Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 51:




Editor: Mông Nhỏ
''Chết tiệt!'' Vu Nghiêm chửi thề qua bộ đàm, ''Như thế mà cũng để cho hắn chạy được, các cậu làm ăn kiểu gì vậy hả!''
Mấy vị cảnh sát nhân dân ''Làm việc bất lợi'' trên lầu oan ức muốn chết, nghe trách mắng như vậy chỉ muốn hét lên với người dưới lầu ''Anh có giỏi thì anh lên đi''. Bọn họ không dám đánh trả, quân đoàn người già tinh thần chiến đấu mười phần lại không chút nào khách khí, một ông cụ giơ cái chổi lớn lên đập xuống lia lịa.
''Cảnh sát mấy người từ sáng đến tối có thể làm việc nghiêm chỉnh hay không? Có bản lĩnh thì đi bắt Bin Laden đi, chỉ biết hãm hại dân chúng!''
''Ông à, ông bỏ vũ khí xuống trước đã, có chuyện gì từ từ nói... Đừng đánh nữa! Rõ ràng là mấy người hãm hại cảnh sát!''
Kẻ hiềm nghi nhảy ra ngoài từ cửa sổ râu ria xồm xoàm, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng khoảng chừng 60 tuổi, thân thủ lại nhanh nhẹn bất thường.
Hắn không hề rơi tự do, mà bắt được một song cửa sổ, giống như con khỉ tự quăng mình lên một tán cây đại thụ trong tiểu khu, cuộn tròn thân thể, hai tay bảo vệ mặt, dựa vào cành khô giảm xóc rơi xuống. Xuống gần đến mặt đất, hắn đột nhiên mở ra toàn thân, hai tay bắt lấy thân cây đu một cái, trực tiếp bay qua đỉnh đầu nhóm cảnh sát trước giờ không hề biết bay!
''Đuổi theo!'' Vu Nghiêm cầm côn cảnh sát lên, ''Vòng qua phía trước chặn hắn lại!''
Cảnh vật nơi này không giống lần đuổi bắt đại sư khí công trước đó ---- Ở đây không có ngõ nhỏ nào, đi ra ngoài tiểu khu dân cư chính ra đường cái bằng phẳng rộng lớn.
Cảm ơn khoa học kỹ thuật ngày nay, khinh công của hắn ta cho dù tốt, chỉ cần không có nơi chui vào, tuyệt đối sẽ không chạy thoát được ô tô.
Mấy chiếc xe cảnh sát theo lệnh vòng qua phía trước, tiếng còi cảnh sát vang lên kịch liệt, phía trước bị chặn đường, phía sau có người đuổi theo.
Trên mặt kẻ tình nghi bị đuổi theo chợt lóe lên vẻ ngoan độc, đột nhiên, hắn ta quay người lại giữa không trung, mạnh mẽ quăng thứ gì đó về phía Vu Nghiêm đang đuổi theo không bỏ.
Vu Nghiêm chỉ nhìn thấy động tác của hắn ta, không thấy rõ đối phương ném ra cái gì. Nhưng trong nháy mắt đó, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tập kích, tóc gáy anh đều dựng hết cả lên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Xong đời, muốn chết.
Đúng lúc này, sau lưng anh đột nhiên dán lên một bàn tay, mạnh mẽ đè anh xuống. Vu Nghiêm ở phía trước trọng tâm không ổn định, suýt chút nữa nằm sấp xuống, đồng thời, có thứ gì đó bay sượt qua ót anh, ''Đinh'' một tiếng!
Vu Nghiêm lảo đảo vài bước, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống mặt đất, kinh hồn định quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy người dùng tay đè anh xuống là Diêm Hạo, trong tay Diêm Hạo mang theo một cây côn sắt đen thui, trên côn sắt dính vài cây phi đao đang lóe ánh sáng lạnh, chính là thứ mà kẻ tình nghi vừa ném về phía anh!
Diêm Hạo không kịp nói chuyện với anh, nhảy lên mấy cái đuổi theo kẻ tình nghi. Đối phương lặp lại chiêu cũ, mở tay ra, trong gió liền truyền đến tiếng rít sắc nhọn, lại là một đống phi đao!
Diêm Hạo vung cây côn sắt quỷ dị trong tay thành cần gạt nước, xoay tròn kín không một kẽ hở, gần như đều thành tàn ảnh, những cây phi đao đều bị cây gậy quỷ dị trong tay cậu ta hút lấy. Diêm Hạo tiến lên hai bước đuổi theo kẻ tình nghi, xoay người quét chân, kẻ tình nghi liền thay đổi sắc mặt, vì né tránh mà dùng sức nhảy lên, lại không để ý trên đỉnh đầu vừa lúc có một cành cây thô to.
Kẻ tình nghi cứ như vậy mà nhảy lên, trực tiếp đụng phải cành cây, ngay tại trận mà tự mình đụng thành chấn động não, hừ cũng không hừ một tiếng, liền rơi thẳng xuống đất ngất đi.
Nhóm cảnh sát nhân dân đuổi tới: ''...''
Đại thụ run bần bật.
Khinh công truyền thống sở dĩ không khoa học, chính là tại điểm này ---- trước khi tu luyện không có hệ thống quy củ huấn luyện, cũng không dạy đệ tử nền tảng an toàn ''Mắt xem 6 phương, tai nghe 8 hướng'', chạy nhanh như vậy, không có việc gì còn muốn trèo cầu thang, có thể không xảy ra ''Tai nạn xe cộ'' sao?
Mấy cao thủ khinh công bay tới bay lui đó, có mấy ai chưa đâm đầu vài lần? Chỉ là mọi người vì duy trì hình tượng tiên khí, nhất trí không cho người ngoài biết mà thôi.
Nhóm cảnh sát nhân dân đồng loạt xông lên, còng lại kẻ tình nghi.
''Trong túi có gì đó... Từ từ, đây là... Mẹ nó!'' Mấy cảnh sát ba chân bốn cẳng lục soát ra một đống dao giải phẫu trên người kẻ tình nghi. Chúng được gắn trên súng bắn tương tự như đồ chơi của trẻ con, khi ấn chốt mở sẽ bắn những lưỡi dao sắc bén ra, trong cự ly ngắn rất có lực sát thương, ''Lão Vu, mạng chó của anh thật đủ cứng rắn.''
''Tôi rất cảm ơn mọi người,'' Chân Vu Nghiêm còn có chút mềm, khập khiễng đi tới, cười khổ vỗ vỗ vai Diêm Hạo, ''Sao cậu lại tới đây?''
Diêm Hạo giống như muỗi kêu ''Vo ve'' một câu: ''Dương bang chủ bảo tôi tới. Bọn họ nói những kẻ này có khả năng liên quan tới ma giáo, sợ mọi người gặp nguy hiểm.''
''Phù...'' Vu Nghiêm suýt chút nữa chết lúc này còn đang nghĩ lại mà kinh, có chút thở không nổi, hai tay chống đầu gối, anh cong lưng nghiêng đầu đánh giá côn sắt trong tay Diêm Hạo, ''Công phu này của cậu là gì vậy, nội công sao? Còn có thể hút đao nhỏ?''
Cao thủ tại dân gian, chân nhân bất lộ tướng đây!
Vu Nghiêm không khỏi cảm thấy kính nể.
Diêm Hạo xấu hổ trả lời: ''Nam châm sắt.''
Vu Nghiêm: ''...''
''Chuyên môn phòng ám khí,'' Diêm Hạo ngại ngùng nói, ''Tôi hơi bị cận thị và quáng gà... Chơi máy tính nhiều quá, người khác phóng ám khí nhìn không rõ lắm.''
Vu Nghiêm nâng lên cái đầu vừa rớt xuống của mình, nghĩ thầm: ''Danh môn chính phái các cậu xem như game over rồi.''
Mội đồng nghiệp chạy tới: ''Vu ca! Anh không sao chứ? Aiz, kẻ tình nghi này xử lý thế nào, chính hắn ta tự đụng thành chấn động não rồi, áp giải đi hay là đưa đến bệnh viện?''
''Thôi,'' Vu Nghiêm thống khổ đứng thẳng dậy, nghĩ thầm: ''Dù sao cũng đủ dùng, ma giáo với bọn họ xem như kẻ tám lạng người nửa cân.''
''Trước...'' Vu Nghiêm liếc mắt nhìn xuống, bỗng nhiên ngẩn người, ''Đợi chút.''
Anh ghé sát vào kẻ tình nghi đang hôn mê bất tỉnh, phát hiện trên thái dương kẻ này có chỗ hơi gồ lên ---- Giống như ngâm trong nước quá lâu, da trên bụng ngón tay bị nhăn lại.
Vu Nghiêm tới gần quan sát chốc lát, đeo găng tay, cẩn thận nắm lấy khối da kia, vậy mà lại kéo xuống được một lớp da trên mặt kẻ tình nghi!
Đó là một lớp màng rất mỏng, cùng loại với chất dẻo hoặc keo silicon gì đó, đồi mồi và nếp nhăn ở mặt trên làm rất thật, nhưng cũng không giống ''Mặt nạ da người'' trên phim truyền hình có thể lột ra cả một tấm, tựa như bánh xuân vậy ---- Nó được ghép lại từ những miếng nhỏ hơn, hình dáng mỗi miếng đều được cắt xén tinh tế, vị trí ghép nối đều là những chỗ dễ xuất hiện nếp nhăn và nứt da trên mặt, để lại những khe rãnh rất tự nhiên, có sờ cũng không thể sờ ra khác biệt!
Dưới mặt nạ, là gương mặt của một người đàn ông trung niên, làn da có chút đỏ lên vì xé mở mặt nạ, ngũ quan hung ác.
Có một gương mặt như vậy, ở trên đường hỏi đường chỉ sợ cũng không có ai dám nói chi tiết cho hắn ta. Nhưng khi đeo mặt nạ, hắn ta lập tức liền nhanh chóng biến hóa, thành một ông cụ mặt mũi hiền lành, đặc biệt dễ dàng lấy được lòng tin của ''Bạn cùng tuổi.''
''Trở về điều tra kẻ này xem có lịch sử phạm tội hay không,'' Vu Nghiêm nhẹ nhàng thở ra, ''Những tên ma giáo này thật nhiều thủ đoạn.''
Cùng lúc đó, trong một khu dân cư khác ở Yến Ninh, một chiếc minibus dừng dưới bóng cây, một người thanh niên bước xuống xe, chính là người đi đón ông Chu, Hứa Thiệu Văn.
Hiện giờ, bọn họ rõ ràng đã cẩn thận hơn, xe khách đổi thành minibus, không dám đứng ở chỗ đông người, trên thân xe vẫn vẽ ký hiệu đoàn lữ hành vùng quê để che giấu tai mắt người khác.
Lái xe ép vành mũ xuống, ở phía sau Hứa Thiệu Văn nói: ''Tôi đã sớm nói rồi, kiên trì từ tốn, đừng quá tham lam. Lúc chọn người cần tỉ mỉ chút, ít người một chút, để những người này thay nhóm chúng ta chạy chân tung lưới, không cần dẫn nhiều người như vậy tới căn cứ, căn cứ là nơi bồi dưỡng người trung thành ---- Mấy người lại cứ tính toán kiếm nhiều tiền, một lần bắt nhiều người như vậy! Giờ thì hay rồi, kinh động tới cảnh sát rồi đúng không?''
''Anh nghĩ rằng tôi muốn hầu hạ nhiều ông già bà già thế sao? Còn không phải vì chỉ tiêu năm nay chưa hoàn thành! Vừa nói linh tinh liền hết năm, không làm thế thì làm sao bây giờ?'' Vẻ mặt Hứa Thiệu Văn lạnh lùng, ''Mấy tên làm ở địa phương nhỏ kia, động một cái liền phát triển tín đồ ở một thôn, làm sao biết được áp lực cạnh tranh ở thành phố lớn của chúng ta? Riêng một khu đã có hai nhóm bán thực phẩm chức năng, một nhóm luyện khí công, ngay cả châm cứu giảm béo cũng đã bắt đầu hô khẩu hiệu kéo người, tiền thuê nhà thì quá con mẹ nó đắt! Nghe nói bọn phế vật ở Xuân Tự Bộ kia, vừa đến Yến Ninh không bao lâu đã bị người tận diệt rồi... Aiz, tôi cũng muốn chuyển đà rồi. Đây là đơn cuối cùng của năm nay, tôi tính giờ gom đủ một xe, chúng ta liền hoàn thành nhiệm vụ ---- Có người đến đây!''
Người già thường chỉ sớm chứ không trễ, còn chưa tới thời gian hẹn sẵn, người cũng đã gần đủ rồi.
Hứa Thiệu Văn tươi cười rạng rỡ lần lượt tiếp đón, lần này, hắn còn phát thêm cờ nhỏ và mũ đỏ, thoạt nhìn thật sự giống một đoàn du lịch chính quy.
''Ông chậm một chút, trên xe có nước... Tin rằng lộ trình 10 ngày của chúng ta sẽ vô cùng thú vị, không chỉ... mà còn có thể thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp, còn có thể tẩm bổ linh hồn... Ấy, ông, ông là...''
Hứa Thiệu Văn đỡ lấy cụ già lên xe cuối cùng, có chút nghi hoặc nhìn gương mặt lạ hoắc này: ''Trước kia ông từng tời tham gia hoạt động của chúng tôi sao?''
Ông cụ chống gậy, co rúm thành một khổi nhỏ, có chút lúng túng nhìn hắn.
Một ông cụ lên xe trước vội vàng nhô đầu ra từ trong xe: ''Lão Dương là tôi mang đến, trước kia từng chơi cờ với nhau, nhà thật sự không ở được nữa, cũng sắp ngủ ngoài đường rồi. Tôi thấy ông ấy tôi nghiệp, liền dẫn ông ấy tới cùng.''
Hứa Thiệu Văn khẽ nhíu mày.
''Tiểu Hứa, mang thêm một người đi đi, lão Dương không phải không có tiền, chẳng qua là không có biện pháp nào. Hơn chín mươi, tuổi tác quá lớn, khách sạn vừa nhìn thấy chứng minh thư, đều trước tiên hỏi người nhà đâu, vừa nghe rằng không có người nhà, không chỉ không dám tiếp đãi, mà còn muốn báo cảnh sát.''
Hứa Thiệu Văn vừa nghe thấy số tuổi, trong lòng liền tặc lưỡi, khách sạn không muốn tiếp đãi, tổ chức tà giáo bọn họ cũng không muốn tiếp đãi! Chỉ cần thở gấp mà tư thế không đúng, không chuẩn liền đi luôn. Mấy lão già này sống lâu như vậy để làm gì, tu luyện thành tinh sao?
Đang nghĩ ngợi xem tìm lý do nào để từ chối, lão Dương lắp bắp lấy ra một bọc giấy nhét vào lòng hắn, trông mong nói: ''Sáng sớm đến ngân hàng xếp hàng mới lấy được, lão Phùng nói tôi là thêm vào, sợ mọi người không cần tôi, liền lấy nhiều thêm một chút, tổng cộng mười vạn. Tiểu tử, mang thêm tôi đi đi.''
Lỗ tai Hứa Thiệu Văn hơi động, quay đầu liếc lái xe một cái.
Lái xe nhẹ nhàng gật đầu với hắn, có thêm sáu vạn, hai người bọn họ có thể chặn ngang mất một nửa, vừa lúc dùng làm phí tăng ca.
Hứa Thiệu Văn ra vẻ chần chừ, hồi lâu sau, mới miễn cưỡng gật gật đầu: ''Cái này thật sự là không hợp quy định... Aiz, xem ông thật sự đáng thương, được rồi, trách nhiệm này tôi liền gánh chịu vậy!''
Lão Dương run run rẩy rẩy đỡ tay hắn lên xe.
''90,'' Lòng bàn tay Hứa Thiệu Văn ấm áp mạnh mẽ, giống như nâng lên một vật không hề nặng chút nào, nhẹ nhàng mà nâng lão Dương lên xe. Hắn theo thói quen nghề nghiệp, thuận miệng nói: ''Ông của tôi nếu còn tại thế, chắc cũng giống như ông vậy. Trước kia tôi rất thích nghe ông cụ nói chuyện, cả một thế kỷ, xảy ra chuyện gì ông ấy đều biết, nghe bao lâu cũng không chán.  Người nhà ông thật sự quá không biết quý trọng ông rồi.''
Lão Dương ngẩn người, trong nháy mắt, vẻ hơi khẩn cầu trên mặt ông biến mất, mí mắt hạ xuống, ánh mắt lại có chút bất đắc dĩ.
Giả trang thành một chiếc minibus ''Lão mũ đỏ'' thêm ký hiệu ''Đoàn du lịch Hoàng Hôn'', lén lút trà trộn vào dòng xe cộ, rời khỏi Yến Ninh, một chiếc xe con có chút cũ im hơi lặng tiếng mà theo sát phía sau.
Dụ Lan Xuyên đang ở công ty mở họp về hợp đồng cũ, sau khi trình bày xong chỗ mạo hiểm cuối cùng, liền thấy tin Wechat của Hàn Đông Thăng: ''Tôi bắt kịp bọn chúng rồi.''
''Đã biết.'' Dụ Lan Xuyên bưng ly cafe lên che, nhanh chóng trả lời, ''Đã cài máy định vị, Cái Bang cũng có người theo dõi.''
Hàn Đông Thăng có chút lo lắng: ''Tiểu Dụ gia, ngộ nhỡ bên bọn chúng có cao thủ tọa trấn thì làm sao bây giờ. Dương bang chủ lớn tuổi như vậy rồi, tôi hiện giờ mà động thủ với kẻ khác thật sự không nắm chắc. Cậu thật sự không thể gửi Minh chủ lệnh sao?''
Dụ Lan Xuyên xem Wechat, còn phải nhất tâm nhị dụng(*) tranh luận với đồng nghiệp công ty: ''Giải quyết vấn đề là chuyện của phòng có nghiệp vụ liên quan, phòng khống chế nguy hiểm chỉ đưa ra nhắc nhở nguy hiểm, thay thế lấp liếm cầm cổ quyền là có nguy hiểm pháp luật, tôi có nói sai cái gì sao?''
(*)nhất tâm nhị dụng: làm 2 việc 1 lúc
Tay anh cũng không nhàn rồi, gửi Wechat dưới gầm bàn hội nghị: ''Tôi sẽ không, chuyện kẻ tình nghi muốn gây chiến, muốn gửi thì mấy người gửi.''
Hàn Đông Thăng: ''...''
Bỗng nhiên, điện thoại Dụ Lan Xuyên lại rung lên, anh vốn tưởng là Hàn Đông Thăng, cúi đầu vừa nhìn, thế nhưng lại là Cam Khanh.''
Cam Khanh gửi một ảnh chụp chuỗi ngọc cho anh, ghi chú: ''Chuỗi ngọc may mắn năm mới, giao hàng tận nhà, tiểu Dụ gia, nhớ tính tiền.''
Dụ Lan Xuyên không hiểu ra sao ---- Có ý gì, ép mua ép bán?
Ngày mùa đông luôn đặc biệt ngắn, màn đêm rất nhanh liền hạ xuống, che đậy cho chút người có ý đồ xấu.
Mười giờ, Thế giới cực lạc đúng giờ tắt đèn, ngay cả một bóng điện dư thừa cũng không muốn hao phí. Ông Chu nằm nửa giờ, quanh mình yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có. Ông lôi túi của mình ra từ dưới gầm giường, lén lút bò dậy, rón ra rón rén đi ra ngoài.
''Lão Chu?'' Lão Ngô giường bên cạnh có chút động tĩnh liền mất ngủ đột nhiên lên tiếng, ''Ông đi đâu vậy?''
Ông Chu khẽ run rẩy: ''Tôi... Tôi đi toilet.''
Lão Ngô ở trong bóng đêm nhìn ông một lúc: ''Đi toilet sao còn mang cả balo?''
Ông Chu luống cuống chân tay đứng ở cửa một lúc, ông thói quen hiền hậu, chuyện nói dối lừa đồng bạn để tự mình vụng trộm chạy trốn ông không làm được. Cả đời không hay nói dối, thật sự cũng không biết nói dối thế nào, vì vậy ông cắn răng đi đến bên giường lão Ngô, thấp giọng nói chuyện mà mình đã phát hiện ra.
Lão Ngô im lặng giây lát: ''Tôi cũng thấy buổi chiều hoạt động trở về ngủ rất say, đến tối trái lại lại không ngủ được.''
Ông Chu: ''Thật sự rất bất thường! Hai chúng ta cùng nhau đi thôi.''
Lão Ngô: ''Tiền đều đưa rồi...''
''Đừng nói đến tiền nữa,'' Ông Chu nôn nóng nói, ''Rời đi nơi này trước đã, nếu không được thì báo cảnh sát rồi quay lại.''
Lão Ngô do dự một lúc lâu, rốt cuộc bị ông thuyết phục, cái gì cũng không lấy, liền đi theo ông Chu chạy ra khỏi căn nhà. Có lẽ là cảm thấy những người già này quá ngốc, không cần trông giữ quá nghiêm ngặt, bảo vệ ở cửa một người ngủ, còn một người ra ngoài hút thuốc. Hai ông già không phí chút sức liền chạy tới cửa sau của căn nhà.
Ông Chu nói: ''Hôm nay tôi không thể không chạy được, bằng không ngày mai bọn họ đơn độc 'Thêm khóa' cho tôi, chỉ có một mình tôi, loại nước kia không uống cũng phải uống, không cách nào trốn được...''
Đúng lúc này, phía trước có đèn xe chớp lóe, ngay sau đó là một tiếng còi ô tô. Bảo vệ đang ngủ gật nghe thấy âm thanh, ngáp một cái đi tới sân sau mở cửa cho bọn họ. ''Bác sĩ Hứa'' mang nhóm người hắn lừa gạt tới liền dẫn đầu xuống xe, ngay sau đó, vài bóng người mới lảo đảo đi xuống từ trên xe, nhìn qua đều là những người già hành động chậm chạp.
Ông Chu thở dài: ''Lại là một nhóm nữa, bọn họ cuối cùng muốn kiếm bao nhiêu tiền?''
Lúc này, lão Ngô bên cạnh bỗng nhiên nói: ''Gần đây không có trạm xe bus, chúng ta đi như thế nào? Có người tới đón ông sao?''
''Không có,'' Ông Chu còn đang chú ý tới minibus, thuận miệng nói, ''Tôi biết cửa ở sân sau hướng phía Nam, đi thêm mấy chục dặm là có trạm xe bus đường dài, đi nửa đường sẽ thấy. Hai chúng ta đi chậm, từ từ đi, đi đến kia thì trời cũng đã sáng, nhờ xe trở về.''
''A...,'' Lão Ngô chậm rãi gật gật đầu, ''Không ai đón ông sao.''
''Cái...'' Ông Chu đột nhiên bị người bên cạnh đẩy mạnh một cái, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Ngay sau đó, liền thấy ''Chiến hữu'' cùng chạy trốn với ông nhanh chóng đứng dậy, chạy ra xa mấy mét hô to: ''Ở đây có người muốn chạy trốn, còn nói muốn bán đứng đạo sư.''
Đèn xe đột nhiên chiếu tới, ông Chu trợn mắt há hốc mồm ngồi dưới đất. Lão Ngô vừa hét lên liền khiến căn nhà đang ngủ say bừng tỉnh, chung quanh nháy mắt liền đèn đuốc sáng trưng.
Chỉ trong giây lát, một đám nhân viên công tác chạy ra từ trong nhà. Sắc mặt Hứa Thiệu Văn lạnh lẽo, ra dấu cắt với lái xe bên cạnh, xoay người nhìn về phía một đám người già, lại vội vàng bày ra vẻ ôn hòa: ''Ông cụ này tinh thần không tốt lắm, không có việc gì, chúng tôi sẽ đơn độc cách ly ông ta, chờ ông ta ổn định lại đưa về nhà... Muộn rồi, đi thôi, mọi người cẩn thận dưới chân, chúng ta đi nghỉ ngơi.''
''Từ từ đã.''
Lão Dương xuống xe cuối cùng dùng gậy nhẹ nhàng chống xuống đất, dưới ánh nhìn của Hứa Thiệu Văn, ông chậm rãi thẳng lại lưng mà vừa rồi vẫn còn cong thành dấu chấm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.