Không Rời

Chương 15:




Ban đầu tôi muốn thử đồ ăn ở căng tin công ty, nhưng Hạ Văn Hi đã đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.
Ôi xa hoa quá!
Kiếp sau tôi vẫn sẵn lòng làm trợ lý cho Hạ Văn Hi.
Ăn xong, chuẩn bị rời đi, Hà Văn Hi bất ngờ gặp một người quen, bảo tôi ngồi một lát đợi anh ta quay lại.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên, tôi đứng dậy tìm quanh nhưng không thấy anh đâu.
Trong lúc do dự có nên trả lời cuộc gọi hay không thì cuộc gọi đã bị cúp máy.
Điện thoại di động của Hạ Văn Hi không đặt mật khẩu, tay tôi sơ ý vuốt màn hình.
Đây là một trang của web tìm kiếm và lịch sử tìm kiếm trên đó sẽ được hiển thị.
"Phụ nữ đột nhiên gọi kẻ thù của mình là bạn trai là có ý gì?"
"Phụ nữ chỉ hành động lấy lòng với người mình thích à?"
"Khi phụ nữ nói một người đàn ông là cả thế giới của cô ấy, có nghĩa là cô ấy thích anh ta?"
"Làm thế nào để khiến vị hôn thê đáng thương của tôi nhớ ra rằng cô ấy có hôn ước với tôi?"
Đọc xong tôi có cảm giác như bị ai đó chĩa súng vào.
Bùm.
Đầu óc tôi ong ong.
Đầu óc tôi quay cuồng trong vô vàn thứ.
Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Tôi hít một hơi thật sâu và mắt dừng lại ở ba chữ "hôn thê".
Chết tiệt, tôi quên mất.
Tôi đã đính hôn với Hạ Văn Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.