh hoạt từ họ. Bốn chữ “không biết kiểm điểm” khá hợp để dùng cho con gái bà đó.”
Khi Giang Triệt nói chuyện khá hững hờ, nhưng từng câu chữ đều đâm vào lòng Lương Quế Phân.
Mặt Lương Quế Phân lúc đỏ lúc trắng, môi mấp máy hồi lâu mới nặn ra một câu, “Cậu nói hươu nói vượn cái gì!”
Giang Triệt không để ý bà ta, đi thẳng đến trước mặt Chu Vưu che chở cô trong lòng, khẽ ấn lên cánh tay bị véo đỏ lên.
Tối qua anh không nỡ để lại dấu vết gì trên người cô, vậy mà người thân thích cực phẩm này lại rất có gan. Anh không nói gì, sự hung ác dần tích tụ lại giữa lông mày.
Đúng lúc này, bảo vệ mà streamer im lặng phía sau gọi đã lên lầu.
“Ai đang gây chuyện đấy?”
“Mấy người này đúng không? Vào bằng cách nào, báo tên chưa?”
“Mời mấy người ra ngoài... Ây ây ây, còn động tay chân nữa à.”
“Dì này nói lý chút được không...”
Một trận cãi lộn xô đẩy qua đi, mấy người Lương Quế Phân đều bị đuổi ra ngoài, khi đi ra Lương Quế Phân vẫn còn kêu gào những câu bẩn thỉu.
Bảo vệ khu dân cư không có nhiều kiên nhẫn, cau mày chê bọn họ bày việc cho người khác.
Chu Vưu vẫn còn đang run lên, tiếng tim đập rõ ràng bên tai. Cô gượng gạo nói tiếng cảm ơn cậu streamer, sắc môi hơi trắng bệch.
Cậu ta gật đầu, không am hiểu cách xã giao nên nhanh chóng quay về nhà mình.
Hành lang chợt yên tĩnh lại, chỉ còn hai người Chu Vưu và Giang Triệt.
Thật ra lúc Chu Vưu về đã định nói chuyện với bọn họ, dù sao năm đó Chu Kỳ bị bệnh chỉ có bác hai Chu Trường Phúc lén cho cô hai ngàn tệ, nói gì thì lần này bác hai đến Tinh Thành cô cũng phải sắp xếp chỗ cho ông.
Cô biết Lương Quế Phân là loại người gì, không hề dính dáng đến mấy chữ cần cù thiện lương, tính toán chi li thấy tiền là sáng mắt, không nói lý không bỏ qua.
Cô không muốn để Giang Triệt thấy phương diện kinh khủng của người nhà mình, cũng không muốn để Lương Quế Phân biết Giang Triệt là bạn trai cô, rồi lại cảm thấy có thể ỷ vào quan hệ vớt Chu Vân Vân ra.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mọi việc lại phát triển theo hướng tồi tệ.
“Xin lỗi anh, để anh phải chứng kiến những thứ này.”
Chu Vưu cúi đầu, cảm xúc không tốt lắm. Cô ôm trán, tìm chìa khóa mở cửa.
Chu Vưu vừa mới vào nhà, Giang Triệt cũng đi theo, chậm rãi ôm lấy cô từ phía sau. Anh khép cửa lại, hơi cúi người.
Chu Vưu ngừng lại.
Giang Triệt cắn vành tai cô trừng phạt, đầu lưỡi ngậm lấy vành tai, liếm láp mập mờ.
Chu Vưu như bị giật điện, cả người tê dại.
“Ngắm pháo hoa bị kẻ trộm để ý, nhặt đồ bị người giẫm phải, còn có loại người thân không biết chui từ đâu ra, anh thấy em vốn không biết quan tâm bản thân mình, thôi em đừng tự chăm sóc nữa, có anh chăm sóc là được rồi.”
Giọng Giang Triệt nhẹ nhàng nhưng mang theo sự khẳng định, không cho phép phản bác.
Chu Vưu vẫn chưa quen với sự thân mật không báo trước này, lưng cô cứng đờ, hồi lâu sau mới nói, “Anh, anh thả em ra đã, để em đi lấy nước.”
“Anh không cần nước.”
“Anh nói thật đấy, em đến chỗ anh ở đi, anh có thể đưa em đi làm. Nếu em không thích bị đồng nghiệp công ty biết thì anh có thể thả em ở trước một ngã tư.”
“Không.” Chu Vưu vô thức từ chối, lại kiếm cớ, “Em gái em phải làm sao, con bé được nghỉ sẽ về đây, nếu trả phòng sớm thì chủ nhà sẽ không hoàn lại tiền."
“Anh đâu bảo em trả phòng sớm.”
Chu Vưu im lặng, sau một lúc vẫn lắc đầu, “Giang, Giang Triệt, em cảm thấy quá nhanh... Thật sự quá nhanh, chúng ta có thể... chậm lại chút không?”
“Nhanh ư?”
“Vâng...”
“Hơn nữa, bây giờ chuyện em gái em vẫn chưa giải quyết xong, em thật sự không có tâm trạng, em...”
“Được rồi, anh biết rồi.”
Giang Triệt buông tay.
Anh ngắt lời quá dứt khoát, buông tay cũng quá nhanh, Chu Vưu quay lại nhìn anh, cảm xúc trên mặt anh không rõ, không biết có phải đang tức giận hay không.
Chu Vưu nhỏ giọng hỏi một câu.
Giang Triệt nói không phải.
Chu Vưu hơi yên tâm, lại đi pha cà phê cho anh.
Giang Triệt đơn phương coi cô là bạn gái đã rất lâu rồi, không hề cảm thấy trực tiếp tiến vào giai đoạn ở chung thì có vấn đề gì, còn cô hoàn toàn không nghĩ ngợi đã quả quyết từ chối, anh thật sự hơi khó chịu.
Khó chịu thì cũng thôi đi, biểu hiện của anh đã rõ ràng vậy rồi mà cô còn không ra đòn làm nũng. Anh nói không có gì cô cũng thật sự cho rằng không có gì, cảm xúc khó chịu nhanh chóng bị khuếch đại.
Giang Triệt đã quen tính thiếu gia, luôn chỉ có người khác xoa dịu anh, nhưng bây giờ anh lại không thể tức giận với bạn gái vừa chiếm được đến tay. Giang Triệt cũng chẳng buồn phân biệt rạch ròi, tính tất cả lên đầu Chu Vân Vân chưa từng gặp mặt.
Thật ra tình huống của Chu Vân Vân rất dễ chuyển từ tội lừa đảo đi vay thành lừa đảo cho vay. Dù sao Chu Kỳ là người thân của cô ta, ba chàng trai khác cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần cô ta trả lại tiền, tín dụng* của họ không bị bôi đen là mọi chuyện êm đẹp.
(*) Cái tín dụng này là bản lịch sử ghi chép như là có nợ xấu, nếu có nợ xấu thì sẽ không được đi vay ở ngân hàng... (mình giải thích theo ý hiểu thôi ạ)
Rõ ràng mức độ lừa đảo đi vay nhẹ hơn rất nhiều so với lừa đảo cho vay, cái này chủ yếu dựa trên tiêu chuẩn nghi phạm có thiện chí trả tiền hay không và liệu nghi phạm có mục đích chiếm đoạt bất hợp pháp hay không.
Cùng với thực tế bản thân app cho vay trong khu vực trường học có sẵn lỗ hổng, vụ án này sẽ thoáng hơn, chỉ cần ‘đút’ hết tiền lên trên thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Chu Vưu pha cà phê đúng lúc cục trưởng Thường gọi điện thoại đến, đại khái là nếu anh cần giúp một tay thì có thể bắt đầu từ bên app vay trong khu vực trường. Công ty cho vay kia vốn không chính quy, một khi thật sự điều tra, phần lớn bọn họ sẽ không đòi tiền nữa cho xong chuyện.
Giang Triệt nói không cần, muốn điều tra như thế nào thì cứ điều tra, bây giờ nên làm gì cứ làm, người này không mảy may liên quan đến anh.
Anh cúp điện thoại xong vẫn thấy khó chịu bèn mở WeChat ra, nhắn vào group một câu, “Thăng chức rồi.”
Trong group nhanh chóng có phản hồi.
Trần Tinh Vũ: 【???】
Trần Tinh Vũ: 【Sáu rưỡi sáng nay tôi đã phải lên máy bay rồi, cậu đang khoe khoang đời sống tình dục của mình đấy à?】
Triệu Dương: 【Ba lần một đêm làm cậu mệt mỏi bây giờ mới rời giường nổi hử...】
Giang Triệt: 【Một lần mười phút của cậu có cửa để so với một lần một tiếng à?】
Triệu Dương: 【Mẹ nó ai bảo tôi một lần mười phút, tôi kiện cậu tung tin đồn nhảm đấy!】
Giang Triệt: 【Tôi có bảo cậu à, chưa gì đã có tật giật mình vậy.】
Thư Dương: 【Boss Giang chính là người trong sáng mới mẻ như vậy đấy, mỗi lần ăn mặn đều hận không thể thông báo cho cả thế giới, tôi đã hiểu kịch bản này rồi.】
Giờ buôn đến nhanh, mọi người đều bận tay trò chuyện nhiệt tình trong group.
Sầm Sâm ký xong tài liệu cuối cùng, ngả người ra ghế, chia sẻ vào group một bài viết trên tài khoản chính thức của tập đoàn Quân Dật với tiêu đề là —— « Con người luôn khoe khoang những gì họ thiếu thốn, ai nấy trong Quân Dật đều rất khiêm tốn ».

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.