Không Phụ Trách Vợ Trước

Chương 1:




TIẾT TỬ

“Học sinh Lôi Hạo Dương, em có thật sự đang nghe cô nói hay không?”
Haiz .. Lăng Hi Tình – nàng sống suốt 26 năm, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người nhận xét là tính tình tốt, tính cách ôn hòa, ngay cả việc không cẩn thận giẫm chết một con kiến cũng làm nàng buồn rầu không yên một thời gian. Nếu chính phủ tổ có chức khen thường, tuyên dương người người tốt việc tốt hay gì đó, nàng xếp thứ hai thì không ai dám nói chính mình đứng thứ nhất.
Mà tiểu quỷ chiều cao chỉ có một trăm hai mươi mấy cm đang ngồi dựa ghế nhàn nhã như không có việc gì trước mặt nàng lại là kẻ có khả năng làm cho thánh nhân cũng biết nổi giận. Cậu còn học bộ dáng của đại ca xã hội đen, hai chân vắt chéo, ngang nhiên gác lên bàn giáo viên, còn dõng dạc trả lời:
“Ta đương nhiên nãy giờ có nghe cô giáo nói chuyện.”
Cậu bé mặt mày khôi ngô đẹp trai, khóe miệng cười lộ ra suất khí không phù hợp với độ tuổi khá nhỏ của cậu.
“Cô giáo vừa nãy có nói ta lúc đi học không chỉ đùa giỡn hay nói chuyện riêng, ảnh hưởng các bạn khác học tập, còn trêu chọc “ con mọt sách” lớp trưởng, quấy nhiễu các bạn nữ dễ thương. À, cô giáo còn hình như có nói qua ta kết bầy kết đảng, vi phạm nội quy nhà trường, thật đúng là rất nhiều tội ……” Mồm miệng cậu nói rõ ràng và theo đúng phép tắc.
Nói tới đây, cậu đột nhiên bỏ chân đang đặt trên bàn xuống, thân mình nho nhỏ hơi hơi hướng về trước mặt Lăng Hi Tình.
“Nhưng mà cho dù tất cả các tội cô kể đều là sự thật, cô định sẽ xử lý ta thế nào?”
Thái độ kiêu ngạo này cộng với lời lẽ ngạo mạn khiêu khích, tiểu quỷ thối này thật chọc nàng đến phát điên.
Kỳ lạ là cậu nhóc trước mắt, từ tính tình, tích cách đến hình dáng và khuôn mặt đều cực kỳ giống một tên xấu đáng ghét mà nhiều năm trước xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Khoan đã, bọn họ đều mang họ Lôi, nên sẽ không…… Không có khả năng , trên đời này nào có chuyện trùng hợp vậy chứ?!
Đáng chết! Cũng đã nhiều năm trôi qua, vì sao trong lòng vẫn không thể quên cái hình bóng kia? Nàng rủa thầm dưới đáy lòng, tự mình cố dời sự chú ý về đứa nhỏ bướng bỉnh trước mặt này.
“Cha mẹ em nuôi dạy em như vậy sao? Em có biết nếu không chịu hối lỗi, thay đổi tính cách bản thân, cô sẽ còn giám sát em dài……”
Thời điểm nói hai chữ “nuôi dạy” này, nội tâm Lăng Hi Tình không thể nhịn được mà không đau xót.
Nếu năm đó chính mình không rời đi, đứa con của nàng có phải cũng đã lớn khôn dường này hay chăng?
“Tốt!” Lôi Hạo Dương nhún nhún vai không sợ, còn kiêu ngạo cười cười. “Nếu cô đã nhắc đến gia đình ta thì ta không có ý kiến gì, đúng rồi, cô à, có cần ta cung cấp tư liệu về cha ta để thuận tiện hơn hay không?”
Cậu hiển nhiên xứng danh là tiểu bá vương của lớp. Ngang nhiên ở trường chống đối thầy cô, ở lớp học muốn làm gì thì làm, đàng hoàng ương ngạnh, vây quanh bên người vài bè lũ “người hầu “ thỉnh thoảng náo loạn gây chuyện ồn ào.
Cậu đẩy ghế đứng lên, ngẩng cao cái cằm nho nhỏ, trong mắt toát ra một tia khiêu khích:
“Tổng tài tập đoàn Thế Hoa chính là cha của ta, nếu cô xác định đủ năng lực có thể trực tiếp hẹn gặp thì hoan nghênh cô bất kỳ lúc nào đến trao đổi về tội trạng của ta với cha ta.”
Nói xong, cậu nâng cánh tay lên, lạnh lùng ngoắc ngón tay bảo bầy đàn đang đứng ngoài chờ .
“Hiện tại ta muốn đi chơi, muốn đi cùng hay không?”
Tiếp theo một đoàn trên dưới ba mươi trò theo tiểu quỷ mang bộ dáng đáng yêu tựa thiên thần kia, như ong vỡ tổ mà nháo nhào chạy khỏi phòng học.
“Này, đứng lại cho cô! Lôi Hạo Dương, cô nói em đứng lại có nghe hay không……”

****
“Buổi chiều 1g30, ngài có hẹn với ôngchủ công ty địa ốc Trung Thiên bàn bạc về kế hoạch quảng cáo mới, 3g20,bộ phim ‘Vương giả chí tôn’ chính thức khởi quay, ngài phải đến lễ cắtbăng khánh thành, buổi tối 7g, vì chúc mừng công ty ta đạt kỷ lục pháthành băng đĩa trên 50.000.000 (50 triệu) bản nên có một buổi họp báo với phóng viên……”Trong văn phòng riêng của tổng tài tập đoàn Thế Hoa, một thư ký códáng người thon dài, diện mạo xinh đẹp lại giỏi giang đang báo cáo thủtrưởng lịch trình đã sắp xếp ngày hôm nay.Sau chiếc bàn làm việc, một người đàn ông trẻ tuổi đang tao nhã ngồi trên ghế, đôi chân dài vắt chéo, chiếc cằm nhẹ nhàng tựa trên nhữngngón tay, đôi mắt đen cụp xuống, càng thêm vẻ hoàn hảo mê người.
Mũi hắn cao và thẳng, lông mi cong và dài, đôi môi thập phần đẹp, cácđường nét nổi bật tỏa sức hút quyến rũ nồng đậm tựa mỹ nam Hy Lạp cổđại.Một người đàn ông hoàn mỹ đến dường này thì ai thấy cũng bị hút hồn.
Cho dù đi theo bên người hắn công tác suốt ba tháng, cô vẫn như trước không thể miễn dịch với gương mặt đẹp trước mắt.
Nhịn không được vụng trộm dùng khóe mắt liếc nhìn, thưởng thức thủtrưởng trẻ tuổi tuấn tú này, dưới đáy lòng cũng mong hôm nay chính mìnhcó thể làm thủ trưởng xem trọng vài phần.Nhưng trước ánh mắt ái mộ của cô, thủ trưởng lại lạnh lùng.“Hoàng thư ký, nếu cô đã báo cáo xong, có thể đi ra.”Trong mắt người bình thường thì vị thư ký này thật sự rất đẹp, nhưng trong mắt hắn, nàng cùng bác lao công quét dọn không có gì khác nhauHoàng thư ký bị lời nói lạnh như băng của hắn dọa sợ tới mức nhất thời khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn biến dạng khó coi.“Thực xin lỗi, nếu Lôi tiên sinh không có gì phân phó nữa, tôi sẽ không quấy rầy ngài làm việc.”
Tiếp theo cô vội vàng xoay người rời đi, sợ đắc tội thủ trưởng, kết cục sẽ phải thu dọn đồ đạc, bị đuổi khỏi cửa lớn công ty.Lôi Hân Hán vô cùng đau đầu, day day trán, nghĩ không hiểu sao tấtcả phụ nữ đều giống nhau, cứ nhàm chán dùng ánh mắt “háo sắc” mà nhìnhắn, khiến hắn suốt mấy năm qua phải đổi không dưới 20 thư ký.Hắn lơ đãng nhìn thoáng qua mặt bàn, dừng lại ngắm một khung ảnhẢnh chụp hắn đang giơ cao hai tay bế một bé trai ngoại hình giống hắn như khuôn đúcĐứa bé kia cười đến thập phần vui vẻ, miệng thiếu chút nữa rộng đến mang tai.Hai tay cậu non mềm ôm cổ hắn, giương to đôi mắt tròn xinh đẹp. Đâylà điểm duy nhất khác biệt giữa hắn và con vì đôi mắt ấy chính là phiênbản của mẹ đứa nhỏ“Rầm!”Ngay tại thời điểm hắn suy nghĩ mông lung đến thất thần, cửa vănphòng đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra, ván cửa va vào vách tường.Lôi Hân Hán khó tránh khỏi bất ngờ, hắn nghĩ cho tới giờ cũng chưacó thư ký hay người nào dám dùng phương thức thô bạo phá cửa vào phòngnàyLà nhân viên nào không biết sống chết, lớn mật xông vào?“Rầm! Thùng thùng thùng……”Thanh âm kỳ quái liên tiếp phát ra, chỉ thấy một dáng người gầy yếuthấp bé, tay đang ôm bình nước lớn, vô cùng chật vật ngã sấp xuống trước cửa văn phòng.Bình nước tuột khỏi tay, lăn tròn trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, thẳng tắp hướng đến bàn công tác của hắn.“Ùng ục!”Cài bình lăn mấy vòng rồi đụng vào bàn công tác mới ngừng lại, tên đưa nước cũng vội vàng tiến vào.“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”Đối phương cúi thấp đầu một đường chạy chậm đến bàn công tác trước mắt, dựng bình nước trên mặt đất lên.“Thật sự là bình nước nặng quá, vừa rồi không cẩn thận trượt tay một cái, mới trong lúc vô ý quấy nhiễu đến ngài, nha, đúng rồi, tôi khẳngđịnh đã quên tự giới thiệu, ngài là Lôi tiên sinh đúng không……”Cái miệng nhỏ nhắn của nàng lải nhải không ngừng, lại xem cũng không thấy hắn liếc mắt một cái, cũng do bộ dáng người đưa nước và đồng phụcnàng đang mặc thực không phù hợp trong hoàn cảnh này.Thấy nàng luống cuống tay chân, cố hết sức đem mấy bình nước mangđến, khiêng lên đặt trên quầy bar ở góc tường, sau đó khom người móc túi tiền, tựa hồ đang tìm tìm cái gì.Lôi Hân Hán nâng mi cẩn thận đánh giá người trước mắt này, tóc taibù xù như tổ quạ, nói chuyện chẳng ăn khớp, mỗi câu mỗi ý, mà ngay cả cử chỉ động tác đều vô cùng khoa trương …… Đúng là phụ nữ.Chỉ thấy nàng bối rối nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt còn lấmlem dính vết gì đó, có chút lúng túng, xấu hổ hướng hắn lắc lắc hai tay, “Sorry, tôi quên đem theo giấy chứng nhận bên người. Thật ra con traingài là ……”Âm cuối càng ngày càng nhẹ, làm ánh mắt hai người bắt gặp nhau,không chỉ sắc mặt Lôi Hân Hán trở nên cực kỳ kinh ngạc, liền ngay cảmiệng Lăng Hi Tình vốn nói không ngừng cũng im bặt.Nàng vô cùng khiếp sợ nhìn hắn, dung nhan tuấn mỹ chết người kia sao lại rõ ràng xuất hiện ở trước mắt mình.Đồng thời khí thế lạnh lùng đen tối bao quanh khiến đối phương sợ hãi, cơ hồ muốn xuyên thủng người nàng.Không khí nhất thời trở nên dị thường quỷ quái, nàng theo bản năngrút lui về phía sau vài bước, nàng thật sự không nghĩ tới sẽ gặp lại hắn trong tình huống như vậy.“Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, tôi vừa mới đi toilet, không nghĩ tới lại có người thừa cơ hội xông vào……”Nghe được trong văn phòng ồn ào, Hoàng thư ký mới từ toilet đi ra,sợ tới mức hoa dung thất sắc, liền kích động tiến vào nhìn thấy mộtngười đưa nước nhỏ bé lại dám trừng mắt nhìn thủ trưởng.“Ra ngoài!” Giọng nói trầm thấp uy nghiêm phát ra hai chữ lạnh như băng.Hoàng thư ký ngẩn người, có chút sợ hãi, cảm thương nhìn về phía người đưa nước.Nào biết thủ trưởng lại đem ánh nhìn lãnh cảm mãnh liệt phóng tớibản thân, cô sợ đển cả người run run, thế này mới nhận ra mệnh lệnh kialà cho chính mình. Cô không dám lại ở lâu, vội vàng lui ra ngoài, cònthuận tay đóng cửa lại.Lăng Hi Tình cũng bị ánh nhìn của hắn làm cho sợ hãi, hãi hùng tới mức khó khăn nuốt khan nước miếng, hai mắt hơi e dè nhìn hắn.Như thế nào…… Làm sao có thể sẽ là hắn?Nàng giống như bị sét bất ngờ đánh trúng, làm thế nào mà người đàn ông năm đó khi nào đã biến thành tổng tài tập đoàn Thế Hoa?Giờ phút này đầu óc của nàng hoàn toàn trống rỗng, chuyện này thậtsự khiến nàng chịu đả kích lớn, khiếp sợ, chật vật không biết nên nóigì, làm gì cho phải.Nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày trong bộ dáng xấu hổ như vậy mà gặp lại hắn.Nếu không phải bị Lôi Hạo Dương – tiểu quỷ kia khiêu khích, nàng sẽ không nhất định bằng mọi cách phải hẹn gặp mặt phụ huynh.Nàng tra cứu học bạ học sinh mới giật mình phát hiện tổng tài tập đoàn Thế Hoa – cha của Lôi Hạo Dương tên là Lôi Hân Hán.Làm tim nàng run một trận mãnh liệt, tự hỏi….. không thể nào người này lại là ‘Lôi Hân Hán’ trước kia sao?Nhưng nàng nghĩ lại thấy không có khả năng a, Lôi gia là công ty sản xuất đĩa nhạc thôi, mà vị này lại là tổng tài có tổng tài sản lên tới11 con số, tuyệt đối không có khả năng là người nàng biết.Nàng suy đi tính lại rồi tự an ủi mình là trùng tên thôi, nàng chorằng bản thân nghĩ quá nhiều, tưởng tượng lắm chuyện nên không chút dodự, đi đến tổng công ty của tập đoàn Thế Hoa, hẹn gặp phụ huynh tên tiểu quỷ đó.Nhưng nàng lấy thân phận là giáo viên thì bảo vệ công ty hoài nghinàng, cho rằng nàng có ý đồ tiếp cận, câu dẫn tổng tài đại nhân, gây khó khăn nên ngăn không cho nàng vào.Bị đuổi trực tiếp như vậy khiến nàng tức chết, càng thêm quyết tâm thề bằng mọi giá cũng phải gặp được vị “tổng tài đại nhân”.Vừa vặn nhìn thấy công ty nước giao bình nước đến, nàng nhanh trídùng tiền hối lộ (trao đổi có điều kiện với) tên đưa nước to lớn kia, để cho nàng thay hắn giao nước, trước đó cũng không quên hỏi vị trí phòngtổng tài trên tầng mấy. [@Sia:để cả hai cách dùng từ này cũng thấy hayhay ^__^)Mất sức chín trâu hai hổ, nàng với bình nước rốt cục cũng lết được đến văn phòng tổng tài.Dù thế nào cũng không nghĩ tới tổng tài tập đoàn Thế Hoa thật sự…..là hắn! Nàng sao chẳng suy nghĩ cặn kẽ. Tại sao nàng lại có thể cho rằng trên đời có chuyện trùng tên trùng họ đến thế nhỉ?“Xem đủ chưa?”Lôi Hân Hán xoay người trên ghế da sau bàn công tác, hé ra tuấn dung lạnh lùng nhìn trừng trừng khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang kinh hoảng củanàng.Lăng Hi Tình đột nhiên hoàn hồn, ngầm bực chính mình trong lòng nghĩ cái gì, nàng tự nhận mình sống quang minh chính đại không hổ thẹn vớiai, sao lại bị khí thế của hắn hù dọa đến sợ chết điếng người như vậy.Dưới đáy lòng bình ổn lại cảm xúc, tuy rằng đang mặc trên người đồng phục lao động không thích hợp cũng chẳng vừa người nhưng nàng vẫn mạnhdạn đứng thắng, vươn vai, bắt buộc chính mình phải trấn định, nhìnthẳng.
“Lôi Hạo Dương là con anh?” Giọng nàng run run, đột nhiên hồi tưởng lạilần đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ấy đã có hảo cảm lạ thường.Đã nhiều năm như vậy nhưng mỗi khi nàng đi trên đường, nhìn thấy mấy đứa bé nắm tay mẹ chập chững bước đi, nàng đều kìm lòng không được,phải quay đầu lại nhìn, rồi lại miên man nghĩ không biết đứa con bảo bối của nàng giờ như thế nào.Tâm tình nàng giờ phút này vô cùng phức tạp, những suy nghĩ và cảmxúc trào dâng mãnh liệt khiến nàng hô hấp đến khó khăn, sắp không thởnổi.Lôi Hân Hán là cha của Lôi Hạo Dương…… Như vậy…… Như vậy nàng chẳng phải chính là……“Con tôi thì làm sao?”Giọng nói nhẹ nhưng không giấu sự khó chịu trong đó, giống như đốivới hắn mà nói nàng chỉ là một người xa lạ không hề ảnh hưởng tới hắn.Lồng ngực Lăng Hi Tình chấn động, cố gắng muốn tìm trong ánh mắt đen tối kia chút quen thuộc ngày xưa, nhưng kết quả lại thất bại , hắn……xác thực như lời đã nói nhiều năm trước: giờ đây hắn với nàng cùng làngười xa lạ.Nàng cố gắng trấn định, cắn răng, miễn cưỡng kiềm chế nỗi bất an khó nói thành lời tận sâu thẳm nội tâm mình.“Tôi là giáo viên chủ nhiệm, con …… Trò ấy ở trong trường trêu cợtgiáo viên, khi dễ bạn học, kết bầy kết đảng, đánh nhau gây sự……”Nàng từng việc từng việc kể ra tội của đứa nhỏ, càng nói càng tứcgiận, trong đầu không ngừng quở trách sao kẻ đó lại dạy dỗ con thành racó đạo đức tệ thế kia.Trường tiểu học St. Louis Asia là trường học tư nhân dành cho giớiquý tộc. (trường St. Louis – châu Á; St viết tắt của từ saint là thánh)Vì vậy làm cho giáo viên hay đau đầu chính là mấy tiểu quỷ – nhóccon chính mình ỷ trong nhà có tiền có thế, tuổi nhỏ đã kiêu ngạo ươngngạnh, làm xằng làm bậy ở trong trườngChính Chu Vũ Hàn – đồng nghiệp nhiều năm kinh nghiệm từng khuyênnàng rằng nếu muốn sống yên ở trường này thì tốt nhất là mở một mắt nhắm một mắt, xem như không biết gì.Đáng tiếc nàng từ nhỏ đến lớn sống theo nguyên tắc tôn trọng sựthật, cố chấp giáo huấn học trò ngỗ ngược Lôi Hạo Dương hết lần này đếnlần khác.Nhưng mà đánh chết nàng cũng không nghĩ đến vị phụ huynh nàng muốn gặp là hắn..“Cho dù là trêu cợt giáo viên, khi dễ bạn học thì sao?” Vẻ mặt LôiHân Hán tựa như không có chuyện gì xảy ra, “Hiện tại con trẻ bởi vì áplực học tập nặng nề, tính tình không tốt, tự nhiên sẽ nghịch ngợm gây sự giải tỏa đầu óc, các người làm giáo viên không kiểm điểm lại chính sách giáo dục, còn oán giận ngược lại phụ huynh là sao?”Lăng Hi Tình không nghĩ tới hắn chẳng những không thừa nhận chínhmình giáo dục trong gia đình thất bại, ngược lại còn già mồm át lẽ phải.Trong khoảng thời gian ngắn, nàng vừa bực mình hơn nữa còn thươngtâm, nàng lớn tiếng quát mắng: “Con trai anh là đầu sỏ gây ra mọi vụ rắc rối trong lớp đấy.”“Hả, phải không?” Hắn nhếch môi cười cười, lười biếng nói như trước: “Không nghĩ tới con tôi cư nhiên có bản lĩnh như vậy”.Nàng bị câu trả lời của hắn tức giận đến đều nhanh muốn nổ tung:“Lôi Hân Hán, anh có nghe qua câu con không được dạy bảo tốt là lỗi củangười cha hay không? (như câu con hư tại mẹ, cháu hư tại bà ^___^ nguyên bản cv là tử không giáo, phụ chi quá; mà phụ là cha, hơi ngược với câutục ngữ Việt Nam)“Như vậy xin hỏi cô giáo có nghe qua dạy học trò không nghiêm là lỗi của người làm thầy hay không?”Hắn hơi hơi nghiêng nửa người về phía trước, toàn thân toát ra hương vị đầy nam tính, vẻ mặt đầy khiêu khích: “Nói cho cùng, mục đích tôiđưa con đến trường học là gì? Nếu ngay cả người thân là giáo viên mà chỉ là mấy học sinh nhỏ các người đều quản giáo không được, vậy chỉ có kếtluận rằng phương pháp giáo dục đó thất bại.”Hắn lạnh lùng phiết môi, tỏ vẻ khinh thường, “Xảy ra chuyện như vậymà đã chạy đến tìm phụ huynh, tôi hàng năm đóng cho nhà trường một đốngtiền, không lẽ chĩ để trả lương cho một đám ngu ngốc thất bại hay sao?”“Anh làm sao có thể nói chuyện vô lý như vậy……”Nhất thời kích động, Lăng Hi Tình tiến đến đập bộp lên mặt bàn làm việc của hắn, khiển cả bàn rung lên.“Cạch!” Một tiếng, khung ảnh nghiêng rơi xuống đất .Hai người hoảng sợ, Lăng Hi Tình có chút ảo não vì chính mình khôngkiềm chế được, bị hắn chọc tức đến không nghĩ thông suốt, mất lý trí.Nàng hít sâu một hơi, điều hòa lại hơi thở, khom người nhặt khungảnh lên, ánh mắt chạm đến đến hình chụp 2 dáng người trong đó, ngực bỗng run lên.Trong ảnh, Lôi Hân Hán tuổi trẻ anh tuấn đang nâng bé Lôi Hạo Dương xinh đẹp đáng yêu lên cao, trời! Đây là con ruột của nàng……Mấy năm nay, nàng không dám nghĩ nhiều về đứa nhỏ, càng không dámnói đến một ngày kia có thể gặp lại con và hắn, cho nên đến giờ phúthiện tại, nàng căn bản không thể tiếp nhận sự thật, chỉ có thể sợ hãi lo lắng.Nàng không ngừng tự trấn an bản thân phải thực bình tĩnh, không nêntùy tiện coi bất kỳ đứa nhỏ nào đó là con trai mà nàng đã chia lìa suốt 8 năm.Một bàn tay thon dài vươn ra, bá đạo giành lại khung ảnh trên tay nàng.Nàng đột nhiên hoàn hồn, nhìn lên, kinh ngạc phát hiện thân ảnh cao lớn của Lôi Hân Hán từ khi nào đã che trước mắt.“Nhiều điều trong cuộc đời này cô không đủ tư cách để có lại nó một lần nữa đâu.”Hắn hung tợn trừng nàng, trong giọng nói khó nén hận ý cùng lên án đối với nàng.Nàng run run đôi môi, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt to.Hắn nhăn mày, yên lặng nhìn sự thống khổ trong mắt nàng, biểu tình phức tạp mà lại vô tình.“Tôi…… Tôi đã biết.”Lăng Hi Tình cúi hạ hai vai, dáng vẻ mang đầy sự cô đơn, xoay người đi ra cửa.Hắn dường như vẫn chưa cam lòng, hai mắt oán hận trừng trừng bóngdáng của nàng, “Lăng Hi Tình, hy vọng trí nhớ của cô không kém đến nỗiquên đi lời hứa năm đó.”Chỉ thấy vai của nàng lại run lên, thân mình nhỏ nhỏ run rẩy, giống như đã chịu đả kích rất lớn cùng thương tổn sâu nặng.Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lôi Hân Hán mới tức giận đấm mạnh tay nện xuống mặt bàn vô tri chịu tai bay vạ gió.Tại phòng ăn xa hoa trong biệt thự Lôi gia, Lưu quản gia theo quy củ thông báo những cuộc gọi tới và lời nhắn cho nam chủ nhân.
“Ngôi sao điện ảnh Cố Mị Oánh gọi điệnthoại 3 lần tới đây muốn mời thiếu gia tham dự bữa tiệc điện ảnh đêmmai; còn có tiểu thư Lí Khả Nhi ba tháng trước vừa ký hợp đồng với ThếHoa cũng gọi điện thoại đến, hy vọng thiếu gia có thể dành chút thờigian cùng nàng ăn bữa tối. Rồi còn tiểu thư Sophia mới đạt được danhhiệu mỹ nữ Đài Bắc ……”
“Tốt lắm, lão liền giúp ta từ chối hết thảy mấy lời mời nhàm chán đó đi.”
Lôi Hân Hán tao nhã dung khăn ăn xếp lại để trên đùi, rồi dùng khăn sạch lau tay cẩn thận
Lưu quản gia gật đầu :“ Vậy mời thiếu gia dung bữa, tiểu thiếu gia dùng bữa.” Nói xong, lão xoay người khỏi phòng ăn.
Ngồi ở vị trí đối diện với cha, Lôi HạoDương cầm trong tay một ly sữa ấm nóng, giương đôi mắt đẹp thật to tròn, ánh mắt khiêu khích nhìn người cha tuấn tú của mình.
“Mỗi ngày đều có nhiều người đẹp như vậy đối với mình như hổ rình mồi, ba, con có nên khen ngợi quá mức mị lựccủa ba là vạn người mê hay không?”
Hắn con liếc mắt một cái, “Ghen tị liền nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Hai mươi tám tuổi Lôi Hân Hán cùng támtuổi Lôi Hạo Dương, cha con hai người khí thế tương đương, tính tìnhtương tự, liền ngay cả bề ngoài đều giống từ một khuôn tượng tạc ra, làm cho người ngoài không thể hoài nghi hai người không có quan hệ huyếtthống.
8 năm trước, Lôi Hân Hán cùng vợ ly hôn, sau đó liền dốc lòng tập trung vào sự nghiệp gia đình Lôi thị – công ty đĩa nhạc làm ăn phát triển.
Trong vài năm ngắn ngủi, vốn chỉ là công ty đĩa nhạc bình thường, chậm rãi gia nhập ngành quảng cảo, điện ảnh,phim truyền hình và các ngành chế tác khác.
Trong lúc đó lại không ngừng thu mua các nhà đài truyền hình cùng các tòa soạn tạp chí, mở rộng nguồn lực, trảiqua sự cố gắng không ngừng của Lôi Hân Hán, công ty nay đã đổi tên làtập đoàn Thế Hoa, đạt vị trí bá chủ trong ngành truyền thông ở Đài Loan.
Cho nên không thiếu phụ nữ, ca sĩ, diễnviên luôn vọng tưởng có thể quyến rũ hắn, một đêm từ chim sẽ biến thànhphượng hoàng, bay lên cành cao hưởng thụ phú quý.
“Con cần phải ghen tỵ sao? Mấy người đẹp xác thực vây kín xung quanh ba nhưng con ở trường mỗi ngày đều nhậnđược vài bức thư tình, so với ba cũng đâu kém bao nhiêu”
Lôi Hạo Dương tuy còn nhỏ nhưng nghịchngợm tinh quái, cố tình trêu chọc người cha soái ca, nhưng bản thân đốivới mị lực của chính mình cũng cực kỳ tin tưởng.
“Nhưng mà……” Tiểu quỷ đột nhiên thay đổi thái độ, trên khuôn mặt nổi lên một tia khó chịu,“ Trong trường học gần đây xuất hiện một giáo viên nhiều chuyện, suốt ngày rầy la như một bàmẹ, con chỉ là ở trong lớp ngủ gật một chút liền bị phạt đứng ngoàilớp……”
Cậu lầm bầm đem việc chính mình cùng giáo viên đó “chiến tranh một mất một còn”, kể hết cho ba nghe không thiếu gì.
“Cạch!”
Khi hắn bất mãn la lên “Họ Lăng kia thật đáng ghét.” Chiếc đũa trong tay Lôi Hân Hán đột nhiên rơi xuống trênmặt bàn bóng loáng.
“ Ba – ” Lôi Hạo Dương ngạc nhiên.Lôi Hân Hán vốn nhu hòa tuấn dung,thoáng chốc trở nên âm lãnh vô cùng “Giáo viên đó hôm qua có đến vănphòng ba kể tội của con.”
“Chậc!” Hắn hừ lạnh một tiếng,“ Đúng làgiáo viên rảnh quá không có việc gì làm, mỗi khi con nhắc tới ba là tổng tài tập đoàn Thế Hoa, người nào cũng đều mắt sáng rực, thấy người sangbắt quàng làm họ, lợi dụng quan hệ, một đám ham tiền……”
“Đủ rồi!” Quát lạnh một tiếng, Lôi HânHán trừng mắt nhìn con. “Nếu con chưa hiểu rõ một người thì không thểliền dựa theo phán đoán kết luận người đó tốt hay xấu.”
Hắn không dễ dàng gì bỏ qua cho ai nóixấu nàng, cho dù người đó là đứa con ruột thịt y như đúc này. Nói xong,hắn xoay người rời khỏi bàn, để lại Lôi Hạo Dương ngẩn ngơ.
Mới sáng sớm tốt lành, Lôi Hạo Dương vốn tâm tình sảng khoái đã bị ba răn dạy một trận khiến cậu không khỏi bựctức, thầm oán giận. Nếu có trách là trách người phụ nữ họ Lăng đáng ghét kia.Lái xe đưa cậu đến trường, vừa mới xuống xe nhìn trước cổng đã thấy Lăng Hi Tình – người phụ nữ cậu chán ghét đừng đó.Thật ra cô giáo Lăng dáng người yêu kiều có nét gầy yếu, một mái tóc dài rối tung sau lưng, ngũ quan thanh tú,quần áo chỉnh tề sạch sẽ khiến người khác không khỏi thấy thân thiện.Cậu đối với cô cũng không phải hoàn toàn chán ghét, chỉ không thích côcứ hai lần mỗi ngày tìm cậu giáo huấn.Ngẩng cái cằm nhỏ nhỏ, cậu nhóc kiêu ngạo không xem ai ra gì bước qua.Lăng Hi Tình đang nhìn đến cậu đi qua, cũng nao nao trong lòng, mà ánh mắt nàng ngập tràn cảm xúc phức tạp.Hôm qua nàng rời khỏi tập đoàn Thế Hoa,về lại trường học liền lật lại hồ sơ học sinh, xem ngày tháng năm sinh,bệnh viện đều hoàn toàn ăn khớp … Hạo Dương thật sự là con ruột củanàng.Nàng lúc ấy kích động không thôi, lạicòn khổ sở vạn phần, không nghĩ tới đứa bé sơ sinh ngày nào giờ đã lớnkhôn thành đứa trẻ tám tuổi.“Hạo Dương……”Nàng không kìm được cảm xúc thân thương trong lòng, muốn vuốt ve cái trán nho nhỏ của con.Mà tiểu tử kia lại lanh lẹ né tránh cái xoa đầu của nàng, đôi mắt thì ngập tràn sự bài xích với cử chỉ gần gũi bất ngờ của nàng.“Cô Lăng, đừng cho là ta không biết côđã đi gặp cha ta, ta cảnh cáo cô, nếu cô còn muốn tiếp tục dạy học ởtrường này, tốt nhất không chọc đến ta, nếu không ta sẽ dùng hết mọibiện pháp, đem cô đuổi khỏi trường tiểu học St Louis Asia, không tin côliền thử xem xem.”Thế này mới biết một đứa trẻ mới 8 tuổi đã có nét âm ngoan độc ác không ngờ.Đáy lòng nàng vì sự né tránh của con mà xót xa. Nhưng cũng vì sự ngang ngược của đứa con còn nhỏ tuổi mà đau lòng.“Hạo Dương.”Nàng nửa ngồi nửa quỳ trước mặt con, hai tay nắm lấy bả vai nhỏ, trong thanh âm mang vài tia khổ sở, mặc dù làsuốt tám năm không gặp nhưng sự áy náy vẫn khiến nàng không đủ dũng cảmnhìn thằng vào con.“Con…… Con làm sao có thể bị cha con dạy thành ra như vậy?”.Chẳng lẽ Lôi Hân Hán không biết đứa trẻ ngay từ nhỏ sẽ hình thành tính cách ảnh hưởng đến sự trưởng thành sao?“Cô cho rằng cha ta dạy ta thành ra sao thì mới được?” Lôi Hạo Dương không khách khí gạt tay nàng ra.Cậu tức giận hừ hừ, “Đừng nghĩ rằng takhông biết cô gặp cha ta, ngoài mặt là bàn chuyện của ta nhưng mục đíchthực lại là muốn tiếp cận làm quen, nói thật cho cô biết, trong trường,các giáo viên nữ muốn tiếp cận cha ta đầy rẫy, cô có biết vì sao hai năm học thôi mà lớp đã thay đổi mười bẩy giáo viên sao?”Cậu lộ ra biểu tình khinh thường “Làmvậy cũng chỉ bởi vì họ không biết trời cao đất rộng, một khi biết đượccha ta là tổng tài tập đoàn Thế Hoa, thì ai cũng lộ bộ mặt như ma càrồng, tham lam, nịnh nọt, nghĩ đến lợi dụng ta để có thể đạt tới mụcđích cá nhân .”Lăng Hi Tình vội vàng giải thích, không muốn con hiểu lầm nàng lại bị con đánh gãy lời nói “Cô không phải là -”“Còn tưởng rằng làm nhà giáo các ngườicó bao nhiêu cao quý, nào là nói phải nghiêm ngặt giáo huấn ta, kết quảđang nói lại biết được cha ta là ai thì thay đổi thái độ, suốt ngày bámtheo ta như ruồi bọ, không chừa cơ hộ, thật sự là thấp kém, vô liêm sỉ-”“Chát!”Lôi Hạo Dương còn chưa nói dứt lời đã chịu một cái tát như trời giáng của Lăng Hi Tình.Tuy rằng không mạnh tay nhưng cũng đủ khiến cả 2 hoảng hốt.Lăng Hi Tình lần này thật sự bị dồn đếncực hạn, không suy nghĩ gì đã ra tay đánh con, nhưng đánh xong nàng liền hối hận vì ánh mắt trừng trừng giận dữ nhìn nàng của đứa con ruột thịtnày.“ Cô……” Lôi Hạo Dương không thể tinđược, tay ôm má bị đánh “Cô cư nhiên dám đánh ta? Cô cũng biết đánh tathì hậu quả thế nào mà còn dám……”Sự áy náy thương cảm của nàng dành chocon cũng vì lời chửi rủa mà tan biết, dành chỗ cho sự phẫn nộ. Nhìn LôiHạo Dương trước mặt, nàng như thấy hình ảnh Lôi Hân Hán nhiều năm trước – bá đạo kiêu ngạo.Kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, bá đạovênh mặt, hất hàm sai khiến, khi dễ nàng rằng nếu dám chống lại sẽ không có đường sống trong trường.Nàng liền một tay cầm lấy tay Lôi Hạo Dương giữ yêu, một tay giơ lên hướng mông con mà đánh.Vốn vẫn đang tức giận chuyện bị tát, Lôi Hạo Dương không chú ý lại bị đánh vào mông, đau đớn la lên:“Cô…… Cô – người phụ nữ đáng ghét, xấuxa, độc ác, cô đánh ta…… Cô dám đánh ta, ta sẽ không cho cô … ở trongtrường sống yên, ta sẽ đem chuyện cô đánh ta nói cho hiệu trưởng… và cha ta mà biết thì……”Lăng Hi Tình xuống tay không lưu tình chút nào, bàn tay thật mạnh đánh vào mông con.Nghe thấy những lời nguyền rủa của con càng khiến nàng thêm giận, đánh càng mạnh:“Đừng cho rằng cha con cái gì cũng tốt,chính vì có người cha không trách nhiệm như vậy mà con mới bị nuôi dạythành ra tiểu quỷ hư đốn thế này, hôm nay cô nhất định phải thay cha con giáo huấn con thật tốt để con hiểu cái gì gọi lại ‘trăm điều tốt chữhiếu đi đầu’, ‘tôn sư trọng đạo’.”Kết quả, Lăng Hi Tình luôn luôn lấy hình tượng cô giáo ôn nhu hiền lành, hôm đó trước mặt mọi người “giáo huấn”tiểu bá vương Lôi Hạo Dương, chuyện khiến toàn trường không ai khôngbiết.Làm “Người cha không trách nhiệm” LôiHân Hán phải lái chiếc xe thế thao đắt tiền như rêu rao sự xuất hiện của “đại nhân” như hắn ở trường tiểu học St. Louis Asia. Trong một ngày, cả trường hết chấn động chuyện này lại đến chuyện khác không thôi.…………………………………………..Ở Đài Bắc, không người nào không biếttổng tài Lôi Hân Hán của tập đoàn Thế Hoa đẹp trai phong độ lại nhiềutiền. Quan trọng hơn là chỉ cần một cái gật đầu của hắn, người bìnhthường một bước cũng thành ngôi sao nổi tiếng. Vì vậy đối với trường học của con hắn, mỗi năm hắn đều ký 1 tờ chi phiếu lớn, quyên góp vào quỹnhà trường, ngay cả hiệu trưởng cũng không dám đắc tội vị thần tài này.Nhưng ngày hôm nay, giáo viên Lăng Hi Tình vào dạy không bao lâu lại cả gan đánh con thần tài một trận trước mặt toàn trường.Làm Lôi Hân Hán đi vào văn phòng hiệutrưởng, nhìn đến đứa con từ nhỏ vốn kiêu ngạo, giờ phút này lại có bộdáng chật vật, khóe mắt còn có chút nước nhưng nét mặt lại tỏ rõ vẻkhông phục.“Cha……”Thấy “Chỗ dựa” vừa đến, Lôi Hạo Dương ủy khuất chạy đến bên cạnh nhón chân đòi ôm, Lôi Hân Hán một tay bế con, ôm ở trong lòng.Ánh mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà vô tình xẹt qua “thủ phạm”.“Cô dựa vào cái gì mà đánh con tôi?”Không để ý tới hiệu trưởng mở miệng muốn nói gì, hắn nhìn nàng chất vấn, biểu tình nghiêm khắc dọa người.Lăng Hi Tình không sợ nhìn thẳng hắn,“Tôi chính là thay anh dạy dỗ lại con.” Tuy rằng đánh con xong lòng nàng cũng rất đau, rất hối hận nhưng nàng tuyệt không lộ vẻ yếu đuối trướcmặt hắnLôi Hân Hán lạnh lùng cười, “Cô nênbiết, thân là một giáo viên, dùng cách xử phạt về thể xác là việc luậtpháp không cho phép .”“Anh muốn nói gì thì nói, tôi chỉ biết,anh nếu cứ tiếp tục dung túng cho con để con ngày càng trở nên kiêungạo, trong mắt không có ai thì sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn, vì vậytôi phải dừng chuyện này ngay tại đây, dù bằng cách này hay cách khác.Đây cũng là trách nhiệm của bậc…… của người làm nhà giáo.” Từ cuối cùng thốt ra cũng khiến mặt nàng ảm đạm đi nhiều.“Nếu như vậy……” Sắc mặt hắn càng âmtrầm, “Cô chờ xem đi, tôi sẽ tố cáo hành vi giáo dục bạo lực của cô ngày hôm nay lên bộ giáo dục, xem họ có ý kiến gì về trách nhiệm nhà giáo”.Lăng Hi Tình kiêu căng nhìn lại “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.