Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 10: Nghiêm khắc trừng phạt




Đêm muộn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Đỗ Hàn Yên rón rén vào phòng, sợ sẽ làm phiền đến Quý Liên Tích đã nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, nàng nhìn Quý Liên Tích trên giường, sau đó nàng trải chiếu lên mặt sàn ở bên cạnh, đang làm việc giữa chừng thì nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng theo phản xạ quay lại thì nhìn thấy Quý Liên Tích vốn đang nằm trên giường đã lẻn đến cửa và lặng lẽ đóng cửa lại.
"Liên Tích tỷ tỷ?"
Quý Liên Tích dựa lưng vào cửa, trong mắt toát ra khí tức sắc bén: "Hàn Yên..."
Nành ấy hoàn toàn không thể đoán được Quý Liên Tích muốn làm gì, Đỗ Hàn Yên chỉ có thể cảnh giác nhìn nàng.
Thấy nàng dần dần đến gần, khi đã đủ gần thì nàng ngồi xổm xuống song song với Đỗ Hàn Yên, dùng hai tay nắm lấy vai nàng ấy: "Ta có chuyện muốn hỏi muội."
Nhìn thấy vẻ thận trọng của Quý Liên Tích, Đỗ Hàn Yên cũng trở nên căng thẳng, trái tim không khỏi tăng tốc dần dần, dù sao đây cũng là một gương mặt có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành.
"Chuyện, chuyện gì?" Bởi vì Quý Liên Tích ở quá gần nên Đỗ Hàn Yên không thể không rời mắt khỏi nàng, cái nhìn di chuyển tầm mắt này lại tình cờ chạm vào đôi môi hồng và mềm mại của Quý Liên Tích, Đỗ Hàn Yên vô thức nuốt nước bọt.
"Muội có chuyện gì muốn nói với ta không?" Quý Liên Tích vẫn không dời đi ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Đỗ Hàn Yên thì ngược lại, ánh mắt thất thường và vô cớ đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy rất nghi ngờ: "Chuyện gì?"
"Về những bức thư nhà đó."
Lời vừa dứt, Đỗ Hàn Yên lập tức hiểu câu hỏi của Quý Liên Tích, chắc chắn nàng đã phát hiện ra rằng bức thư không được gửi đi.
Đỗ Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trở nên khó chịu, bởi vì Xuân nhi rất phản đối việc nàng ấy kể lại những gì mình đã thấy và nghe được vào ngày hôm đó.
"Muội nhất định đã biết chuyện gì đó." Có lẽ bởi vì quá tập trung nên Quý Liên Tích dường như không có phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.
"Đợi đã, Liên Tích tỷ tỷ..." Nàng ấy muốn nói, nhưng nếu Liên Tích tỷ tỷ cứ đến gần thế này thì đầu óc nàng ấy sẽ rối tung lên, không thể nói nên lời.
Thấy Đỗ Hàn Yên vẫn không có ý định nói gì, Quý Liên Tích đã thay đổi chiến lược, nói với giọng dịu dàng: "Cầu xin muội, Hàn Yên... hãy nói cho ta biết."
Đỗ Hàn Yên thầm gào thét không ổn, dùng giọng điệu dịu dàng cầu xin và gọi tên của mình, chẳng phải mình chỉ còn cách cúi đầu sao! Trước khi mình mất đi lý trí, Đỗ Hàn Yên đã nắm lấy vai nàng và đẩy nàng ra: "Ta nói! Ta nói là được mà!"
Lúc này Quý Liên Tích mới hài lòng lùi lại.
Mặc dù Đỗ Hàn Yên đã định nói với nàng ngay từ đầu, nhưng tình hình hiện tại dường như đang khiến nàng ấy chịu khuất phục nàng, nàng ấy luôn cảm thấy có chút không cam lòng.
Nhìn Quý Liên Tích đang đợi mình nói chuyện, trên mặt người đó lộ ra nụ cười đắc ý, nhất định sẽ có ngày mình phục thù.
Khi nàng ấy kể lại chân tướng một cách chi tiết cho Quý Liên Tích nghe, nàng ấy vốn cho rằng Quý Liên Tích sẽ tức giận, nhưng không ngờ rằng Liên Tích tỷ tỷ chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trên mặt không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Vì vậy Đỗ Hàn Yên ngập ngừng hỏi: "Liên Tích tỷ tỷ... tỷ... không tức giận sao?"
Quý Liên Tích từ trong trầm tư ngẩng đầu lên: "Nói ta không tức giận là nói dối, nhưng thật ra ta đã đoán được từ lâu."
Hôm nay nàng nghe được tình hình tài chính của gia đình thì nàng đã xác nhận được suy đoán của mình, số tiền nàng cho người nhà khẳng định đều bị lòng tham cướp đi rồi, nhưng nàng không ngờ rằng ngay cả thư cũng không được chuyển đi. Mấy năm nay, ngay cả một bức thư hồi âm cũng không có, nàng đã nghi ngờ từ lâu, nhưng Quý Liên Tích vẫn ôm lấy chút hy vọng đó, luôn viết thư để bày tỏ nỗi nhớ nhà.
"Đúng vậy! Thấy công công đó ném lá thư của Liên Tích tỷ tỷ vào bếp lửa, muội suýt chút nữa đã xông vào liều mạng đánh ông ta!" Đỗ Hàn Yên bất bình thay nàng.
Quý Liên Tích cân nhắc: "Mặc kệ như thế nào thì những thứ này đều là mệnh lệnh của nương nương, bọn chúng không thể tự chủ trương như vậy được."
"Xuân nhi cũng nói như vậy, nhưng ai lại đưa ra mệnh lệnh nhàm chán như vậy chứ?"
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy, phảng phất như đang đánh giá nàng ấy quá đơn thuần: "Còn có ai nữa? Đương nhiên là Thái tử điện hạ."
"Thái tử ư?!" Đỗ Hàn Yên rất kinh ngạc: "Nhưng tại sao?!"
"Thứ nhất, là Thái tử điện hạ dặn dò muốn đưa thư thì phải thông qua công công ở ngự thiện phòng. Thứ hai, âm thầm tiêu hủy bức thư nhiều năm như vậy không có ích lợi gì cho người khác, nhưng đối với Thái tử điện hạ mà nói, thì nó có thể ngăn chặn các thê thiếp liên hệ với thế giới bên ngoài để giảm bớt các mối đe dọa."
"Đe dọa?"
"Ngăn chặn các phi tần hồng hạnh xuất tường, có lẽ chính vì vậy mà hắn chưa bao giờ đồng ý cho ai xuất cung." Đối với hắn mà nói, bọn họ không phải người sống mà chỉ là vật phẩm của hắn mà thôi. Nếu như trước đó nàng có chút hy vọng nào đối với phẩm cách của Thái tử thì giờ phút này đã tiêu tan.
Đỗ Hàn Yên vô cùng sửng sốt, một thiếu nữ 16 tuổi chưa dấn thân sâu vào thế giới này có lẽ chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy.
"So với chuyện này thì việc muội mạo hiểm và dũng cảm đưa ta về nhà mới là điều làm ta ngạc nhiên nhất." Nàng xoa đầu Đỗ Hàn Yên, khen ngợi như một trưởng tỷ: "Cảm ơn muội."
Đỗ Hàn Yên mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu. Gần đây nàng bắt đầu ghét Quý Liên Tích ỷ vào việc nàng ấy lớn tuổi hơn mình, mặc dù đúng là nàng ấy lớn hơn mình, nàng vẫn gọi nàng ấy là "Liên Tích tỷ tỷ", nhưng một góc nào đó trong trái tim nàng hy vọng rằng một ngày nào đó nàng ấy có thể dừng lại việc coi mình như một muội muội. Ít nhất có thể coi nàng là một người đủ để nàng ấy dựa vào chứ không phải chỉ là người cần được bảo vệ.
"Vậy thì hôm nay để ta ngủ cùng giường với Liên Tích tỷ tỷ nhé?" Đỗ Hàn Yên không chỉ chiếm được tiện nghi, mà còn bắt đầu khoe mẽ. Nàng nhớ lại lần cuối cùng mình cố gắng ngủ chung giường với Quý Liên Tích.
"Không được." Quý Liên Tích từ chối mà không thèm suy nghĩ.
Đỗ Hàn Yên thất bại trở về, ngoan ngoãn tiếp tục trải chiếu trên sàn, từ từ nằm xuống và cảm nhận sàn nhà lạnh lẽo.
Tuy nhiên sau vài giây, nàng nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn từ giường truyền đến: "Lên đây."
Đỗ Hàn Yên không thể tin được ngồi dậy, mặc dù người trên giường quay lưng lại với mình, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng Liên Tích tỷ tỷ sẽ không nói mớ.
Nàng lặng lẽ leo lên trên giường của Quý Liên Tích, nhìn bóng lưng của Quý Liên Tích, trong lỗ mũi tràn ngập mùi thơm mềm mại độc nhất vô nhị trên cơ thể của Quý Liên Tích, khiến nàng vô cùng bình yên, nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ say.
*
Sáng hôm sau, hai người dậy sớm chuẩn bị hồi cung, mặc dù vô cùng không nỡ nhưng cũng phải chia xa, Quý Liên Tích hứa với người trong nhà nhất định sẽ cố gắng về nhà. Cho dù đó là một hy vọng xa vời.
Trên đường trở về cung không mất nhiều thời gian, nhưng khi họ bước vào viện Y Liên, âm thanh khiển trách khiến trái tim họ ớn lạnh.
"Được lắm! Nếu ngay cả người mình cũng không thể chăm sóc thì hãy quỳ cho đến khi họ quay lại!!" Tiếng gầm như sấm của Vũ Văn Dương lan khắp sân.
Quý Liên Tích liếc nhìn, thấy hai thị nữ Nguyệt nhi và Tuyết nhi của mình đều đang quỳ trên mặt đất, cánh tay, bắp chân và những nơi khác của họ đã lộ ra những vết đỏ và máu, trông rất doạ người.
"Tuyết nhi! Nguyệt nhi!" Đỗ Hàn Yên chưa kịp nói gì thì Quý Liên Tích đã không kìm được cảm xúc, cũng không thèm quan tâm tới Thái tử mà bước tới đỡ hai người họ.
"Liên nhi? Nàng đã trở lại? Nàng còn biết trở lại à!?" Thấy Quý Liên Tích xuất hiện, Thái tử tức giận châm chọc, nóng lòng muốn thử roi trong tay.
Quý Liên Tích miễn cưỡng kìm nước mắt, quay đầu nhìn thẳng vào trượng phu bạo lực của mình, trong lòng rõ ràng rất sợ hãi, nhưng ánh mắt lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Trước khi Thái tử tức giận vì ánh mắt phạm thượng đó, Đỗ Hàn Yên cũng không thèm nghĩ ngợi mà đứng trước mặt Quý Liên Tích: "Thái tử điện hạ, tất cả đều là ý của thiếp, chàng muốn phạt thì phạt ta."
Nói xong nàng tự mình quỳ xuống, nhắm mắt lại bày tỏ nguyện ý tiếp nhận bất cứ trừng phạt nào.
Nhìn thấy phi tần mình yêu thích nhất quỳ trước mặt mình, Vũ Văn Dương không khỏi sửng sốt: "Hàn nhi, nàng đang làm gì vậy? Quý Lương viên lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng ấy nên biết đâu là đúng đâu là sai, nhưng nàng ấy biết rằng mình phạm pháp mà lại kêu nàng nhận tội?!"
"Không phải đâu!" Giọng Đỗ Hàn Yên run run, nàng cắn răng mấy lần: "Thật sự là do thiếp, Liên Tích tỷ tỷ không hề biết chuyện này... Là Hàn nhi không đành lòng nhìn Liên Tích tỷ tỷ đau khổ ôm nỗi nhớ nhà, muốn tạo kinh hỉ cho tỷ ấy nên mới ra hạ sách này. Là thiếp không đúng khi không suy xét đến việc Thái tử sẽ lo lắng, Hàn nhi bằng lòng tiếp nhận hết thảy trừng phạt... Chỉ cầu xin chàng tha cho bọn họ..."
Thái tử im lặng, nhìn thấy Đỗ Hàn Yên như vậy, hắn thực sự rất đau lòng, nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì cơn tức trong lòng hắn sẽ không thể nguôi ngoai. Và hắn nhất định phải giết gà dọa khỉ, tránh cho sau này các phi tần khác thọc theo. Nhưng làm sao hắn nỡ quất roi da lên người nàng chứ? Vì vậy hắn nhịn hồi lâu mới nói: "Niệm tình nàng biết hối cải, cho nên nàng hãy quỳ ở chỗ này cho tới giờ Dậu đi!" Nói xong hắn liếc nhìn Quý Liên Tích, khinh thường rời đi.
"Hàn Yên..." Quý Liên Tích đi về phía trước, lại bị Đỗ Hàn Yên đẩy ra: "Tạm thời đừng nói chuyện với muội, còn có người đang nhìn đó."
Quý Liên Tích nhìn vài phi tần đang xem náo nhiệt ở cửa, sau đó tự giác đỡ Tuyết nhi và Nguyệt nhi vào phòng bôi thuốc.
"Có chuyện gì vậy? Không phải đã nói mấy ngày nay Thái tử điện hạ không có ở đây sao?" Quý Liên Tích để hai người bọn họ lộ ra bộ phận bị thương, nhẹ nhàng bôi thuốc cao mát, nhưng vẫn làm bọn họ cảm thấy đau đớn.
"Tuyết nhi không biết, rõ ràng là Thái tử điện hạ đã lâu không có tới viện Y Liên, lại cứ vào đúng lúc này mới tới tìm nương nương."
"Khiến ngươi phải chịu thiệt rồi." Khi giúp Nguyệt nhi thoa thuốc mỡ, Quý Liên Tích không nhịn được cảm thấy vô cùng có lỗi, có lẽ nàng ấy là người vô tội nhất trong toàn bộ chuyện này, rõ ràng không hề hay biết chuyện mà lại bị liên lụy.
"Nương nương, người thật sự chẳng có nghĩa khí gì cả." Nguyệt nhi bĩu môi nói: "Nếu người nói cho ta biết trước một tiếng, ta còn có thể giúp người nghĩ biện pháp giấu giếm. Nếu người cho rằng ngay cả chuyện này mà Nguyệt nhi cũng không ủng hộ người thì người xa lạ với ta quá."
"Nguyệt nhi..." Đôi mắt của Quý Liên Tích đã ướt. Nguyệt nhi bị liên lụy là do lỗi của nàng, nhưng nàng ấy không hề phàn nàn, thậm chí còn muốn quay lại giúp nàng, khiến nàng không cảm động cũng khó. Kiếp trước mình đã đốt bao nhiêu nén nhang để lúc này được người tốt vây quanh như vậy chứ?
"Đừng nói những chuyện này nữa, bọn ta chỉ bị thương ngoài da thịt, không có gì đáng ngại, nhưng Đỗ Phụng nghi phải quỳ cho đến giờ Dậu đó... có thể chống đỡ được không?"
Nguyệt nhi nhìn ra ngoài, thấy Đỗ Hàn Yên chưa có thái độ mệt mỏi. Nhưng bây giờ mới là giờ Tỵ, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ Dậu...
Lúc này, một bóng người lao vào trong sân, khóc đến mức lê hoa đái vũ, nhìn kỹ thì đó chính là thị nữ Xuân nhi của Đỗ Hàn Yên. Nàng ấy quỳ xuống trước mặt Đỗ Hàn Yên và tự trách mình: "Là lỗi của Xuân nhi, xin nương nương trách phạt. Nếu Xuân nhi ngăn cản người kịp thời, sự việc đã không phát triển đến mức này."
Đỗ Hàn Yên thở dài: "Xuân nhi, đứng dậy đi, cho dù ngươi ngăn cản ta thì ta cũng sẽ làm."
"Tại sao? Nương nương? Tại sao người lại vì Quý Lương viên mà làm đến bước này?"
Quý Liên Tích vốn muốn bước tới đỡ Xuân nhi dậy, nhưng khi nàng nghe thấy những lời đó thì bèn dừng lại, nàng cũng muốn biết câu trả lời.
Đỗ Hàn Yên im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Đây là việc riêng của ta."
Quý Liên Tích đến đỡ Xuân nhi vào phòng nghỉ ngơi, Xuân nhi nhìn thấy trên người Nguyệt nhi tràn đầy vết thương, lại không cầm được nước mắt, muốn chạm vào nhưng lại sợ làm nàng ấy đau, vì vậy nàng hỏi: "Còn đau không?"
"Nương nương đã bôi thuốc cho ta, hết đau rồi." Nàng ấy cười khổ.
Xuân nhi nắm lấy bàn tay bị thương của nàng ấy, đưa vết thương đến gần môi, nhẹ nhàng thổi vài hơi, giống như làm như thế có thể giảm bớt đau đớn. Nàng không biết đối với Nguyệt nhi mà nói, đây quả thực là một tác dụng thần kỳ, bởi vì nó làm cho làn da nàng ấy tê dại, trong lòng ngứa ngáy, nên quên mất thống khổ.
Tuyết nhi thấy Quý Liên Tích vẫn luôn đứng nhìn ở cửa, nhìn thế nào cũng là lo lắng cho Đỗ Hàn Yên, sau đó nàng ấy lại nhìn bọn Nguyệt nhi đang bày ra dáng vẻ như thể không có ai ở đây, nàng ấy không hài lòng: "Đỗ Phụng nghi có nương nương lo lắng, ngay cả Nguyệt nhi cũng có người thổi thổi giúp, sao ta chỉ có một mình thế này?"
Vừa mới nói xong, hình như Quý Liên Tích đã nhìn thấy ai đó, ngạc nhiên nói: "Ơ? Ngươi..." Lời còn chưa dứt, một bóng người đã xông vào cửa, Hạ nhi thở hổn hển nhìn quanh phòng, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Tuyết nhi.
"Ngươi đến đây làm gì?" Giọng điệu của Tuyết nhi tràn đầy chán ghét, nàng muốn có người chiếu cố nàng, nhưng dù sao cũng không thể là Hạ nhi.
Nhưng hôm nay, người vốn vừa gặp đã cãi nhau với Tuyết nhi chỉ nhìn nàng với tâm tình phức tạp, quỳ xuống bên cạnh nàng, nhìn vết thương gần như đang rỉ máu, cả người khẽ run lên.
Tuyết nhi nhìn không rõ biểu tình của nàng ấy, thấy nàng ấy run lẩy bẩy, nàng vội vàng nói: "Này, đừng đừng đừng... ngươi đừng khóc!" Nghĩ đến người này vì mình mà khóc, nàng liền nổi da gà.
Không ngờ Hạ nhi lập tức đứng dậy, mặc dù hốc mắt hơi đỏ, nhưng cũng không có rơi nước mắt, cố chấp nói: "Ai muốn khóc vì ngươi chứ, ngươi... " Có vẻ như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại lưỡng lự, cuối cùng chỉ nghẹn ngào thốt ra hai chữ "ngu ngốc".
Thân là kẻ địch của nàng ấy, Tuyết nhi không vui: "Ngươi nói ai là đồ ngu thế hả? Thay vì tới đây cãi cọ với ta thì chi bằng nhanh đi chăm sóc nương nương của ngươi đi."
"Ta sẽ đi! Còn cần ngươi nói cho ta biết chắc!" Nói xong nàng ấy nhanh chóng chào hỏi Quý Liên Tích rồi rời đi.
Quý Liên Tích nhìn bóng lưng nàng ấy đang đi tới quan tâm Đỗ Hàn Yên, nói với Tuyết nhi: "Nàng ấy rất quan tâm đến ngươi."
Tuyết nhi nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt buồn nôn: "Nương nương à, có phải người bị dọa sợ không nhẹ hay không? Nói nhảm gì đấy?"
Quý Liên Tích giả vờ như không nghe thấy lời nàng ấy nói: "Ngươi xem, nàng ấy không thèm quan đến gì cả, việc đầu tiên là chạy tới gặp ngươi, còn quên cả nương nương của mình, chẳng lẽ đây không phải là quan tâm sao?"
Mặc dù Tuyết nhi vẫn bày ra vẻ mặt chán ghét, nhưng nàng ấy lặng lẽ ghi nhớ những lời của Quý Liên Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.