Editor: Mông Nhỏ
Căn cứ hiểu biết của Cam Khanh, những lời như ""Hôm nào mời anh ăn cơm"" hay ""Ôi chao, cô đâu có mập"" đều thuộc về ""Lời hỏi thăm"", gần như chỉ dùng để thể hiện thái độ khách khí, không có ý nghĩa thực tế, người bình thường sẽ không để trong lòng.
Cũng có thể Minh chủ không phải là người bình thường.
""Cái này... Không phải anh rất bận à,"" Cam Khanh nghẹn một hồi lâu, khó khăn nặn ra một câu lấy cớ, ""Tôi thấy anh ngày ngày tăng ca, ngày kiếm tỷ bạc, cho nên vẫn không dám gọi anh.""
""Không sao,"" Dụ Lan Xuyên bức bách cô, ""Tháng này còn tạm, tháng sau liền đến cuối năm, công ty sẽ tương đối nhiều chuyện vụn vặt. Cho nên tốt nhất vẫn là hẹn sớm một chút.""
Đỡ phải kéo dài đến cuối tháng, cô lại không có tiền.
Dụ Lan Xuyên dừng một chút, lại bổ sung một câu: ""Suy cho cùng, hôm đó là tôi hảo tâm đến giúp cô.""
Kết quả không những bị cô quẳng lại ở ổ cướp, còn phải giúp cô bối nồi trước mặt cảnh sát.
Mỗi câu nói của Dụ Lan Xuyên đều để lại nửa câu đường sống, giọng nói bình bình đạm đạm, nghe vào không hề không khách khí, nhưng ""Ẩn ý lên án"" lại nằm trọn vẹn trong ánh mắt, để cho cô tự mình lĩnh hội.
Buổi chiều Cam Khanh vừa mới lãnh lương, mắt thấy chút nhân dân tệ tựa như hộp khăn giấy lúc cảm cúm, không nhịn được rút hai ba lần liền không còn đến một nửa, trong tâm còn lạnh hơn cả trong dạ dày.
Cô liếc mắt nhìn áo khoác lông cừu phẳng phiu của Dụ tổng, lại liếc áo bông mỏng đại hạ giá trên người mình một cái, cảm thấy đây là một màn bóc lột cực kỳ tàn ác.
Nhưng thiếu nhân tình của người ta, còn bị người ta đến cửa đòi nợ, chuyện này thực sự cũng có chút mất mặt. Cam Khanh buộc lòng phải cắn răng đồng ý, nghĩ rằng đau dài không bằng đau ngắn, liền nói: ""Vậy hôm nay anh ăn chưa? Tôi vừa vặn đói bụng, lại hiếm khi gặp nhau, nếu không tôi mời anh bữa khuya?""
Làm một cao nhân dưỡng sinh, nếu không phải vì bận đến mức không có cách nào, Dụ Lan Xuyên thật sự phản đối ăn bữa khuya. Vậy mà lần này, anh ý vị không rõ nhìn chằm chằm Cam Khanh chốc lát, thế nhưng lại gật đầu: ""Được.""
Mặc dù Cam Khanh trộm đổi khái niệm, ăn cơm biến thành ăn khuya, nhưng dù sao cũng là mời khách, cô vẫn chọn nơi mình tiêu phí với cấp bậc xa xỉ nhất ---- dẫn Dụ tổng đi đến một hàng McDonald cách ba trăm thước.
Dụ Lan Xuyên sau 24 tuổi liền không đến quán ăn nhanh khiếp sợ, mắt to trừng mắt nhỏ với chú hề tóc đỏ(*) ngoài cửa trong chốc lát, anh khó có thể tin mà nghiêng đầu nhìn Cam Khanh ---- Cô mời tôi ăn cái này?
(*)chú hề tóc đỏ: biểu tượng của McDonald
""Ăn không quen hả?"" Cam Khanh cười híp mắt chỉ sang phố đối diện, ""Bên kia còn có một hàng lẩu cay, cũng rất tốt, ông chủ là người quen của tôi, nếu không đến đó cũng được.""
Dụ Lan Xuyên nhìn theo ánh mắt của cô, phố đối diện quả nhiên có một fly house(*), cửa tiệm màu vàng đất với rèm dày, dầu mỡ gần như dán vào cửa sổ, liếc mắt không thấy rõ bên trong có cái gì, điều kiện môi trường vô cùng thảm thiết, ở cửa dùng dây đèn xếp thành tên cửa tiệm gồm ba chữ, hỏng một nửa, lun lẩy bẩy trong gió rét.
(*)fly house: 1 loại nhà hàng nhỏ ở TQ chưa được cải tạo đẹp mắt, điều kiện vệ sinh không tốt nhưng đồ ăn ngon và rẻ (QT dịch là nhà hàng con ruồi --- vì nó nhỏ, nhưng nghe hơi ghê nên mình để gốc tiếng anh nhé)
Ngành liên quan thế nào còn chưa thủ tiêu nó?
Cam Khanh: ""Chẳng qua là nhà đó nhỏ, giờ này có thể không có chỗ ngồi, phải đứng...""
Dụ Lan Xuyên tựa như tia chớp xông vào MacDonald.
Vừa vào cửa, mùi ngọt ngấy của bơ với dầu chiên liền nghênh đón, trong thoáng chốc Dụ Lan Xuyên còn tưởng rằng mình vào diễn đàn thân cận nào đó ---- diễn đàn ""Đối tượng hẹn hò của tôi là một đoá kỳ hoa"".
Căn cứ theo thống kê không hoàn toàn, ""Nhóm kỳ hoa"" này lải nhải chuyện xưa, tám phần đều là lấy ""Lần đầu tiên gặp mặt vậy mà lại hẹn ở MacDonald/ KFC"" làm mở đầu.
Cam Khanh khách khí hỏi: ""Có kiêng gì không? Thích ăn cái gì?""
Dụ Lan Xuyên sốt ruột nghĩ: Kiêng toàn bộ, cái gì cũng không muốn ăn.
Ngoài miệng lại không bị khống chế mà nói: ""... Không có, gì cũng được.""
Cam Khanh: ""Dễ nuôi như vậy sao? Vậy tôi liền tự do phát huy nhé.""
Dụ Lan Xuyên giả lả cười một tiếng: ""... Được.""
Muốn chết.
Cam Khanh ghi món ăn xong, thời điểm chờ thức ăn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Dụ tổng cởi áo khoác ra, cẩn thận gấp làm đôi khoác lên lưng ghế,dưới ống tay áo sơ mi lộ ra một đoạn dây da cá sấu của đồng hồ.
Phải nói rằng, Dụ Lan Xuyên kỳ thật là một người rất nghiêm túc đĩnh đạc, có khí tràng nghiêm trang chững chạc.
Loại khí chất này không dễ dàng duy trì, bởi vì bình thường phải phối hợp tạo khoảng cách cao cao tại thượng, phải trong trẻo lạnh nhạt, phải tinh khiết, phải có tiên khí, không đủ tiên, không cẩn thận sẽ có cảm giác đáng khinh bẩn thỉu. Ra vẻ đạo mạo đáng khinh, thường thường còn cay mắt hơn so với đầu trâu mặt ngựa đáng khinh.
Nhưng tiểu Dụ gia cũng rất thần kỳ, khí chất ""trong trẻo lạnh lùng nghiêm chỉnh"" của anh cũng không đủ thuần tuý, vừa nhìn là biết giả bộ, nhưng không có cảm giác đáng khinh, ngược lại có cảm giác ưa thích. Vừa gặp mặt, liền thổi tan một bụng gió lạnh và hoả khí hôm nay của cô.
Lúc này chỉ thấy anh cầm một tờ thực đơn, tư thế cúi đầu cau mày nghiên cứu nó giống như là hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ---- vẻ mặt tương đối nghiêm trọng, có thể là chuẩn bị xử một vị đại tham quan nào đó trảm giam hầu(*).
(*)trảm giam hầu: án bỏ tù chờ tử hình
Cam Khanh tự ngu tự nhạc(*) mà suy nghĩ, không cẩn thận bật cười, Dụ Lan Xuyên đang ngồi nghiêm chỉnh lỗ tai tương đối thính, cách thật xa vậy mà cũng có thể nghe thấy, vừa tiên khí vừa nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô một cái.
(*)tự ngu tự nhạc: tự mình kiếm chuyện vui đùa và thoả mãn với chuyện đó
Cam Khanh: ""Phốc...""
Càng muốn cười.
Thời gian này, trong quán đã không có nhiều người ăn cơm, lác đác vài khách hàng, phần lớn đều không phải là tới ăn cơm. Dụ Lan Xuyên nhìn xung quanh mình, thấy một người nhặt ve chai khá sạch sẽ đang dựa vào trong góc nhắm mắt dưỡng thần, một học sinh tiểu học 8 tuổi một mình chiếm một cái bàn, vừa uống coca vừa làm bài tập, một nhân viên chuyển phát nhanh giao cơm có thể là vào nghỉ chân, đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi, còn có mấy người gọi một ít đồ ăn, khí thể ngất trời trên bàn ăn với ba mươi đồng ở giữa mà tán dóc về ""Quay vòng vốn"".
Cam Khanh mua thêm một ly nước ngô, thuận tay đặt ở trước mặt học sinh tiểu học, vỗ đầu cậu bé một cái. Cậu bé giống như rất quen thuộc với cô, hớn hở nhận lấy, cười nhe răng sún với cô.
""Fly house đối diện là nhà cậu bé,"" Cam Khanh nói, ""Một nhà ba người cũng ở tại trong tiệm, làm ăn trong tiệm, buổi tối có khách uống rượu, quá loạn, cậu bé liền sang đây làm bài tập.""
Dụ Lan Xuyên nhìn cô ngựa quen đường cũ mà xé mở một bao nước chấm, phảng phất nghe thấy tiếng chiên rán xèo xèo.
Cam Khanh: ""Khoai tây mới chiên.""
Thực phẩm cao GI(*).
(*)GI: chỉ số phản ánh tốc độ làm tăng đường huyết sau khi ăn đồ nhiều chất bột đường.
Dụ Lan Xuyên nhìn chằm chằm ngón tay của cô, trong lòng bắt đầu điên cuồng bắn phụ đề: Ăn vào trong bụng, đường máu sẽ ngồi máy bay trực thăng lên trời cao, sau đó cô sẽ thả ra insulin, khẩn cấp chuyển hoá một hớp nhiệt lượng này thành mỡ. Đường huyết bay đến một nửa, phần đuôi phía dưới của máy bay trực thăng lại không có, vì vậy bắt đầu rơi tự do, cô liền phát hiện mình lại đói bụng, căn bản không thể dừng được. Những lớp mỡ mới sẽ ở trong mạch máu và nội tạng của cô, ăn vào liền phun không ra, về sau tam cao(*) sẽ là nơi yên nghỉ của cô.
(*)tam cao: ba bệnh cao gồm huyết áp cao, lượng đường trong máu cao, tăng lipit máu.
Anh liếc mắt nhìn Cam Khanh gầy như cây sậy, cảm giác tuyến tuỵ của cô đang bận rộn phát ra tiếng thét chói tai.
Cam Khanh làm người mời khách, thấy anh bất động, cũng rất chu đáo cầm lấy một lon coca, cắm ống hút đưa cho anh: ""Đừng khách khí.""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Lượng đường cao!
Lượng đường cao sẽ kích thích Dopamine, cơ chế gây nghiện gần như một chút ma tuý, lâu ngày sẽ làm giảm khả năng nhận thức, tăng thêm chướng ngại tâm lí ---- cũng chính là sẽ trở nên ngu ngốc.
Chủ giảng ""Quay vòng vốn"" ở bàn bên cạnh còn đang dõng dạc: ""... Khoẻ mạnh, nhất định là vấn đề tương lai mọi người quan tâm nhất, nhất là thực phẩm tốt cho sức khoẻ! Nhưng mọi người bởi vì thiếu hụt kiến thức chuyên nghiệp, không chú ý phối hợp chất dinh dưỡng, luôn bất tri bất giác hấp thụ rất nhiều thực phẩm rác rưởi, sản phẩm chủ yếu của chúng ta chính là nhằm vào vấn đề này, vì khách hàng cung cấp phối hợp dinh dưỡng toàn bộ phương vị...""
Dụ Lan Xuyên sắp nghe không nổi nữa, anh uống một hớp coca, vẻ mặt lừng lẫy, phảng phất đang lấy thân thử độc, bi phẫn mà nghĩ: ""Tại sao mình lại muốn tới... Thật đúng là mẹ nó uống khá ngon.""
Cam Khanh càng xem anh càng cảm thấy buồn cười, lấy vẻ mặt của anh để ăn với cơm, khẩu vị cũng khá hơn nhiều.
Dụ Lan Xuyên vì phòng ngừa mình không cẩn thận ăn nhiều thực phẩm rác, uống hai ngụm liền kiên quyết duỗi tay nắm lấy ống hút, ý đồ dùng lời nói để ngăn miệng mình: ""Từ khi nào cô đã bắt đầu theo dõi Hướng Tiểu Mãn và những người đó?""
Cam Khanh cũng không ngẩng đầu lên mà qua loa tắc trách: ""Lúc đi lung tung chơi bời lêu lổng không cẩn thận gặp phải.""
Dụ Lan Xuyên: ""Nếu cô vẫn luôn biết bọn họ ở đâu, tại sao không sớm báo cảnh sát?""
""Làm sao tôi biết được bọn họ muốn làm gì?"" Cam Khanh bất đắc dĩ giơ tay(*), ""Ngộ nhỡ chỉ là du khách nơi khác tới chơi, thuận tiện gặp mặt bạn trên mạng thì sao?""
(*)giơ tay: hành động chỉ ""tôi không biết, đừng hỏi""
""Cô biết rõ,"" Dụ Lan Xuyên không chịu buông tha cho cô, ""Hôm Hướng Tiểu Mãn động thủ, lúc cô gọi điện thoại cho cảnh sát, hai người kia mới vừa đi đến đầu đường ---- không cần phủ nhận, trên cột đèn giao thông đầu đường có camera giám sát.""
""Đừng nói bừa, tôi làm gì có khả năng tiên đoán tương lai?"" Cam Khanh chấm khoai tây chiên vào ly kem ăn, tích thuỷ bất lậu(*), ""Người báo cảnh sát đó nói thế nào? "Tôi nhìn thấy hai người khả nghi từ đầu đường đi đến"? Bây giờ ngay cả loại điện thoại này 110 cũng để ý hả?""
(*)tích thuỷ bất lậu: giọt nước không lọt, ý chỉ làm việc chu đáo, cẩn thận
Dụ Lan Xuyên bất vi sở động(*): ""Nhóm người đó cầm một tấm bảng gỗ khắc "Vạn Mộc Xuân", bị người khác bẻ gãy.""
(*)bất vi sở động: không có hành động, không bị thuyết phục
Cam Khanh hơi ngừng tay, khoai tây quệt phải một chút chocolate, ngay sau đó, cô như không có chuyện gì xảy ra mà nói: ""Vậy sao, tôi không để ý, có thể là lúc đánh nhau đụng phải.""
""Vạn Mộc Xuân từng là một trong Ngũ Tuyệt, cô chưa nghe nói qua sao?"" Dụ Lan Xuyên nhàn nhạt nói, ""Chẳng lẽ không hiếu kỳ, tại sao con cháu đời sau của anh hùng lại có thể làm chuyện như vậy?""
Cam Khanh: ""Tôi có chút cô lậu quả văn(*), chê cười rồi.""
(*)cô lậu quả văn: thiển cận, kiến thức hạn hẹp
Dụ Lan Xuyên: ""Tôi cảm thấy không đúng lắm, trên người một tên trong nhóm tội phạm đó tìm thấy vài đường kẻ đỏ, đường trên cổ có vị trí gần như hoàn toàn trùng khớp với đường hắn vẽ trên cổ Nick, thật khéo ---- hoặc là lúc Hướng Tiểu Mãn chuẩn bị giết người, cô đang ở gần hiện trường, hoặc là, chính cô có hiểu biết không bình thường về thủ pháp của những kẻ này. Cô một thân một mình đến hang ổ của bọn họ, bẻ gãy tấm bảng gỗ kia, rốt cuộc là có cừu oán với "Vạn Mộc Xuân" mai danh ẩn tích nhiều năm trong truyền thuyết, hay là có quan hệ gì với bọn họ, không ưa có kẻ mạo danh thay thế?""
Cam Khanh thở dài, bất đắc dĩ nhìn anh: ""Tiểu dụ gia, tôi sống ở viện đắt đỏ, thật sự chỉ là bởi vì nghèo, tìm không ra căn hộ thích hợp mới mặt dày cầu xin chứa chấp, không có ý đồ gì khác. Mọi người cùng quê, đều là duyên phận, tương an vô sự(*) là tốt nhất, lỡ như ngày nào đó tôi phát tài, nói không chừng liền lập tức chuyển đi. Tôi cũng chưa hề hỏi tới sư thừa(*) của anh, có đúng hay không?""
(*)tương an vô sự: an ổn, không tranh chấp
(*)sư thừa: kế tục, kế nghiệp thầy
""Cô muốn hỏi sư thừa nào? Bí quyết Hàn Giang Thất là ông nội tôi dạy, tên trường học chính quy và thạc sĩ có trên lý lịch sơ lược cá nhân của tôi, có thể tra trên trang web công ty."" Dụ Lan Xuyên thành khẩn mà nói, ""Cô chuẩn bị mua vé số nào để phát tài? Là số tự mình bói toán ra sao?""
Cam Khanh: ""...""
Dụ Lan Xuyên: ""Tôi không phải là xen vào việc của người khác, nhưng tôi thay cô che dấu chuyện này, chung quy phải có quyền biết mình giúp người nào, tại sao giúp, đúng không?""
Cam Khanh trầm mặc trong chốc lát, ngay khi Dụ Lan Xuyên cho rằng cô định vùi mình chết chìm trong ly kem, cô mới chậm rãi nói: ""Tiếng thét chói tai của Hướng Tiểu Mãn hôm đó, khiến tôi nhớ lại một người bạn của tôi.""
Dụ Lan Xuyên khẽ nhướng mày.
""Cô ấy đã từng bị chồng mình ngược đãi, vẫn luôn không thoát được bóng ma ấy, có lúc khuya khoắt gặp ác mộng bừng tỉnh, sẽ phát ra tiếng thét chói tai như vậy.""
""Như nào?""
""Khàn cả giọng, cố ý khàn cả giọng."" Cam Khanh suy nghĩ một chút, ""Không phải là bởi vì đau, cũng không phải là bởi vì giật mình. Cô ấy chỉ là phát tiết thống khổ chất chứa một thời gian dài, không giãi bày ra được... Hoặc là từng giãi bày, nhưng không ai lý giải, không ai nghe.""
Dụ Lan Xuyên nói: ""Nhưng mà trên người Hướng Tiểu Mãn không có vết thương, hàng xóm cũng đều có thể chứng minh, Nick chưa từng ngược đãi cô ta ---- lầu cũ cách âm không tốt, đứa trẻ ở cách vách luyện đàn tiếng quá lớn, đôi khi có thể truyền qua ống dẫn máy sưởi, nếu như Nick từng đánh cô ta, bọn họ ở nơi này một năm, hàng xóm không thể nào một chút cũng không biết.""
""Đúng vậy."" Cam Khanh không mặn không nhạt cười một tiếng, ""Có thể là nghĩ sai rồi.""
Có lẽ thật sự chỉ là Hướng Tiểu Mãn điên đến trình độ nhất định, tưởng tượng Nick thành kẻ địch nào đó, dù sao cũng có người tới quản, đến lúc đó nói chuyện bằng chứng cớ, theo kết quả điều tra tự có kết luận.
May mắn không xảy ra án mạng.
Nếu như vậy, chuyện nhà người khác, người ngoài như bọn họ không quản được, cũng không có cách quản.
Hai người ăn xong về nhà, đã rất khuya.
Lúc Cam Khanh chuẩn bị mở cửa, Dụ Minh chủ chợt lên tiếng: ""Thêm bạn Wechat đi.""
Cam Khanh ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Dụ Lan Xuyên đụng phải ánh mắt của cô, không rõ nguyên nhân có chút khẩn trương, vì vậy liền cúi đầu, mạnh mẽ giải thích: ""Tôi đã bảo đảm với Vu Nghiêm cho cô, hi vọng lần sau khi cô có hành động nguy hiểm, có thể nói trước một tiếng cho tôi biết.""
Wechat của Cam Khanh thêm một đại bang khách hàng loạn thất bát tao, thêm anh nữa cũng chẳng sao, nghĩ thầm: ""Đảm nhiệm chức Minh chủ này, một phân tiền cũng không lấy, vậy mà còn thật cố gắng.""
Dụ Lan Xuyên: ""Cô...""
Cam Khanh thò đầu ra từ trong nhà: ""Hả?""
Dụ Lan Xuyên chần chờ trong chốc lát, muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu.
Lúc này đã sớm qua giờ nghỉ ngơi bình thường của Cam Khanh, đồng hồ sinh học bắt đầu mạnh mẽ thúc giục cô nằm xuống. Cô không để ý mà tạm biệt Dụ Lan Xuyên, tắm rửa một cái, liền mỹ mãn mà dẫm lên máy sưởi ấm, co lại trong chăn chuẩn bị ngủ.
Lúc này, di động của cô rung lên.
Cam Khanh mở mắt thành một đường may, phát hiện là tin nhắn từ cách vách.
Dụ Lan Xuyên: ""Nghe cô nói chuyện, thấy cô giống như là người địa phương?""
Cam Khanh: ""Không tính là, khi còn bé ở chỗ này dự thính qua mấy năm học.""
Dụ Lan Xuyên gần như là lập tức đáp lại: ""Tiểu học? Trung học?""
""Trung học.""
Dụ Lan Xuyên: ""Cô quen thuộc hẻm sau Ao Sình như vậy, cũng là do trước kia từng ở đó à?""
Cam Khanh có thể là mệt nhọc, hồi lâu sau mới đơn giản đáp một tiếng: ""Ừ.""
Dụ Lan Xuyên nhìn chằm chằm chữ ""Ừ"" ấy, sau đó mở ra bức tranh Vu Nghiêm gửi cho anh, một hồi lâu, anh phát hiện chính mình trong lúc vô tình đã ngừng hô hấp. Vì vậy gỡ mắt kính xuống, dùng sức đè lại mi tâm ----
Mười lăm năm trước, cô gái ở hẻm sau Ao Sình...
Có thể đang ở cách vách nhà anh.