Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 44:




Editor: Mông Nhỏ
Hình thể của ''Đại sư'' tương đương với một Vu Nghiêm rưỡi, gãy chân, còn không chịu phối hợp.
Vu Nghiêm và đồng nghiệp của mình, thêm cả Hàn Đông Thăng là ba người vừa kéo vừa túm, mồ hôi đầy đầu: ''Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!''
Cứ coi như vừa rồi bọn họ xông tới bắt người gây động tĩnh rất lớn, nhưng từ đầu đến cuối còn không đến 5 phút, đàn lưu manh bụi đời này sao có thể tụ tập nhanh như vậy?
Thật sự có bản lĩnh như vậy, sao bọn chúng còn làm du côn vô lại làm gì? Đi bảo vệ quốc gia không tốt sao?
Hàn Động Thăng thực sự không biết cách chạy, tóc giả bị mồ hôi thấm ướt không chịu nổi, anh ta liền lấy xuống kẹp dưới nách, thở hồng hộc trả lời: ''Có lẽ... Có lẽ là tôi bị lộ tẩy, vừa rồi sau khi vào cửa tôi gặp phải đồng nghiệp...''
Vu Nghiêm chịu phục: ''Đồng nghiệp anh sao lại chạy đến nơi này?!''
Một cảnh sát khác nhỏ giọng nói: ''Chắc là hành hương(*)... Vu ca, chỗ này được gọi là ''Phố tình nhân'', rất nổi tiếng. Hơn nữa ở nơi này gặp phải người quen, tuyệt đối sẽ không chào hỏi lẫn nhau, vậy... Anh biết đấy!''
(*)hành hương: ẩn dụ cho một cuộc hành trình tìm kiếm khám phá ý nghĩa đạo đức, tinh thần to lớn (ở đây dùng với nghĩa mỉa mai)
Trong lòng Vu Nghiêm vô cùng bi phẫn, nghĩ thầm: Độc thân cẩu như tôi, biết cái gì mà biết?
Lúc này, người của Hành Cước Bang đuổi đến nhanh nhất đã bắt đầu vung các loại gậy gộc vọt lên, Hàn Đông Thăng bụng làm dạ chịu, gánh trách nhiệm cản phía sau. Anh ta khẽ quát một tiếng, chợt đẩy đại sư khí công trong tay ra ngoài.
Đại sư khí công vốn do ba người bọn họ nâng đi, lần này không biết Hàn Đông Thăng lấy sức lực đâu ra, chưởng lực lại có thể truyền từ đại sư khí công đến hai cảnh sát, ba người cộng vào một chỗ cũng gần năm trăm cân liền bị một đôi tay của anh ta đẩy lên, cùng nhau vọt lên vài bậc câu thang.
Sau đó anh ta tay không tấc sắt, tiến tới đón nhận gậy gộc của đối phương.
Hàn Đông Thăng dùng cánh tay đặt bên huyệt thái dương, cứng rắn chịu một gậy, ngay sau đó vai di chuyển theo đường vòng cung, va vào đối phương rồi đoạt lấy cây gậy.
Cầu thang khách sạn rất hẹp, một mình Hàn Đông Thăng cầm gậy, gần như đã chặn hết lối đi.
Bóng lưng rắn chắc bình thường lại không thẳng lắm của anh ta, giờ như một ngọn núi.
Vu Nghiêm vất vả lắm mới dừng lại được, giật mình quay đầu nhìn lại.
Bởi vì chuyện Chu lão tiên sinh, anh có tiếp xúc với Hàn Đông Thăng mấy lần. Ấn tượng về người đàn ông này đều là ''Người thành thật không biết tức giận''. Trong phim truyền hình, ''Người thành thật'' hoặc là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hoặc là hiệp sĩ tiếp mâm chẳng hay biết gì. Những nhân vật này thường thiếu linh hồn, kém thông minh, lại không có chút hấp dẫn, chỉ xứng làm đạo cụ tăng thêm tình tiết xung đột.
Rõ ràng bây giờ, hai chữ ''Thành thật'' căn bản là lời chửi mắng.
Mặc dù ngay trước mặt người ngoài, nhưng người vợ đanh đá của anh ta có lúc còn không kìm nén được tính tình mà khó chịu ra mặt, trong âm thầm nhất định không ít lần mắng ''Kẻ bất lực''.
Nếu cô ta nhìn thấy bóng lưng này, nhất định sẽ không thể nói ra ba chữ kia nữa.
Vu Nghiêm nắm chặt côn cảnh sát, giọng nói đã thay đổi: ''Lan gia, cậu nhận lấy tên này đi!''
''Không nhận.''
''Dụ Lan Xuyên!''
Tiếng hô của Vu Nghiêm còn chưa dứt, một bóng người đột nhiên lướt qua vai anh, nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ.
Cầu thang này hẹp đến mức có thể bị một mình Hàn Đông Thăng chặn lại, đến lượt Dụ Lan Xuyên, không biết thế nào lại có vẻ rất rộng. Anh như một cơn gió lướt qua mấy người Vu Nghiêm, ngay cả vạt áo hai bên cũng chưa chạm phải, tựa như một người không có độ dày.
Cùng lúc đó, côn cảnh sát trong tay Vu Nghiêm bị rút mất.
Dụ Lan Xuyên: ''Mau tránh ra.''
Hàn Đông Thăng nghe thấy tiếng gió từ phía sau, chợt nghiêng người tránh qua. Một cái thùng rác inox cao một mét ''Vù'' một tiếng, bay lướt qua anh ta, đụng bay mấy người đang vọt tới, lên lụy đến cả đám người phía sau. Mấy tên Hành Cước Bang khác vòng qua đồng bọn chạy lên. Dụ Lan Xuyên duỗi tay vỗ Hàn Đông Thăng một cái, đồng thời chĩa côn ra ngoài, đâm tới ngực người xông đến, đối thủ đón đỡ theo phản xạ, côn cảnh sát lại đột nhiên dịch lên, hung hăng đập vào cằm hắn.
Hàn Đông Thăng: ''Kiếm tốt.''
''Dùng rất bất lợi,'' Dụ Lan Xuyên xoay cổ tay ---- dùng côn cảnh sát làm kiếm, thật sự quá nặng, cực kỳ không thuận tay, ''Ví dụ như câu vừa rồi, tôi liền cảm thấy anh đang mắng tôi... Còn không ổn định.''
Vu Nghiêm: ''Cậu đâu có đứng cố định một chỗ mà đánh.''
''Bọn chúng lấy côn sắt...'' Dụ Lan Xuyên lấy chân đạp bay một người.
Lúc này, Hành Cước Bang cũng thông minh hơn một chút, nhóm sau cầm một băng ghế làm tấm chắn xông lên, chân ghế hướng về phía trước, cứng rắn đụng lên. Chân ghế đương nhiên dài hơn cánh tay và côn sắt, Dụ Lan Xuyên bị buộc chạy lên vài bậc thang, sau đó chợt xoay người lại, nhảy xuống: ''Tôi cầm vũ khí làm bằng kim loại ----
Côn cảnh sát trong tay Dụ Lan Xuyên giống như tia chớp bổ xuống đỉnh đầu đối thủ, kẻ đứng mũi chịu sào không kịp giơ ghế lên, cho rằng mình sắp vỡ đầu, theo phản xạ nhắm nghiền hai mắt lại.
Nhưng không ngờ côn cảnh sát không theo lẽ thường đập vào đầu hắn, mà lúc hạ xuống lại lệch một chút, lướt qua tai hắn đến gần cằm, đột nhiên đổi từ đập thành quét ngang, hai cái răng kèm theo máu lập tức bay ra ngoài.
Dụ Lan Xuyên lạnh lùng hỏi: ''Đến lúc đó phân biệt phòng vệ chính đáng và phòng vệ quá mức như thế nào, biết rõ sao, đồng chí cảnh sát?''
Vu Nghiêm đầu tiên không biết nên khóc hay nên cười, sau đó không biết tại sao, bỗng nhiên lại thấy không thể cười nổi.
Cái gọi là ''Người chính đạo'', chính là người có thể lấy được tất cả vinh dự, cố gắng để đạt được tất cả thành quả, đều căn cứ vào trật tự xã hội ---- Toefl là từng phần từng phần thi được, luận văn là từng điểm từng điểm sứt đầu mẻ trán có được, tiền lương hàng năm là chịu đựng vô số lần tăng ca mà nhận được.
Mà thành quả cố gắng nửa đời, có thể chỉ bởi vì 4 chữ ''Phòng vệ quá mức'' mà hoàn toàn sụp đổ. Chống lại bọn lưu manh không có gì cả ở tầng dưới chót này, dù làm thế nào cũng đều ném chuột sợ vỡ đồ.
''Nhảy lên cao, cầm côn cảnh sát đập xuống'' cùng với ''Dùng lực tay quét ngang'', hai cách này kém nhau vài phần sức lực. Cái trước có thể đập đầu người thành dưa hấu nát, cái sau cùng lắm cũng chỉ làm hắn ngốc một lúc, thậm chí sẽ không mất năng lực hành động.
Hơn nữa vị tiên sinh văn minh Dụ Lan Xuyên này, lúc xuống tay đã để lại đường sống rất lớn, đồng thời còn phải phân tâm cẩn thận để không ''Phòng vệ quá mức''. Thân và tâm đều hết sức bận rộn, đối phương lại người đông thế mạnh, rất nhanh sẽ không thể ngăn được nữa.
Vu Nghiêm: ''Ra khỏi nơi này trước đã! Cạnh con phố này đều là người của bọn chúng, cho dù bọn chúng có chỗ dựa không sợ hãi, tôi cũng không tin đám lưu manh này còn dám đuổi tới đường cái dùng binh khí quần ẩu!''
''Lền lầu chót,'' Diêm Hạo nói, ''Lầu chót có một cái cửa sắt! Theo tôi!''
Vu Nghiêm: ''Đồng chí người nhện, làm tốt lắm!''
Mặt Diêm Hạo thoáng một cái liền đỏ.
Cho tới nay, cậu vẫn rất sợ nói chuyện với người khác. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt và lời nói của người khác đều là cái giũa, không ngừng mài mòn cậu. Ngay cả lời khen ngợi có lệ cũng khiến cậu khủng hoảng, bởi vì có thể cảm nhận được đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đây là lần đầu tiên, cậu nhận được lời khen ngợi từ người khác, chân thật mà cảm thấy mình đang làm chuyện có ích, đang giúp đỡ người khác.
Điều này giống như một ống máu gà, trực tiếp tiêm vào trái tim cậu, Diêm Hạo gần như có chút ''Phấn khích'' mà vọt lên đầu tiên, chủ động xin đi giết giặc: ''Tôi đi bẻ khóa!''
Diêm Hạo vọt tới bẻ khóa, hai cảnh sát đè lại đại sư khí công như đè cá sống, Dụ Lan Xuyên và Hàn Đông Thăng cản ở phía sau. Đoàn người vừa đánh vừa lui, trên hiện trường chân ghế, gậy gộc và thùng rác bay tứ tung, vô cùng hỗn loạn.
Tay nghề bẻ khóa của Diêm Hạo cũng không quá tốt, mặt sung huyết đỏ bừng, vừa chọc loạn vào ổ khóa, vừa cậy mạnh vặn vặn kéo kéo, chỉ kém dùng răng gặm. Rốt cuộc, tới khi bọn họ không thể lui được nữa, ''Rắc'' một tiếng, khóa cửa với xích sắt rơi xuống.
Diêm Hạo thở phào nhẹ nhõm, tay đều đã nhũn ra: ''Bên này!''
Vậy mà cậu vừa mới bước qua cửa, đi chưa được hai bước, liền lùi trở lại.
Vu Nghiêm đè tay lên lưng cậu, thở hổn hển hỏi: ''Sao, sao vậy...''
Diêm Hạo không trả lời, nhưng Vu Nghiêm đã nhìn thấy ---- bảy tám tên Hành Cước Bang giơ lên đao trong tay, ở lầu chót chờ bọn họ, mũi đao chỉ vào lỗ mũi Diêm Hạo.
Bọn họ bị kẹp ở thang lầu nho nhỏ này.
Đại sư khí công bị bọn họ còng lại thấy có chỗ dựa liền không hề sợ hãi: ''Buông tao ra ngay, lát nữa đánh gãy một chân của chúng mày, để lại cho chúng mày một chân nhảy trở về. Bằng không... Phốc!''
Vu Nghiêm đấm một phát vào cằm hắn, suýt nữa đập bay hơi miệng của đại sư khí công, mặt lập tức sưng lên.
Một cảnh sát khác: ''...''
Vu Nghiêm mặt không đổi sắc hỏi: ''Cậu thấy tôi làm gì sao?''
Cảnh sát nhân dân liền lắc đầu như trống bỏi.
Vu Nghiêm túm lấy cổ áo đại sư khí công, tựa như ác bá uy hiếp nói: ''Nói thêm câu nữa thử xem, lão tử đánh sưng cả mặt bên kia của mày.''
Cảnh sát nhân dân liền vội vàng tỏ vẻ trung thành: ''Vu ca, em không nghe thấy cái gì hết!''
Đúng lúc này, mấy người cầm đao trên lầu chót đã động thủ, chém về phía đầu Diêm Hạo.
Diêm Hạo tránh trái tránh phải trong đao quang kiếm ảnh, cố gắng chặn cửa thông lầu chót, không để bọn họ đi xuống. Nhưng trong tay cậu chỉ có cái móc sắt dùng để trèo tường, rất không tiện tay, trốn tránh vô cùng nguy hiểm, mấy lần suýt nữa rách mất quần áo.
''Dừng lại! Dừng lại!''
''Keng'' một tiếng, móc sắt của Diêm Hạo và một thanh đao đụng vào nhau, tay hai người đồng thời tê dại lui về phía sau, dư âm lại vang vọng xung quanh không ngừng. Hiện trường loạn thất bát tao yên tĩnh lại, song phương cùng nhìn về phía người lên tiếng. 
Người kêu ''Dừng lại'' là Lượng ca.
Lúc này, trên gương mặt luôn ''Không sợ trời, không sợ đất'' của Lượng ca là vẻ hoảng sợ cực độ, trên cổ hắn là một cái tay quấn vải đen, giữa hai ngón tay kẹp một cái dao nhỏ.
Kẻ bắt cóc hắn cao gần bằng hắn, quanh người dùng áo khoác dài bọc chặt chẽ, không lên tiếng, không biết là nam hay nữ.
Kẻ này đội mũ đeo khẩu trang, tóc phủ xuống che nửa cái trán, chỉ lộ ra một đôi mắt. Đôi mắt kia không biết tại sao, khiến cho người ta liên tưởng tới rắn hổ mang chúa, lướt qua đám người nhìn sang, lúc nhìn tới Dụ Lan Xuyên, khóe mắt hơi cong lên, tựa như đang cười.
Dụ Lan Xuyên giật mình sửng sốt, anh nhận ra đôi mắt kia.
Lúc này, kẻ bắt cóc Lượng ca nhẹ nhàng đạp hắn một cái.
''Tránh ra tránh ra, tất cả đều tránh ra.'' Lượng ca lập tức nói, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, rơi vào trong mắt. Nhóm Hành Cước Bang xung quanh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hồi lâu vẫn chần chờ bất động.
Con ngươi Lượng ca thật nhanh chuyển tới khóe mắt, phảng phất muốn nhìn rõ chân diện mục của người sau lưng. Mới vừa muốn nói gì đó, hắn há miệng, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết ---- Kẻ bắt cóc hắn không thèm nói trước một tiếng, một tay giữ lại cánh tay hắn, nơi đó phát ra tiếng vỡ vụn rạn nứt đáng sợ.
Dụ Lan Xuyên bỗng dưng biến sắc: ''Cam... Làm gì vậy!''
Hàn Đông Thăng lại lui nửa bước, vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, khó có thể tin lẩm bẩm nói: ''Vệ Kiêu?''
Dụ Lan Xuyên: ''Hả? Ai?''
Hàn Đông Thăng chưa kịp trả lời, Lượng ca sau khi kêu thảm thiết liền nức nở gào lên: ''Đều tránh ra! Điếc sao! Để cho bọn họ đi! Đi!''
Không phải tất cả mọi người đều có thể thông qua một đôi mắt liền lập tức nhận ra ''Người quen''. Trừ Dụ Lan Xuyên, những người khác chẳng qua chỉ cảm thấy vị bắt cóc Lượng ca kia nhìn hơi quen mắt.
Vu Nghiêm có chút không hiểu tình huống bây giờ, nhỏ giọng hỏi: ''Lan gia...''
Dụ Lan Xuyên giơ tay lên ---- rất lâu rồi anh không dùng quá nhiều sức như vậy, tay cầm côn đã có chút mềm nhũn, hơi run rẩy: ''Mang theo phạm nhân của cậu, đi.''
Nhóm người khẩn trương đề phòng, Dụ Lan Xuyên đi đầu, Diêm Hạo bọc hậu, chậm rãi đi xuống dưới lầu.
Lúc đi qua bên cạnh Lượng ca, Dụ Lan Xuyên đột nhiên dừng bước, không đầu không đuôi nói: ''Mười mấy tên lưu manh xách theo hung khí đánh lén cảnh sát, chuyện này lộ ra ngoài, đủ để xử mấy người vài năm.''
Vu Nghiêm dù không hiểu vì sao Dụ Lan Xuyên lại muốn chọc giận Lượng ca vào lúc này, nhưng cũng biết người bạn từ nhỏ này mặc dù thỉnh thoảng không nhờ vả được, lại không phải người thích gây chuyện thị phi, nhất định có mưu tính riêng, vì vậy lập tức tiếp lời: ''Mục tiêu hôm hay của chúng tôi vốn là tên phạm nhân lừa gạt này, nhưng chuyện tổ chức đánh lén cảnh sát, nhóm mấy người cũng không chạy thoát được!''
Nhưng Lượng ca không hề phản ứng chút nào với câu uy hiếp này của cảnh sát, thậm chí mơ hồ còn có chút mong đợi.
Cả người hắn giống như vừa vớt ra từ trong nước, toàn thân treo trên cái tay chặn ngang cổ họng hắn, nói không ra lời. Vu Nghiêm thấy rõ vẻ mặt hắn, cảm thấy rất kỳ quái ---- sự sợ hãi trên mặt tên Lượng ca này không phải sợ bị đánh, cũng không phải sợ bị chém, ngược lại giống như là thấy quỷ!
Vì vậy anh ta nhìn kỹ kẻ đeo khẩu trang một cái, một lát sau, năng lực phân biệt mặt người được rèn luyện khi làm cảnh sát login, Vu Nghiêm kinh hãi: ''Cô... Cô là...''
Kẻ bắt cóc kia trừng mắt nhìn anh ta, sau đó hơi nghiêng đầu, nâng nâng cằm, ý bảo bọn họ nắm chặt thời gian mau cút đi.
Nhưng vào lúc này, Dụ Lan Xuyên đột nhiên lướt qua Lượng ca, duỗi tay nắm lấy cổ tay kẻ bắt cóc.
Giữa ngón tay kẻ bắt cóc đang cầm đao, bị anh đụng phải, mũi đao lập tức kéo thành một vết máu nhỏ trên cổ Lượng ca. Lượng ca kêu ''A a'', há miệng thở hổn hển, thế nhưng lại tại chỗ tiểu trong quần.
Nhóm người Hành Cước Bang xung quanh lại xôn xao lên.
Hàn Đông Thăng thất thanh kêu lên: ''Tiểu Dụ gia!''
''Cảm ơn đã giải vây,'' Dụ Lan Xuyên từng chữ từng chữ nói với kẻ bắt cóc, ''Nhưng tôi lặp lại lần nữa, đưa người đến đồn công an.''
Đều thế này rồi, anh ta lại giống như Đường Tăng hồ đồ, không tranh thủ chạy, lại còn so đấu hăng say với ''Quân ta''!
Hàn Đông Thăng không biết vì sao, so với lúc nãy đánh nhau còn căng thẳng hơn, nhẹ giọng vội vàng nói: ''Tiểu Dụ gia, mau buông tay vị... Vị bằng hữu này ra, chúng ta đi trước!''
Dụ Lan Xuyên mắt điếc tai ngơ: ''Đi trước đi.''
Kẻ bắt cóc dường như cũng rất bất đắc dĩ, tay Dụ Lan Xuyên dùng sức nắm lấy cổ tay người nọ, nhiệt độ từ lòng bàn tay mau chóng thấm ướt vải mỏng, vừa ấm áp, lại vừa hùng hổ dọa người.
Hai người giằng co trong một rừng gậy gộc.
Huyết sắc trên mặt Hàn Đông Thăng sắp biến mất.
Lúc này, kẻ bắt cóc cười khẽ một tiếng, thở dài, dường như là chịu không nổi Dụ Lan Xuyên, đành thỏa hiệp.
''Tôi không tin cô, cùng đi với chúng tôi.'' Dụ Lan Xuyên vừa ý bảo đồng bạn rút lui ra ngoài, một tay chặt chẽ lôi kéo kẻ bắt cóc.
Độ cong trên khóe mắt kẻ bắt cóc liền biến mất ---- tiểu từ đừng có được voi đòi tiên.
Dụ Lan Xuyên chậm rãi nhấc lên cánh tay đang cầm côn cảnh sát, giống như thật sự định không phân biệt địch ta, ở ngay chỗ này động thủ cùng với ''Quân ta''.
May mà sắc mặt kẻ bắt cóc dù rất lạnh lẽo, lại rốt cuộc không động thủ. Trong ánh mắt soi mói run sợ của Hàn Đông Thăng, kẻ bắt cóc Lượng ca lại bị Dụ Lan Xuyên kéo đi. Ba người duy trì tư thế quái dị, từng chút từng chút nhích ra bên ngoài.
Cảnh tượng này nếu để người không rõ tình huống nhìn thấy, có thể trong chốc lát sẽ không thể nhìn ra ai với ai là một nhóm.
Bọn họ cứ như vậy nhích ra khỏi khách sạn tình lữ hung tàn. Kẻ bắt cóc Lượng ca đột nhiên cảm giác được gì đó, buông lỏng tay đang chặn trên cổ họng hắn, đồng thời búng tay vào mạch môn của Dụ Lan Xuyên, ném Lượng ca nửa chết nửa sống vào trong ngực Dụ Lan Xuyên, liền xoay người rời đi. Ngay sau đó, tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, ngoại viện mà cảnh sát canh cửa gọi điện cuối cùng cũng tới.
Nhóm lưu manh thấy chuyện không ổn, giống như bầy gián rối rít chui về mọi hướng, trốn trốn tránh tránh.
Dụ Lan Xuyên có thói ở sạch, kẻ bắt cóc đột nhiên giao Lượng ca đầy người tanh tưởi cho anh, anh nhận cũng không được, đẩy cũng không xong. Nhất thời luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi, lại vừa ngẩng đầu nhìn lại, đã không thấy bóng người nào cả.
Lượng ca co quắp trên mặt đất, cánh tay phải mềm nhũn rũ xuống, vết máu từ trong tay áo thấm ra ngoài.
Hàn Đông Thăng vội vàng ngồi chồm hổm xuống, xé tay áo hắn ra.
Diêm Hạo ghé đầu nhìn, ''A'' một tiếng: ''Gân tay hắn... Bị đánh gãy.''
Hàn Đông Thăng và Vu Nghiêm cùng lúc nhìn sang Dụ Lan Xuyên ----
Hàn Đông Thăng: ''Tiểu Dụ gia! Cậu có biết hắn ta là ai sao, sao cậu dám...''
Vu Nghiêm: ''Má ơi, Lan gia, tôi không nhận lầm đấy chứ? Mới vừa rồi là Mộng Mộng lão sư của tôi...''
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời câm miệng, hai mặt nhìn nhau, bầu không khí liền lập tức yên lặng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.