Không Phải Duy Nhất

Chương 9:





Ngày hôm sau, nhân dịp Chu Việt đi công tác không có ở nhà, cô đã tìm được nhà trọ nên sau đó liền dọn đồ đi ra khỏi nhà.
Dọn dẹp đồ không bao lâu, kỳ sinh lý của cô bất ngờ đến.
Lúc này một chút cô cũng cảm thấy không khoẻ, bụng nhỏ lạnh băng đau âm ỉ gần mười ngày cũng không kết thúc, bản thân cô nhận thấy điều gì đó không đúng, sợ hãi đi tới bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói, cô mang thai, có điều khả năng cao sẽ sinh non, hơn nữa tình trạng thai nhi phát triển không bình thường, vẫn nên phá đi.
Cô mờ mịt ngồi trong phòng khám bệnh, bỗng nhiên nghĩ tới.
Kiếp trước cũng là ngày này, con của cô.
Đều giống với kiếp trước, tình trạng thai nhi phát triển không tốt, bác sĩ khuyên phá thai.
Bởi vì ngày hôm sau còn có chuyến công tác, cô lập tức hẹn giải phẫu trước, sau đó vội gọi điện thoại cho Chu Việt.
Gọi rất nhiều lần, anh vẫn chưa bắt máy.
Thẳng đến lúc cô giải phẫu xong, về đến nhà được bốn ngày, Chu Việt rốt cuộc cũng trở lại.Anh nói anh là đi công tác, không nhận được điện thoại, để trấn an cô, anh thậm chí còn lùi lịch đi công tác sắp tới, ở nhà chăm sóc cô hai tuần.
Mà lúc ấy, cô chỉ cảm thấy anh thật sự rất yêu cô.
Chỉ có điều vì lần phá thai đó mà thân thể bị tổn thương không ít, sau này cô không thể mang
thai tiếp.
Mà kiếp này, cô rốt cuộc cũng biết anh đã đi đâu.
Cô ngồi trước cửa phòng giải phẫu, dòng người vẫn tấp nập qua lại, nhìn WeChat, một giờ trước
Kiều Mộc đăng một bài lên vòng bạn bè.
Định vị ở sân bay: "Gọi là đi công tác nhưng thật ra là cùng ông chủ đi du lịch, chỉ hai người!"
Cái gì mà đi công tác chứ.
Cô nắm chặt điện thoại, miệng cười trào phúng, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, giống như giây
tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
Bỗng nhiên cô nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, dừng ở trước mặt cô.
Âm thanh quen thuộc kèm theo tiếng thở dốc, phát ra trên đỉnh đầu cô: "Tư Tư."
Cô cứng đờ.
Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Việt đang đứng ở trước mặt cô, một bên thở dốc một bên nói: "Em
phẫu thuật...... Sao không gọi cho anh?"
Không biết có phải cô ảo giác hay không, nhưng trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy trên người
anh đã xảy ra sự thay đổi nào đó.
Chỉ cần liếc mắt một cái, có thể thấy anh hoàn toàn khác xa so với lúc trước.
Cô nhìn anh, không nói gì, vừa vặn lúc này y tá bước ra, kêu tên của cô.
Nghe thấy vậy cô liền đứng dậy, bước hai bước đến phòng giải phẫu
Sau đó bỗng nhiên dừng lại.
Ở kiếp này, từ đầu đến cuối cô cũng chưa gọi cho anh một cuộc điện thoại nào.
Làm sao anh lại biết cô phẫu thuật?
Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, như một cơn lốc phảng phất bốn phương tám hướng ập
tới, máu cũng đình chỉ lưu động.
Vô số cảm xúc từ trong lòng dâng lên, mê mang, bừng tỉnh, oán hận, tuyệt vọng...... tích tụ ở
trong lòng thành một hồi động đất kéo dài không dứt.
Cô thong thả, từng chút một xoay người, nhìn Chu Việt, khóe miệng đang cố kéo lên so với khóc
còn khó coi hơn cười:
"Anh đã xuyên vào từ khi nào, Chu Việt?"
Không khí một mảnh tĩnh mịch.
Chu Việt nhìn cô, trong ánh mắt cảm xúc như đan chéo những sợi tơ, loạn thành một cục.
Phía sau y tá lại kêu một tiếng: "Lâm Ngôn Tư."
Anh phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh đột nhiên đi về phía trước hai bước, vươn tay tới,
muốn bắt lấy cô.
Editor: Đổi xưng hô nhé
Mà cô chỉ lui về phía sau, né tránh tay hắn: "Đừng đụng vào tôi, tôi ngại anh bẩn."
"Đừng như vậy, Tư Tư." Hắn cơ hồ như cầu xin mà nhìn cô, giọng nói xen lẫn sự run rẩy, "Lần trước anh không tới kịp, nhưng bây giờ anh sẽ chăm sóc cho em, có được không?"
Lần đầu được nhìn thấy hắn cư xử như vậy, từng phút cô nhìn Chu Việt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng xa lạ.
Cô rũ mắt xuống, trào phúng cười cười: "Lần trước không phải anh không tới kịp, mà là vội vàng
cùng Kiều Mộc đi du lịch, căn bản không rảnh bận tâm đến tôi."
"Ngoại trừ cái này, còn có rất nhiều thứ khác anh đều thất hứa. Kiếp trước là do tôi ngu, không biết gì hết, hiện tại tôi đã biết, đều là bởi vì Kiều Mộc. Mỗi đêm tôi không liên lạc được với anh,
cũng bởi vì lúc đó anh đang ở chỗ của cô ta."
Nói xong, cô không màng Chu Việt còn muốn nói tiếp, xoay người vào phòng giải phẫu.
Việc giải phẫu y như kiếp trước, nên bởi vì đây là lần thứ hai làm, thụ cảm có thể tốt hơn một chút.
Huống chi nội tâm cô(*) sơn hô hải khiếu, vô số cảm xúc đấu đá lung tung lẫn lộn vào nhau, lại không thể nào phát tiết.
(*) là gì vậy mn..
Mà lúc này, khi hết thuốc gây tê, nhìn đến Chu Việt đang đứng ở trước giường cô, rốt cuộc cô cũng mở miệng.
"Anh muốn tôi tha thứ cho anh sao, Chu Việt?"
Cô há miệng thở dốc, mới phát hiện cổ họng có chút khô khốc
"Nói cho tôi đi, kiếp trước anh cùng cô ta bắt đầu khi nào, kiếp này, anh từ lúc nào trở về?"
Hắn thống khổ mà nhắm mắt lại: "Đừng hỏi cái này, Tư Tư, cầu xin em."
"Việc gì làm anh cũng đã làm, tôi vì cái gì mà không thể hỏi? Nếu ngay cả việc này mà anh còn không muốn đối mặt thì Chu Việt anh cũng quá mức ti tiện, anh so với chính mình trong tưởng
tượng thiếu thâm tình đến vậy sao?"
Những lời này giống như vạch trần việc hắn nhất quyết không muốn đối với mặt sự thật.
"Anh chưa từng nghĩ tới việc cùng cô ấy kết hôn...... Anh chưa nhắc tới chuyện đó với cô ấy thì anh đã đề nghị chia tay. Ngày kỉ niệm chín năm hôm ấy, em vẫn luôn ở cùng anh chuẩn bị cho ngày kỷ niệm, anh cảm thấy áy náy, cho nên đi mua một chiếc nhẫn lớn hơn so với cái trước, tưởng rằng đã kết thúc với cô ấy, tất cả đều bắt đầu một lần nữa. Xe chạy đang đến nửa đường, lại xảy ra chuyện, bỗng dưng khi lấy lại được ý thức, thì đã là hôm nay lúc trên đường tới sân
bay."
Hắn nói, tựa hồ lại sinh ra một chút dũng khí, thật cẩn thận nắm lấy sườn tay cô rũ trên giường,
"Tư Tư, kiếp này, anh cùng cô ấy cũng chưa phát sinh chuyện gì, chúng ta một lần nữa bắt đầu
lại được không?"
Cô giống như nghe được một điều hoang đường đến chê cười, nhìn hắn, nhịn không được mà
cười rộ lên: "Còn chưa đủ sao?"
"Như vậy còn chưa đủ sao, Chu Việt?"
"Anh không màng tôi phản đối mà vẫn nhận cô ta vào công ty, cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản anh tới gần cô ta, thậm chí ngày sinh nhật của anh đều đã tính toán sẽ ở cùng cô ta—— như vậy còn không tính là đã xảy ra sao? Kiếp trước cô ta thậm chí còn mang thai con của anh, còn tôi thì mai sau sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể mang thai nữa ——"
Nói tới đây, cô bỗng nhiên ho khan đến kịch liệt.
Chu Việt mang tới một cốc nước, thật cẩn thận mà bón cho cô uống.
Cô ngừng ho khan, mệt mỏi mà nâng mắt lên: "Chu Việt, chúng ta ly hôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.