Không Phải Duy Nhất

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, ấm áp lại mềm mại lọt tới
Sau khi Chu Việt chết, cô đã khóc rất nhiều, cô cũng không rõ bản thân mình đã bao lâu rồi chưa được thấy ánh nắng mặt trời nữa
"Sao lại không ngủ thêm chút nữa?"
Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, còn trong sáng hơn một chút
______Là Chu Việt của 6 năm trước
Cô ngơ ngẩn mà nhìn anh, ánh mắt lướt qua một chút gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, cho đến khi mất đi ý chính:
"Hình như em vừa gặp ác mộng"
"Ác mộng?"
"Em mơ thấy anh đã chết, là do tai nạn xe cộ. Cảnh sát gọi điện tới, thời điểm em đi đến bệnh viện nhận thi thể, chân tay anh đều đứt gãy lại (*) phùng lên"
(*) ai hiểu chỗ này "phùng lên" là gì thì cứu mình với QAQ
Chưa kịp nói xong, Chu Việt đã giơ tay che miệng cô lại
"Tư Tư ngoan, đừng nói những chuyện khinh khủng như vậy, chỉ là ác mộng mà thôi"
Phải không?
Chỉ là ác mộng thôi sao?
Thấy cô vẫn ngồi trên giường mà không có phản ứng gì, anh cúi xuống hôn cô một cái, rồi lại đứng lên
"Nếu em đã nói vậy thì ngủ thêm một chút nữa rồi hẵng dậy, anh đi giúp em làm bữa sáng, buổi sáng hôm nay ăn mì nhé"
Chu Việt rất nhanh đã nấu xong một bát mì trường thọ, ở bên trong còn có hai miếng (*)trứng bao quanh mì
(*) đoạn này mình ko rõ nên nếu có sai thì mọi người bảo để mình sửa nha

Đây là thói quen của cả hai từ nhỏ đến lớn
Chẳng qua hồi trước tương đối nghèo nên anh đều đem hết cho cô, còn bản thân thì không ăn
Bây giờ anh đã có một nhà loại nhỏ và công ty, kỳ thật không cần thiết phải làm như vậy
Nhưng Chu Việt rất thản nhiên nói: "Từ 20 năm trước đều là chúng ta nương tựa vào nhau, anh đã quen với điều đó rồi"
Anh đối với cô thật sự rất tốt, vô cùng tốt
Huống chi cùng nhau đi qua 1 khoảng thời gian rất dài, cả hai đã biến thành sinh mệnh của nhau thế nên hoàn toàn không tồn tại ý niệm khác
Anh sẽ tưởng tượng trái tim mình bỗng nhiên một ngày vì người khác mà phản bội cô sao?
Cô chậm rì rì mà ăn xong bát mì kia, phục hồi lại tinh thần
Thầm an ủi trong đầu: Những chuyện kia thật sự chỉ là một giấc mơ
Chu Việt lái xe đưa cô đi làm, thoát khỏi suy nghĩ trong đầu thì liền tới công ty anh
Vẫn tầm tan làm đúng giờ tới đón cô, đi đến một nhà hàng ăn cơm chiều, anh còn mua cho cô một bó hoa hồng trắng mà cô thích
Mọi thứ diễn ra vẫn như thường
Thẳng cho đến khi
Ở bãi đỗ xe tại nhà hàng, khi anh đang di chuyển xe, một chiếc xe màu đỏ bỗng nhiên lao tới, đụng trước đèn xe
Một cô gái cao gầy có mái tóc xoăn từ trong xe bước ra, gõ cửa sổ bên Chu Việt nói:
"Anh có mắt không vậy, rốt cuộc anh có biết lái xe không hả"
Cô nhìn cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang hơi thở tuổi xuân, giống như cảnh 6 năm sau nhưng thay vì tái nhợt tiều tụy thì nay đẹp hơn
Trong nháy mắt, cô như đóng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.