Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 40:




Editor: Mông Nhỏ
Lúc Cam Khanh nói lời này, thực ra Dụ Lan Xuyên mới vừa ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu liền thấy thằng em ngốc của mình từ nhà cách vách thò đầu ra, nhìn xung quanh, cũng không biết là đang tìm kiếm cái gì.
''Tìm cái gì vậy?'' Dụ Lan Xuyên lên tiếng, anh liếc mắt nhìn đồng hồ --- giờ này, bình thường ngay cả Wechat của khách hàng thượng đế Cam Khanh còn không thèm nhắn lại, ''Mấy giờ rồi, sao em còn ở trong nhà người khác làm phiền hả?''
Lưu Trọng Tề nghe tiếng nhìn lại, thấy là anh, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: ''Oa, xa như vậy!''
Dụ Lan Xuyên không nhịn được nhíu mày: ''Hả?''
''Em quên mang chìa khóa.'' Lưu Trọng Tề nhanh chóng giải thích, nhưng hiển nhiên, tâm tư của thiếu niên lúc này hoàn toàn không đặt trên người anh cậu.
Lưu Trọng Tề quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi Cam Khanh liên tiếp mấy câu: ''Cách xa như vậy chị cũng có thể nghe thấy? Thật hay giả vậy? Hóa ra những gì tôi đọc trong tiểu thuyết, viết có người nghe lén người khác nói chuyện, thở hổn hển một hơi liền bị phát hiện, vẫn cho là khoa trương, thì ra là thật hả? Đây là trời sinh hay có thể luyện ra vậy? Luyện thế nào... Oái oái, anh!''
Dụ Lan Xuyên nhấc tay đè lại ót cậu, mạnh mẽ xoay đầu cậu lại, gật một cái với Cam Khanh, mặt không đổi sắc xách đi mất.
Lưu Trọng Tề: ''Anh, chị ta ngồi trong phòng vậy mà có thể nghe thấy tiếng thang máy, giống như dơi ấy!''
Dụ Lan Xuyên lãnh khốc nói: ''Cho dù em luyện thành cái rada, thi tiếng Anh  là kỹ năng nghe, không phải là dựa vào bốc thăm!''
Lưu Trọng Tề: ''...''
''Này.'' Cam Khanh lên tiếng gọi hai người bọn họ lại.
Giọng nói kia như thể vuốt một cái qua gáy anh, anh giật mình đứng lại, cảm giác ngay cả giọng nói của bà đồng này cũng lộ ra vẻ không đứng đắn.
Cam Khanh đưa ra cặp sách của Lưu Trọng Tề: ''Đừng quên đồ.''
Trên cặp sách của Lưu Trọng Tề đính mấy cái huy hiệu, có hình quả bóng, cướp biển vùng Caribbean, còn có siêu anh hùng gì đó. Vậy nhưng Dụ Lan Xuyên một mực không để ý, anh chỉ thấy cái huy hiệu chính giữa là hình một con chó hoạt họa. Thần kinh nhạy cảm của tiểu Dụ gia nhất thời bị kích thích, quay đầu mắng Lưu Trọng Tề: ''Treo một đống thứ đồ linh tinh, còn nhỏ lắm đấy hả!''
Lưu Trọng Tề choáng váng bị anh vo thành một nắm lăn trở về nhà, không thể hiểu được tại sao anh mình đột nhiên có ý kiến với đống huy hiệu: ''Em treo lâu rồi, anh cũng đâu nói gì...''
Trở về nhà, Lưu Trọng Tề vẫn không nghĩ ra ý tứ câu cuối cùng kia của Cam Khanh.
Cái gì gọi là ''Thời gian là không thể bù lại''?
Nếu chị ta thật sự giống như chính mình nói như vậy, biết bản thân không đúng, sau đó hung hăng bỏ ra mấy năm, hơn nữa có hiệu quả rõ ràng ---- bạn học Lưu Trọng Tề đau khổ mà thừa nhận, ít nhất nếu hiện tại thi tiếng Anh, chị ta dường như giỏi hơn cậu một chút ---- vậy cũng không hề muộn.
Thi tốt nghiệp trung học lại không có hạn chế, cho dù lấy kinh nghiệm xã hội có hạn của một học sinh trung học, Lưu Trọng Tề cũng có thể thay chị ta nói ra rất nhiều biện pháp: Có thể xin tài trợ học tập, các trường học lớn đều có ''Con đường xanh''(*); nếu thành tích của chị ta tốt, qua một năm, các loại học bổng cũng đủ dùng; thành tích chưa đủ tốt cũng không sao, có thể tự tìm một công việc, chỉ cần chị ta không quá ham mê với hãm hại lừa gạt không thể tự kiềm chế, hiện giờ tìm việc làm một nhân viên cửa hàng cũng không mất quá nhiều công sức, còn có thể chọn cái tốt mà làm.
(*)Con đường xanh: chính sách hỗ trợ học phí đối với học sinh có hoàn cảnh khó khăn
Những thứ này cũng không phải là bạn học Lưu Trọng Tề đứng nói chuyện không đau thắt lưng, vô căn cứ nghĩ ra, mà là ngay cạnh cậu có ví dụ thực tế ---- hồi đó Dụ Lan Xuyên có thể dựa vào các loại tiền thưởng thi đua tự cấp tự túc, cho nên trải qua thời kỳ phản nghịch thanh xuân không hề sợ hãi, muốn chuyển đến đâu ở liền chuyển đến đó, vô cùng phách lối, ai cũng đừng mong dùng kinh tế chế ước anh.
Mặc dù lấy con mắt của vị thành niên nhìn, Cam Khanh là một ''Bà lão'', nhưng người hai ba mươi tuổi trong xã hội về trường đào tạo chuyên sâu cũng là chuyện bình thường, chị ta vừa không phải nuôi gia đình, cũng không có gánh nặng cuộc sống gì đó, sao không thể thử một lần chứ?
Bất kể bốn năm đại học có thể học ra kết quả gì hay không, dù sao vẫn tốt hơn làm bà đồng trong tiểu hắc điếm đúng không? Coi như không thi đại học, trong môi trường bây giờ, muốn học một môn chuyên ngành, cũng có rất nhiều con đường. Đường trên, đường dưới, trả tiền, miễn phí,... Nhìn chị ta chơi bời lêu lổng cả ngày lẫn đêm như vậy, lại còn có mặt mũi mà nói ra ''Thời gian là không thể bù lại''?
''Rõ ràng là chính mình lười, bùn nhão không trét nổi tường!'' Lưu Trọng Tề càng nghĩ càng cảm thấy mình lại bị lừa gạt.
Thiếu niên ăn khuya no nê, lại về phòng học một đống từ mới, trải qua một ngày hết sức phong phú, ba giây liền đi vào giấc ngủ, tất cả ưu phiền cũng bị cậu ngăn cách ngoài thân.
Chỉ là, loại hạnh phúc này quá hiếm có.
Dụ Lan Xuyên rót cho mình một chén trà nóng, nghe tiếng đọc từ mới dần dần biến mất, ngồi ngẩn người trên ghế salon.
Hồi anh còn đi học, đến chỗ này của ông, ở trong phòng của Lưu Trọng Tề bây giờ. Đêm khuya vừa học xong tiết của ban thi đua, trở về lại giống như thằng nhóc kia, ngồi vào bàn học múa bút thành văn. Mà ông nội sẽ cầm cái tẩu thuốc, giống như anh bây giờ, một mình lẳng lặng ngồi rảnh rỗi.
Khi đó Dụ Lan Xuyên vô cùng hâm mộ người lớn ---- không cần thi, không có chuyện rắm gì hết, muốn đi vào cõi thần tiên bao lâu cũng được, quá xa xỉ!
Hiện tại rốt cuộc anh cũng có quyền ''Xa xỉ'', lại đột nhiên thấy hâm mộ học sinh trung học bận bận rộn rộn trong phòng kia.
Hôm nay Dụ Lan Xuyên cũng mệt sắp chết, không tiếp điện thoại của Lưu Trọng Tề là vì anh phải đóng cửa phòng họp xử lý chút chuyện, mà còn không phải là chuyện gì đứng đắn ---- một cấp dưới phòng anh thông đồng với tổng giám phòng tài vụ bên cạnh. Một người là đàn ông có vợ, một người là phụ nữ có chồng, không chỉ làm bậy mà còn bị người khác phát hiện, ồn ào huyên náo đến mức cả CBD(*) đều đến ăn dưa(*), náo nhiệt như thể lễ mừng năm mới.
(*)CBD: viết tắt của central building district
(*)ăn dưa: hóng chuyện
Toàn bộ công ty cũng bị bọn họ làm mất mặt xấu hổ theo.
Mọi người mỗi ngay đều làm việc đến lúc trời tối mịt, áp lực đè nặng, riêng biệt gan lớn, đều từng tự mình dẫm chân lên đường dây cao thế, làm loạn, đánh bạc để đạt được chút kích thích Dopamine rẻ mạt, lại nhát gan mong đợi chuyện của bọn họ bại lộ, để trong khi xì xào bàn tán vây xem tuồng đạt được chút hưng phấn mập mờ tế nhị.
Mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, Dụ Lan Xuyên đều cảm thấy một sự thất bại không thể nói thành lời.
Cũng không phải vì Dụ tổng có trình độ đạo đức cao thượng, không thể nhìn được một chút xấu xa, mà là anh cảm thấy được nơi này lộ ra một bầu không khi vô cùng thê lương vắng vẻ ---- đã từng cho rằng mình có thể bay lên trời, nhưng theo thời gian trôi đi, khí phách dần biến mất, lại càng ngày càng có loại cảm giác ''Mình chẳng là cái gì cả, hơn nữa đời này có thể sẽ luôn như vậy''. Quen với sự bất lực, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm những thứ thấp kém nhất, dễ dàng đạt được nhất là thực và sắc.
Khuyển mã thoải mái truy đuổi dục vọng, thật sự phong lưu phóng khoáng, mọi người đều thừa nhận như vậy cũng là một loại sức quyến rũ khác.
Nhưng bởi vì bất lực mệt mỏi mà tìm kiếm kích thích tê dại, thật sự là đáng thương đến buồn cười, là khủng hoảng tuổi trung niên, mọi người đều phải tới chế giễu.
Cách vách, Hàn Chu bị Hàn Đông Thăng đêm khuya chạy về đón đi. Cam Khanh không hỏi nhiều, nhưng nhìn nét mặt vô cùng lo lắng của anh ta, có lẽ vẫn chưa tìm thấy ông cụ.
''Ông cụ này có thể đi đâu đây?'' Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu cô, nhưng cô lại lười biếng không chịu nghĩ tiếp, mà thả đầu óc mình trống rỗng, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng thật kỳ quái, Cam Khanh đã sớm buồn ngủ đến mức ngáp liên miên lại không hiểu sao không ngủ được. Cô ngồi im ở đầu giường một lúc, không thấy bản thân có chuyện gì đáng giá để mất ngủ, không thể làm gì khác hơn là quy tội cho việc đã qua giờ ngủ, vì vậy cô mở đèn đầu giường, tiện tay lướt di động. Lướt di động có thể xem hết tin tức toàn bộ thế giới, chuyện lớn chuyện nhỏ chuyện lạ, muốn lướt bao lâu có thể lướt bấy lâu, dù sao xem vĩnh viễn cũng không hết được. Thế nhưng mấy dòng chữ với hình ảnh như nước chảy qua võng mạc cô, cái gì cũng không còn dư lại, Cam Khanh ngồi một lúc đã lướt qua một chuỗi dài.
Ánh trăng chảy vào từ ngoài cửa sổ, vẩy đầy trên bồn hoa hải đường.
Cam Khanh đột nhiên nhớ ra, lúc cô còn nhỏ, có một người từng nói với cô: ''Người lớn không nhất định sẽ thông minh, không nhất định sẽ dũng cảm mạnh mẽ, cũng không nhất định sẽ già đời. Bọn họ có thể còn không hiểu nhiều bằng con, đánh nhau cũng đánh không lại con, cũng có lí do ---- có thể là vì một chuyện cụ thể nào đó, cũng có thể là vì thân thể không tốt, ngã bệnh, kích thích tố nào đó trong đầu phân bố không đủ.''
''Người lớn cũng rất kỳ lạ. Cái gọi là ''Người lớn''... Bọn họ lại có lúc thân thể rõ ràng không bị gì, trong lòng cũng không có chuyện gì , nhưng lại ở lúc đêm hôm khuya khoắt ngủ không yên, vô duyên vô cớ mà muốn khóc.''
''Đây đâu phải là người lớn, rõ ràng là người có bệnh rồi?'' Cam Khanh hơn mười tuổi thong thả đung đưa chân, không cho là đúng mà nói với người kia.
Người kia liền nhẹ nhàng nở nụ cười: ''Chờ đến ngày con ngủ không yên, còn không biết tại sao mình không ngủ được, con sẽ hiểu.''
Hóa ra là thật.
Trong nhà Hàn Đông Thăng ở lầu 8, vẫn còn đèn đuốc sáng choang. Đứa nhỏ ngủ ở trong phòng, còn hai vợ chồng chia nhau ngồi hai bên trà kỉ.
Đôi mắt Chu Bội Bội tràn đầy tia máu: ''Có thể đi đâu chứ? Những nơi cha thường đi cũng đã hỏi hết rồi, còn có thể đi đâu chứ?''
Hàn Đông Thăng: ''Em đừng có gấp...''
''Sao tôi lại không gấp cho được?'' Chu Bội Bội đột nhiên nói lớn, ''Trời lạnh thế này! Thời sự ngày nào cũng đưa tin có người già lạc đường chết rét ở ven đường, tôi...''
''Suỵt,'' Hàn Đông Thăng đè lại vai cô, liếc mắt về phía phòng Hàn Chu, ''Nhỏ giọng một chút ---- Kia đều là người già bị đãng trí không nhớ ra nhà, cha chúng ta không đến nỗi ấy. Ngày mai anh xin nghỉ, ở nhà chờ tin tức từ cảnh sát, em yên tâm, khẳng định không sao đâu. Có thể là ở đây không quen nên đến nhà bạn chơi thôi, cũng không chắc có phải đại sư nào lại lừa gạt cha thử mấy cái hạng mục kỳ quái không...Tiêu chút tiền cũng được, coi như để ông cụ vui vẻ, chờ cha trở lại, em cũng đừng lại nổi giận.''
Một lúc lâu Chu Bội Bội cũng không lên tiếng, lát sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: ''Anh nói xem... Có phải bởi vì hôm qua em nói quá nặng lời, cha mới...''
Hàn Đông Thăng thở dài.
Chu Bội Bội ôm mặt khóc: ''Em không cố ý.''
Nhưng lời nói như hắt nước ra ngoài, nước đổ khó hốt.
Ông cụ lạc đường một ngày, có lẽ là giận dỗi với người nhà, nhưng đến ba ngày sau vẫn như cũ không có tin tức gì, vấn đề liền nghiêm trọng.
''Ông cụ có nhà riêng, xem bên đó chưa?''
''Xem rồi Vu ca, mượn chìa khóa bên chỗ người nhà, trong nhà đóng một lớp bụi, gần đây căn bản không có ai đi qua.''
''Có thể nào là về quê không?''
''Ông cụ là người địa phương sinh sống ở đây, không có quê! Họ hàng rất xa bọn em cũng hỏi rồi, không hề có liên lạc.''
''Vậy thật kỳ quái!'' Vu Nghiêm vừa đi vừa nói thầm, ''Cứ cho là bị lừa bán, cũng không thể lừa bán người già được, mới nghe qua mua trẻ con, ai lại rảnh rỗi đi mua người già?''
Tiếng nói dần thấp xuống, điện thoại anh vang lên: ''Chào anh, tôi thuộc đồn công an nhỏ khu Đông Bình... Đúng rồi. bên chúng tôi cũng có vụ án người già bị lạc đường, đang giúp tìm đây... Cái gì?''
Vu Nghiêm đột nhiên dừng chân, nghe xong điện thoại, mặt anh liền biến sắc, nhanh chân chạy đi: ''Lan gia! Lan gia!''
Dụ Lan Xuyên đang chuẩn bị ra cửa đi làm, bị Vu Nghiêm chặn lại. Vu Nghiêm thở hổn hển túm lấy anh: ''Cậu có biết người nào trong hắc đạo không? Cái loại tổ chức bắt người đánh cho tàn phế, đi xin ăn lừa gạt ấy?''
Dụ Lan Xuyên chẳng hiểu ra sao: ''Cậu có bị bệnh không thế?''
''Aiz! Mới vừa rồi co đồng nghiệp khu khác gọi điện thoại đến, bọn họ cũng có người già bị lạc, đều là chuyện mới đây, tình huống không khác lắm với lão Chu ở viện các cậu! Tôi nói với cậu, chuyện này không thể nào là trùng hợp được!'' Vu Nghiêm nói, ''Còn có bà Lâm mất tích đầu tiên nữa, đến nay cũng không có chút tin tức nào. Cậu nhanh tìm người hỏi giúp tôi một chút, nhà ga, bến xe,... Mấy chỗ nhiều người mặt tạp ấy, có lão khất cái gãy chân gãy tay nào mới hay không!''
Dụ Lan Xuyên bị trí tưởng tượng vô cùng phong phú của cậu ta chấn động.
Nhưng cảnh sát Vu đã không rảnh nói tỉ mỉ với anh, xoay người liền chạy đi điều tra camera giám sát.
Cái Bang tuyệt đối sẽ không thừa nhận dưới mí mắt mình có loại chuyện này xảy ra như Vu Nghiêm nói, trong vòng mấy ngày, khất cái khắp nơi đều làm ''Nhiệm vụ cảnh sát'', thần hồn nát thần tính mà dò xét ở địa bàn của mình.
Lại qua một tuần lễ, tính cả bà Lâm mất tích đầu tiên, những nhà tới đồn công an báo án mất tích cụ già đã có mười hai vị, tất cả đều là người tín ngưỡng các loại ''Chuyên gia'' dân gian và bán hàng đa cấp các loại sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Nhóm cảnh sát quật ba thước đất, nhổ củ cải mang theo cả bùn đào ra vài ổ nhóm tương tự.
Có tổ chức ''Giảng đường dưỡng sinh'', bán máy trị liệu, còn có cả bán hàng trên mạng, ẩn hình trên internet,... Càng kỳ quái hơn chính là ngay cả ''Đại sư khí công'' cũng có một đám ủng hộ, một nhóm người già mặc gió mặc mưa theo sát ''Đại sư'' tĩnh tọa, cướp mua trứng gà mà đại sư phát ra!
''Đại sư tự mình đẻ trứng gà cũng không có cái giá này!'' Vu Nghiêm tức giận chạy tới nói với Dụ Lan Xuyên, ''Hắn ta còn chạy mất, chạy mất ngay trước mắt tôi! Giống như người nhện lầu dưới của các cậu ấy, lộn một phát lên cây, như là chơi game pakour vậy, chớp mắt liền biến mất. Mấy cái tín đồ ngu muội giúp hắn kia ánh mắt đều sáng, nói đây là công phu thật của đại sư, là di sản phi vật thể của nước ta. cảnh sát chúng ta không hiểu gì hết, vu khống hãm hại văn hóa truyền thống! Là môn phái nào của các cậu vậy hả? Minh chủ, tôi nói với cậu, tên này bây giờ là nghi phạm quan trọng! Ông Chu và bà Lâm trước khi mất tích cũng từng mua trứng gà từ chỗ hắn ta!''
''Đại sư khí công?'' Lão Dương đại gia nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát, ''Cái này... Thật ra ông có biết một số người...''
Lúc này, từ cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói chen vào: ''Là Hành Cước Bang.''



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.